Chương 267: Hiểu Tình, Đêm Nay Em Phải Nghe ...


Sở Phàm lái xe tới khách sạn Long Hoa, thuê một phòng tổng thống, bày
biện chăm chút chuẩn bị một khung cảnh thật lãng mạn, hòng đem cho người đẹp một niềm vui bất ngờ. Nước lên rồi thì thuyền cứ thế mà lên, nếu có thể hô biến hết váy áo của Lâm Hiểu Tình thì là tuyệt nhất, bằng không
được đến mức độ như vậy thì ít ra cũng có thể tạo ra cho cô một ấn tượng yêu thương nhung nhớ khó quên.

Bày biện đâu vào đấy, hắn đi tắm, sửa sang một chút, tóc vuốt keo bóng loáng, mày râu nhẵn nhụi áo quần
bảnh bao rồi, hắn hài lòng ngắm mình trong gương, “Brat Pitt chắc cũng
chỉ đến thế này thôi là cùng!”

Sau đó, hắn mới gọi điện cho Lâm Hiểu Tình. Hiểu Tình tiếp điện thoại:

- Ủa, anh tới sớm vậy sao?

- Đương nhiên rồi. Đây là chứng tỏ anh rất thật lòng mà.

- Vậy được rồi, anh qua đây đi.

Lâm Hiểu Tình cao hứng bảo.

- Anh tới đón em liền đây. Chờ một chút nhé.

Nói rồi hắn treo máy chạy đi lấy xe.

Hiện tại tâm tình hắn cực kỳ hưng phấn và kích động. Vừa lái xe như bay tới
căn hộ của Hiểu Tình, trong đầu hắn tràn ngập hình ảnh khuôn mặt tươi
mát đẹp như bạch ngọc cùng với thân hình nóng bỏng của Hiểu Tình. Cứ
nghĩ đến chuyện đêm nay sắp phát sinh những lãng mạn triền miên, thân
thể hắn thật xúc động, chậm rãi và dai dẳng.

“Hiểu Tình của anh!
Người đẹp của anh. Anh tới rồi đây.” Vào tới sân sau của khu căn hộ,
lòng hắn không khỏi mong mỏi tự thì thầm.

Xuống xe xong từ sân
sau khu nhà, hắn lao như tên lửa tới lầu bốn, chỉ hận hai tay mình sao
không biến thành 4 chân để chạy cho nhanh. Tới nơi, hắn gõ cửa. Cánh cửa khẽ mở lại là… Uyển Nhi. Giang Uyển Nhi nhìn bộ vía của hắn, cô hơi bất ngờ khẽ “A” một tiếng, rồi cười hì hì:

- Bảo sao hôm nay chị Hiểu Tình sửa soạn đẹp như vậy,. Thì ra là có hẹn công việc với Sở đại ca.

- Không phải là hẹn công việc, mà là hẹn hò!

Sở Phàm cười cười, đính chính

Vừa lúc đó, Lâm Hiểu Tình từ trong phòng đi ra, một chiếc váy dài liền thân bó sát, kèm theo một đai lưng to bản, khoe bày hết thân hình hoàn hảo
của cô. Liếc qua phần ngực váy thiết kế theo kiểu ôm hình chữ V, Sở Phàm đã nhận thấy ngay là hôm nay Lâm Hiểu Tình không mặc áo lót. Mà kiểu
váy này chắc chắn được thiết kế cũng để không cần mặc như vậy. Nhưng có
điều là kiểu váy này chỉ phù hợ với những cô gái có dáng người thon thả
và cái chính là bộ ngực lớn quyến rũ. Mà Lâm Hiểu Tình thì chính là kiểu người thế này. Cô vốn gợi cảm quyến rũ, mặc chiếc váy này lại càng
quyến rũ gợi cảm hơn.

- Hiểu Tình, hôm nay chị đẹp quá. Sở đại ca cũng đẹp trai nữa. Hai người thật xứng đôi!

Giang Uyển Nhi luôn mồm khen.

Lâm Hiểu Tình cười thẹn đỏ cả mặt, lườm Giang Uyển Nhi rồi nói:

- Con bé này. Bớt nói một chút được không?

- Chị Hiểu Tình sao khó tính thế? Em khen chị một câu thật lòng cũng không được nữa sao?

Cô em này vẫn chưa chịu buông tha.

- Khen thì được. Nhưng trình độ khen của cô còn chưa đủ. Cô phải học tập nhiều hơn nữa mới đạt được cảnh giới cần thiết. Haha.

Sở Phàm cũng không chịu thua.

- Em chỉ nói sự thật thôi! Sở đại ca, lần này anh hẹn với chị Hiểu Tình,
phải cố gắng đột phá cảnh giới mà tu thành chính quả đấy nhé.

Giang Uyển Nhi nói với vẻ rất thâm thúy.

- Để coi trở về chị sẽ chỉnh sửa em thế nào.

Lúc này khuôn mặt Hiểu Tình đang đứng cạnh đã không khác mặt trời là mấy. Cô bước về phía Sở Phàm, hù dọa Uyển Nhi.

…………….

- Chúng ta đi đâu vậy?

Hiểu Tình mắc cỡ đỏ mặt. Tuy nói trong lòng cô biết rõ đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn làm bộ hỏi.

- Cứ đi rồi em sẽ biết!

Sở Phàm lại làm ra vẻ thần thần bí bí.

Cô ngước đôi mắt đẹp nhìn hắn, trong lòng cô biết rõ rằng đêm nay sẽ là
đêm xảy ra sự kiện lần đầu tiên cực kỳ quan trọng trong đời mình. Trong
lòng cô không khỏi chờ mong, nhưng cũng xen lẫn không ít lo sợ, lại xúc
động lạ thường. Nhưng cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón tất cả.

Dừng lại ở bãi đỗ xe của Khách sạn Long Hoa, Sở Phàm nắm chặt bàn tay trắng
muốt của Lâm Hiểu Tình, dẫn cô đi vào bên trong. Tớitrước căn phòng tổng thống mà trước đó hắn đã thu xếp, Lâm Hiểu Tình thầm nghĩ, “Đã tới luôn vào trong phòng khách sạn nhanh vậy sao?”

Cửa phòng khẽ mở, bên
trong không bật đèn nên tối om, chẳng thấy gì, nhưng Hiểu Tình lại nhận
thấy một mùi hương nồng nàn, kỳ lạ hỏi:

- Sao thơm thế anh?

- Em vào đi, rồi sẽ biết!

Sở Phàm dịu dàng, cười nói.

Cô ngoan ngoãn bước tới, hắn cũng theo đằng sau, với tay đóng cửa phòng lại, trong phòng lại càng trở nên mờ ám hơn.

- Tối quá! A Sở, sao anh không bật đèn lên?

Trong bóng đêm, Lâm Hiểu Tình vội kéo cánh tay Sở Phàm, dường như hơi sợ.

- Bởi vì anh muốn em tự tay bật đèn.

Sở Phàm nói khẽ vào tai cô.

- Nhưng… em không biết công tắc đèn ở đâu?

Lâm Hiểu Tình có cảm giác mờ mịt.

- Ở đây!

Sở Phàm kéo tay Hiểu Tình hướng tới một bên vách tường, chạm vào một cái nút, hắn nhẹ nhàng bảo:

- Em bật đèn đi.

Lâm Hiểu Tinh bật công tắc, đèn trong phòng sáng lên. Nhưng không phải đèn
Neon sáng trắng, mà là ánh sáng màu vàng dịu dàng ấm áp của đèn tường.
Dưới ánh đèn mờ ảo, cô cũng đã nhìn thấy tình huống bên trong phòng,
nhưng tầm mắt cô rất nhanh đã bị hấp dẫn bởi chiếc giường lớn rộng vô
cùng được trang hoàng ở giữa phòng.

Trên khăn trải giường của chiếc giường lớn đó….

Ngàn vạn cánh hoa hồng xếp thành một hình trái tim thật to. Từng cánh hoa đỏ tươi vẫn còn long lanh sương sớm, hương hoa thơm ngát quyến rũ và lãng
mạn ngập tràn khắp gian phòng. Đương nhiên, mùi hương mà Lâm Hiểu Tình
nhận thấy khi mới bước chân vào phòng chính là hương hoa hồng.

Lòng Lâm Hiểu Tình cũng ngập tràn hạnh phúc, xúc động không nói lên lời, bên tai vang lên âm thanh dịu dàng trầm ấm của Sở Phàm:

- Hoa hồng đó đều là anh dành tặng em, trái tim đó là trái tim của anh đã trao về em. Đêm nay em ngủ trong vòng hoa hình trái tim này, tức là
vĩnh viễn em đã ngự trị trong lòng anh.

Lâm Hiểu Tình cảm thấy mắt mình ướt tự lúc nào. Cô xoay người, choàng tay ôm lấy Sở Phàm, chỉ biết nói khẽ:

- Cám ơn anh, A Sở. Em yêu anh!

- Anh biết. Bởi vì anh cũng yêu em!

Sở Phàm cũng âu yếm vòng tay ôm lấy tấm thân mềm mại đang ngả vào lòng mình.

Đột nhiên có tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên từ góc phòng, hắn khẽ hôn vào mái tóc mềm mượt của Hiểu Tình, hỏi ý:

- Em có vui lòng nhảy cùng anh một bản không?

- Dạ.

Cô e thẹn khẽ gật đầu, hai tay ôm ngang eo Sở Phàm, ngả mái đầu tựa trên
vai hắn, nhẹ nhàng bước từng bước. Sở Phàm dìu cô lướt đi trong tiếng
nhạc êm ái và hương hoa nồng nàn.

Dựa vào vai người đàn ông mình
yêu, cảm nhận vòng tay ấm áp yêu thương của người ấy nhẹ nhàng bước theo tiết tấu nhạc điệu, lại là lần đầu tiên gần gũi với một người khác giới đến vậy, tim đập nhanh, Lâm Hiểu Tình cảm thấy vừa hạnh phúc, vừa sung
sướng mãn nguyện, tràn ngập yêu thương. Từ khi mới gặp Sở Phàm cho tới
giờ, cô dần dần nhận ra mình đang thích, hơn nữa là còn đang yêu Sở Phàm rồi.. Tất cả những điều này có lẽ tới quá nhanh và cũng quá bất ngờ,
nhưng… chuyện tình cảm, ai mà giải thích cho rõ ràng đầu đuôi được? Cho
nên khi nói ra với Sở Phàm lời nói “Em yêu anh” vừa rồi, cô cảm thấy
rất, rất vui sướng và kích động. Cô cảm thấy trái tim mình đã tìm được
nơi có thể trao gửi cả cuộc đời.

Chìm đắm trong men hạnh phúc
lâng lâng, thân thể mềm mại của cô cảm nhận được vòng tay rắn chắc của
Sở Phàm đang ôm cô chặt hơn. Thậm chí, khi hai thân thể ở gần sát nhau
thế này, cô còn cảm nhận được hạ thân của Sở Phàm đang cương cứng, mà bộ phận cương cứng ka còn đang ở ngay chính đỉnh hạ thân của cô, không
phép tắc không e sợ mà hung hăng động chạm vào nơi thần thánh nhất mà cô gìn giữ bấy lâu nay. Có điều cô cũng không cảm thấy bản thân mình bài
xích cảm giác bị xâm phạm này, thậm chí còn cảm thấy vui khi nhận ra sự
khinh nhờn và xâm phạm này mang lại cho cơ thể cô cảm giác run rẩy và
kích thích từng đợt. Sắc mặt cô lại càng thêm ửng đỏ, cơ thể như nóng
rực lên, tự sâu trong tâm, cô nhận thấy hình như mình đang mong chờ một
điều gì đó còn hơn thế nữa, mạnh mẽ hơn nữa…

Sở Phàm khẽ ôm eo
Lâm Hiểu Tình, bàn tay nhẹ nhẹ vuốt ve khắp tấm lưng thon, bộ ngực cỡ E
to lớn mềm mại của cô đang ở trong ngực hắn, khiến trong lòng hắn nảy
sinh một nỗi xúc động, cứ muốn để bàn tay chậm rãi vuốt ve bộ ngực ấy
nhiều hơn. Hắn hôn khe khẽ, rồi liếm láp lên vành tai nho nhỏ, cái lưỡi
nghịch ngợm chơi đùa khiêu khích mỹ nhân.

Lâm Hiểu Tình không tự chủ được, hơi thở đã bắt đầu gấp gáp dần lên. Đột nhiên, cô thì thầm bên tai Sở Phàm:

- Em mỏi chân…

Sở Phàm nghe thế thì tâm thần rung động. Hắn đâu phải thằng ngốc mà không
hiểu. Nghe được câu nói này thì vòng tay ngang eo, hắn bế bổng cô lên
giường, nhẹ nhàng đặt cô vào giữa hình trái tim bằng hoa hồng kia.

Nhìn Lâm Hiểu Tình e thẹn đỏ mặt nằm trên giường chờ đón, tư thế mê người
quyến rũ, Sở Phàm cũng thuận thế nằm đè lên cô, bàn tay vuốt ve cái cổ
trắng ngần. Hắn thâm tình nhìn Lâm Hiểu Tình, âu yếm nói:

- Hiểu Tình, em thật là quyến rũ!

Cô cười, một nụ cười vui vẻ. Hai tay cô ôm vòng lấy cổ Sở Phàm, đầu hơi ngẩng lên, hôn lên môi Sở Phàm.

Sơ Phàm ôm thật chặt Hiểu Tình trong lòng, nồng nàn và mê mải thưởng thức
đôi môi anh đào của cô. Bởi vì nụ hôn quá mãnh liệt của hắn mà Lâm Hiểu
Tình cảm thấy hơi ngạt thở, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy mình thích
hành động thô bạo này của Sở Phàm. Theo hành động nhiệt tình của hắn,
tình cảm mãnh liệt trong lòng cô cũng chậm rãi vùng lên.

Một bên
vai chiếc váy chữ V của Lâm Hiểu Tình đã rơi xuống tận cánh tay, làm lộ
ra một phần lớn mảng ngực của cô. Một góc nõn nà, tròn trịa đầy đặn,
trắng muốt của bộ ngực cực đại, đầy sức hấp dẫn e ấp bày ra trước mắt.
Hơn nữa nụ hồng be bé e thẹn như còn đang lẩn trốn trong lớp váy đầy
khêu gợi, mời gọi, khiêu khích, khiến người ta nhìn mà thấy mạch máu sôi sục, không thể kìm nén nổi nữa.

Nhưng mà, tay trái Sở Phàm lướt
chậm chậm trên cổ Hiểu Tình, vuốt dần xuống dưới. Bàn tay hắn trực tiếp
vén lên phần váy rủ trước ngực, ôm nắm lấy ngọn núi tuyết đẫy đà mê
người kia. Trong giây lát đó, không thể kìm chế nổi, Hiểu Tình khẽ rên
rỉ, thân thể mềm mại của cô run lên nhè nhẹ. Cô cảm thấy có một thứ
khoái cảm như điện giật lan tỏa, kích thích khắp toàn cơ thể.

Một tay Sở Phàm nâng niu bộ ngực Lâm Hiểu Tình. Trái đào tiên mềm mại, trơn nõn, sung mãn kia mang lại cho hắn cảm giác kích thích ngày càng lớn.
Hắn hít một hơi thật sâu, thật sự cảm giác nơi tay… quá tuyệt, thật khó
có thể diễn tả cho hết.

Nhìn khuôn mặt đang cười quyến rũ xinh đẹp của Lâm Hiểu Tình, Sở Phàm không nhịn nổi, hung hăng hôn một cái, bảo:

- Hiểu Tình, đêm nay em phải nghe anh hết.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #267