Chương 377: Bắt Được


Gã bảo vệ cầm điện thoại di động lên nhìn, không ngờ là A Thành gọi tới. Gã nhìn về phía mấy

người Sở Phàm.

Sở Phàm lạnh lùng nhìn gã, nói:

- Nhận điện thoại đi. Phải nói thế nào không cần tôi phải dạy chứ? Tóm lại là không được để hắn

sinh nghi. Mày nói mày muốn tìm hắn, hỏi hắn đang ở đâu. Nếu mày có thể giúp chúng tao bắt được

A Thành thì coi như đã lập công, Cục trưởng Trần cũng sẽ khoan hồng cho mày.

- Đúng vậy, nhưng còn phải xem thái độ của cậu nữa. Nếu cậu định tìm cách ám chỉ cho hắn chạy

trốn thì cậu chuẩn bị thay hắn chịu tội đi.

Trần Thiên Minh âm trầm nói, lại thêm một câu:

- Nghe điện đi!

- Vâng.

Gã bảo vệ kia gật đầu, nhận điện thoại:

- Alo, A Thành đó hả?

- Là tôi đây. Anh làm gì mà mãi mới nhận điện thoại thế?

Gã bảo vệ đã chuyển sang chế độ loa ngoài, bởi thế mọi người đều nghe được giọng nói của A

Thành.

- Vừa đi vệ sinh. Anh nhận được điện của Hà tổng chưa?

- Hà tổng á? Ông ta gọi điện cho anh rồi à? Sao mà tiền của tôi chưa gửi tới vậy?

- Hà tổng gọi điện cho tôi chính là vì việc này. Ông ấy đã bố trí được một con đường an toàn rồi.

Mấy ngày nữa chúng ta rời Bắc Kinh.

- Ồ, vậy còn tiền? Hà tổng có nói bao giờ sẽ chuyển tiền hay không?

- Tiền ....à, như vậy đi. Chuyện này nói trên điện thoại không tiện. Anh ở đâu, tôi tới gặp anh, nói

trực tiếp cho anh biết.

Gã bảo vệ bình tĩnh nói.

- Cũng được. Nếu vậy thì anh tới khách sạn Thiên Hồng đi. Tôi hiện tại đang ở tại đó.

- Anh ở khách sạn à? Ở nơi đó an toàn sao?

- Có gì mà không an toàn? Anh đúng là nhát gan như thỏ. Tới đi. Sau đó chúng ta bàn chuyện.

A Thành vừa nói vừa tắt điện thoại.

- Khách sạn Thiên Hồng!

Sở Phàm cười hài lòng, nói với gã bảo vệ kia:

- Biểu hiện của mày không tồi, rất đáng được coi trọng. Yên tâm đi, tao đã nói là giữ lời. Chỉ cần bắt

được A Thành thì công lao của mày cũng không nhỏ đâu.

- Cám ơn, cám ơn.

Gã bảo vệ được đối xử tử tế lại cảm thấy sợ hãi, gật đầu như gà mổ thóc.

Trần Thiên Minh trầm ngâm nói:

- Như vậy bây giờ bắt đầu tiến hành kế hoạch vây bắt sao?

- Đúng, chúng ta theo hắn tới khách sạn Thiên Hồng, để hắn gõ cửa, chúng ta nấp ở hai bên. Chờ tới

khi A Thành mở cửa chúng ta sẽ vọt vào khống chế hắn.

- Vậy tôi đi sắp xếp một số anh em thân thủ khá một chút nhé.

Sở Phàm cười cười, nói:

- Không cần đâu. Có chúng tôi là đủ rồi. Kim Cương và Ngân Hồ hai người này ra tay bắt A Thành

mà không xong thì ông có phái mười đặc công tới cũng vô dụng.

Sở Phàm dừng lại một chút rồi nói thêm:

- Hiện giờ bắt đầu hành động thôi.

Khách sạn Thiên Hồng.

Một chiếc taxi chầm chậm dừng lại trước cửa khách sạn. Gã bảo vệ kia từ trong xe đi xuống, trả

tiền xe rồi đi vào. Theo kế hoạch của Sở Phàm, Ngân Hồ và Kim Cương sớm đã vào trong khách

sạn, mai phục xung quanh phòng khách, chờ tới khi gã bảo vệ đi lên lầu gõ cửa phòng A Thành thì

bắt đầu vây bắt. Gã bảo vệ kia mới vừa vào khách sạn Thiên Hồng, một chiếc xe Mercedes-Benz

liền chạy tới, dừng lại ở bãi đỗ xe của khách sạn. Sau đó Trần Thiên Minh và Sở Phàm xuống xe.

Vẻ mặt hai người thản nhiên, vừa đi vừa nói chuyện, từ từ tiến vào khách sạn. Gã bảo vệ trực tiếp

đi lên tầng bốn, tới phòng A Thành. Khi gã lên tới lầu bốn thì Ngân Hồ và Kim Cương cũng xuất

hiện hai bên hành lang. Gã bảo an đi tới cửa phòng, Ngân Hồ và Kim Cương tiến tới nấp ở hai bên

cửa. Lúc này Trần Thiên Minh và Sở Phàm cũng xuất hiện ở hành lang lầu bốn. Gã bảo vệ nhìn về

phía Sở Phàm và Trần Thiên Minh, dường như đang chờ chỉ thị. Sở Phàm ra hiệu cho gã, gã liền tới

gõ cửa "cộc cộc cộc", miệng gọi:

- A Thành, là tôi đây, mở cửa đi.

Cửa phòng mở ra, một người thanh niên cao gầy đứng ở cửa, nhìn thấy gã bảo vệ liền nói:

- Anh tới rồi à, mau vào đi.

Đúng lúc này, một cánh tay mạnh mẽ đột nhiên đẩy mạnh cửa phòng đang mở hé. Tay phải của A

Thành đang giữ nắm đấm cửa, bởi vậy khi cánh cửa bị đẩy mạnh "thình" một cái khiến tay gã cũng

bị đập vào tường.

- A!

A Thành không nhịn được, kêu lên một tiếng. Gã cảm thấy dường như cánh tay mình đã bị cánh cửa

đập gãy vậy.

Nhưng tiếng kêu đau đớn của gã còn chưa dứt, trước cửa nhanh chóng hiện ra hai bóng người, nam

thì mạnh mẽ , nữ thì xinh đẹp. Sắc mặt A Thành đầy hoảng hốt. Gã lập tức hiểu rằng có chuyện

không ổn, vì thế muốn bỏ chạy. Chỉ tiếc chân gã còn chưa kịp động đậy thì cổ họng đã bị một bàn

tay to lớn, cứng như thép túm lấy. Gã ngửa đầu thấy Kim Cương cao hơn gã cả cái đầu đang trừng

đôi mắt to như chuông đồng lạnh lùng nhìn mình. Nhìn Kim Cương thân hình khôi ngô như vậy,

trong lòng gã không khỏi e ngại. Sau khi phục hồi tinh thần, gã lập tức hiểu ra mình đã bị gã bảo vệ

kia bán đứng.

Gã trợn mắt nhìn về phía gã bảo vệ, phẫn nộ nói:

- Mày, mày bán đứng tao?

- Không, hắn không bán đứng cậu mà là cứu cậu đó.

Một tiếng nói vang lên.

Trần Thiên Minh xuất hiện trước mặt A Thành.

A Thành nhìn thấy Trần Thiên Minh xuất hiện cùng Sở Phàm thì nhíu mày hói:

- Các người là ai?

- Tôi tên là Sở Phàm, còn vị này chính là Cục trưởng Cục Công an, Trần Thiên Minh. Chúng tôi tới

bắt anh quy án, đồng thời cho anh một cơ hội tự thú.

Sở Phàm lạnh nhạt nói.

A Thành nghe thấy Sở Phàm giới thiệu Trần Thiên Minh chính là Cục trưởng Cục Công an thì trái

tim đập thình thịch, đôi mắt không kìm được nhìn về phía Trần Thiên Minh, ngập ngừng nói:

- Tôi không phạm pháp, các người dựa vào đâu mà muốn bắt tôi? Mau thả tôi ra.

- Đến nước này mà anh còn muốn chối tội sao? Những hành động của anh vào đêm hôm kia đều đã

bị tôi ghi lại. Chính hắn đã khai ra quá trình anh đặt bom trong xe.

A Thành nghe thế mặt hiện vẻ kinh hãi, hoảng sợ nhìn Sở Phàm. Sau đó gã trừng mắt nhìn gã bảo

vệ kia, hận không thể lập tức giết chết gã luôn.

Gã bảo vệ chẳng hề sợ hãi ánh mắt tràn ngập sát khí của A Thành đang nhìn mình, chậm rãi nói:

- A Thành, nhận tội đi, có thế chúng ta mới được hưởng sự khoan hồng. Chúng ta hãy khai hết mọi

chuyện. Mà điều quan trọng hơn nữa là, Triệu Hoa vốn chưa chết!

- Cái gì? Mày nói gì chứ? Làm sao có thể như vậy, chiếc xe nổ mạnh như vậy....

A Thành trong lúc kinh ngạc không giữ mồm đã nói ra chuyện vụ nổ xe, đây đúng là chưa khảo đã

xưng.

- Người ngồi trong xe lúc ấy không phải là Triệu Hoa mà là một kẻ khác.

Sở Phàm dừng lại một chút, rồi nói:

- Hà Trường Thanh nếu như biết chúng mày chưa giết được Triệu Hoa, liệu ông ta sẽ bỏ qua cho

các chúng mày à? Tao nghĩ khi Hà Trường Thanh biết chuyện thì lúc đó chúng mày sẽ bị giết. Tình

huống như vậy thì còn ở đâu an toàn hơn là ở trong tù nữa?

A Thành sợ hãi nhìn Sở Phàm, cả người hoàn toàn ngây dại, sự khiếp sợ trong lòng tăng lên theo cấp

số nhân.

- Lúc trước vụ án xe nổ tung trên đường cao tốc Tam Hoàn đó đã được Cục trưởng Trần tiếp nhận,

rất muốn điều tra ra thủ phạm, đưa ra ánh sáng. Chúng tao đều biết chúng mày cũng không phải là

người chủ mưu mà chính là Hà Trường Thanh. Vì vậy chúng tao muốn hai đứa mày hợp tác, phối

hợp cung cấp chứng cứ và làm chứng, trực tiếp chống lại Hà Trường Thanh. Chỉ có như vậy thì tội

của bọn mày mới được giảm nhẹ thôi. Nếu không, tất cả tội danh trong vụ án này đều do hai đứa

mày gánh hết. Người chết trong vụ nổ tuy không phải là Triệu Hoa nhưng cũng là người, cũng là

một nhân mạng. Chúng mày suy nghĩ cho kỹ đi.

Sở Phàm lạnh nhạt nói.

- Không sai, phải xem các anh hợp tác với cảnh sát hay chống đối đây.

Trần Thiên Minh lạnh lùng nói.

Gã bảo vệ nghe vậy vội vàng tỏ thái độ, nói:

- Cục trưởng Trần, tôi tình nguyện hợp tác, tình nguyện hợp tác. Tôi vừa nãy không phải đã khai hết

sao?

A Thành thì vẫn còn đang cúi đầu suy nghĩ.

Sở Phàm nhìn A Thành một cái, lạnh nhạt nói:

- Cục trưởng Trần, chuyện tiếp theo tất cả nhờ ông đấy. Hai người này ông đưa đi, nhất định phải

tra hỏi thật kỹ vào nhé.

- Cậu yên tâm, Hà Trường Thanh nhất định không được tự do mấy ngày nữa đâu.

Trần Thiên Minh kiên quyết nói.

- Vậy tốt rồi.

Sở Phàm quay sang nói với Kim Cương và Ngân Hồ:

- Hai người giúp Cục trưởng Trần áp giải bọn hắn về Cục Công an.

- Vâng, chủ nhân!

Kim Cương và Ngân Hồ đồng thanh đáp.

Sở Phàm chờ đoàn người áp giải gã bảo vệ và A Thành rời khởi khách sạn Thiên Hồng rồi mới tạm

biệt Trần Thiên Minh. Sau đó Sở Phàm mới gọi xe trở về biệt thự Lam Hải.

Lúc này di động của hắn reo vang, nhìn lại hóa ra là sư huynh Tuệ Phương của hắn gọi tới. Hắn vội

vàng nhận điện, nói:

- Sư huynh, gọi điện thoại cho em có việc gì thế?

- Sư đệ, chú ở Bắc Kinh vẫn khỏe chứ? Trong chùa vắng chú cảm giác dường như thiếu cái gì đó

vậy. Àizzz. Tuệ Phương thở dài.

- Sư huynh, anh nói cái gì thế? Đừng nói là anh nhớ em nhé, làm em nổi da gà rồi đây này.

Sở Phàm cười nói.

- Biến ngay, nhóc con. Được rồi, có chuyện muốn nói với chú, đó là hôm nay Lam Chính Quốc tìm

tới gặp phương trượng đấy.

Tuệ Phương nói.

- Cái gì?

Sở Phàm nghe tới tên Lam Chính Quốc thì không khỏi nhíu mày, hỏi tiếp:

- Lam Chính Quốc tìm sư phụ có việc gì?

- Chuyện này anh cũng không rõ lắm. Tóm lại là Lam Chính Quốc ngồi trong phòng sư phụ nói

chuyện một lúc.

- Vậy sư phụ có nói gì không?

- Sư phụ cũng không nói gì, chỉ là hy vọng chú nhớ rõ những lời người nói, nói là cái gì mà lấy cái

tâm đại lượng để tha thứ cho mình và cho người khác.

.....

Sở Phàm thoáng trầm mặc một lúc rồi hỏi tiếp:

- Sư phụ dạo này có khỏe không? Mọi người đều ổn cả chứ?

- Tốt lắm, sư phụ vẫn mạnh khỏe, chú không phải lo lắng. Thôi nói nhiều quá rồi, thế nhé. Lúc nào

rảnh rỗi nhớ phải về đây thăm sư phụ và các sư huynh nhé.

- Vâng, nhờ sư huynh chuyển lời tới sư phụ là mọi việc của em ở đây vẫn tốt. Em sẽ luôn ghi nhớ

lời dạy của người.

- Tốt lắm!

Tuệ Phương nói xong liền cúp máy.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #377