Chương 331: Máu Hồng Rơi Không Phải Thứ Vô ...


Mộng Kỳ đưa tay đẩy Sở Phàm, muốn đẩy hắn ra. Nhưng mà cô đã lầm, đẩy
hắn nhưng ngược lại cô lại thấy hai tay của hắn đột nhiên ôm lấy cô, ôm
lấy thắt lưng cô, ôm rất chặt, chặt đến mức làm cô tí nữa thở không ra
hơi, ôm làm cô ngay cả cử động cũng không có chút động đậy được.

Lòng cô hoảng hốt, mơ hồ cảm thấy không ổn. Bởi vì nàng nghe được tiếng thở
của Sở Phàm trở nên dồn dập và nặng nề. Đó là tiếng thở của một người
đàn ông khi bùng nổ.

Đúng vậy, cô rõ ràng cảm thấy môi của Sở
Phàm nồng nặc mùi rượu đang hôn lên cổ, tham lam hút hôn và liếm, đầu
lưỡi đưa ra di chuyển ở trên cái cổ nhẵn mịn và bóng loáng của cô. Càng
ngày tiếng hít thở càng dồn dập và nặng nề truyền vào tai cô rõ ràng… …

Cô cả kinh, kêu lên sợ hãi:

- Đứng lên! Anh là tên khốn. Anh đứng lên đi…Không được, không được…

Cô đẩy mạnh, dùng hết sức đẩy mạnh, nhưng vẫn không thể đẩy được cơ thể
nặng nề của Sở Phàm ra được, ngược lại còn làm cho những động tác của
hắn càng trở nên thô bạo hơn. Lúc này Sở Phàm đã hôn lên mặt cô, tham
lam hôn lên khuôn mặt xinh đẹp và mềm mại của cô., còn nhiều lần tìm đến đôi môi thơm của cô, nhưng mà lại bị cô tránh. Trong mắt cô hiện lên vẻ sợ hãi và cầu xin, lớn tiếng van xin, nhưng mà Sở Phàm giống như là
không nghe thấy vậy, vẫn đặt cô dưới cơ thể của hắn, vẫn mạnh mẽ hôn cô.

- A…Không, Không được đâu… …

Lâm Mộng Kỳ kêu lên một tiếng sợ hãi, cũng không biết là kêu vì đau hay là
rên rỉ, vì tay phải của Sở Phàm lúc này đột nhiên từ dưới eo di chuyển
lên đến ngực cô rồi.

Trong mắt Lâm Mộng Kỳ đầy thần sắc sợ hãi,
phẫn nộ, và xấu hổ. Hai tay cô cố gắng đánh Sở Phàm, hai chân giãy dụa,
nhưng vẫn không thể ngăn cản được động tác tiến lên của hắn. Lúc những
phản kháng của cô tràn đầy bất lực và phẫn nộ thì quần áo trên người cô
đã bị Sở Phàm dã man xé sạch và vứt xuống dưới. Ngay sau đó, thân thể
mềm mại trắng như tuyết run lên nhè nhẹ và phơi bày ra. Dưới ánh sáng mờ nhạt nhìn đúng là đặc biệt mê người. Nhưng mà đồ lót làm bằng tơ tằm
màu đỏ rực phơi bày ra càng làm tôn thêm vẻ mềm mại và trắng như tuyết
của thân thể lại càng có chút không cần thiết. Tay Sở Phàm đẩy, trực
tiếp đẩy đồ lót lên trên. Một cặp núi trắng xóa và cao vút run run bật
ra.

Sở Phàm giống như ác lang nhào về phía cặp núi mềm mại kia.
Giống như một đứa trẻ tham lam chiếm lấy hoàn toàn cặp núi ở phía trước.

Sau phút chốc, Lâm Mộng Kỳ ngừng phản kháng lại Sở Phàm, nếu muốn thì cũng
chẳng có chút sức lực nào. Dưới sự vuốt ve của Sở Phàm, cô cảm thấy cơ
thể của mình nhũn ra chẳng còn một chút sức lực. Tiếng hít thở của cô
dần dần trở nên dồn dập, trên mặt ửng đỏ giống như bầu trời lúc hoàng
hôn. Nhưng hai mắt của cô lại lộ ra sự oán hận sâu sắc. Sau đó, hai hàng nước mắt trong suốt từ trong mắt cô chảy ra.

Bộ ngực chưa bao
giờ bị đàn ông đụng vào thì bây giờ đang được Sở Phàm tùy ý đùa giỡn và
hôn hít. Trong lòng cô tràn đầy tư vị. Phẫn nộ? Oán hận? Đau lòng? Hay
là mong đợi? Vui vẻ? Cô cũng không biết nữa. Chỉ biết là Sở Phàm không
nên làm vậy với cô, như vậy với cô mà nói thì không công bằng, rất không công bằng.

Cả người cô cảm thấy đã bị một cổ hơi nóng giống như
luồng điện chạy qua khống chế. Cô không thể kiểm soát được tiếng hít thở của mình ngày càng trở nên dồn dập. Trong miệng nhịn không được mà khẽ
phát ra tiếng thở gấp, trong ánh mắt oán hận bập bềnh một tia xuân tình. Nhưng lại càng có nhiều sợ hãi, bởi vì cô hiểu rõ tiếp theo sẽ sinh ra
chuyện còn đáng sợ hơn. Thân thể của cô sẽ bị chiếm đoạt một cách tàn
nhẫn, từ giờ trở đi cô sẽ không còn là một cô gái nữa.

Khi quần
áo trên người cô đều bị cởi ra, trần trụi hiện ra trước mặt Sở Phàm thì
cô khẽ thở dài, gắt gao nhắm hai mắt lại. Cô đã không còn năng lực phản
kháng, việc duy nhất có thể làm là nhắm mắt lại. Trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn lộ rõ hai hàng nước mắt, môi anh đào có chút mở ra đôi khi phát ra một tiếng rõ ràng là cố gắng đè nén tiếng thở gấp. Thân thể mềm mại, trong suốt và trắng như tuyết của cô đã trở nên đỏ hồng, hồng ở giữa
trắng, tràn đầy một khí tức mê người nguyên thủy nhất.

Đột nhiên, cô mạnh mẽ cảm thấy. Hai chân của mình đang bị một sức lực mạnh mẽ tách ra. Lòng cô cả kinh, theo bản năng mà kẹp chặt hai chân lại. Nhưng vô
dụng, cuối cùng hai chân của cô cũng bị tách ra. Một cái đâm đau nhói
truyền vào thâm tâm, khoảng khắc đó cô nhịn không được mà “A!” lên một
tiếng. Hai tay của cô nắm chặt lấy drap trải giường, hai chân cong lại,
cố gắng dang rộng ra. Cô cảm thấy mình gần như đã chết sau đó sống trở
lại. Cảm giác kỳ diệu và kích thích làm cho cô theo bản năng hơi nâng
mông lên, hai tay ra sức ôm lấy lưng của Sở Phàm, tiếng rên rỉ trong
miệng vang lên càng ngày càng nhiều và càng lúc càng lớn.

Theo
những chuyển động của Sở Phàm, cảm giác đau đớn trên người cô dần dần
biến mất, trở thành một loại cảm giác kích thích kỳ diệu mà chưa bao giờ được trải qua. Cô cảm thấy ở bên dưới đã bị lấp đầy, loại cảm giác đầy
đủ này làm cho thân thể mềm mại của cô nhịn không được mà trở nên run
rẩy. Đột nhiên, động tác của Sở Phàm càng lúc càng nhanh, mà tiếng thở
gấp của cô cũng càng lúc càng nhanh. Cuối cùng, cặp đùi thon dài đều đặn và trắng như tuyết của cô cong lên, cố gắng đạp lên khăn trải giường,
dùng hết sức, khăn trải giường xinh đẹp màu hồng bị những ngón chân được sơn màu hồng của cô tạo thành những dấu vết rất đẹp... ...

Tất
cả đã quay trở về trạng thái yên lặng. Dần dần, tiếng thở gấp tiếng rên
rỉ như ẩn như hiện kia từ từ yên ắng lại. Nhưng cả căn phòng vẫn còn
tràn đầy một loại mùi vị xuân tình kiều diễm.

Sở Phàm dường như
nặng nề chìm vào giấc ngủ, trên mặt mang theo cảm giác thỏa mãn sau khi
phát tiết, tiếng thở cũng trở nên chậm rãi và đều đặn.

Tiếng hít
thở của Lâm Mộng Kỳ từ dồn dập từ từ trở thành êm dịu. Nhưng trên gương
mặt xinh đẹp của cô vẫn còn giữ lại sắc hồng, nhìn qua đúng là vô cùng
quyến rũ. Cô biết, khoảnh khắc kia đã trôi qua, cô vươn tay đẩy Sở Phàm
sang một bên, thân thể rắn chắc của Sở Phàm ngay tức khắc lộ ra trước
mắt cô. Mặt cô đỏ lên, kéo chăn đắp lên người hắn.

Thân thể mềm mại của mình.

Cô cảm thấy bên dưới hơi đau, còn hơi sưng. Ánh mắt cô tràn đầy oán hận
nhìn về phía Sở Phàm. Nhìn bộ dạng thỏa mãn mà ngủ của hắn trong lòng
đúng là muốn đánh, cô oán hận trong lòng. Vươn tay phải muốn mạnh mẽ
nhéo Sở Phàm một cái, nhưng khi tay cô đụng đến cơ thể hắn thì lòng lại
mềm nhũn, không muốn dùng lực, chỉ là rất nhẹ nhàng rất ôn nhu mà nhéo
một cái tượng trưng. Cô vì sự mềm lòng của mình mà cảm thấy buồn bực,
vốn là mắt đã khô lại trở nên có chút ẩm ướt. Cô lẩm bẩm tự nói:

- Vì sao lại làm như vậy với em? Anh là một tên khốn! Anh là một tên đại khốn! Đại bại hoại, đại bại hoại... ...

Một mặt lẩm bẩm tự nói, một mặt lại đưa tay đánh vào Sở Phàm, nhưng hạ
xuống lại rất nhẹ rất nhẹ, giống như sợ Sở Phàm giật mình tỉnh giấc vậy.

- Như vậy cũng tốt. Sau này em cũng không còn nợ anh cái gì nữa. Em sau
này cũng sẽ không muốn gặp anh, không muốn gặp anh... ...

Cô nỉ
non nói, sau đó vung chăn lên đi ra ngoài. Khi xuống giường nàng đột
nhiên cảm thấy trên bắp đùi của mình còn lưu lại một chút máu màu đỏ
tươi. Chút máu tươi lưu lại trên bắp đùi trắng như tuyết của cô đúng là
chói cả mắt.

Là máu đỏ, máu đỏ của Lâm Mộng kỳ.

Cô nhìn
vết máu đỏ giữa hai đùi mình, trong đầu lại dâng lên một cảm giác khác
lạ. Cô không khỏi nhớ đến cảm giác hao mòn xương cốt vừa rồi. Cô đột
nhiên cảm thấy chuyện giữa nam và nữ cũng không có dơ bẩn, tà ác, đáng
xấu hổ, mà ngược lại khi nhớ đến tất cả quá trình thì lại tuyệt vời như
vậy.

Cô đột nhiên hít một hơi thật sâu, ép mình không nên nghĩ
lại tất cả chuyện mới phát sinh ban nãy. Cô muốn coi như tất cả những gì vừa mới phát sinh là chưa từng xảy ra. Đúng vậy, cô đã âm thầm hạ quyết định, cô sẽ không vì chuyện này mà vướng víu với Sở Phàm, càng không
đòi hỏi ở Sở Phàm cái gì cả. Cô biết Sở Phàm không thể cho mình cái gì,
mà cô cũng không thể cho Sở Phàm cái gì. Tất cả coi như là một tình yêu
ngắn ngủi mà thôi.

Tình yêu mong manh, giống như chuồn chuồn lướt nước, chỉ tạo ra một đợt sóng gợn sau đó lại yên tĩnh trở lại như cũ.

Cô nhặt những quần áo mà Sở Phàm xé ra từ trên người mình lên, từng cái
một, rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài. Cô đi vào phòng vệ sinh. Trong nhà vệ
sinh vẫn còn lưu lại những vệt bẩn mà Sở Phàm nôn ra. Cô không rên một
tiếng nào, cũng không ngại dơ bẩn, mở nước rửa sạch những thứ này. Sau
đó cô mở máy nước nóng lên, để đầu dưới dòng nước ấm và rửa sạch toàn
thân, đặc biệt là hạ thân. Cô ra sức mà cọ rửa, muốn rửa sạch hết những
thứ gì mà Sở Phàm để lại bên trong. Nhưng cô biết cho dù có rửa sạch thì có những cũng vĩnh viễn không trở về được, ví như lần đầu tiên của cô.

Cô không nghĩ đến lần đầu tiên của mình lại dâng hiến như vậy, hoàn toàn
trong tình huống cô không tình nguyện và ra sức phản kháng mà mất đi.
Điều này làm cho cô nghĩ đến từ hãm hiếp, nhưng cô cố gắng không muốn
nghĩ đến nó. Nếu như dùng từ đó mà hình dung thì cảm thấy rất ô nhục.
Hơn nữa, trong lòng cô đối với Sở Phàm cũng có một chút cảm giác đặc
biệt mông lung, là yêu là vui mừng cô cũng không rõ. Khi bị Sở Phàm đè
lên giường thì cô tuy là không tình nguyện nhưng cũng không phải là hết
sức bất mãn. Cô vì cảm giác lúc đó của mình mà thấy xấu hổ.

Sau
khi rửa qua một lần cơ thể, cô dùng một cái khăn tắm bọc thân thể của
mình lại, đi ra ngoài. Cô đột nhiên nhớ đến điều gì đó nên lại đi vào
phòng dành cho khách mà Sở Phàm đang ngủ một lần nữa. Cô nhặt những bộ
quần áo đang tán loạn trên mặt đất lên, gấp lại chỉnh tề từng cái một.
Nhìn Sở Phàm đang ngủ say, lòng cô lại mơ hồ có chút thương yêu, trong
mắt hiện lên một tia thần sắc phức tạp. Cô khẽ thở dài, đi đến kéo chăn
cho Sở Phàm, sau đó lui ra, thuận tay tắt đèn.

Cô đi xuống phòng
khách. Nhất thời cô không thấy buồn ngủ, đành phải ngồi trên ghế sofa
mềm mại. Mặt cô tỏ ra đặc biệt bình tĩnh. Khi bị Sở Phàm đè lên trên
giường cô đã rất kinh hoàng và sợ hãi, nhưng bây giờ sắc mặt cô lại trở
nên bình tĩnh giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Nhưng mà đây chỉ là những biểu hiện bên ngoài, trong lòng thì sao?

Cô không khỏi nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt Sở Phàm. Lúc đó cô đang chạy xe thể thao trên đường cao tốc, đột nhiên một chiếc xe vượt qua xe cô. Cô
nhất thời nổi hứng mà âm thầm cùng chiếc xe kia đua với nhau. Nhưng lại
nghịch ngợm mà làm một trò chơi, cô chạy theo chiếc xe kia cũng không
vượt lên phía trước mà chỉ chạy song song. Cô thấy như vậy rất là thú
vị, ai ngờ sau cùng lại bị chiếc xe kia mạnh mẽ vượt qua và quay đầu
chặn lối đi của cô lại. Lúc đó cô vừa tức vừa giận. Sau đó Sở Phàm bước
xuống xe, đây là lần đầu tiên cô gặp mặt hắn. Trước đó cô nhờ dì Mi mà
nhìn qua ảnh chụp của hắn rồi. Nhưng chân thực mà nhìn thấy hắn thì cô
chẳng hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác thân thiết, đặc biệt là Sở
Phàm kêu lên một tiếng: “Tiểu yêu tinh” thì trong lòng cô thầm nở nụ
cười, cười rất hài lòng.

Sau đó thì Sở Phàm bảo vệ cô đi Nhật
Bản. Hai ngày ngắn ngủi cô cũng biết hắn rất có trách nhiệm và tận lực.
Sau đó khi biết được Teruo Nakamura của Yamaguchi có tình ý với cô bị
chết, cô không cần suy nghĩ đã nhận định được ngay là do Sở Phàm làm.
Tuy rằng cô lúc đó không hỏi cũng không nói một câu, nhưng v biết rõ.
Trong khoảng thời gian đó, trong lòng cô đối với Sở Phàm đã âm thầm sinh ra một cảm giác yêu mến đan xen với mông lung.

Nhưng đêm nay những việc mà Sở Phàm làm ra lại khiến cho cô có chút mất mát và có chút đau lòng... ...

Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại nhịn không được mà muốn khóc. Cô cố gắng mở to mắt, hai vai run lên nhè nhẹ.

Sau cùng trên mặt cô cũng xuất hiện một nụ cười, trong nụ cười đó có oán
hận, bất đắc dĩ, nhưng cũng mang theo một chút vui mừng. Sau đó cô đi
trởvề phòng ngủ của mình ở trên lầu.

Haizzz, Lâm Mộng Kỳ bị Sở Phàm rượu say rồi “ăn thịt” luôn. Ai sai ai đúng đây? Vướng mắc triền miên rồi.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #331