Chương 281: Đại Tiểu Thư Cần Giúp Đỡ


Ngày hôm sau khi Sở Phàm tỉnh dậy thì kim đồng hổ đã chỉ chín giờ. Hắn
trở mình đứng dậy đi ra khỏi phòng thì thấy đại tiểu thư và nhị tiểu thư đã đi làm và đi học rồi.

“Thôi mặc kệ, trở về ngủ tiếp, eo lưng của mình vẫn còn mỏi nhừ!” Sở Phàm lầm bầm nói.

Nhưng cuối cùng hắn không đi ngủ tiếp mà lại đánh răng rửa mặt rồi đi xuống
dưới lầu. Lúc này mặt trời vẫn còn chưa nhô lên cao lắm cho nên nếu như
đi phơi nắng sẽ khiến cả người ấm áp. Bây giờ hắn muốn thực sự ra trước
sân làm như thế, cảm giác hưởng thụ này đã lâu lắm rồi hắn vẫn chưa được nếm lại.

Sở Phàm đi đến trước sân thì thấy Trương bá đang tập
Thái Cực Quyền. Bộ Thái Cực Quyền này được ông luyện đến mức khi đánh ra giống như nước chảy mây bay, trong nhu có cương, vô cùng phiêu dật.

- Trương bá,bác lại tập luyện Thái Cực Quyền đấy à?

Sở Phàm cất tiếng chào.

- Tiểu Sở, cậu dậy rồi à? Lại đây tiếp tôi vài chiêu, đã lâu rồi chưa
luyện quyền cùng với cậu khiến cho tay chân tôi cũng trở nên cứng nhắc
hết cả rồi.

Trương bá cười nói.

Sở Phàm không muốn tiếp
chiêu bởi vì eo lưng của hắn vẫn còn đau ê ẩm. Nhưng hắn lại không thể
từ chối được lời mời của Trương bá, cho nên hắn đành phải dùng quyền
thuật của Thiếu Lâm tiếp chiêu với Ưng Trảo công của ông. Hai người một
già, một trẻ, quyền phong như bão táp, thân ảnh đan xen vào nhau, lúc
chậm lúc mau, càng đánh càng say mê.

Khoảng chừng nửa giờ sau thì hai người dừng tay lại, Sở Phàm cười ha hả nói:

- Trương bá, thể lực của bác thật là tốt. Cháu đã mệt đến mức thở hồng hộc mà bác thì ngay cả đến cả sắc mặt vẫn còn chưa đổi.

- Úi chà, thằng bé này, cậu lại nịnh nọt tôi rồi. Tôi không có cháu gái để gả cho cậu đâu, cần gì phải vỗ mông ngựa như thế chứ?

Trương bá vừa xoay xoay tay vừa nói.

Sở Phàm nghe Trương bá nói vậy thì sửng sốt, nhưng sau đó hắn liền nở ra một nụ cười:

- Ôi, nếu như cháu sớm biết bác không có đứa cháu gái xinh đẹp nào thì
cháu đã không phí lời rồi, bận bịu một hồi ma chẳng được gì.

-
Chậc chậc, thằng bé này bại lộ tính xấu ra rồi hả? Tôi biết, cậu tuy
xuất thân từ Nam Thiếu Lâm nhưng bụng dạ lúc nào cũng xấu xa, chỉ có
điều thời còn thanh niên tính tình của tôi cũng giống như cậu, ha ha.

Trương bá bật cười ha hả.

- Trương bá định khoe khoang thời tuổi trẻ phong lưu của mình à?

Sở Phàm hỏi.

- Ha ha, không phong lưu thì uổng phí tuổi trẻ. Tiểu Sở à, cậu cũng nên
như vậy nếu không thì sẽ phải hối hận cả đời, có như thế mới tự do tự
tại!

Trương bá dạy bảo hắn.

Sở Phàm hơi sửng sốt, hắn thật sự không ngờ Trương bá còn khuyến khích hắn tiếp tục phát huy sự phong
lưu. Nhất thời không hiểu được ý của Trương bá cho nên hắn đành cười
gượng hai tiếng rồi nói:

- Cháu trong người nhận lệnh của sư phụ, nên có chút bị ràng buộc.

- Cậu đúng là thiếu suy nghĩ. Sư phụ dạy dỗ cậu bây giờ đã ở tận chỗ cửa
Phật ở Nam Thiếu Lâm. Cậu bây giờ đã rời xa khỏi đó thì còn kiêng kỵ gì
chứ?

Trương bá phản đối nói.

- Vậy thì Trương bá nói cháu phải phát huy như thế nào đây?

Sở Phàm tiến tới gần hỏi.

- Như thế nào à? Cậu từ tìm hiểu đi.

Trương bá nói.

- Cháu không biét phải tìm hiểu thế nào, đúng là khó quá.

Sở Phàm gãi gãi đầu nói.

- Ôi, cậu đúng là ở trong phúc mà không biết hưởng phúc. Chỉ biết mơ mộng đến tận chân trời mà không chịu quý trọng cái trước mắt à?

Trương bá nhìn chằm chằm vào Sở Phàm rồi hỏi.

Sở Phàm kinh ngạc, gần ngay trước mắt ư? Người gần ngay trước mắt hắn bây giờ còn không phải là Trương bá hay sao?

Trương bá dường như nhìn thấu sự nghi hoặc trong mắt của Sở Phàm, không nhịn được nói:

- Thằng bé này đừng có nhìn chằm chằm vào tôi như thế. Tôi nói gần ngay trước mắt cậu không biết là nói đến ai thật à?

Sở Phàm ngẫm nghĩ một lúc thì hiểu ra người Trương bá ám chỉ là ai, hoá ra Trương bá cũng ủng hộ mình và đại tiểu thư.

- Trương bá nói một câu đã khiến cho cháu thức tỉnh, thông suốt mọi việc. Chỉ có điều mong Trương bá có thể chỉ điểm tận tình hơn nữa. Dù sao
cháu cũng đã ở Nam Thiếu Lâm lâu năm, đầu óc có phần cổ hủ.

Sở Phàm khiêm tốn nói.

Trương bá thấy Sở Phàm khiêm tốn ham học hỏi như thế thì gật gật đầu cười nói:

- Lại đây, cậu chơi một ván cờ với tôi rồi chúng ta từ từ nói chuyện với nhau.

Sở Phàm nghe vậy thì trợn tròn mắt. Chỉ có điều cuối cùng hắn vẫn ngoan ngoãn đặt mông ngồi xuống chơi cờ với Trương bá.

Thế là cả ngày hôm đó, Sở Phàm vừa chơi cờ vừa nói chuyện với Trương bá cho mãi đến tận sáu giờ chiều.

Đột nhiên, di động của Sở Phàm đổ chuông. Hắn nhìn vào màn hình thì biết
được là do đại tiểu thư gọi. Hắn nói một tiếng với Trương bá rồi chạy ra ngoài tiếp điện thoại.

- Tôi đây, là đại tiểu thư phải không?

Sở Phàm hỏi.

- Là tôi, Tiểu Sở anh đang ở đâu?

Đại tiểu thư vội vàng hỏi.

- Tôi đang ở nhà, có chuyện gì vậy?

Sở Phàm mơ hồ nghe được giọng nói của đại tiểu thư có vẻ sốt ruột lo âu, dường như là có chuyện gì đó.

- Vậy thì tốt quá. Anh bây giờ không có việc gì chứ?

Đại tiểu thư vội vàng hỏi.

- Không có việc gì, đại tiểu thư, cô có chuyện gì phải không? Cô đang ở đâu?

Sở Phàm vội vàng hỏi.

- Tôi đang ở công ty. Anh không có việc gì thì mau đến đây một chuyến.
Tôi đang gặp một chút rắc rối nhỏ, cần anh tới để giải vây.

Giọng nói của cô lúc này đã bình tĩnh trở lại.

- Được rồi, tôi lập tức tới đây.

Sở Phàm cúp điện thoại, trong lòng hắn thầm nghĩ: “Đại tiểu thư nói là gặp phải một chút phiền toái cần mình giúp đỡ. Rốt cuộc phiền toái đó là gì nhỉ?”

Sở Phàm nghĩ vậy rồi vội vàng trở về phòng lấy chìa khoá, chào Trương bá một tiếng sau đó chạy vùn vụt tới toà cao ốc Quốc Cảnh.

“Đại tiểu thư, cho dù cô có gặp rắc rối gì thì cũng phải kiên trì. Tôi lập
tức tới đây!” Sở Phàm thầm nghĩ trong lòng, nhấn ga tăng tốc, chạy như
bay hướng tới toà cao ốc Quốc Cảnh.

Ở trước sân của tòa nhà Quốc
Cảnh bây giờ đang có hơn một trăm người vây quanh. Bọn họ hầu hết đều là nhân viên trong Công ty Bất động sản Quốc Cảnh. Sau khi tan sở tại sao
họ vẫn chưa đi về mà ở lại đây làm gì vậy?

Hoá ra, hôm nay tại trước sân của toà cao ốc Quốc cảnh sắp có một nghi lễ thổ lộ tình yêu rầm rộ.

Một tấm thảm hồng được trải dài ra từ trước toà cao ốc, đứng cuối tấm thảm
hồng là một người thanh niên mặc áo trắng. Người thanh niên này đẹp trai cao ráo, dung mạo anh tuấn, phong thái phi phàm. Đôi mắt sâu của anh ta bây giờ đang lộ ra vẻ kích động, khuôn mặt đẹp trai luôn nở ra một nụ
cười tự tin. Anh ta chính là Tổng Giám đốc Hoa Bắc của Công ty Bất động
sản Quốc Cảnh, Tần Khải.

Trong tay của anh chàng Tần Khải đẹp
trai này đang cầm một bó hoa hồng, kiên trì chờ đợi nàng công chúa Bạch
Tuyết của mình xuất hiện.

Hai bên hông của Tần Khải treo lơ lửng
hai khối bóng bay, bên dưới hai khối bóng được đính kèm một câu biểu
ngữ. Một bên viết: “Tiêm Tiêm, xin em hãy chấp nhận tình yêu của anh!”
Bên quả bóng kia thì viết: “Cả đời này anh sẽ bảo vệ em, chết cũng không thay đổi!”

Rõ ràng, hành động thổ lộ tình yêu rầm rộ công khai
này của Tần Khải đối với đại tiểu thư mục đích có thể đoán ra chính là
muốn cho cả công ty thấy tất cả quá trình anh ta theo đuổi đại tiểu thư. Và chắc chắn anh ta đang muốn tuyên bố với tất cả mọi người đại tiểu
thư chính là người phụ nữ của mình.

- Tần tổng cùng với Kỷ tổng quả là một đôi trời sinh. Quả là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối.

- Đúng thế, đúng thế, Tần tổng tuổi trẻ nhưng có đầy triển vọng, hiện giờ đã là người lãnh đạo cao cấp trong công ty. Cái khó chính là Tần tổng
trẻ tuổi như thế mà Kỷ tổng lại đẹp như thiên tiên, xuất thân từ thế
gia, cùng với Tần tổng thật là xứng đôi. Chúng ta thật sự vô cùng hâm mộ anh ấy!

- À mà sao Kỷ tổng còn chưa xuất hiện nhỉ? Để Tần tổng đợi đến nửa tiếng rồi.

- Anh thì biết cái gì, đây gọi là thử thách. Kỷ tổng đang thử thách Tần
tổng đó. Người phụ nữ như Kỷ tổng đâu có thể tuỳ tiện đi xuống được chứ? Cứ từ từ mà chờ đi, chuyện hay còn ở phía sau!

... ..... ..... ....

Người đứng vây xung quanh đang bàn tán rất sôi nổi.

Tầng thứ mười tám của toà cao ốc Quốc Cảnh, trong phòng của tổng tài.

Đại tiểu thư xinh đẹp cao quý đang sốt ruột đi tới đi lui trong phòng. Ở đây còn có thư ký của cô, chị Ngô.

Những hành động ở phía dưới của Tần Khải dĩ nhiên đại tiểu thư không thèm để
vào mắt. Nói thực cô đối với hành động này của Tần Khải một chút cảm
động cũng không có, ngược lại còn cảm thấy phản cảm. Cô thực muốn đi
xuống mắng cho Tần Khải một trận. Nhưng ở phía dưới đang có nhiều người
như thế khiến cho cô thật sự không dám. Cô không thể bất chấp tất cả để
đi ra ngoài. Nếu như đi ra ngoài lúc này thì nếu Tần Khải trước mặt nhân viên trong công ty cầm hoa tươi đến tặng thì cô thực sự không biết phải làm sao. Nhất thời cô không biết phải làm thế nào cho tốt. Đến lúc đó
cô không chịu nhận hoa của hắn thì phải làm thế nào đây? Chỉ sợ là càng
giải thích thì lại càng rắc rối.

Đại tiểu thư đang lo âu thì chợt nhớ đến Sở Phàm. Trong đầu cô chợt loé ra một suy nghĩ, chỉ cần cô gọi
Sở Phàm tới, hai người nắm tay nhau đi ra ngoài thì sẽ chẳng phải giải
thích gì cả. Ánh mắt của mọi người có nhìn vào cũng chẳng sau, đây quả
là một lý do từ chối thuyết phục. Cho nên đại tiểu thư liền vội vàng gọi điện thoại cho Sở Phàm.

Lúc này đại tiểu thư đang sốt ruột nhìn thời gian nói:

- Tiểu Sở, tại sao còn chưa đến nhỉ?

- Không chừng sắp tới rồi đó. Đại tiểu thư cũng chẳng cần phải gấp gáp
như thế. Để cho Tần Khải ở phía dưới chờ lâu một chút nữa cũng tốt.

Chị Ngô nói.

- Ừ! Hy vọng Tiểu Sở trên đường không gặp chuyện gì làm chậm trễ là được rồi.

Đại tiểu thư gật gật đầu nói.

- Đại tiểu thư, lời này của cô không phải là đang trù ẻo Tiểu Sở hay sao hả.

Chị Ngô cười khúc khích nói.

Đại tiểu thư ngẩn cả người, vội vàng "úi chà" một tiếng rồi nói:

- Xem ra tôi nóng vội quá. Nhưng tôi tin rằng Sở Phàm nhất định sẽ đến, không chỉ vậy mà còn đến rất nhanh.

Lúc này, một chiếc xe con màu đen đang tiến vào bãi đỗ xe ở trước sân toà
cao ốc Quốc Cảnh. Cửa chiếc xe được mở ra, sau đó Sở Phàm đi ra ngoài.
Lúc hắn nhìn thấy trước sân của toà cao ốc đang tụ tập một đáp người thì không kìm được nhíu mày, thầm nghĩ bọn họ đang làm cái quái gì thế
không biết. Sau đó hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho đại tiểu thư.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #281