Sở Phàm sờ soạn lục soát trên người gã đàn ông đang bị bịt miệng bằng tất nilon, lấy ra được một cái điện thoại Nokia. Từ điện thoại này hắn tra ra được số di động của Phong Ca, trầm giọng hỏi gã kia:
- Giờ tao bắt đầu hỏi mày, nếu đúng thì gật đầu, không đúng thì lắc đầu.
- Được rồi, số di động này là số của Phong Ca phải không?
Sở Phàm cầm điện thoại đưa tới trước mặt tên kia, hỏi.
Tên này trừng mắt lườm Sở Phàm, lỗ mũi phát ra một tiếng hừ, ra vẻ không thèm phản ứng.
Sở Phàm liếc hắn một cái, cầm con dao lên, ngón tay cái miết miết trên lưỡi dao, lạnh nhạt nói:
- Thà chết chứ không chịu khuất phục phải không? Hay, ra dáng đàn ông đấy! Tuy nhiên tao lại ghét nhất cái loại người này, thích làm anh hùng nhưng lại còn giở thói bất lương. Xưa nay tao vốn thích tiên lễ hậu binh, vừa rồi tao lễ quá rồi nên bây giờ nên đến phiên binh thôi nhỉ. Cho mày mười giây đồng hồ nữa, nếu không muốn hợp tác thì mày sẽ càng ra dáng đàn ông hơn nữa đấy.
Sở Phàm nói xong, bóp chặt hàm tên này cho há ra, rút cái nilon tất chân đang chẹn miệng gã lại. Tiếp đó cầm con dao để đầu lưỡi sắc bén kinh người vào trong miệng gã, rồi buông lỏng tay trái. Tên kia răng cắn chặt vào thân dao trong miệng, trong mắt toát ra một thần sắc vô cùng khủng hoảng. Gã không biết kế tiếp Sở Phàm muốn làm gì, đó mới làm cảm giác khiến người ta cảm thấy hoảng hốt khó chịu nhất.
- Mày có thể thử tưởng tượng xem, nếu như cái chuôi dao này trong tay tao mà lại mân mê uốn lượn trong mồm mày thì sẽ thế nào đây? Cổ họng của mày, khoang miệng, đầu lưỡi, răng của mày sẽ bị thái nhỏ ra đấy. Từ miệng đến cổ họng đều rách nát ra thì mới đáng gọi là sống không bằng chết. Bởi vì đến cả nước bọt mày cũng không dám nuốt xuống đâu. Mỗi lần nuốt xuống đến cổ họng thì sẽ đau ra phết đấy… có thể đau đến chết đi được đấy.
Sở Phàm nói xong, không thèm để ý, nắm chuôi dao có vẻ như muốn chuyển động nó.
Lúc này, gã đàn ông kia luôn miệng phát ra tiếng kêu “ô ô ô”, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng sợ hãi. Ánh mắt Sở Phàm vẫn khốc liệt, lành lạnh nói:
- Sao nào? Không muốn làm anh hùng nữa sao?
Gã đàn ông khốn khổ gật gật đầu. Sở Phàm cười lạnh một tiếng, rút con dao trong miệng gã ra, hỏi:
- Đây là số điện thoại của Phong ca của chúng mày phải không?
- Đúng, đúng rồi.
Gã đàn ông gật như bổ củi.
- Thế Phong ca của chúng mày đi đâu rồi?
Sở Phàm âm trầm hỏi tiếp.
Gã đàn ông đảo đảo tròng mắt, hơi có vẻ chần chừ. Ánh mắt Sở Phàm phát lạnh, lườm hắn một cái, gã kia không kìm nổi, phát rùng mình, run rẩy đáp:
- Trả, trả lời điện thoại ạ.
Sở Phàm nghe thế thì lại một lần nữa cầm cái bít tất nilon nhét vào mồm gã. Tiếp đó, hắn kéo cái tên vừa rồi bị đánh trúng vào huyệt Bách Hội đang nằm mê man kia đi, đến trước cửa căn nhà gỗ, qua khe hở trên cửa, hắn nhìn ra bên ngoài, rồi bấm gọi số điện thoại di động của Phong ca. Lần đầu tiên gọi không được, chắc là vì di động đang bận, hiển nhiên cũng có nghĩa là Phong ca kia đang nói chuyện điện thoại. Một lúc sau, Sở Phàm lại gọi lại, lần này có tín hiệu rồi. “Tút” một tiếng, không đợi Phong ca nhấc máy, Sở Phàm tắt luôn.
Quả nhiên, không ngoài dự tính của Sở Phàm, ngay sau đó, Phong ca gọi điện thoại lại. Sở Phàm không bắt máy, ngược lại lại còn tắt máy đi. Hắn tin chắc rằng chỉ cần thế thôi đã đủ câu dẫn khiến cho Phong ca nảy lòng hiếu kỳ. Còn bản thân hắn thì yên tâm “ôm cây đợi thỏ” lẳng lặng chờ đợi con mồi Phong ca này cắn câu.
Sở Phàm vẫn không hề nhúc nhích đứng bên cạnh cửa, ánh mắt như đao, gắt gao nhìn chằm chằm ra bên ngoài. Toàn bộ con người hắn đang ở vào một trạng thái căng thẳng phấn khích cực độ, giống như một mũi tên nhọn đang sẵn sàng trên cung, bất thình lình có thể bay vụt ra ngoài, một kích đâm trúng, tiêu diệt địch nhân trong nháy mắt.
Một kích tất trúng!
Cái mà Sở Phàm muốn chính là hiệu quả như thế này. Ở đây kẻ khó giải quyết nhất trong số bọn cướp chính là cái tên Phong ca kia. Trước hết là trên người hắn có súng, tiếp đó, hắn thân thủ lại nhanh nhẹn, tinh thần cảnh giác cao, có thể nói là một nhân vật đã từng lăn lộn dày dạn.
Đối phó với người như vậy, Sở Phàm phải cố gắng làm sao một kích trúng luôn, quyết không để cho hắn có cơ hội rút súng ra. Nếu không tình thế sẽ đảo ngược trong nháy mắt. Vì thế, Sở Phàm mới khẩn trương như vậy, tập trung chú ý hết sức chăm chú.
Khí thế ngưng trọng khẩn trương phát ra từ người Sở Phàm đã cuốn hút nhị tiểu thư Kỷ Tiêm Vân. Nàng rất là nhu thuận đứng một bên, không hề quấy rầy Sở Phàm. Sở Phàm lúc này với Sở Phàm thường ngày kia tuyệt đối tuyệt đối không giống nhau. Lúc này đây hắn bình tĩnh, lạnh lùng, thậm chí là có một phần lãnh huyết tàn nhẫn, so sánh với cái tên Sở Phàm ngốc nghếch thường ngày kia thì quả thực là hai người hoàn toàn khác nhau. Nhị tiểu thư ánh mắt nhìn về phía Sở Phàm, thấy một vầng hào quang khác thường, trong lòng dâng lên một cảm giác kích động không thể hiểu nổi.
“Có lẽ Sở Phàm lúc này mới đúng là chân thực. Nhưng mà vì cái gì mà ngày thường hắn lại cứ ngốc ngốc như thế chứ?”
Nhị tiểu thư thầm nghĩ.
Sở Phàm ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa. Lúc này, Phong ca đã hiện ra, không nhanh không chậm đi tới phòng gỗ. Trong nháy mắt, đồng tử hai mắt Sở Phàm co rụt lại, ánh mắt trở lên dày đặc, lạnh lẽo hẳn.
“Một bước, hai bước, ba bước…”. Sở Phàm trong lòng thầm tính toán bước chân Phong ca đang dần dần tiến tới, toàn thân bắt đầu tiến vào trạng thái đề phòng, bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra một đòn công kích trí mạng.
Phong ca bước đến gần căn nhà gỗ, nhìn đến hai tên gác cửa bên ngoài không thấy bóng dáng đâu thì không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ: “Hai thằng chết tiệt này chạy đi đâu rồi không biết”.
Phong ca càng đến gần lại càng cảm giác có cái gì đó không hợp lý. Một cảm giác thận trọng như dã thú nói cho gã biết không khí xung quanh rất là không bình thường. Hơn nữa, trong căn phòng gỗ nhỏ kia lại rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức đến một thanh âm cũng không có. Lại càng ly kỳ hơn nữa chính là không thấy hai tên đồng bọn canh gác trước cửa kia đâu. Chẳng lẽ bọn nó đi vào trong phòng? Nhưng không có lệnh của mình mà bọn nó dám tự tiện rời vị trí hay sao?
Phong ca thầm nghĩ, càng nghĩ lại càng cảm thấy không hợp lý. Bởi thế, khi cách căn nhà gỗ khoảng tám thước thì gã đột nhiên dừng bước, tay đặt trên hông, xem tình huống xem có cần thiết phải rút súng ra không.
Ẩn thân bên cạnh cửa căn nhà gỗ, Sở Phàm nhìn thấy trong nháy mắt Phong ca đã dừng bước lại, hắn biết tên này đã sinh nghi. Hắn quyết định thật nhanh, nhấc gã đàn ông đang trong tình trạng mê man kia, mở toang cửa căn nhà gỗ ra, trong nháy mắt, ném gã về phía Phong ca đang đứng cách đó tám thước. Sau đó, cả người hắn như mũi tên bật khỏi dây cung, chạy nhanh như bay về phía Phong ca theo gã đàn ông bị tung lên kia.
Phong ca bất thình lình nhìn thấy một con quái vật lớn từ giữa không trung đang đổ về phía mình, trong nháy mắt rút súng ra. Vừa nhìn rõ đã thấy quái vật này không ngờ là tên đàn em của mình, ánh mắt gã trầm xuống, vội vàng nhìn về phía bên trái. Lúc này, Sở Phàm chạy theo tên bị ném kia đã lắc mình bổ nhào vào bên cạnh Phong ca. Phong ca trong lòng cả kinh, vội vàng giơ súng lên nhắm bắn. Không ngờ Sở Phàm nhanh chân chuyển thân vọt đến bên sườn phải của Phong ca, tay phải như cái móc câu, túm lấy cổ tay gã. Tiếp đó, tay trái túm được tay đang cầm súng của gã, súng bắn chệch hướng làm đạn rơi xuống đất. Ngay sau đó, Sở Phàm nắm lấy báng súng, hướng nòng súng về phía trước, lại nhấc nòng lên một chút, gỡ toàn bộ băng đạn ra. Một loạt động tác rất nhanh nối tiếp nhau, Sở Phàm đã tháo rời băng đạn trong khẩu súng Phong ca đang cầm, nòng súng với báng súng cũng tháo ra hết. Nói cách khác, Phong ca đang nắm trong tay một cái súng đồng nát, không có tí tác dụng uy hiếp nào cả.
Phong ca chính là một kẻ đã nhiều năm lăn lộn trên chốn giang hồ hỗn loạn, thế mà nhìn đến động tác hủy súng liên tiếp nhanh chóng của Sở Phàm cũng không khỏi kinh hãi trong lòng. Thủ pháp hủy súng nhanh như thế đúng là lần đầu tiên mà gã nhìn thấy. Khi nhìn rõ khuôn mặt thật sự của Sở Phàm thì trong lòng gã còn hãi hùng hơn, tên ngốc tử giả ngu này hóa ra là kẻ thâm tàng bất lộ, gã biết là mình đã phạm phải sai lầm trí mạng rồi – chính là đã đánh giá thấp Sở Phàm.
Phong ca tuy trong lòng hết sức kinh hãi nhưng không hề bối rối. Tay trái của gã đã lặng im không tiếng động rút ra một thanh dao găm sắc bén, hướng về phía cổ Sở Phàm hạ thủ. Tốc độ ra tay rất nhanh, thủ pháp lại tàn độc, nếu như bị cắt trúng đảm bảo sẽ máu tươi phun dài ba thước, ngã ra đất chết ngay.
Sở Phàm cảm nhận được một cỗ hàn ý đang hướng về phía cổ mình, thân thể hắn vội vàng nhao xuống thành ngồi chồm hỗm, chật vật thoát khỏi dao găm trong tay Phong ca. Phong ca một kích không trúng, dao găm trong tay lại quét lên một vòng. Sở Phàm trụ chân bám chặt, thân thể vòng lên như cánh cung lui lại, nhưng lui lại chậm một chút nên cánh tay phải bị dao găm của Phong ca vạch qua, lập tức ứa máu.
Phong ca thấy thế thừa thắng xông tới, quơ dao găm trong tay áp sát Sở Phàm. Sở Phàm ánh mắt trầm xuống, không lùi mà lại tiến tới. Chỉ thấy hắn thân hình tả xung hữu đột, phiêu hốt chập chờn. Phong ca căn bản là không thể phán đoán ra được phương vị cụ thể của hắn. Đến lúc tới gần, Sở Phàm sử ra một chiêu “Tả Hữu Xuyên Hoa thủ” của Nam Thiếu Lâm, tay phải uốn nhanh như rắn, hai tay hỗ trợ lẫn nhau, Phong ca hoa cả mắt, không thể đoán biết được là dao găm trong tay mình nên đâm tới đâu.
Thừa dịp Phong ca đang hoa mày chóng mặt, tay phải của Sở Phàm đã khoát lên bắt được cổ tay đang nắm dao găm của Phong ca. Ngay sau đó, hắn sử ra thủ kình mạnh mẽ “Kim Cương thủ”, bẻ mạnh xuống dưới. “A” một tiếng thê lương thảm thiết, cổ tay phải của Phong ca đã bị Sở Phàm bẻ gãy. Chưa ngừng lại, nắm tay ngưng tụ thủ kình “kim cương thụ” mạnh mẽ của Sở Phàm tống vào bụng Phong ca. Rồi hắn nhảy bật lên, một cước quét ngang đá vào mặt Phong ca. “Phác” một tiếng, tên này há mồm phun ra một búng máu, cả người vô lực ngã xuống.
Trong chớp mắt đã bị đánh ngã xuống đất, Phong ca khóe miệng mấp máy, thì thào nói:
- Cả đời đi bắt chim ưng, cuối cùng lại bị chim ưng mổ cho mù mắt!