Chương 282: Anh Ấy Là Bạn Trai Của Tôi ...


Ở trong văn phòng, đại tiểu thư đang nôn nóng chờ đợi điện thoại gọi
tới. Bỗng "reng" một tiếng, đại tiểu thư vội cầm lấy điện thoại. Nàng
nhìn vào màn hình, chính là số của Sở Phàm, trong lòng vô cùng xúc động, cô vội vàng nhấc máy:

- Này, Tiểu Sở, anh đến rồi à?

-
Đại tiểu thư, tôi đang ở phía dưới tòa cao ốc Quốc Cảnh. Cô đang ở đâu?
Tại sao bên trong sân dưới tòa cao ốc lại có nhiều người như vậy?

Sở Phàm hỏi.

- Anh đến rồi thì thật tốt quá. Tôi đang ở trong văn phòng phía trên lầu. Anh đến đón tôi về có được không? Tần Khải đang ở phía dưới làm cái trò gì mà thổ lộ này nọ cho mọi người xem. Tôi không tiện đi xuống nên anh
lên đây với tôi đi.

Đại tiểu thư vui mừng nói.

- A, hóa ra dưới này Tần Khải đang diễn trò à? Đại tiểu thư chờ một chút, tôi lên liền đây.

Sở Phàm nói xong thì gác máy rồi đi vào bên trong tòa cao ốc Quốc Cảnh.

Đi lại gần đó hắn mới nhìn thấy tấm thảm hồng cùng với một khuôn mặt chó
chình ình ra đấy là Tần Khải. Cũng thấy được phía dưới những quả bong
bóng đang bay có đính biểu ngữ. Hắn thấy thế thì không khỏi cười lạnh,
thầm nghĩ, “Tần Khải ơi là Tần Khải. Mày sắp xếp hoạt động thổ lộ lãng
mạn như thế là đã chuẩn bị tinh thần được ăn cả ngã về không chưa hay là đã nắm chắc thắng lợi? Hừ, nếu như tao đến sớm một chút thì đã miễn cho mày trở thành trò cười!”

Sở Phàm rẽ đám người mà đi vào bên trong. Hắn mỉm cười bắt chuyện với Tần Khải:

- Anh Tần thật là vật vả, chờ đã lâu chưa? Thật sự có lỗi, tôi đến chậm
một bước. Đây là hoa à, tôi bảo anh mua mấy chục đoá hoa chứ đâu phải
mua một bó lớn đâu? Để anh tiêu pha thế này thật là xấu hổ. Vốn là nam
diễn viên chính thì đáng lẽ hôm nay tôi phải tự làm lấy, lại hại anh
giúp tôi chạy đôn chạy đáo một chuyến thật là có lỗi, thật là có lỗi.

Lời nói của Sở Phàm khiến những người xung quanh thật khó hiểu. Ý tứ trong
lời nói của hắn giống như bảo Tần tổng không phải là nam diễn viên chính mà chỉ là người mua hoa trang trí hội trường giúp hắn thôi. Nhưng những người ở đây đều trông thấy cách ăn mặc của Tần tổng không giống như lời nói của Sở Phàm, vậy ý tứ của hắn là gì chứ?

Nhìn thấy Sở Phàm
xuất hiện, hai mắt của Tần Khải chớp động, ánh mắt bắn ra những tia phẫn hận. Sau khi nghe xong câu nói của Sở Phàm, vẻ mặt của Tần Khải lại
càng thêm tái nhợt. Chỉ vì có nhiều người ở đây nên gã cũng không muốn
làm ầm lên. Gã cười lạnh một tiếng, nói:

- Tôi còn tưởng là ai,
hóa ra là vệ sĩ Tiểu Sở. Cám ơn anh đã đến đây cổ vũ tôi! Chỉ là đáng lẽ ra anh không nên xuất hiện ở nơi đây. Anh nên đi ra đứng chờ ở bên
ngoài quảng trưởng mới đúng, chức trách của anh là ở ngoài đó kìa.

Những nhân viên của Công ty Bất động sản Quốc Cảnh nghe thấy thế thì hiểu ra. Bọn họ đều "à" một tiếng, tất cả thầm nghĩ, “Hóa ra hắn chỉ là một
thằngvệ sĩ tép riu!”

- Thật xin lỗi, anh không có quyền sai khiến tôi. Hôm nay tôi đến đón bạn gái của tôi. Đúng rồi, cám ơn anh đã trải
thảm hồng, cho tôi mượn một chút nhá!

Sở Phàm nói xong cười cười, nụ cười rất ôn hòa thân thiết. Nhưng trong mắt của Tần Khải đó là nụ
cười ghê tởm nhất. Gã hận không thể tiến lên đấm cho Sở Phàm hai đấm,
nhưng gã quả thực không dám làm thế.

Lúc này Sở Phàm đang đi trên tấm thảm hồng để vào tòa cao ốc Quốc Cảnh mà Tần Khải công phu trải ra. Đằng sau, hai mắt của Tần Khải lộ ra vẻ phẫn nộ đến cùng cực.

Sở Phàm đi tới tầng thứ mười tám rồi gõ cửa văn phỏng tổng tài. Hắn gọi:

- Đại tiểu thư, đại tiểu thư.

Hắn vừa dứt lời, cánh cửa đã được mở ra. Một mùi hương thơm ngát ập tới.
Đại tiểu thư đẹp không gì sánh được vui sướng mỉm cười đứng trước cửa.
Nàng nhìn Sở Phàm sau đó phấn chấn nói:

- Tiểu Sở, rốt cuộc anh cũng đã tới!

Giọng nói giống như là một cô gái xinh đẹp si tình đã chờ đợi người mình yêu
lâu lắm rồi, nay mới được gặp lại không kìm được sự vui mừng sung sướng.

- Thật xin lỗi, đại tiểu thư, tôi đã tới muộn.

Sở Phàm áy náy nói.

- Không muộn, không muộn, anh đến rất đúng lúc. Nói chung anh đã đến thì
tốt rồi, nếu không tôi cũng chẳng biết làm thế nào để đi ra ngoài.

Trên khuôn mặt trắng trẻo phớt hồng của đại tiểu thư nở một nụ cười tươi rói, đôimắt trong veo của nàng cũng lấp lánh ý cười.

- Thế đại tiểu thư muốn đi xuống bằng cách nào? Tôi cõng cô xuống nhé.

Sở Phàm cười cười hỏi.

- Mười tám lầu đó, anh cõng tôi xuống được không?

Đại tiểu thư liếc nhìn Sở Phàm một cái rồi nói:

- Thế này vậy, tôi khoác tay anh đi xuống, giống như lần trước đi, anh giả làm bạn trai của tôi!

-Aizzzzz!

Sở Phàm than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói:

- Lại giả làm bạn trai à? Khi nào mới có thể trở thành chính thức được đây?

Âm thanh không lớn nhưng khéo léo làm sao đại tiểu thư vẫn nghe được. Sắc
mặt đại tiểu thư hơi đỏ lên, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng cũng
nhịn được. Có điều, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng lại toát ra một vẻ
vui mừng. Sự vui sướng này khác hẳn sự vui mừng khi Sở Phàm mới xuất
hiện. Sự vui sướng này xúc động tới tận đáy lòng, rất mềm mại, rất mẫn
cảm.

- Chúng, chúng ta đi thôi.

Đại tiểu thư nói xong ôm
lấy tay của Sở Phàm đi xuống dưới lầu. Từng làn hương thơm ngát xộc vào
mũi của Sở Phàm khiến hắn ý thức được thân thể mềm mại của đại tiểu thư
đang dán chặt vào người hắn. Hắn như si như say, bước chân có phần tùy
tiện, cảm thấy tất cả mọi thứ cứ như đang mơ.

Không biết đại tiểu thư vô tình hay cố ý. Nói chung thân thể mềm mại băng thanh ngọc khiết
của nàng hơi dựa vào người của Sở Phàm, khuôn mặt ngọc đẹp tựa tiên nữ
lung linh như đóa hồng, đôi mắt mơ mộng như làn nước mùa thu lộ ra một
nụ cười sung sướng. Giờ phút này, trong vẻ xinh đẹp động lòng người của
đại tiểu thư lại mang theo một chút quyến rũ, lại càng xinh đẹp mê
người.

Chị Ngô đi theo sau.

Nhìn bộ dạng đại tiểu thư đang kéo Sở Phàm đi, trên mặt chị không nhịn được lộ ra một ý cười. Chị đã ở bên đại tiểu thư nhiều năm, tất cả biểu tình của đại tiểu thư đều không qua khỏi mắt chị. Bình thường chị Ngô chưa từng thấy qua đại tiểu thư ở trước mặt Sở Phàm mà lộ ra vẻ vui sướng kích động như vậy thậm chí còn
tỏ ra thẹn thùng nữa. Chị Ngô là người từng trải nên trong lòng đã mơ hồ đoán được tình cảm trong lòng đại tiểu thư.

Tần Khải đã ở phía
dưới sân chờ một giờ đồng hồ. Những người xung quanh dần dần cũng không
kiên nhẫn được, sôi nổi thảo luận khi nào đại tiểu thư sẽ xuống đây.

Lúc này, đám đông ồn ào đã trở nên yên lặng, bởi vì bóng dáng nữ diễn viên
chính xinh đẹp đã xuất hiện ở trên tấm thảm hồng. Nhưng những người
trong sân đều trợn tròn con mắt bởi vì họ nhìn thấy đại tiểu thư đang
nắm chặt tay một người đàn ông đi tới, không chỉ vậy trên mặt cô còn
toát ra một vẻ hạnh phúc ngọt ngào. Cô cùng với người đàn ông bên cạnh
mình có vẻ vô cùng thân thiết, dường như họ không chỉ là một đôi mà đã
yêu nhau lâu lắm rồi.

Nhưng điều thực sự khiến cho những người
quanh sân giật mình là, người đàn ông mà đại tiểu thư đang nắm tay lại
chính là cái người mới đi vào trong, Sở Phàm!

Những người quanh
sân cảm thấy khó hiểu, đặc biệt là những người đàn ông độc thân. Tại sao hắn với vẻ bề ngoài tầm thường và với thân phận thấp kém là vệ sĩ mà
đại tiểu thư cũng để vào mắt?

Họ phỏng đoán chắc là tên Sở Phàm này đã dùng thuốc khiến cho đại tiểu thư bị mê hoặc rồi.

Sắc mặt Tần Khải nhanh chóng biến đổi sang màu gan lợn. Gã không thể tưởng
tượng nổi là cuối cùng đại tiểu thư lại nắm tay Sở Phàm đi xuống đây.
Đây quả thực là so với việc trước mặt mọi người tát cho gã mười mấy cái
tát còn đau khổ hơn nhiều. Gã cố gắng, cố gắng lại cố gắng kìm chế cảm
xúc của mình, nhưng tại gã đang giận dữ quá độ nên những đóa hoa trong
tay gã cũng phải run lênnhè nhẹ.

Gã vốn chỉ nghĩ mình và đại tiểu thư trước kia chỉ có chút xíu xung đột mà thôi. Chỉ cần gã công khai
thổ lộ tình yêu lãng mạn và mãnh liệt với đại tiểu thư là có thể khiến
nàng cảm động. Nhưng đến bây giờ thì gã đã biết mình sai lầm, sai ở chỗ
mình đã yêu đơn phương, và gã đem tất cả những kết quả sai lầm này đổ
lên đầu của Sở Phàm. Vì vậy đôi mắt gã đỏ lên vì căm phẫn, có một cảm
giác kích động muốn xông tới đánh cho Sở Phàm một trận.

Đại tiểu
thư nắm tay Sở Phàm đi trên tấm thảm hồng. Sở Phàm đi bên cạnh dương
dương tự đắc, thản nhiên như ruồi, không hề tỏ ra vẻ gì là không xứng
đáng khi đứng cạnh người đẹp cao quý cả. Đúng là một kẻ không biết xấu
hổ là gì. Trên khuôn mặt của đại tiểu thư thì lại lộ ra một nụ cười ngọt ngào, vẻ mặt rất tự nhiên, cơ thể dựa sát vào người Sở Phàm cho thấy
nàng cùng với Sở Phàm đã đến mức độ vô cùng thân thiết.

Đại tiểu
thư nắm tay Sở Phàm đi đến trước mọi người, đôi mắt xinh đẹp như làn
nước mùa thu nhìn về phía trước, dùng một giọng điệu nghiêm túc nói:

- Các vị, anh ấy chính là bạn trai của tôi. Hôm nay tôi dẫn anh ấy đến
đây chính là để công khai mối quan hệ này. Các vị sau này không được
thảo luận hoặc tìm hiểu về tình yêu của tôi nữa. Kể từ hôm nay trở đi, ở công ty ai còn luận đàm về chuyện tình cảm của tôi nữa thì tôi sẽ sa
thải người đó.

Đại tiểu thư nói xong liền đưa đôi mắt xinh đẹp
chuyển sang nhìn một người đàn ông mà sắc mặt đã sớm chuyển sang màu gan lợn, đó chính là Tần Khải, thản nhiên nói:

- Giám đốc Tần, ý tốt của anh trong lòng tôi xin nhận. Nhưng thật xin lỗi, tôi đã có bạn
trai. Hôm nay tôi sẽ không trách anh đâu nhưng tôi hy vọng từ nay về sau sẽ không còn nhìn thấy tình cảnh như vậy nữa.

- Việc này cũng
không thể trách được giám đốc Tần. Nếu như tôi cùng với đại..., à Tiêm
Tiêm sớm công khai quan hệ thì cũng không làm cho giám đốc Tần hiểu lầm. Kỳ thực Tiêm Tiêm đã nhiều lần yêu cầu tôi nên công khai bày tỏ quan hệ của hai người chúng tôi nhưng tôi sợ ảnh hưởng đến công việc hằng ngày
của Tiêm Tiêm nên chưa đồng ý. Không ngờ hôm nay lại thành ra có sự hiểu lầm như thế này, ha ha.

Sở Phàm chậm rãi nói, nhìn thấy khuôn
mặt tức giận lúc trắng lúc đỏ của Tần Khải hắn vô cùng đắc ý. Sau đó hắn chuyển giọng, tiếp tục nói:

- Tục ngữ thường nói, trên trời đâu
có chỗ nào không có cỏ. Tuy nói trên thế gian ngoài Tiêm Tiêm ra không
thể nào có cô gái thứ hai nào xinh đẹp ôn nhu như vậy. Nhưng tôi nghĩ
bằng vào khả năng của giám đốc Tần thì tìm được một bạn gái xinh đẹp
cũng không thành vấn đề.

Đại tiểu thư nghe vậy thì cười thầm
không thôi, trong lòng có chút cảm giác vui sướng thẹn thùng. Bởi vì Sở
Phàm nói như vậy chẳng khác nào đã công khai khen nàng trước mặt mọi
người.

- Không, Tiêm Tiêm. Tôi không tin hai người thực sự là người yêu của nhau. Các người chắc chắn cố ý lừa gạt tôi, tôi không tin!

Tần Khải vì kích động mà lớn tiếng nói.

Lời nói này vừa thốt lên, ở trong sân rất nhiều người cũng bắt đầu tỏ ra hoài nghi.

- Buồn cười, chẳng lẽ tình yêu của tôi và Tiểu Sở còn cần phải chứng minh để cho anh tin hay sao? Tôi thừa nhận anh ấy là bạn trai của tôi thì
anh ấy chính là bạn trai của tôi.

Đại tiểu thư lạnh lùng phản bác.

- Tiêm Tiêm…

Đôi mắt của Sở Phàm bỗng nhiên nồng nàn nhìn đại tiểu thư nói:

- Chúng ta việc gì phải ngại ngùng mà không thể hiện một chút tình yêu của chúng ta cho mọi người biết.

Đại tiểu thư nghe vậy thì khuôn mặt đỏ lên, không hiểu Sở Phàm nói vậy là có ý gì.

Đúng lúc này, Sở Phàm bỗng mạnh mẽ ôm chặt thân thể mềm mại của nàng, sau đó khẽ cúi đầu, hướng về phía đôi môi đỏ tươi xinh đẹp của nàng.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #282