Sau khi ăn xong ăn xong Sở Phàm ngồi dưới lầu chờ đại tiểu thư
tắm rửa chuẩn bị. Sau gần một tiếng, đại tiểu thư từ từ bước xuống lầu.
Nàng thay một bộ đồ màu xanh thanh nhã, càng tôn thêm vẻ thanh tao thoát tục đẹp dịu dàng tựa thiên tiên. Hôm nay nàng không trang điểm để khuôn mặt mộc trắng trẻo mềm mại.
- Anh chờ em có lâu không?
Đại tiểu thư sau khi đi xuống, hỏi.
Đứng từ xa Sở Phàm đã ngửi thấy mùi hương thơm mát của nàng. Khi đại tiểu
thư bước tới gần lại càng thơm hơn, chỉ ngửi thôi cũng khiến trái tim
người ta đập thình thịch..
- Không lâu không lâu! Cho dù đợi tới mai anh cũng sẵn lòng .
Sở Phàm khẽ cười nói.
- Dẻo mỏ thật đấy!
Đại tiểu thư lườm hắn một cái sau đó nói:
- Chúng ta đi thôi.
- Được!
Sở Phàm nói xong cùng với đại tiểu thư đi ra ngoài, hắn mở cửa xe đưa nàng lên. Sau khi đại tiểu thư đã ngồi yên, hắn khởi động rồi chạy đi vùn
vụt.
- Em muốn đi đâu?
Sở Phàm hỏi.
- Tới quán bar đi, nhưng tìm quán nào yên tĩnh một chút.
- Vậy tới quán bar Thiên Thủy nhé. Ở đó khá yên tĩnh, cũng đẹp nữa.
Sở Phàm nhớ rõ lần đầu hắn gặp mặt Lam Tuyết cũng ở quán bar Thiên Thủy. Hắn cũng rất ấn tượng về quán bar đó.
- Ừ.
Đại tiểu thư gật gật đầu. Bỗng nhiên nàng hỏi:
- A Sở, về sau mặc kệ có chuyện gì xảy ra, anh có thể vẫn ở cạnh em như bây giờ không?
Sở Phàm hơi bất ngờ, lát sau mới cười cười :
- Vẫn sẽ ở bên cạnh. Trước tới giờ sao thì sau này vẫn vậy.
Đại tiểu thư cười tưoi:
- Cám ơn anh!
- Cám ơn cái gì mà cám ơn? Anh cũng biết mặc kệ sau này anh có xảy ra
chuyện gì đại tiểu thư vẫn luôn ở bên cạnh anh. Anh cũng vậy thôi.
Sở Phàm dịu dàng nói.
Đại tiểu thư di chuyển ánh mắt, bàn tay trái của nàng trái đặt lên bàn tay
phải của Sở Phàm đang cầm vô lăng. Hai người im lặng. Lúc này không cần
phải nói thêm gì nữa, mọi lời nói đều là dư thừa, chỉ một hành động như
vậy thôi đã đủ để hiểu nhau tất cả.
Lái xe tới quán bar Thiên
Thủy, Sở Phàm dắt đại tiểu thư đi vào bên trong. Hai người họ tìm một
bàn yên tĩnh vắng vẻ ngồi xuống, sau đó đại tiểu thư gọi một ly rượu Lam Điều, Sở Phàm gọi một ly cooctail Hennessy.
- Ừ. Nơi này quả là không tệ, khá yên tĩnh.
Đại tiểu thư ngồi bên cạnh Sở Phàm nói.
Sở Phàm cười cười, đột nhiên cầm lấy tay đại tiểu thư nói:
- Anh chính là đang chờ nghe em nói rốt cục công ty xảy ra chuyện gì? Nhìn ánh mắt em có vẻ lo lắng.
Đại tiểu thư thở dài…tay phải nàng nắm chặt lấy bàn tay hắn, chậm rãi tâm sự:
- Một hạng mục được hợp tác của công ty có vấn đề, bên kia đột nhiên rút
lui để lại một cục diện rắc rối cho công ty chúng ta. Tình hình trước
mắt quả thực rất khó giải quyết.
-Vậy ư?
Sở Phàm hơi sửng sốt hỏi:
- Chúng ta hợp tác với ai vậy? Có phải trong quá trình hợp tác hai bên có lẫm lẫn gì chăng?
- Chúng ta hợp tac cùng Tập đoàn Sắt thép Kiến An, tổng đầu tư các hạng
mục lên tới gần hai mươi triệu. Chúng ta chủ yếu đầu tư công trình, tập
đoàn Kiến An sẽ cung cấp nguyên liệu. Nhưng đột nhiên Tập đoàn Kiến An
nói lần đầu tư này quá lớn, lớn hơn tính toán và khả năng của họ, cũng
lại quá phiêu lưu, nên họ rút lui.
Đại tiểu thư chán nản nói.
Sở Phàm nhíu nhíu mày suy tư, ngạc nhiên nói:
- Hạng mục này hình như do Tần Khải phụ trách. Bên Kiến An phá hợp đồng như thế họ chắc cũng mất khá nhiều tiền.
- Là Tần Khải phụ trách, bên Kiến An tuy có mất một chút tiền bồi thường, tiền vật liệu, nhưng tổn thất bên phía chúng ta mới thật sự là rất lớn. Nếu hạng mục công trình này vì Kiến An rút lui mà phải bỏ dở thì công
ty chúng ta đã bị một đòn trí mạng, tính ra tổn thất cả hữu hình và vô
hình lên tới năm mươi triệu không ít.
Sắc mặt đại tiểu thư dần dần trở nên trầm trọng.
- Tập đoàn sắt thép Kiến An mà rời khỏi thì chúng ta tìm một đối tác khác. Vật liệu cũng có nhiều cách tìm mà.
- Không đơn giản như vậy đâu. Công trình này quá lớn, vật liệu chỉ có
Kiến An mới cung cấp nổi. Nếu không chúng ta cũng không lo lắng đến như
vậy.
-Vậy không có cách nào sao?
Sở Phàm nhíu nhíu mày hỏi.
- Cũng chỉ biết đàm phán một lần nữa với Kiến An, xem họ muốn cái gì. Nếu bên họ có gì khó khăn chúng ta sẽ nguyện ý giúp đỡ. Trước mắt chỉ có
thể chờ ba em ngày mai về sẽ đích thân tới gặp chủ tịch Tập đoàn Kiến An nói chuyện xem sao.
- Nếu bên Kiến An vẫn nhất định không chịu hợp tác thì dự án lần này đã thất bại rồi sao?
- Không. Đây là dự án công trình cấp quốc gia. Nếu bởi vì nguyên nhân
chúng ta không thể hoàn thành công trình xây dựng như vậy thì sẽ tổ chức đấu thầu lần nữa, các nhà thầu khác sẽ tham gia. Khi đó công ty chúng
ta sẽ bị tổn thất rất lớn. Vật liệu, nhân công, tài sản đầu tư,… đã bỏ
ra trước đó coi như đổ sông đổ bể rồi.
Sở Phàm trầm mặc một lúc sau đó không kìm được hỏi:
- Anh đang nghĩ nếu Tập đoàn Quốc Cảnh không thể thực hiện thì có công ty nào có thể thực hiện?
- Có!
Đại tiểu thư trầm giọng xuống nói
- Chẳng lẽ anh đã quên Tập đoàn Lam Thị rồi sao?
Hắn hơi bất ngờ, ngạc nhiên hỏi lại:
- Em hoài nghi lần này do Tập đoàn Lam Thị đứng sau giở trò?
- Em không có chứng cứ gì chứng minh là Lam Chính Quốc đang giở trò, nhưng em cảm thấy chắc chắn là như vậy.
Đại tiểu thư lạnh lùng nói.
Mắt Sở Phàm lóe sáng, hắn cảm thấy lời nói của nàng không phải không có lý. Lam Chính Quốc lần này tới Bắc Kinh rõ ràng là với mục đích chính muốn
đối phó với Tập đoàn Quốc Cảnh.
Lúc này gần chỗ Sở Phàm và đại
tiểu thư nói chuyện có một cô gái đang nhìn họ. Cô mặc một chiếc váy màu lam xinh đẹp, đôi mắt ẩn ẩn một chút vẻ u buồn, lúc này đôi mắt ấy chan chứa một nỗi bi thương. Cô gái ấy đúng là Lam Tuyết!
Lam Tuyết
rất bất ngờ, nhìn về phía trước thấy hai người Sở Phàm và đại tiểu thư
đang cầm tay nói chuyện rất thân thiết. Bỗng nhiên cô cảm thấy trong
lòng mình nhói đau từng đợt… vô cùng buồn bã …
Vốn hôm nay ba cô
bị ốm không đi đâu được, mà ở nhà nhìn thấy ba mình, cô lại nghĩ tới
việc ba mình đã hại chết cha mẹ Sở Phảm, khiến hắn trở thành trẻ mồ côi. Ý nghĩ này liên tục ám ảnh cô, khiến cho cô cảm thấy áy náy buồn phiền
không thôi. Tối nay cô định tới bar Thiên Thủy uống rượu cho thanh thản. Mới ngồi xuống chưa được bao lâu đã thấy Sở Phàm bước vào. Lúc ấy cô
vui mừng biết mấy, giơ tay vẫy hắn thì thấy một cô gái bước vào cùng
hắn, hơn nữa lại là một giai nhân tuyệt sắc, thanh lịch tao nhã, sang
trọng quý phái. Cô sửng sốt, hai tiếng “Sở Phàm” lên tới cổ họng rồi lại nén xuống chỉ im lặng nhìn.
Cô thấy Sở Phàm và cô gái kia chọn
bàn ngay chéo bên bàn mình. Hai người ngồi rất gần nhau, Sở Phàm còn nắm tay thật chặt mỹ nữ kia. Họ nói chuyện với nhau vô cùng thân thiết.
Bỗng nhiên cô thấy ngực trái của mình nhói đau… rất đau… phảng phất còn
có chút cảm giác chua xót.
“Cảm giác ấy từ trước tới giờ chưa bao giờ xuất hiện. Hôm nay thấy Sở Phàm cùng người con gái lạ mặt thân mật
với nhau đến thế, vì sao trái tim mình lại nhói đau? Vì sao mình lại
không vui, vì sao nước mắt mình cứ chảy ra không thể kìm lại? Chẳng lẽ…. mình đã thích Sở Phàm sao? Thật là buồn cười! Mình và anh ta làm sao mà có khả năng? Mình chính là con gái kẻ thù giết cha mẹ anh ta. Nếu một
ngày biết sự thật, chắc chắn anh ta sẽ giận mình, đúng không? Vậy làm
sao có thể thích anh ta được? Mình và anh ta làm sao có tương lai chứ?
Ông trời ơi, chẳng lẽ ông đang trêu đùa với con sao?”
Chìm trong
suy nghĩ bi thương, nước mắt Lam Tuyết vẫn chảy ra không ngừng, trong
suốt, lăn theo hai má trơn bóng rớt xuống bàn. Cô quên cả lau, cho nên
từng giọt nước mắt vẫn đọng lại trên khuôn mặt.
Nhìn Sở Phàm cùng cô gái xinh đẹp kia tâm đầu ý hợp, lòng cô đau như cắt. Một lúc lâu sau mới có thể định thần lại, vội vàng xoay người lấy khăn tay lau khô nước mắt, cố gắng tự nở nụ cười, tự nói với mình: “Sao lại khóc như vậy chứ? Mình phải vui mới đúng. Sở Phàm với mình là bạn, cho dù anh ta sau này
có biết mình là con gái của Lam Chính Quốc thì cho dù anh ta đối xử với
mình thế nào cũng được. Anh ta mãi mãi là bạn của mình, là người đàn ông thứ nhất trong lòng mình. Đã như vậy thì anh ta có bạn gái, mình phải
mừng mới đúng. Có lẽ anh ta cũng chỉ coi mình là bạn bình thường thôi,
vậy sao mình lại phải đa tình chứ? Hơn nữa, chắc vĩnh viễn sẽ chẳng bao
giờ anh ta thích mình được đâu. Anh ta đã có bạn gái, mà bạn gái anh ta
lại đẹp như vậy, tao nhã như vậy, còn có thể cho mình được cái gì chứ?
Kể cả anh ta không có bạn gái cũng sẽ không thể thích mình. Mình là con
gái kẻ thù giết cha mẹ anh ta. Giữa mình và anh ta, căn bản là không thể có khả năng. Anh ta sẽ tìm ba báo thù, mình lại là con gái thay ba trả
nợ. Khi đó chẳng phải mình và anh ta trở thành kẻ thù sao? Dù cho trước
đó mình và anh ta có tình cảm đi nữa, thì cũng chẳng phải là dư thừa
sao?
Nghĩ tới điều này, lòng Lam Tuyết lại quặn đau… Cố gắng bình tâm lại, cô lại nghĩ, “Đúng rồi, sao mình không tới chúc phúc cho họ
nhỉ? Bọn họ đẹp đôi như vậy, tại sao mình không thoải mái một chút chứ?
Đi đến.. chúc phúc cho anh ta…. Chúc phúc cho… hai người bọn họ!”. Nghĩ
vậy, Lam Tuyết liền lau khô nước mắt, hít một hơi thật sâu, cố gắng xua
đi vẻ bi thương trên mặt, làm cho mình nhìn thật tự nhiên. Sau đó cô nhẹ nhàng đi tới chỗ hai người Sở Phàm, kèm theo một nụ cười trên môi. Tuy
nhiên trên mặt là nụ cười nhưng lòng cô lại đau thắt!