Chương 317: Mỹ Nhân Say Rượu Càng Thêm ...


Sở Phàm nâng đại tiểu thư đã uống đến say bí tỉ lên, bế nàng đi về xe.
Đại tiểu thư nhắm hờ đôi mắt xinh đẹp lại, hơi rượu từ bên trong miệng
nàng bay ra khiến cho người ta ngửi thấy không khỏi có một cảm giác bị
mê hoặc. Sở Phàm không biết tửu lượng của đại tiểu thư thế nào nên hỏi:

- Đại tiểu thư, em cảm thấy thế nào? Có váng đầu không? Có buồn nôn không?

- Em, em không sao, chỉ là hơi váng đầu thôi mà, không có việc gì đâu.

Đại tiểu thư khẽ nói.

- Còn nói là không sao. Em xem em đi, anh đã bảo là đừng uống nhiều rồi mà em không chịu nghe.

Sở Phàm không hài lòng nói.

- Tại vì Lam Tuyết rất cao hứng cho nên em cùng cô ấy uống hơi nhiều.

Đại tiểu thư nói xong đột nhiên ngẩng đầu lên, hôn vào khuôn mặt của Sở Phàm rồi nói:

- Từ nay em không uống nhiều nữa, được không? Đừng tức giận như vậy nữa mà.

Sở Phàm hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên đại tiểu thư chủ động có hành
động thân thiết với hắn như vậy. Hắn cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt ngọc
sau khi uống rượu vô cùng xinh đẹp của đại tiểu thư thì nhịn không được
nóng cả người lên. Hắn ôm chặt đại tiểu thư thêm nữa rồi nói:

- Đó là em nói đấy nha, lần sau không được uống nhiều rượu như vậy nữa.

Đại tiểu thư nghe vậy thì khóe miệng nở ra một nụ cười.

Sở Phàm ôm đại tiểu thư đến trước chiếc xe Mercedes-Benz, mở cửa sau của
xe ra rồi cẩn thận đưa đại tiểu thư vào bên trong. Đại tiểu thư lúc này
đã rất say, cho nên để nàng nghỉ ngơi ở ghế sau thế này là cũng tốt.

Khi đại tiểu thư ngồi vào bên trong xe thì đôi cánh tay ngọc ngà của nàng
bất chợt ôm lấy cổ của Sở Phàm, sau đó kéo xuống. Sở Phàm không đề phòng bị bất ngờ, cơ thể hắn liền ngã xuống. Hắn vội chống tay xuống ghế để
ngồi dậy, ánh mắt khó hiểu nhìn đại tiểu thư.

Đại tiểu thư cười khúc khích, nụ cười xinh đẹp mê người. Nàng khẽ mắng:

- Đồ ngốc, còn không lại đây!

Sở Phàm hơi ngẩn ra, sau khi hiểu được thì quả tim bỗng đập "thình thịch"
một hồi. Hắn liếm liếm môi, rồi chui vào trong xe, sau đó đóng cửa xe
lại.

- Đại tiểu thư, chuyện này là...

Hai tay của đại tiểu thư vẫn đang ôm lấy cổ của Sở Phàm. Nàng nửa ngồi nửa nằm ở phía sau
xe, đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn Sở Phàm, nghe thấy Sở Phàm nói vậy thì hơi thẹn thùng cười cười rồi nói:

- Em, em muốn anh mà!

Sở Phàm nghe vậy thì máu trong người như sôi lên, hắn ôm lấy đại tiểu thư rồi nói:

- Anh cũng muốn em!

Đại tiểu thư liền nhân đó ngã vào trong lồng ngực của Sở Phàm. Hai tay nàng ôm lấy cổ của Sở Phàm, đôi môi anh đào xinh đẹp hôn lên cổ của hắn rồi
dọc theo đó mà hôn lên khuôn mặt. Sở Phàm trong lòng vô cùng xúc động,
hắn hơi buông lỏng tay ra để nhìn đại tiểu thư, đại tiểu thư cũng khẽ
chớp mắt nhìn hắn, trong đôi mắt như làn nước mùa thu đó hiện lên hai
ngọn lửa nóng bỏng. Sở Phàm nhìn thấy đôi môi anh đảo đỏ tươi mấp máy
thì không nói thêm gì nữa, hắn khẽ cúi người xuống, hôn vào đôi môi xinh đẹp đó, ôm chặt lấy thân thể mềm mại của đại tiểu thư, đắm chìm trong
bể hạnh phúc.

Đại tiểu thư khẽ rên lên một tiếng, cuồng nhiệt đón nhận nụ hôn nồng nàn của Sở Phàm. Nàng nhắm hai mắt lại, cảm giác kích
thích kia truyền khắp thân thể nàng, cái lưỡi thơm tho tìm kiếm cái gì
đó, rồi cùng đầu lưỡi của Sở Phàm dính chặt lấy nhau như keo sơn. Thân
thể nàng dần dần nóng lên, nàng muốn ôm chặt Sở Phàm hơn nữa. Bỗng
nhiên, nàng phát hiện ra Sở Phàm đang nhẹ nhàng vuốt ve mình liền không
kìm được thở gấp ra. Cảm giác kích thích này khiến cho thân thể mềm mại
rã rời của nàng bỗng có lại sinh lực.

Hai bàn tay ôm chặt lấy đại tiểu thư của Sở Phàm bắt đầu vuốt ve cái eo lưng ngọc ngà. Rồi từ eo
lưng đi lên, hắn muốn chạm tới bộ ngực mà hắn đã bao lần vô cùng ao ước
nhưng lại bị bàn tay của đại tiểu thư khẽ đẩy ra, tuy nhiên Sở Phàm vẫn
không chịu buông tha, không ngừng tiến tới khiến đại tiểu thư cuối cùng
cũng phải thỏa hiệp, tùy ý để bàn tay của Sở Phàm đặt lên bầu vú cao vút nở nang của mình.

Bây giờ Sở Phàm đã đạt được mong muốn. Hai tay của hắn đang vuốt ve hai bầu vú cao ngất, trong lòng hắn vui sướng quá
đỗi, cả người bị kích động đến nỗi khó mà kìm chế được. Hắn đã từng vô
số lần rình xem bộ ngực của đại tiểu thư, cũng vô số lần ao ước được
chạm vào chỗ đó. Bây giờ ước mộng đã trở thành sự thật. Tuy là cách một
lớp quần áo nhưng Sở Phàm vẫn cảm giác được sự mềm mại mịn màng mà lại
vô cùng co dãn từ bộ ngực của đại tiểu thư. Vuốt ve bộ ngực cao vút đầy
đặn trong lòng bàn tay khiến cho Sở Phàm có một cảm giác kích động và
phấn khích. Dù sao đại tiểu thư cũng là cô gái mà hắn yêu thương nhất.

Trong nháy mắt, Sở Phàm đã vuốt ve bộ ngực của đại tiểu thư, đại tiểu thư
nhịn không được khẽ rên rỉ lên một tiếng. Nàng cảm thấy một cảm giác
kích thích mà trước nay nàng chưa từng có, nó giống như một dòng điện
chạy qua thân thể, nàng không kìm được khẽ run rẩy cả người, cặp môi anh đào yêu kiều hơi phả ra hơi thở. Đây là lần đầu tiên bộ ngực của nàng
bị một người đàn ông vuốt ve như thế, nhưng trong lòng nàng cũng không
có một chút cảm giác bất mãn hay cự tuyệt. Nàng yêu Sở Phàm, nàng biết
thể xác hay linh hồn của mình sớm muộn đều thuộc về Sở Phàm. Vừa rồi sở
dĩ nàng đẩy Sở Phàm ra khi hắn muốn vuốt ve là do nàng còn chưa kịp
chuẩn bị sẵn sàng, hơn nữa trong lòng cũng hơi cảm thấy xấu hổ.

Nhưng cuối cùng nàng không dám đẩy tay của Sở Phàm ra nữa, bởi vì trong lòng
nàng cũng thầm mong muốn được Sở Phàm vuốt ve. Qua cái vuốt ve dịu dàng
tràn ngập sự yêu thương của Sở Phàm, nàng có thể cảm nhận được tình yêu
của hắn dành cho mình. Đặc biệt đêm nay nàng lại được nghe Lam Tuyết
chúc phúc nên trong lòng lại càng cao hứng!

Sở Phàm hôn nhẹ vào
khuôn mặt ngọc ngà của đại tiểu thư, hôn lên cái cổ trắng ngần, khẽ liếm vào làn da mềm mại. Đại tiểu thư không kìm được khẽ rên rỉ, càng ôm
chặt Sở Phàm hơn.

Trong lòng Sở Phàm bỗng cảm thấy bị kích động,
trong đầu hắn hiện lên vô số ý nghĩ, “Bây giờ có nên đè đại tiểu thư
xuống không? Nhưng bây giờ là ở trong xe, hơn nữa ở ngoài đường, thường
xuyên có người qua lại. Với lại hoàn cảnh này không được tốt. Hơn nữa
bây giờ đã đến thời cơ để làm chuyện đó chưa?”

Lúc này, đại tiểu thư đột nhiên cắn nhẹ vào tai của Sở Phàm, dịu dàng nói:

- A Sở, lời nói của anh hôm nay khiến cho em rất vui vẻ.

Sở Phàm nghe vậy thì hơi sửng sốt, sau đó ngẩn ra hỏi:

- Anh, anh nói cái gì nhỉ?

Đại tiểu thư vui vẻ cười nói:

- Chính là việc Lam Tuyết nói rằng sau này chúng ta kết hôn phải mời cô
ấy đến uống rượu mừng. Em lại nói chẳng biết có ngày đó hay không. Lam
Tuyết nghe vậy thì bảo anh có khẳng định là sẽ có ngày đó không? Anh nói là sẽ có, lúc đó trong lòng em rất là vui sướng và xúc động!

Đại tiểu thư nói xong hôn nhẹ lên trán của Sở Phàm, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười vui vẻ.

Trong lòng Sở Phàm cũng cảm thấy tràn ngập sự ấm áp, hắn cười nói:

- Chúng ta dĩ nhiên là sẽ có một ngày nào đó kết hôn với nhau. Chỉ sợ giữa chừng em bỏ chạy, không chịu làm cô dâu thôi.

- Nếu anh đối xử không tốt với em thì em sẽ bỏ đi thật đấy, hừ.

Đại tiểu thư hừ một tiếng nói.

- Không bao giờ, em tốt như thế anh sẽ trân trọng đến tám đời ấy chứ.

Sở Phàm cười nói.

- Miệng trơn như bôi mỡ!

Đại tiểu thư cười cười, hai má ửng đỏ, thấp giọng nói:

- Chờ đến ngày chúng ta kết hôn, em sẽ hiến dâng tất cả cho anh, được không?

- Được.

Sở Phàm nói xong ôm đại tiểu thư vào trong lòng, khẽ vỗ về nàng, hưởng thụ giờ khắc ấm áp hạnh phúc này.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #317