Chương 296: Tôi Không Đáng Để Anh Đối Xử ...


Ngoài trời vẫn mưa xối xả, trên đường không có một bóng xe. Ánh sáng
thưa thớt từ những cửa hàng hai bên đường khiến cho người ta cảm thấy
một chút cảm giác ấm áp.

Sở Phàm lái xechạy về khu Blue Sky ở
phía đông nội thành. Trên đường đi hai người đều im lặng. Lam Tuyết
không nói gì, lẳng lặng cúi đầu xuống, khuôn mặt xinh đẹp động lòng
người vẫn mang theo vẻ đau buồn. Cô vốn là muốn rời xa Sở Phàm nhưng
không ngờ lại càng gần nhau hơn, muốn ra đi nhưng không ngờ bàn chân lại bị trẹo ngoài ý muốn, ông trời lại một lần nữa đùa cợt cô.

“Nếu
đã như vậy thì hãy cứ để cho con đường này trở nên vô tận, để cho Sở
Phàm mãi mãi lái xe, mình ngồi ở trong xe. Bên ngoài tuy mưa to gió lớn
nhưng có anh ấy ở bên cạnh làm bạn thì mình sẽ không cảm thấy bị rét
lạnh.”

- Cô, trong lòng cô khá hơn chút nào chưa?

Sở Phàm đột nhiên quay đầu về phía Lam Tuyết hỏi.

Lam Tuyết hơi sửng sốt, sau đó phục hồi tinh thần, trên mặt cố gắng tỏ ra vẻ là mình không bị sao cả, đáp:

- Tôi đã khỏe hơn rồi. Cảm ơn anh! Thật có lỗi vì đã làm phiền anh nhiều như vậy.

Sở Phàm cười cười, trong nụ cười có chút đau xót. Hắn nói:

- Cần gì phải nói lời cảm ơn? Hôm nay cô đã khiến cho tôi có cảm giác rất thương tâm. Tôi thật không nhẫn tâm nhìn thấy cô như vậy.

Lam Tuyết khẽ thở dài, đành cười cười nói:

- Tôi hứa với anh, từ nay về sau anh sẽ không nhìn thấy bộ dạng này của tôi nữa.

- Thật không?

Sở Phàm nghi ngờ hỏi.

- Thật!

Lam Tuyết nói xong không khỏi nghĩ thầm, “Việc này đương nhiên là thật rồi. Mình sẽ rời xa anh ấy. Anh ấy sẽ không nhìn thấy mình thì dĩ nhiên cũng không nhìn thấy bộ dạng này của mình. Không phải như vậy hay sao?”

Lam Tuyết mong muốn con đường này sẽ mãi mãi vô tận như thế. Nhưng chỉ
trong chốc lát Sở Phàm đã lái xe tới trước cổng tòa nhà Blue Sky, nơi mà Lam Tuyết đang ở một mình.

Bên ngoài mưa vẫn không ngừng rơi.
Trong xe không có dù, Sở Phàm liền mang áo khoác của mình phủ lên trên
người của Lam Tuyết rồi nói:

- Lấy áo khoác của tôi mà trùm lên đầu đi!

Sở Phàm nói xong xuống xe, rồi đi sang phía bên kia mở cửa xe ra, ôm Lam
Tuyết đi vào bên trong tòa nhà. Lúc đi vào trong nhà thì lưng áo của Sở
Phàm đã ướt đẫm mà trên đầu hắn từng giọt nước mưa cũng đang rơi xuống.
Lam Tuyết ở trong lồng ngực hắn, ngoại trừ cái chân bị đau ra thì không
bị ướt chút nào cả.

Lam Tuyết nhìn thấy đầu tóc của Sở Phàm đã
ướt đẫm thì không khỏi cảm thấy một cảm giác ấm áp. Chỉ có điều như vậy
lại khiến cho cô thêm đau lòng. Cô muốn Sở Phàm đừng đối xử tốt với mình như thế. Hắn đối xử với cô càng tốt thì cô lại càng cảm thấy áy náy. Có lúc cô xúc động muốn nói thẳng với Sở Phàm rằng mình là con gái của Lam Chính Quốc, để cho Sở Phàm đừng đối xử tốt với cô như thế này nữa.
Nhưng cô lại không dám. Cô sợ nói ra Sở Phàm sẽ quay đầu mà đi ngay.
Trong lòng của cô tràn ngập sự mâu thuẫn.

- Cô ở lầu mấy?

Sở Phàm đột nhiên hỏi

- Ở lầu 3, phòng 1.

Lam Tuyết đờ đẫn trả lời.

Sở Phàm ôm Lam Tuyết lên lầu ba, lấy chìa khóa trong túi của cô ra mở cửa phòng.

Đi vào trong, Sở Phàm nhìn thấy căn phòng của Lam Tuyết bày trí rất khéo
léo. Màu lam chính là màu sắc chủ đạo, chứng tỏ chủ nhân căn phòng này
rất thanh nhã và huyền bí.

Sở Phàm ôm Lam Tuyết vào trong phòng
ngủ, đặt một cái gối lên đầu giường rồi để cô ngồi dựa vào đó. Hắn cầm
lấy chân phải của Lam Tuyết xem xét một lúc. Bây giờ chân phải của Lam
Tuyết đã hơi sưng đỏ lên. Sở Phàm khẽ day day, dịu dàng hỏi

- Có đau lắm không?

Đau, dĩ nhiên là đau rồi. Chỉ là Lam Tuyết vẫn cắn răng, lắc đầu nói:

- Không đau!

Sở Phàm ngẩn người ra, sau đó cười cười:

- Không đau? Cô muốn làm anh hùng à? Ha ha, trong tủ lạnh có đá không?

Lam Tuyết gật gật đầu.

Sở Phàm tìm một cái bịch ni lông rồi lấy một cục đá bên trong tủ lạnh bỏ
vào trong đó. Cuối cùng trở về phòng của Lam Tuyết khẽ nhấc chân phải
của cô lên, dùng bịch nước đá đặt vào chỗ chân trẹo của cô rồi nói:

- Ngày mai thức dậy có lẽ sẽ sưng lên, nhưng không sao. Rồi nó dần dần sẽ xẹp xuống. Mỗi ngày cứ chườm đá như thế này một lúc thì sẽ nhanh chóng
khỏi thôi.

- Nhưng bây giờ tôi không thể đi xuống giường thì làm sao bây giờ?

Lam Tuyết hỏi.

Sở Phàm cười cười nói:

- Không nghiêm trọng như vậy đâu. Đêm nay chườm đá một lúc rồi thì ngày
mai sẽ không còn đau nhiều lắm đâu. Nếu như thực sự ngày mai cô không đi xuống giường được thì cứ để tôi, tôi sẽ lại đây tình nguyện làm người
giúp việc , cõng cô đi, ha ha.

Lam Tuyết giật mình, sau đó sắc mặt lại trở nên ảm đạm, yếu ớt nói:

- Sở Phàm tôi, tôi không đáng để anh đối xử tốt như vậy đâu!

Sở Phàm nghe vậy thì đưa mắt nhìn Lam Tuyết, thấy vẻ mặt buồn bã của cô thì cười cười nói:

- Có đáng hay không trong lòng tôi tự nhiên biết. Huống hồ đã là bạn của
nhau thì không nên xem xét xem có đáng hay không đáng. Như vậy rất xa
cách.

Lam Tuyết cắn răng không để cho nước mắt ứa ra. Cô hít một hơi thật sâu rồi nói:

- Cám ơn, từ nay về sau cho dù thế nào anh cũng mãi là bạn của tôi. Tôi sẽ mãi mãi nhớ đến anh.

- Nghe giọng nói của cô giống như đêm nay là đêm vĩnh biệt của chúng ta vậy.

Sở Phàm nói xong lại xem xét mắt cá chân của Lam Tuyết, nhẹ nhàng xoa bóp rồi nói:

- Cô cảm thấy thế nào?

- Không đau lắm, nước đá khiến tôi tê tê.

Lam Tuyết nói.

- Không đau là tốt rồi. Để tôi mát xa cho cô một chút, để máu bên trong
được lưu thông, làm tiêu tan sưng phù. Nhưng sẽ hơi đau đấy, cô có chịu
được không?

Sở Phàm hỏi.

- Được.

Lam Tuyết gật đầu.

Sở Phàm nghe vậy thì liền thi triển thủ pháp mát xa của Nam Thiếu Lâm ,
bắt đầu xoa bóp khơi thông mạch máu cho Lam Tuyết. Ngay lập tức từ khối
sưng ở mắt cá chân truyền lên từng đợt cảm giác đau đớn. Lam Tuyết cố
gắng cắn răng chịu đựng, không phát ra một tiếng kêu rên nào. Nỗi đau
này thì thấm vào đâu so với nỗi đau trong lòng mà cô đang chịu?

Khoảng chừng năm sáu phút sau Lam Tuyết bỗng cảm thấy mắt cá chân của mình
không còn đau nữa. Ngược lại chỗ đó lại có cảm giác nóng lên. Đôi bàn
chân vốn tê rần bây giờ dường như có thể hoạt động trở lại được. Lại
thêm năm sáu phút sau, Sở Phàm mới dừng lại. Hắn cầm lấy túi đá chườm
đặt vào chân của cô rồi nói:

- Xem ra khả năng chịu đựng của cô cũng khá lắm. Được rồi, chườm đá một chút là ngày mai có thể đi lại gần như bình thường.

- Anh chăm sóc tôi tốt như vậy đáng lẽ tôi phải vui vẻ mới đúng. Nhưng trong lòng của tôi một chút phấn chấn cũng không thể có.

Lam Tuyết khẽ than thở, nhẹ giọng nói.

- Ý cô nói tôi chăm sóc cô như vậy vẫn chưa đủ chu đáo.

Sở Phàm khẽ cười nói.

- Không, không phải, có một số việc về sau anh sẽ biết, đến lúc đó anh chắc chắn sẽ hận tôi.

Lam Tuyết bi thương nói.

- Hận cô? Tại sao?

Sở Phàm vẫn thản nhiên nói.

- Bởi vì, bởi vì...

Lam Tuyết lại xúc động. Dường như cô nhịn không được, đã định nói ra mình
chính là con gái của Lam Chính Quốc rồi. Nhưng cuối cùng cô cũng cố gắng kìm chế được, khẽ cúi đầu, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ buồn bã.

Sở Phàm cười cười nói:

- Tôi cố gắng nghĩ nãy giờ cũng không thể nghĩ ra một lý do để hận cô. Ngược lại lý do để tôi thích cô lại quá nhiều.

Lam Tuyết nghe vậy thì sửng sốt, khuôn mặt hơi ửng hồng, trong lòng mơ hồ
có một sự xúc động vui sướng. Nhưng rồi sự thật ác nghiệt lại làm lòng
cô trở nên nặng trĩu.

Sở Phàm nhìn Lam Tuyết mỉm cười, dịu dàng nói:

- Được rồi, cô đừng suy nghĩ nhiều nữa. Đêm nay cô cũng đã mệt rồi, hãy
nghỉ ngơi đi cho tốt. Ngày mai có chuyện gì thìcứ gọi điện thoại cho tôi nhé.

- Anh, anh phải đi rồi à?

Lam Tuyết hỏi.

- Ừ, tôi cũng quên mất tôi là một người đàn ông. Ở lại đây lâu như vậy thì không tốt cho lắm. Cô nghỉ ngơi đi, được không?

Sở Phàm nói.

Vẻ mặt Lam Tuyết buồn bã. Cuối cùng cũng phải xa nhau. Cô ngẩng đầu lên, cố gắng nở ra một nụ cười vui vẻ rồi nói:

- Đêm nay cảm ơn anh. Gặp lại sau. Chúc ngủ ngon!

- Chúc cô ngủ ngon! Không cần xuống giường tiễn tôi đâu. Nghỉ ngơi cho tốt đi!

Sở Phàm nói xong cười cười, xoay người đi ra.

- Sở....

Nhìn thấy Sở Phàm nhanh chóng quay người đi ra Lam Tuyết mở miệngđịnh kêu to gọi Sở Phàm nhưng rồi lại không thốt ra được. Chỉ thấy bóng dáng Sở
Phàm đã dần dần biến mất, tiếng bước chân nhỏ dần rồi không nghe thấy
nữa.

- Tạm biệt, Sở Phàm, tôi sẽ mãi mãi nhớ đến anh!

Lam Tuyết lẩm bẩm nói, trên mặt ngọc lần thứ hai lại chảy xuống đôi dòng lệ.

“Chẳng lẽ mình chỉ còn cách trốn tránh thôi hay sao? Chẳng lẽ không có một
biện pháp giải quyết nào vẹn cả đôi đường hay sao? Nếu có thì thật tốt
biết bao! Thật là kỳ quái tại sao đúng lúc mình muốn bỏ đi thì lại trong lòng lại bận tâm tới anh ta như thế chứ?” Lam Tuyết thầm nghĩ. Cô biết
đêm nay mình nhất định sẽ mất ngủ.

Sở Phàm lái xe chạy về biệt thự Lam Hải, tâm tư trong lòng bề bộn.

Thái độ biểu hiện của Lam Tuyết hôm nay khiến cho hắn cảm thấy khó chịu đồng thời cũng cảm thấy kinh ngạc. Tuy trên người Lam Tuyết có một khí chất u buồn nhưng cô không phải là người đa cảm đa sầu. Nhưng đêm nay Lam
Tuyết lại buồn bã thương tâm như vậy. Hơn nữa ánh mắt của cô khi nhìn
hắn lại lộ ra vẻ đau đớn bất đắc dĩ. Tại sao lại như vậy?

Sở Phàm đã đoán ra chắc chắn Lam Tuyết có tâm sự gì đó. Nhưng nhiều lần hắn hỏi mà Lam Tuyết vẫn không nói gì. Cuối cùng hắn cũng không hỏi nữa, nếu
như Lam Tuyết muốn nói thì cho dù hắn không hỏi cô cũng sẽ chủ động nói
ra. Chỉ là hắn không biết rốt cuộc là chuyện tâm sự nào khiến cho Lam
Tuyết lại đau lòng như vậy?

“Hy vọng ngày mai tâm trạng của Lam
Tuyết sẽ khá hơn một chút. Cô vốn đã u sầu, nếu còn đau lòng hơn nữa thì thật khiến cho người ta tan nát cõi lòng”. Sở Phàm thầm nghĩ, nhìn đồng hồ thì đã là một giờ sáng.

“Đêm nay đại tiểu thư sẽ không chờ
mình mà đi ngủ sớm chứ? Một đêm mưa to xối xả như thế này mình đáng lẽ
phải nên ở cạnh cô ấy, vậy mà mỗi buổi tối mình lại cứ chạy ngược chạy
xuôi, không có đêm nào yên ổn ở biệt thự Lam Hải, nghĩ lại cũng thật hổ
thẹn!” Sở Phàm trong lòng tuy nghĩ như vậy nhưng đồng thời hắn cũng có
một ý muốn khác, đó chính là hy vọng sau khi trở về thì có thể nhìn thấy đại tiểu thư vẫn đang ngồi một mình chờ hắn. Sau đó hắn lại cảm thấy
suy nghĩ này của mình thật ích kỷ, không khỏi tự trách mình. “Đại tiểu
thư đi làm cả ngày đã mệt lắm rồi, vậy mà tại sao mình lại có thể vì bản thân mà có ý nghĩ ích kỷ như thế chứ?”

Aizzzzz, cả đời này người mà hắn có lỗi nhất chính là A Thiến. Nhớ tới A Thiến trong lòng Sở Phàm lại có một cảm giác đau buồn. Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của A Thiến
lại hiện lên trong đầu của hắn. Hắn thở dài một cái, lẩm bẩm nói,

- A Thiến, em hãy ra đi thanh thản. Kiếp này anh nợ em. Kiếp sau anh sẽ
đền đáp! Em gái của em anh sẽ chăm sóc thật tốt. Mẹ em anh cũng sẽ để
tâm đến. Còn mối thù của em, anh sẽ từng bước từng bước giúp em báo thù.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #296