Chương 257: Tôi Không Phải Đàn Ông Ư?


Sở Phàm dùng bông thấm nước nóng rồi cẩn thận tỉ mỉ, từ từ khẽ thoa vào
vết thương ở ngực bên trái của A Thiến. Một cảm giác hơi đau đớn truyền
đến, cô đưa mắt liếc trộm nhìn người đàn ông đang xử lý vết thương giúp
mình, trong lòng dâng lên một tình cảm ấm áp và ôn nhu.

Rốt cuộc
đã bao nhiêu thời gian trôi qua cô cũng không nhớ rõ, chỉ biết rằng từ
rất lâu rồi nơi mềm yếu trong nội tâm của cô chưa được có cảm giác xúc
động như thế. Ở chốn thành đô phồn thịnh này cô cũng giống như bất kỳ
người phụ nữ nào đều biết cách che dấu nội tâm, phải tỏ ra mình rất cứng rắn, có như vậy mới có thể sống trong cái xã hội này được.

Trong đời cô đã từng gặp nhiều loại người lòng lang dạ sói, hạ lưu vô sỉ,
gian dối đạo đức giả, cho nên cô tưởng trái tim mình đã chết. Nhưng giờ
phút này cô lại vì một hành động nhỏ bé của Sở Phàm mà cảm thấy ấm áp.
Cô cảm thấy khó mà có thể tin được chuyện này nhưng cảm giác ấm áp lan
truyền khắp người đã nhắc nhở cô rằng tất cả những điều này đều là sự
thực.

Sở Phàm cúi đầu, khẽ xoa lên vết thương bị dao cắt của A Thiến một cách vô cùng chăm chú và cẩn thận.

A Thiến lúc này cũng không biết đang nghĩ gì, khoé mi của cô đã ứa nước
mắt. Cô hít một hơi thật sâu, hai mắt căng ra giống như muốn dùng hết
sức lực để kìm chế tâm trạng của mình.

- Cám ơn.

Cô nhẹ giọng nói sau khi Sở Phàm đã giúp cô xử lý xong vết thương.

Sở Phàm hơi sửng sốt, ngượng ngùng cười nói:

- Có gì đâu mà phải cảm ơn. Vết thương này là do tôi gây nên, tôi còn chưa xin lỗi cô mà cô đã cám ơn tôi.

A Thiến nghe vậy thì khẽ cúi đầu không nói, chẳng biết bây giờ trong đầu
cô đang nghĩ đến chuyện gì, chỉ có điều cô vẫn không có một hành động
nào cho thấy là định mặc lại áo choàng tắm lên người cả, cho nên nửa
thân trên trắng như tuyết của cô vẫn loã lồ.

- A Thiến, cô mặc áo vào đi, coi chừng vết thương bị lạnh đó.

Sở Phàm nhẹ nhàng nói.

A Thiến cảm thấy căng thẳng trong lòng, cô nhớ ra đây là lần thứ hai Sở
Phàm gọi cô bằng hai tiếng "A Thiến". Lần đầu tiên chính là ở phòng trọ
của cô, hắn hỏi cô rằng tên cô có phải là A Thiến hay không?

Khuôn mặt xinh đẹp của A Thiến hơi ửng hồng. Cô kéo áo choàng tắm lên che bộ ngực lại sau đó nhẹ giọng hỏi:

- Đêm nay anh cũng ở đây ư?

Sở Phàm cười nói:

- Tôi ngủ ở đây thì cô ngủ ở đâu? Đêm nay cô ở đây đi, tôi còn phải đi
về. Mười hai giờ rồi, phải về sớm còn nghỉ ngơi. Sáng mai tôi sẽ tới đây tìm cô, sau đó đưa cô tới một nơi khác an toàn hơn.

- Vậy à, thực ra, thực ra chiếc giường này cũng rất lớn, có phải không?

A Thiến ngẩng đầu, cố lấy dũng khí nhìn vào mắt Sở Phàm, trái tim cô không ngừng đập thình thịch.

Sở Phàm sửng sốt, ngẩn ra. Đối với một người đàn ông mà nói gặp phải ám
hiệu ngầm như thế này thì khó ai có thể từ chối được. Hắn nói:

-
Tôi biết là chiếc giường này lớn nhưng tôi thật sự còn có việc phải đi.
Cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi. Chúc
ngủ ngon!

Sở Phàm nói xong xoay người định đi ra ngoài.

- Sở Phàm!

- Chuyện gì?

Sở Phàm quay đầu lại.

- Anh không phải là đàn ông!

Khuôn mặt của A Thiến đỏ bừng lên, cô lớn tiếng nói. Trong ánh mắt của cô dường như đã có ngấn lệ.

- Tôi không phải đàn ông ư?

Sở Phàm lẩm bẩm nhắc lại lời của A Thiến, cảm thấy lời của cô thật khó hiểu.

- Nếu như anh là đàn ông thì tại sao lại không ở lại?

A Thiến nói to.

- Hừ, xin lỗi, tôi không phải là Trần Tuấn Sinh.

Sở Phàm lạnh lùng nói.

A Thiến hơi sửng sốt, lời nói của Sở Phàm giống như là một con dao nhọn đâm vào trái tim cô.

- Vậy, vậy tại sao, tại sao lúc nãy anh lại làm như thế?

A Thiến cố gắng kìm nén không khóc nói.

- Có thể đó là tại cô hiểu lầm thôi.

Sở Phàm nói.

- Hiểu lầm ư? Ha ha ...

A Thiến đột nhiên cười lớn, nhưng cô không chỉ cười mà còn khóc. Bây giờ
từng nước mắt trong như ngọc của cô giống như thác lũ không ngừng chảy
xuống , chảy xuống. Cô nói tiếp:

- Anh căn bản là ghét tôi, ghét
tôi dơ bẩn. Tôi thừa nhận là tôi nhơ nhuốc. Cứ mỗi lần tên Trần Tuấn
Sinh đó đụng vào người của tôi là tôi muốn buồn nôn. Tôi thừa nhận là
tôi cũng chỉ vì tiền, vì một triệu rưỡi ấy mà làm những chuyện hèn hạ.
Thế nhưng đàn ông các anh thì sao nào? Đàn ông các anh có quyền gì mà
được ghét bỏ chúng tôi chứ? Bọn đàn ông các anh đều chỉ nghĩ đến lợi ích của mình, không hề quan tâm đến cảm nhận của phụ nữ, các anh chưa từng, chưa từng bao giờ.

Sở Phàm kinh ngạc, không biết phải làm sao trước tình huống trước mắt.

- Ba năm trước tôi đến Bắc Kinh làm công. Tôi chẳng có bằng cấp gì bởi vì cơ hội vào các trường đại học tôi cũng không có. Cơ hội đó tôi nhường
lại cho em gái của tôi, còn tôi thì đi làm công kiếm tiền cho nó được
đến trường. Khi đến Bắc Kinh tôi mới biết, Bắc Kinh không đẹp như trong
trí tưởng tượng của tôi, tiền làm thuê mỗi tháng chỉ đủ để trả cho tôi
thuê phòng và ăn uống. Cho đến một năm trước, tôi vô tình gặp được Từ
Lãng. Hắn thấy tôi xinh đẹp nên đề nghị tôi làm bạn gái của hắn, mà mỗi
tháng hắn cũng sẽ đưa cho tôi mười nghìn tệ, đến lúc đó tôi mới rơi vào
cuộc sống sa đoạ trong cái thủ đô này. Từ Lãng không chỉ có một mình tôi mà còn có những người đàn bà khác nữa. Nhưng tôi cũng chẳng quan tâm.
Tôi với hắn không hề có chút tình cảm nào mà chỉ có quan hệ xác thịt.
Anh có nghĩ rằng tôi rất thấp hèn và rất đạo đức giả không?

Lệ của A Thiến vẫn rơi, cô tiếp tục nói:

- Nhiều lúc tôi rất hận tại sao mình lại như vậy? Biến mình thành một
công cụ để cho người ta tiết dục, nhưng mỗi khi nhìn thấy em gái của
mình khi đến trường không phải lo nghĩ đến chuyện cơm áo gạo tiền, an
tâm mà học tập thì tôi thấy những việc tôi làm thật sự đáng giá. Nhưng
tôi thực sự không ngờ Từ Lãng lại tàn nhẫn lạnh lùng đến như vậy. Hắn
chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ mà Trương thiếu giao, vì lấy lòng của Trương
thiếu mà sai tôi đi quyến rũ Trần Tuấn Sinh. Lúc đầu nghe hắn nói như
vậy tôi vô cùng tức giận và kịch liệt phản đối nhưng sau đó hắn uy hiếp
tôi, lại còn hứa sẽ cho tôi một trăm năm mươi vạn tôi mới đành phải bất
đắc dĩ mà đáp ứng hắn. Mỗi lần xong việc tôi liền chạy nhanh tới phòng
vệ sinh mà tẩy rửa thân thể của mình. Mỗi lần như vậy là một lần tôi
khóc, khóc đến mức mà nước mắt của tôi vẫn không còn, nhưng có ai nhìn
thấy tôi như vậy mà hỏi tôi tại sao tôi lại đau đớn như vậy không? Không có, không hề có một ai, tất cả đều giống như anh, nhìn tôi giống như là đang nhìn một cô gái dễ dàng ức hiếp.

Nước mắt của A Thiến không ngừng ứa ra, giống như là một dòng suối nhỏ, chảy vào trong lòng những
ai chứng kiến tâm trạng của cô lúc này.

- A Thiến, tôi, tôi...
xin lỗi cô. Lời nói lúc nãy của tôi không phải là có ý đó. Tôi thực sự
chưa từng coi cô là loại người như vậy.

Sở Phàm thành thật giải thích và nhận lỗi. Thực sự thì câu nói vừa rồi của hắn cũng hơi nặng nề.

- Bọn Trương thiếu muốn giết tôi để diệt khẩu, tôi không biết anh tại sao lại cứu tôi, nhưng tôi cũng không cần tìm hiểu, tôi biết anh không phải là loại người giống như Từ Lãng và Trương thiếu. Anh xử lý vết thương
khiến tôi vô cùng cảm động, còn nữa khi anh nói lúc đưa tôi rời khỏi thủ đô sẽ cho tôi một ít tiền tôi thực sự vô cùng xúc động. Tôi không biết
lấy gì để đền đáp anh cả. Thứ duy nhất mà tôi có thể là giúp cho anh
được phong lưu khoái hoạt!

Lệ chảy xuống cả khoé môi của A Thiến, giọng nói của cô trở nên bi thương:

- Tôi biết tôi rất là dơ bẩn, tôi biết là anh sẽ không chấp nhận tôi.
Nhưng ngoại trừ nơi dơ bẩn phía dưới đó tôi còn có thể dùng miệng, dùng
bộ ngực của mình để làm anh sung sướng. Nhưng bây giờ thì tôi đã biết
tôi sai lầm rồi, bất kể tôi tình nguyện như thế nào, cọ rửa thân thể
nhiều như thế nào cũng không thể loại bỏ những thứ dơ bẩn đã bám sâu
trên người của tôi được.

Sở Phàm nghe cô nói vậy thì trong lòng không khỏi thương cảm. Hắn từ từ tiến tới ôm lấy A Thiến, dịu dàng nói:

- Cô không sai, là tôi đã sai rồi!

Tựa vào bờ vai của Sở Phàm, A Thiến vì thương tâm mà khóc to lên, tiếng
khóc tuyệt vọng bi ai không ngừng vang lên trong căn phòng

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #257