Chương 291: Lam Chính Quốc Hẹn Gặp Tần ...


Đêm. Mưa nặng hạt. Sấm sét đì đùng. Toàn bộ thủ đô như chìm trong gió rít.

Trong quán bar Mộng Tình, ngọn đèn u ám. Trên sân khấu chính ở đại sảnh đang
có màn biểu diễn thoát y vũ nóng bỏng. Đám đàn ông vây quanh xem vừa
huýt sáo vừa kêu gào. Những ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám vũ nữ thoát y toát ra ngọn lửa dục vọng nguyên thủy nhất.

5 phòng nhỏ bên
trong quán bar cũng là nơi xuân sắc riêng biệt. Mở cửa ra trong phòng
đầy âm thanh cuồng nhiệt. Có hai cô gái nóng bỏng chỉ mặc độc nội y gợi
cảm đang múa cột. Trên sofa là một thanh niên tuấn tú nhưng trông có vẻ
tức tối đang vừa ôm hai cô gái gần như trần như nhộng, vừa thưởng thức
màn biểu diễn múa cột.

Trên mặt người thanh niên tuấn tú này toát ra vẻ phóng túng, cuồng nhiệt, đôi tay không ngừng vuốt ve trên thân
thể mềm mại của hai cô gái gợi cảm. Hai cô gái yêu kiều tươi cười, khi
thì bưng chén rượu lên chúc tụng người thanh niên này, khi thì lại cong
môi khêu gợi đút hoa quả cho anh ta ăn, thái độ vô cùng hấp dẫn.

Người thanh niên tuấn tú đang tức tối này chính là Tần Khải. Từ lúc công khai bày tỏ tình cảm với đại tiểu thư trước tòa nhà Quốc Cảnh bị thất bại
hai ngày trước, trong lòng gã xấu hổ và phẫn hận vô cùng. Hành động tỏ
tình kia của gã có thể nói là thất bại đến thảm hại, ngay cả cơ hội mở
mồm ra nói cũng còn không có, cho nên gã rất phẫn nộ, xấu hổ và ghen tị… tóm lại là tất cả những cảm xúc hận thù mà nhân loại có thì gã đều có
cả.

Chính xác là thế. Đã không biết bao nhiêu lần gã so sánh điều kiện của mình và Sở Phàm. Gã anh tuấn tiêu sái, tuổi trẻ đầy triển
vọng, chưa đến 30 tuổi đã đảm nhiệm chức vụ Tổng Giám đốc khu vực Hoa
Bắc của Tập đoàn Bất động sản Quốc Cảnh, có thể nói là tiền đồ vô lượng. Còn Sở Phàm thì sao nào? Hình thức thì bình thường – so với khái niệm
“anh tuấn” thì còn một khoảng cách xa vời vợi, lại còn là một thằng vệ
sĩ tép riu – thực sự là không thể so được với Tần Khải gã. Nhưng mà Sở
Phàm lại có thể có được sự ưu ái của đại tiểu thư,còn gã thì bị lạnh
nhạt. Gã không phục. Dù cho sự thật có rành rành trước mắt cũng không
thể làm gã cúi đầu được.

Nỗi uất hận lên đến đỉnh điểm khiến cho
Tần Khải có nhu cầu phải cấp bách giải tỏa cơn thịnh nộ của mình. Cho
nên ngay đêm đầu tiên sau khi bị thua thằng vệ sĩ kia, gã đều vào quán
bar phóng túng, buông thả bản thân.

Cho đến tối khuya vẫn một
mình một phòng, rồi gọi bốn năm cô nàng xinh đẹp khêu gợi, cả đêm phóng
túng hoan lạc, phóng túng thân thể, phóng túng linh hồn.

Gã vẫn
tự kỷ mà cho rằng. Nếu Sở Phàm không xuất hiện thì đại tiểu thư nhất
định sẽ là của gã. Đúng là bởi vì Sở Phàm xuất hiện mà thay đổi tất cả.
Nhưng mà gã nghĩ mãi cũng không thể tìm ra được là mình thua ở điểm nào. Bây giờ gã cảm thấy mình đúng là không có mặt mũi nào đi gặp nhân viên
trong công ty nữa cả. Dù sao tối hôm đó cũng mất mặt trước mấy trăm nhân viên. Chuyện này đối với một người trước giờ rất kiêu ngạo như gã thì
không thể nghi ngờ gì là một đả kích chưa bao giờ có.

- Anh đẹp trai ơi, anh cứ sờ người ta đến ngứa ngáy cả người rồi.

Người con gái ngồi bên phải gã cười khanh khách nói, đôi tay đặt trên đùi Tần Khải trượt dần lên.

- Anh đẹp trai ơi, một mình anh chọn cả bốn chị em chúng em ư? Có chịu được không đấy?

Cô gái lại quyến rũ cười, đặc biệt đặt bộ ngực cỡ lớn của mình lên người Tần Khải.

- Thế để chờ các em cùng anh đến khách sạn Long Hoa đã nhé. Chúng ta chơi tay ba nhé. Àh mà không đúng, là tay năm. Ha ha…

Tần Khải phóng túng cười, khuôn mặt đẹp trai lại bộc lộ sự dữ tợn khác thường.

Cô gái cười mê hoặc, hỏi tiếp:

- Anh là người đẹp trai nhất mà em từng gặp đấy, mà lại còn ra tay rất hào phóng nữa. Anh làm nghề gì thế?

- Anh ư? Haha. Anh là tổng giám đốc, nhưng so ra lại còn không bằng một thằng vệ sĩ tép riu. Thật là cực kỳ buồn cười!

Tần Khải cười lạnh nói.

- Ôi chao, anh đẹp trai thật là biết nói đùa. Tuổi trẻ thế này đã là tổng giám đốc rồi. Thật sự là tiền đồ vô hạn nha.

Cô gái gợi cảm bên phải đã rời tay đến giữa hai đùi của Tần Khải.

Lập tức, một cảnh xuân kiều diễm vô hạn sắp sửa diễn ra mãnh liệt. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ “thình thịch”, có vẻ rất cấp bách, cảm giác như nếu không mở cửa ra thì sẽ tông cửa mà vào mất.

Thông
thường, ở quán bar mà gõ cửa vào trong phòng khách như thế này thì chỉ
có hai loại. Một là đội cảnh sát đi kiểm tra. Hai là người có thân phận, địa vị cực kỳ đáng kể.

Tần Khải đang trong cơn vui vẻ thì bị
tiếng gõ cửa cắt ngang, trong lòng oán giận, đưa mắt ra hiệu cho một cô
gái đang múa cột. Cô gái này bèn đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, có
hai người đàn ông to cao mặc âu phục màu đen đi vào, theo sau là một
người đàn ông trung niên chừng gần 40 tuổi. Người trung niên này mặc một bộ âu phục cao quý trang nhã, thể hiện thân phận ông ta không giống
bình thường.

Tuy nhiên, khi người này đi vào thì Tần Khải hé mắt nhìn, lạnh lùng hỏi:

- Ông bạn là ai? Làm sao lại tùy tiện xông vào đây như thế?

Người trung niên cười nho nhã, thản nhiên đáp:

- Anh Tần Khải, đã lâu không gặp. Tôi là Phó Tổng Giám đốc của Tổng bộ Tập đoàn Lam Thị tại Thủ đô, Trương Hải Văn.

Tần Khải nghe xong thì nét mặt lộ vẻ kinh ngạc. Phó tổng giám đốc của tổng
bộ Tập đoàn Lam Thị ư? Ông ta đến tìm mình làm gì chứ?

Trương Hải Văn nhìn sắc mặt nghi ngờ của Tần Khải, cười cười rồi đột nhiên trầm
giọng nói với bốn cô gái gợi cảm đang ở trong phòng:

- Các cô đi ra ngoài hết đi. Ra ngoài rồi lĩnh tiền boa.

Bốn cô gái kia nghe thế thì đảo mắt liếc nhìn Tần Khải. Tần Khải cũng biết, đường đường một phó tổng của Tập đoàn Lam Thị đến tìm gã thì chắc chắn
là có việc, cho nên gã vẩy tay, nói:

- Các cô đi ra ngoài đi. Nhanh lên.

Bốn cô gái kia nghe thế thì nén giận nhìn nhìn Trương Hải Văn rồi ngượng
ngùng đi ra ngoài. Các cô đều thầm nghĩ nếu Trương Hải Văn mà không xuất hiện thì đêm nay mình đã vớ bở rồi.

- Giám đốc Trương, mời ngồi. Không biết anh đến tìm tôi có chuyện gì?

Tần Khải khôi phục lại sự bình tĩnh trong quan hệ xã giao, nói với Trương Hải Văn.

- Ha hả, không dám, không dám. Đêm nay đến quấy rầy nhã hứng của anh Tần là do theo lệnh của sếp tổng.

Trương Hải Văn ngồi xuống, nói với Tần Khải.

Tần Khải nghe thế thì hơi động tâm. Sếp tổng ư? Sếp tổng của Tập đoàn Lam
Thị không phải là Lam Chính Quốc sao? Chẳng lẽ Trương Hải Văn là do Lam
Chính Quốc cố ý phái đến đây tìm mình?

Trương Hải Văn châm thuốc. Trong màn khói thuốc dày đặc, đôi mắt sắc bén lợi hại bất động quan sát những vẻ biến hóa trên gương mặt Tần Khải. Cảm giác thời gian cũng kha
khá rồi, ông ta mới thong thả nói tiếp:

- Anh Tần Khải cũng là
người sáng suốt, tôi cũng nói thẳng ra. Đêm nay, chủ tịch của Tập đoàn
Lam Thị chúng tôi, Lam Chính Quốc tiên sinh muốn mời anh Tần Khải đến
nhà chơi. Thật không dám dấu diếm, chủ tịch đã chú ý đến anh lâu rồi.
Lần này Tập đoàn Lam Thị chuyển toàn bộ đến thủ đô, công việc rất bề
bộn. Mãi cho đến bây giờ chủ tịch mới có thời gian để hẹn gặp được anh.
Không biết là anh Tần Khải có thể vui lòng nhận lời mời này được không?

Tần Khải động tâm, trên mặt không giấu nổi một vẻ khiếp sợ. Đương nhiên là
gã không thể ngờ rằng chủ tịch của Tập đoàn Lam Thị lại có thể mời gã
đến nhà gặp gỡ nói chuyện. Có điều là gã chính là Tổng Giám đốc khu vực
Hoa Bắc của Tập đoàn Quốc Cảnh. Mà Tập đoàn Lam Thị là đối thủ cạnh
tranh của Tập đoàn Quốc Cảnh. Liệu việc làm này có thích hợp hay không?

Trương Hải Văn như nhìn ra những điều băn khoăn trong lòng Tần Khải, cười nói:

- Anh Tần Khải không cần phải cảm thấy băn khoăn hay bất tiện. Lần này
chủ tịch mời anh là với tư cách bạn bè thôi. Không ai biết cả.

Tần Khải nhíu mày, dứt khoát nhìn về phía Trương Hải Văn, nói:

- Nhận được lời khen ngợi của Chủ tịch Lam thật vinh hạnh. Vậy mời Giám đốc Trương đi trước dẫn đường cho.

Trương Hải Văn nghe thế thì cười nhẹ, dường như là đã biết trước được kết quả sẽ là như thế rồi.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #291