Chương 307: Các Người Đẹp Họp Mặt


Khi Mộng Kỳ ra khỏi phòng ngủ đã thay đổi một bộ trang phục thanh thuần
mà lại không mất đi vẻ đẹp. Một bộ váy màu lam bó sát, bên ngoài khác
một chiếc áo mỏng, rất tao nhã xinh đẹp.

- Ghét quá! Bực thật! Anh phá giấc ngủ của tôi là có việc gì thế?

Cô tức giận trừng mắt nhìn Sở Phàm.

- Nhiều!

Không giải thích dài dòng, hắn buông một câu gọn lỏn.

- Đi chết đi! Không nói với anh nữa!

Lâm Mộng Kỳ đỏ cả mặt, nói.

- Được rồi. Không nói nữa.

Hắn giơ cao hai tay đầu hàng, điệu bộ hòa hoãn, nói:

- Chưa ăn sáng phải không? Đi ăn sáng trước đã nhé.

Trong chốc lát một bữa sáng ngon lành đã dọn ra từ… tủ lạnh.

- Đúng rồi. Khi nãy gọi điện anh có nhắc tới báo chí gì đó. Là sao thế?

Ngồi trong xe rồi, Lâm Mộng Kỳ nhìn Sở Phàm, biết rõ mà còn cố hỏi.

Gãi gãi đầu bối rối, hắn nghĩ có lẽ nên nói rõ với Lâm Mộng Kỳ càng sớm
càng tốt. Để cho cô có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt, tránh việc sau này
đến biệt thự Lam Hải rồi nhị tiểu thư mấy cô nàng lại hỏi này nọ thì Lâm Mộng Kỳ lại không hiểu.

- Là thế này… tối qua tôi và cô cùng ăn
đồ nướng. Không ngờ bị đám ‘cẩu tử đội’ chết tiệt chụp ảnh. Rồi thế nào
hôm nay mấy tờ báo lá cải cũng có chuyện để giật tít, toàn chuyện xấu xa liên quan đến tôi với cô. Viết rất khó chịu.

Sở Phàm kiên trì giải thích, vừa nói vừa lo không biết Mộng Kỳ nghe chuyện này xong rồi có nổi điên lên hay không nữa.

Kết quả, Không hề như hắn dự đoán. Tiểu yêu tinh Lâm Mộng Kỳ này nghe xong
thì không ngờ lại cười “ha ha” rất vui vẻ. Cô quay sang nhìn Sở Phàm,
trong mắt lấp lánh ánh nhìn vừa giảo hoạt lại vừa cười cợt, nói::

- Trên báo chí lan truyền chuyện xấu của tôi với anh à? Ha ha. Thật là thú vị!

“Thú vị à? Cô ta bị bệnh thì phải!” Sở Phàm có chút lơ mơ chẳng hiểu ra sao, ngượng ngùng hỏi:

-… Yêu tinh này, cô có vẻ rất vui. Những chuyện xấu đó đối với đại minh
tinh như cô mà không có khả năng gây nên ảnh hưởng tiêu cực gì hả?

- Tôi thực sự là đang rất vui đây. Ảnh hưởng tiêu cực gì chứ? Không sao đâu!

Lâm Mộng Kỳ vẫn còn cười thoải mái. Cô nhìn bộ dạng Sở Phàm còn đang ngớ
ngẩn, khó hiểu, chưa tiêu thụ hết lời mình nói thì cực kỳ buồn cười. Cô
bỗng nhiên nhận ra rằng trêu cợt Sở Phàm đúng là một chuyện rất thú vị.

- Vẫn không hiểu à? Báo chí mà loan tin ầm ỹ chuyện tôi và anh thì tôi càng nổi tiếng chứ sao!

Lâm Mộng Kỳ vừa cười vừa giải thích.

- Thế ư!

Sở Phàm giống như bừng tỉnh đại ngộ. Nhưng rất nhanh hắn lại thắc mắc.

- Không đúng rồi. Tôi là kẻ không tiếng không tăm, dựa vào tôi làm sao mà cô nổi tiếng hơn được? Cô nổi tiếng đến như thế còn chưa đủ sao? Muốn
lăng xê thì tìm ai đó nổi tiếng hơn mình chứ. Tìm tôi thì ăn thua gì?
Cuối cùng thì cũng chỉ có một kết quả là bản thân mình nổi tiếng hơn.

“Toát mồ hôi chưa! Tôi không hiểu sao danh tiếng lại quan trọng thế. Cái thứ
danh tiếng này rất ảnh hưởng tới người khác đó!” Nghĩ vậy hắn vội nói:

-Tiểu yêu tinh, tôi không nổi tiếng, cô không nên dựa vào tôi để lăng xê làm
gì? Chỉ sợ là tôi bị lăng xê ngược lại thôi… Haizzz…..

- Anh không vui à? Bao nhiêu người muốn nổi tiếng đó

Mộng Kỳ có vẻ rất lấy làm lạ.

- Chẳng lẽ cô thích cuộc sống ngày nào cũng bị thiên hạ săm soi sao?
Chẳng lẽ cô thích đi đâu làm gì cũng bị một đám ‘cẩu tử đội’ bám theo
loách choách chụp ảnh sao? Ngay hôm sau, sẽ có một đống báo lớn báo nhỏ
đăng tin lung tung xòe về cuộc sống cá nhân của cô. Cô thích lắm hả? Tôi thì không!

Sở Phàm khẳng định chắc như đinh đóng cột.

Lâm Mộng Kỳ chỉ im lặng, ánh mắt có chứa điều gì đó rất sâu xa, lát sau mới chậm rãi:

-Vậy mới nói làm người nổi tiếng cũng có cái không tốt. Tuy nhiên …

Ánh mắt cô bống sáng lên một tia giảo hoạt:

- Xem chừng anh có muốn trốn cũng không thoát đâu!

- Ý gì thế?

Câu nói của cô làm hắn hết hồn.

- Anh dừng xe lại đi đã. Tới một sạp báo mua một tờ, xem thử xem đám lá cải đó viết gì.

Lâm Mộng Kỳ thúc giục hắn.

Sở Phàm tấp xe vào bên đường, mua vài tờ báo đưa cho cô. Đón tờ báo Lâm Mộng Kỳ vội vàng lật xem.

- Ha ha! Viết thật hay đấy.

Lâm Mộng Kỳ vừa xem vừa cười thoải mái.

Sở Phàm đột nhiên thấy da đầu hắn giật giật! Bi ai phát hiện mình không
hiểu một chút gì về phụ nữ! Ban đầu hắn nghĩ Lâm Mộng Kỳ thấy những tin
tức lá cải rùm beng trên báo chí thế này thì chắc chắn sẽ sẽ rất tức
giận, không ngờ cô lại cười rất to, rất đắc chí. Hắn thậm chí còn có
chút hoài nghi là không biết có phải Lâm Mộng Kỳ bị đống tin tức lá cải
rùm beng đó làm cho đầu óc có vấn đề không nữa.

- Cái gì hay thế?

-Anh xem tờ tin tức này đi. Không ngờ họ lại viết chúng ta có con riêng.
Buồn cười là không hiểu họ đem đứa bé ở đâu ra mà giới thiệu kể lể. Cứ
như đúng rồi ấy.

Lâm Mộng Kỳ chỉ vào khung tin lớn cho Sở Phàm.

Sở Phàm nghe xong thì một chút xíu buồn cười cũng không thấy. Rõ ràng là
sẽ bị Lâm Mộng Kỳ mắng rằng không thú vị gì cả, không có tí tế bào hài
hước nào hết.

- Aizzz… Sở Phàm. Anh nói xem, tôi với anh đùa giả làm thật sinh một đứa con riêng như báo chí nói được không?

Lâm Mộng Kỳ đột nhiên nghiêm mặt hỏi.

- Đùa giả làm thật á? Lạy hồn! Đến giả còn không có nói gì đến thật? Cô … Có sao không đó?

Hắn quay sang nhìn cô với một vẻ mặt quái dị và một giọng điệu đầy lo lắng.

-…

Mộng Kỳ chỉ im lặng…

Xe vào tới biệt thự Lam Hải, nhị tiểu thư, Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ, ba cô
bé vui sướng reo hò chạy ra đón, vẻ mặt ba cô cực kỳ mừng rỡ.

Sở
Phàm đi xuống xe trước, lại mở cửa xe cho Lâm Mộng Kỳ. Cô nhẹ nhàng
duyên dáng bước xuống khỏi chiếc xe, thấy ba cô gái mỗi người một vẻ
xinh đẹp động lòng người đứng trước mặt mình, thì cũng không khỏi than
thầm. Ba cô bé trẻ trung xinh xắn đáng yêu, tràn đầy sức sống này đã
thực sự làm cô cảm động.

- Chị Lâm Mộng Kỳ! Thực sự là chị rồi!
Oa…. Ngoài đời chị còn đẹp hơn cả trên TV nữa! Tụi em đều là fan trung
thành của chị đó. Em là Kỷ Tiêm Vân.

Nhị tiểu thư ríu rít, hai tay ôm lấy ngực, vui sướng kích động, nói.

- Em là Trầm Mộng Lâm, tụi em đều cực kỳ thích nghe chị hát. Liveshow nào của chị tụi em cũng đi. Nhưng chưa từng có cơ hội được gặp chị, được
tiếp xúc với chị gần thế này!

Trầm Mộng Lâm nhanh chóng tiếp lời.

- Em nữa. Em là Tô Phỉ. Được gặp chị thật là mừng quá!

Tô Phỉ cười hớn hở, cũng vui sướng không kém.

Lâm Mộng Kỳ cũng vui vẻ cười:

- Chị cũng nghe Sở Phàm kể về các em nhiều lắm. Ha ha, chị vẫn mong được thấy ba em. Nhưng bận quá, tới giờ mới có thời gian.

Vừa lúc đại tiểu thư cũng bước ra. Ngay lập tức khí chất phương hoa tuyệt
đại của nàng hấp dẫn ánh mắt của Lâm Mộng Kỳ. Cô chưa bao giờ gặp cô gái nào điềm tĩnh cao nhã như đại tiểu thư, thật là trong vẻ cao quý xinh
đẹp rất trang nhã lại mang theo cả một thiện cảm thân thiết. Ai cũng
không kìm nổi mà thầm ca ngợi vẻ đẹp của nàng.

Sở Phàm vội vàng chen vào giữa, giới thiệu:

- Đây là đại tiểu thư Kỷ Tiêm Tiêm. Còn đây là Lâm Mộng Kỳ.

- Anh ấy. Về chậm một chút nữa là ba đứa tụi nó khóc ầm lên làm loạn đấy!

Đại tiểu thư nhẹ nhàng trách hắn.

- Chị… Nói gì lạ vậy. Tụi em đâu có như thế…

Nhị tiểu thư phụng phịu.

Lâm Mộng Kỳ cũng cười:

- Đáng ra tôi nên tới sớm một chút làm quen với mọi người. Sở Phàm cũng
kể về các cô nhiều lắm, đặc biệt là Kỷ Tiêm Tiêm tiểu thư. Còn cả Tiểu
Vân nữa. Ha ha. Mới gặp các cô tôi đã cảm thấy rất thân thiết. Các cô
cũng đừng đối xử với tôi như là đại minh tinh gì đó. Cứ coi như chúng ta làm bạn với nhau thôi nhé.

Nghe những lời thẳng thắn này, trong lòng bốn cô gái lại càng yêu quý Lâm Mộng Kỳ hơn. Đại tiểu thư mỉm cười:

- Dì Mi đi Pháp, loáng cái mà đã hai tháng rồi, cũng cứ nhắc nhiều về cô. Được rồi! Tất cả đều là bạn mà. Tôi gọi cô là Mộng nhé. Vào nhà nói
chuyện đi.

- Chị Lâm, tụi em đã chuẩn bị rất nhiều quà tặng chị đó! Hì hì, chị ký tên cho tụi em nhé.

Nhị tiểu thư vừa nói vừa kéo tay Lâm Mộng Kỳ đi vào bên trong.

- Chị Lâm, lát nữa chị cùng hát với tụi em nhé. Tụi em đặc biệt hy vọng có một ngày sẽ được hát chung với chị.

Trầm Mộng Lâm nhanh chân vượt lên trước, tóm lấy tay bên kia của Lâm Mộng Kỳ, phấn chấn nói.

Tiểu Phỉ đáng thương chậm chân hơn hai cô bạn, đang hậm hực đi sau, nhìn như sắp khóc đến nơi.

Sở Phàm nhìn Lâm Mộng Kỳ nhanh chóng hòa đồng với bốn cô gái, cũng rất vui cười một mình. Hắn còn sợ Lâm Mộng Kỳ hôm nay tới rồi thì sẽ có thể mọi người tiếp đón nhạt nhẽo, xem tình hình này thì hắn lo thừa rồi.

Bị hai kéo một đẩy tới vườn sau, Lâm Mộng Kỳ nhìn thấy bếp nướng ngoài
trời và một rổ chân gà thịt xiên đã tẩm ướp vàng ươm chỉ chờ lên lửa,
reo lớn:

- Oa! Mọi người chuẩn bị tiệc nướng sao?

- Đúng
thế. Tụi em biết tối qua chị đi ăn đồ nướng với Sở Phàm, nên nghĩ không
bằng tổ chức một bữa tiệc nướng ngoài trời ở nhà. Ăn ở nhà sạch sẽ hơn
ăn ở ngoài. Hơn nữa tự nướng tự ăn sẽ ngon hơn rất nhiều. Lại vui nữa!

Nhị tiểu thư nhanh nhảu cười.

- Hôm nay các cô cũng xem báo à?

Nhớ tới mấy tin tức khoa trương bốc phét mà các báo đưa tin, Lâm Mộng Kỳ cũng hơi đỏ mặt.

- Cũng đã xem rồi. Không sao đâu mà.

Đại tiểu thư sợ Lâm Mộng Kỳ đọc báo xong sẽ không vui, nên vội vàng lên tiếng vỗ về.

- Đúng vậy! Chị Lâm đừng để trong bụng làm gì!

Trầm Mộng Lâm cũng lên tiếng bênh vực.

- Cám ơn. Tôi không để ý đâu. Hihi.

Lâm Mộng Kỳ khẽ cười, đáp lại.

Sở Phàm cũng gượng cười, nói:

-Tiệc nướng đi thôi. Tuyệt! Ăn đồ nướng xong chúng ta đi bơi nhé. Lâu lắm rồi không bơi đó. Nhị tiểu thư, áo tắm hai mảnh trong nhà còn đủ không?

Vừa dứt lời bốn ánh mắt tức giận hung hăng nhìn hắn như muốn dìm chết hắn đi cho rồi.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #307