Chương 62: Gây Sốc Cho Đại Tiểu Thư (Hạ) ...


Sở Phàm mở máy tính dùng công cụ tra cứu tìm kiếm tư liệu có liên quan đến Triệu Thanh, chủ tịch Công ty Bất động sản Kim Khoa. Rất nhanh, kết quả hiện ra hơn một ngàn mục tư liệu có liên quan đến hắn. Xem ra tên Triệu Thanh này quả thật là có tiếng tăm đáng kể trong giới kinh doanh tai to mặt lớn.

Sở Phàm mở một trang tư liệu cá nhân về Triệu Thanh, ở đó có ảnh của hắn, và còn có một đoạn giới thiệu.

Triệu Thanh, Chủ tịch Công ty Trách nhiệm Hữu hạn – Tập đoàn Bất động sản Kim Khoa.

Sinh năm 1952, tại Giang Tô, Nam Kinh. Là nhà kinh tế học của Tập đoàn Bất động sản Kim Khoa, chủ tịch Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Bất động sản Kim Khoa.

Triệu Thanh là nhân chứng và là người góp phần trong công cuộc phát triển của ngành công nghiệp bất động sản của Trung Quốc. Năm 1990, Triệu Thanh một tay gây dựng Công ty Khai thác Bất động sản Kim Khoa. Sau đó, đầu tư khai thác Vườn Kim Khoa Hồng Miên, Vườn Kim Khoa, Tòa nhà Kim Khoa Kinh Thành, Tòa nhà Kim Khoa, v.v, dần dần trở thành một chuyên gia am hiểu sâu sắc trên thị trường bất động sản.

19 năm qua, dưới sự lãnh đạo của Triệu Thanh, Công ty Bất động sản Kim Khoa có tài sản lưu động lên đến 20 vạn, tổng tài sản phát triển lên đến gần 100 triệu đồng. Trên thị trường cạnh tranh khốc liệt vẫn duy trì vị trí dẫn đầu ngành sản xuất, phát triển vững vàng, không ngừng đổi mới, trở thành một trong số mười tám công ty khai thác bất động sản trên toàn quốc có cổ phần khống chế ở mười thành phố lớn.

…………………………………

Sở Phàm xem xét tất cả các tư liệu về Triệu Thanh, đã nắm bắt được một chút thông tin về tình trạng sức khỏe, thói quen sinh hoạt và các thông tin khác của hắn. Hắn nghĩ thầm:

“Công ty Bất động sản Quốc Cảnh của Kỷ thúc thúc cũng là công ty đứng nhất nhì trong cả nước, công ty bất động sản Kim Khoa của Triệu Thanh thì cũng coi như đứng đầu. Cái này gọi là một núi không thể có hai hổ đây. Không nhẽ là vì chuyện sinh ý làm ăn mà Triệu Thanh phải mưu toan bắt cóc nhị tiểu thư?”

Không cần nghĩ nhiều nữa, tóm lại, làm tốt nhiệm vụ bảo vệ đại tiểu thư với nhị tiểu thư của mình là được rồi. Triệu Thanh nếu như lại âm mưu gây khó dễ cho nhị tiểu thư, tức là sẽ phạm tới lợi ích và nguyên tắc của mình. Đến lúc ấy thì mình sẽ không ngồi chờ chết đâu mà sẽ phải nắm quyền chủ động trong tay.

Bỗng nhiên có tiếng “tính tang” vang lên từ phía TV. Sở Phàm quay đầu lại vừa đúng lúc nhìn thấy đại tiểu thư mặc bộ đồ tắm đang từ phòng tắm đi ra. Đại tiểu thư cầm một cái khăn tắm màu đỏ lau lau tóc mới gội. Một hai giọt nước trong suốt từ tóc nàng đọng xuống bầu ngực trắng nõn nà rồi lại lăn tiếp xuống. Một khắc trôi qua, Sở Phàm cảm thấy thậm chí mình còn không thể sống hạnh phúc được như mấy giọt nước kia. Sao mà tiếc thế không biết.

Đại tiểu thư cầm cái khăn tắm ngồi trước gương tiếp tục lau khô tóc. Giờ phút này, nàng giống như một bông hoa sen nổi trên mặt nước, thẹn thùng trước làn gió thổi qua, khẽ khàng lay động ưu tư, lại còn không dính chút hồng trần tục khí. Trên người nàng có một khí chất cao quý khiến người ta không dám khinh nhờn, kể cả lúc đang ngồi thong thả bình thường thế kia thôi cũng như rạng rỡ hào quang, kiều diễm động lòng người.

Đại tiểu thư sau khi lau khô tóc, thả rối đằng sau lưng, bước đến tủ quần áo chọn đồ. Trên màn hình, Sở Phàm nhìn thấy đại tiểu thư lấy ra một bộ nội y gợi cảm. Tiếp đó, nhẹ nhàng cởi bỏ áo choàng tắm ra, tấm áo choàng tắm rộng thùng thình chậm rãi rơi xuống khỏi thân thể mềm mại trong suốt bóng láng của nàng.

Người đẹp vừa tắm xong, lụa là cởi xuống.

Giây phút này, Sở Phàm thậm chí còn ngừng thở, hắn nhất thời không khỏi nghĩ đến một câu thơ:

" Ủng tuyết thành phong, noa hương tác lộ, uyển tượng song châu, tưởng sơ đậu phương kế, từ long tiệm khởi, tần thuyên hồng miệt, tự hữu nhưng vô, thục phát nan miêu, kê đầu mạc bỉ, thu thủy vi thần bạch ngọc phu, hoàn tri phủ? Vấn thử trung tư vị, khả dĩ thể hồ.

La y giải xử kham đồ khán, lưỡng điểm phong tư tín tối đô, tự hoa nhị biên bàng vi quân đại mạo, ngọc sơn cao xử, tiểu chuế san hô. Dục bãi tiên già, quần tùng phạ thốn, bối lập ngân hồng suyễn vị tô. Thùy tiêu thụ, ký a hậu miên trứ, tằng bả lang hô."

Sở Phàm thấy hận chính bản thân mình. Làm sao mà đi học chùa ở các trường đại học nhiều như thế mà lại không học qua ngành mĩ thuật để vẽ phác họa cơ chứ. Bằng không thì giờ phút này đã có thể họa lại dáng vẻ xinh đẹp của đại tiểu thư để vĩnh viễn bảo tồn lại rồi. Lúc này đây, hai chữ “xinh đẹp” đã không còn khả năng diễn tả được dáng vẻ của đại tiểu thư nữa rồi. Sự gợi cảm hấp dẫn bên trong, lưng ngọc lõa lồ trong suốt bóng loáng, bên dưới vòng eo mảnh khảnh nõn nà là đường cong tròn trịa của cái mông. Cái đường cong ấy quả thực là khiến cho người ta điên đảo tâm thần. Chỉ riêng cặp đùi ngọc thon dài thôi đã muốn mê hoặc cả tâm hồn người ta rồi. Tổng thể của sự phối hợp ấy, phải nói là đại tiểu thư kia thực là dung mạo tuyệt mỹ.

Tuy nhiên, vẫn có hai điểm làm Sở Phàm cảm thấy không thỏa mãn. Thứ nhất là: bản thân mình lại chỉ có thể thưởng lãm ngọc thể mềm mại của đại tiểu thư qua màn hình TV mà thôi, thật đúng là giống như câu nói: xem được nhưng không sờ vào được, thấy được mà không ăn được. Thứ hai là: mỗi lần đại tiểu thư cởi quần trút áo đều là đưa lưng về phía hắn mà lại không phải là đối diện trước mặt hắn, cho nên hắn chưa có cơ hội được thưởng thức cảnh xuân sắc vô hạn phía trước.

Chuyện này cứ nghĩ đến lại thấy thật buồn bực. Thử nghĩ coi, một đại mỹ nhân thuộc hàng cực phẩm, cứ mỗi lần đến gần là lại giơ mỗi cái lưng ngọc cho người ta xem, ngay cả hình dáng kiều phong u cốc* thế nào người ta cũng không thể nhìn tới được, thật là cảm giác như muốn che đậy sự ngượng ngùng. Đúng là phi thường hấp dẫn! Thế gian này, chỉ sợ không có sự hấp dẫn nào có thể so sánh được với một tuyệt thế mỹ nữ còn đang ngượng ngùng xấu hổ. Cái kiểu e ấp thế này không phải là càng hấp dẫn lòng người hay sao chứ?

* Tự hình dung nhá ;))

Lúc này, đại tiểu thư đã cầm lấy cái quần lót gợi cảm kia, đầu tiên là hơi hơi thả lỏng đai thắt lưng, cái chân trái thon dài trắng nõn nhẹ nhàng nâng lên, xỏ vào một bên quần lót. Sau đó đùi phải nâng lên, hai tay lôi lôi kéo kéo lên trên. Cái quần lót khêu gợi kia lại càng tôn thêm đường cong hấp dẫn của cặp mông tròn trịa. Quá đẹp! Đẹp đến mức làm cho người ta không cầm lòng được.

Tiếp đó, đại tiểu thư mặc nội y vào, xoay qua xoay lại trước gương. Lúc này có thể nhìn thấy thấp thoáng trên gương mặt tuyệt mỹ của đại tiểu thư kia dường như có một tia ửng đỏ. Nội y quyến rũ kia cũng không che kín được hai bầu vú mượt mà đầy đặn của nàng, phần lớn đều căng tròn lên, phát huy cực hạn bốn chữ: gợi cảm hấp dẫn.

Trương Triều từng nói qua, cái gọi là mỹ nữ là ứng với việc lấy hoa làm dung mạo, lấy tiếng chim hót làm tiếng nói, lấy ánh trăng rằm làm thần sắc, lấy ngọc làm xương cốt, lấy băng tuyết làm da, lấy thu thủy làm dáng dấp, lấy thi từ làm tâm hồn.

Sở Phàm cảm thấy hình ảnh mỹ nữ trong mắt của Trương Triều chính là mỹ nhân giống như đại tiểu thư vậy.

Cứ tự nhiên như thế, hai tay Sở Phàm lại sờ loạn xạ trên màn hình TV. Bộ dáng hắn như vậy, phải gọi là đáng khinh theo cấp số nhân.

Đại tiểu thư tiếp đó mặc một cái áo ở nhà rộng thùng thình, bên dưới là một cái quần đùi. Bởi vì bên trên mặc áo ở nhà rộng thùng thình quá dài, dài qua cả quần đùi, thành ra nhìn qua cứ như là không mặc quần vậy. Vô duyên vô cớ lại làm người ta thấy mơ màng.

Ngay khi đó, Sở Phàm đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập trên cầu thang. Hắn sự tỉnh, vội vàng tắt TV, cất giấu khẩn cấp thiết bị tiếp sóng trên TV.

- Đại tiểu thư, Tiểu Sở, ăn cơm tối thôi.

Sở Phàm vừa mới giấu giếm xong thì nghe thấy tiếng Vương mụ ở ngoài cửa.

- Vâng, cháu biết rồi, cô Vương.

Sở Phàm nói xong thì đi ra mở cửa phòng, cũng đồng thời chứng minh là mình quang minh lỗi lạc, ở trong phòng không có làm chuyện gì vụng trộm trái lương tâm.

Lúc đó, cửa phòng đại tiểu thư cũng mở ra, Sở Phàm trực tiếp đối mặt với một đại tiểu thư vừa mới tắm gội xong. Hắn phát hiện khi nhìn trực tiếp với khi xem qua màn hình TV hiệu quả không giống nhau. Nhìn trực tiếp mới thấy đại tiểu thư càng thêm xinh đẹp động lòng người, như giọt nước mưa trong suốt.

- Tiểu Sở, cùng đi xuống ăn cơm đi.

Đại tiểu thư tao nhã nói.

- À, vâng, được rồi, đại tiểu thư đi trước đi.

Sở Phàm nói.

Đại tiểu thư nhìn thấy Sở Phàm có bộ dạng ngây ngốc ra đó, không kìm được khe khẽ mỉm cười rồi nhẹ nhàng cất bước đi xuống dưới lầu.

Sở Phàm đi theo sau, nhìn bóng dáng thướt tha trăm vẻ của đại tiểu thư, nhất thời cảm thấy cuộc sống của mình sao mà tươi đẹp!

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #62