Chương 268: Dịu Dàng Đưa Đẩy


Sắc mặt Hiểu Tình ửng hồng, làn da tuyết trắng bị Sở Phàm kích
thích vuốt ve một hồi trông tươi đẹp dị thường. Đôi mắt đẹp quyến rũ của cô khép hờ, đôi môi nhỏ nhắn khêu gợi khẽ cong lên thành hình chữ O. Cô thở gấp, rên rỉ dồn dập. Cảm giác khoái cảm kích thích tuyệt vời chưa
bao giờ trải qua này giống như từng đợt sóng nóng hổi xô từng đợt vào
thân thể cô. Thân hình mềm mại của cô khẽ run lên, cảm giác hưng phấn
lan truyền khắp toàn thân Lúc này cô không thể nghĩ được gì nữa, không
biết làm gì nữa, chỉ còn làm theo bản năng, ôm chặt lấy Sở Phàm, hai
chân vô thức tách ra quắp lấy hai bên lưng eo hắn. Cô đang chờ đợi, chờ
đợi giờ khắc tình cảm mãnh liệt kia.

Hai tay Sở Phàm vẫn vuốt ve
mê mải bộ ngực cực đại mềm mại của Lâm Hiểu Tình. Bộ ngực cỡ E đầy mềm
mại và co dãn so với những bộ ngực mà trước kia Sở Phàm đã từng sờ qua
thì thật sự là như cảm thụ một cảnh giới khác khác hoàn toàn. Lâm Hiểu
Tinh có một làn da mịn màng tươi mát, thân hình mỡ màng mềm mại, có thể
nói là hoàn hảo, còn hai bầu vú ngạo nghễ kia chính là hội tụ toàn bộ
tinh hoa trên da thịt cơ thể cô. Vuốt ve nơi đó quả thực làm người ta
yêu thích không nỡ rời tay. Vuốt ve bộ ngực của Lâm Hiểu Tình, trong
lòng Sở Phàm có cảm giác phấn khởi trước nay chưa từng có. Cái cảm giác
phấn khởi kích thích ấy chỉ có thể tưởng tượng chứ khó có thể dùng từ
ngữ mà miêu tả được.

(Hắn dùng sức hút mút cái cổ trắng ngần của
Lâm Hiểu Tình, hắn hôn mạnh nên lưu lại trên làn da trắng muốt những vết môi hồng. Cái lưỡi ướt át khẽ liếm khắp bả vai, xương quai xanh rồi
trượt một đường xuống trước ngực Lâm Hiểu Tình. Thân thể cô mềm mại, run rẩy, hai tay càng ôm chặt lấy Sở Phàm, hơi thở càng lúc càng gấp gáp.

Đôi bàn tay điêu luyện của Sở Phàm đã cởi bỏ một bên vai váy của Lâm Hiểu
Tình, khẽ kéo xuống. Lâm Hiểu Tình cũng nhẹ nhàng rút cái thắt lưng mềm
mại ra. Tâm tình của Sở Phàm cực kỳ kích động, chậm rãi kéo bộ váy của
Lâm Hiểu Tình xuống. Từng chút một, vùng non tiên no đủ cao ngất của Lâm Hiểu Tình chậm rãi bày ra trước mắt hắn. Giữa hai bầu vú thẳng đứng
trắng nõn là khe sâu hun hút vừa cả ngón tay trỏ. Hai nụ hồng căng cứng
vươn cao giống như hai đốm lửa thiêu đốt tâm can.

Sở Phàm vẫn
tiếp tục kéo váy của Lâm Hiểu Tình xuống. Từ từ, vùng bụng phẳng lì,
bóng loáng của cô dần lộ ra. Theo hơi thở gấp gáp của Lâm Hiểu Tình,
vùng bụng bằng phẳng tuyết trắng phập phồng. Da thịt mềm mại dưới ánh
đèn mờ nhạt lại càng thêm trắng nõn.

Lâm Hiểu Tình hơi khẽ nâng
hông lên, để giúp Sở Phàm dễ cởi váy của mình ra hơn.. Sở Phàm cũng
không phụ kỳ vọng của cô. Trong thoáng chốc, chiếc váy lụa mềm của cô đã được cởi ra, lập tức, thân thể mềm mại trắng mịn của Lâm Hiểu Tình lõa
lồ ra trước mắt hắn. Bên dưới cô mặc chiếc quần lót màu hồng rất gợi
cảm, dưới lớp quần là một vùng rậm rạp mơ màng, mờ mịt. Sở Phàm vừa nhìn đến đã thấy hơi thở của mình dồn dập, khó có thể khống chế được.

Lâm Hiểu Tình vẫn nằm trên giường, mặc cho ánh mắt Sở Phàm đang liếm láp
khắp thân thể. Trong lòng cô tuy cảm thấy có chút ngại ngùng nhưng chủ
yếu là sự vui mừng và kích động. Cô nhận ra, khi ánh mắt hoang dã của Sở Phàm sỗ sàng khám phá khắp thân thể cô, cô chỉ cảm thấy hưng phấn và
hơi ngượng, nhưng không hề cảm thấy xấu hổ… Có lẽ khi đã yêu, người ta
hạnh phúc khi được dâng hiến tất cả cho người mình yêu…

Thật
nhanh, Sở Phàm cũng đã trong tình trạng khỏa thân, chỉ còn lại một chiếc quần lót. Hắn cúi xuống, vuốt ve trên vùng bụng lụa là bóng loáng của
Lâm Hiểu Tình. Tay phải hắn mở ra, ôm lấy bộ ngực to lớn sung mãn. Hắn
dùng sức nắn vuốt mạnh mẽ. Dưới sức vuốt nắm mạnh mẽ đó, hai trái đào
tiên của Lâm Hiểu Tình lần lượt biến hình rồi lại quay về nguyên trạng
rồi lại biến hình. Lâm Hiểu Tình không nhịn nổi “a” lên một tiếng. Sở
Phàm dùng sức nắm mạnh làm cô đau… đau nhưng lại khiến cô cảm thấy từng
đợt khoái cảm và kích thích.

Tiếp đó, Sở Phàm cúi xuống, đầu lưỡi nhẹ nhàng quấn quýt hai nụ hồng đang đỏ bừng của cô. Có khi mở rộng
miệng ngoạm lấy cả trái đào tiên mà cắn nhẹ. Những động tác ấy của hắn
dường như đã đưa Lâm Hiểu Tình tới đỉnh điểm của sự hưng phấn. Cô thở
gấp dồn dập, hai chân quắp chặt lấy hắn, phía dưới của hắn đang áp lên
chính giữa của cô, lại khiến cô cảm thấy vô cùng mềm yếu.

Đầu hắn hoàn toàn chìm lấp giữa hai ngọn núi lớn, khẽ hôn hết bên này rồi lại
đến bên kia. Hắn còn ra sức tận hưởng hương vị của Lâm Hiểu Tình. Bàn
tay phải của hắn lần tới phía dưới của cô, vuốt ve vùng tam giác từ bên
ngoài quần lót. Lập tức, Lâm Hiểu Tình toàn thân run rẩy như vừa bị điện giật.

Ướt! Sở Phàm rõ ràng đã cảm thấy quần lót của Lâm Hiểu
Tình ướt hết rồi. Điều này đương nhiên là khiến hắn thấy rất phấn khởi
và kích thích rồi.

(Biên tập: Còn 1 đoạn miêu tả chi tiết nữa,
nhưng anh em chịu khó đọc convert để hình dung và tưởng tượng. Cũng
không có j đâu mà, hehee, nhưng sợ phạm quy thoai nên không xử nốt)

Dưới sự khiêu khích như thế của Sở Phàm, Lâm Hiểu Tình hai chân quặp chặt,
mạnh mẽ xoa nắn, hơi thở dồn dập gấp gáp hơn, sắc mặt càng thêm ửng đỏ,
đôi mắt quyến rũ như đang mê man, không nói nổi lên lời.

Hơi thở gấp gáp rên rỉ như năn nỉ Sở Phàm nhanh lên công kích cô, nhanh lên dập tắt ngọn lửa kia.

Hắn dừng lại, liếm liếm đầu ngón tay ướt sũng. Khi thấy hắn liếm láp ngón
tay, Lâm Hiểu Tình cảm thấy rất ngượng ngùng. Cúi xuống, nhìn thật gần
vào đôi mắt mơ màng của Lâm Hiểu Tình, hắn âu yếm nói:

- Hiểu Tình, thân thể em thật hoàn hảo! Ước gì anh được ôm em mãi!

- Anh thích ôm thì em cho đấy. Anh ôm đi.

Hiểu Tình khẽ lườm hắn, giọng nói đầy yêu thương.

- Nhưng anh không chỉ thích ôm thôi đâu. Anh còn muốn đi vào nữa…

Hắn cười hỏi cô.

- Đáng ghét! Em nghe nói lần đầu rất đau. Anh phải dịu dàng với em đấy nhé.

Lâm Hiểu Tình chớp mắt, nói.

Sở Phàm trong lòng vui vẻ, hứa hẹn:

- Anh sẽ thật nhẹ nhàng. Nhưng mà anh nhớ có lần em đã nói chỉ sau khi
kết hôn mới dâng hiến lần đầu tiên. Sao giờ đã thay đổi rồi?

- Hừ, tại anh đấy. Còn không phải là vì gặp anh hay sao.

Hiểu Tình giận, lườm Sở Phàm, lại nhẹ giọng nói tiếp:

- Ai cũng có thể thay đổi cả. Mà anh, chính là người làm em thay đổi…

- Vậy, em tiếp nhận sự thay đổi của anh đi.

Hai tay của hắn lại nhào nặn bộ ngực cỡ E của cô, cười gian bảo.

Dứt lời, hắn nhổm dậy, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve theo hai chân thon dài của cô, rồi cầm lấy hai bên quần lót, nhẹ nhàng cởi xuống. Sau khi lớp quần màu hồng đã cởi ra, một vùng sâu kín bí ẩn lộ ra mời gọi, hấp dẫn ánh
nhìn của Sở Phàm. Suýt chút nữa, Sở Phàm như ngừng thở. Hắn để hai chân
của Lâm Hiểu Tình gác lên vai mình, rồi lấy một chiếc gối chêm dưới mông cô. Sau đó….

(Biên tập: abc, abc, abc)

………

………

………

- A Sở, mau, mau lên. Thật là khó chịu! Em không chịu nổi nữa. Mau lên anh. Em không chịu nổi nữa…

Lâm Hiểu Tình thở gấp, cầu xin. Tiếng rên rỉ yêu kiều đầy lực hấp dẫn quanh quẩn khắp gian phòng, tình thú dạt dào.

Sở Phàm cảm thấy, lúc này nên đưa súng ra trận rồi. Hắn nhanh tay cởi bỏ
nốt chiếc quần trên người mình, vũ khí sẵn sàng chuẩn bị xông trận.

“Ôi”, một cảm giác đau đớn sâu sắc như lan truyền khắp toàn thân. Cô cảm giác thấy trong cơ thể của mình vừa bị một vật gì đó công phá. Mà cảm giác
đau đớn như xé rách cả thân thể thế này khiến cô biến sắc, tái nhợt cả
mặt. Nhưng cô vẫn cắn chặt răng, không muốn vì đau mà kêu lên một tiếng
nào nữa. Cô không muốn mình làm ảnh hưởng tới động tác của Sở Phàm. Cô
đã chuẩn bị sẵn sàng để giờ phút này diễn ra, thể xác và cả tinh thần
của cô đều đã sẵn sàng, nghênh đón mỗi lần tiến tới của Sở Phàm.

Động tác của Sở Phàm rất nhẹ nhàng, tiến lên theo quy luật, chín nông một
sâu, đồng thời cúi xuống, hôn lên hai má và đôi môi Lâm Hiểu Tình, và
còn thủ thỉ với cô những lời yêu thương. Hắn biết, lần đầu tiên đối với
một cô gái đều rất đau. Cho nên hắn muốn phân tán sự chú ý của cô, để cô dần dần thích nghi.

Có điều là Lâm Hiểu Tình thật là chật hẹp
quá, đã thực sự kích động cả thể xác và tinh thần hắn. Hắn cảm giác
chính mình đã lên tới đỉnh rồi. Cả thể xác và tinh thần đều ở trên đỉnh
cao khoái cảm.

Dần dần, Lâm Hiểu Tình cũng thấy bớt đau hơn. Tuy
đã đau, nhưng cũng là những khoái cảm cô chưa bao giờ được trải nghiệm.
Đột nhiên cô lại mong muốn Sở Phàm tiến lên càng sâu và càng nhanh hơn.
Cô không kiềm chế được, ôm chặt Sở Phàm, mông tự nhiên cong lên, chủ
động đưa đẩy hòa nhịp với hắn. Cô đã dần dần tìm được cảm giác – và nhận ra rằng cảm giác đó thật là tuyệt diệu, quá tuyệt diệu. Cô thở gấp, rên rỉ, hưởng thụ tất cả những khoái cảm tuyệt vời mà sự tiếp xúc thân thể
với Sở Phàm mang lại. Trong cơn hưng phấn thoải mái dâng trào, cô thấy
mình cần phải kêu to lên, hét to lên. Đúng vậy, cô cần kêu lên, cô cần
bày tỏ sự sung sướng khoái cảm đang dâng tràn trong lòng.

- A, thật thoải mái. A Sở, mạnh đi anh…. Ôi… mạnh nữa… thật thoải mái….

Tiếng kêu mê mẩn của Lâm Hiểu Tình không ngần ngại vang vọng khắp căn phòng.
Thân thể mềm mại của cô vặn vẹo, run rẩy, cả người tiến vào trạng thái
cực khoái. Cô cảm thấy mình như đã chết, đã chết rồi lại sống lại, sống
lại rồi lại chết….

Mà tất cả những diễn biến này, gần như là mới chỉ là khúc dạo đầu.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #268