Chương 251: Giết Sạch, Không Chừa Một Ai.


Đêm tối đen như mực.

Bóng đêm bao phủ dãynhà xưởng bỏ hoang u ám. Không khí bên trong dường như đông cứng lại. Bảy người mai phục đều cảm thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn trầm trọng, giống như có một thứ
áp lực vô hình nào đó đang đè lên người chúng.

Trong lòng chúng
đều có một cảm giác vô cùng khó hiểu.Chúng cảm thấy dường như là kẻ địch đã lặng lẽ đột nhập vào trong nhà xưởng này rồi. Nhưng rõ ràng từ nãy
đến giờ chúng vẫn luôn nhìn cái cổng rất chăm chú ngay cả một con chó
cũng chưa thấy xuất hiện. Theo lý mà nói thì chắc chắn không có người
nào đột nhập vào trong được cả, nhưng tại sao bọn chúng lại có cái cảm
giác này chứ?

Tất cả bọn chúng lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi.
Bây giờ thì chúng đã hiểu tại sao Trương thiếu lại sắp xếp cả bảy người
bọn chúng chỉ để đối phó với một người. Thì ra sức mạnh của kẻ địch vượt xa chúng tưởng tượng. Vốn bọn chúng là kẻ đi săn, đối thủ là con mồi,
nay thì ngược lại, đối thủ trở thành kẻ đi săn, chúng trở thành con mồi.

Hai người trẻ tuổi nấp sau tảng xi măng không còn tâm trí đùa giỡn con dao
găm trong tay nữa. Bọn chúng đang giữ hơi thở cho điều hòa, con dao găm
nắm chặt trong tay, cơ thể căng ra, bất cứ lúc nào cũng có thể đối phó
với tình huống bất ngờ.

Hai người bọn chúng chính là hai cao thủ
dùng dao, tay chân của “Tiếu Diện Hổ" Hứa Nhạc. Thủ đoạn dùng dao của
bọn chúng rất thâm độc xảo trá, giết người không từ thủ đoạn, những năm
gần đây đã thay Hứa Nhạc giết không ít người.

Đột nhiên, hai
người bọn chúng bỗng cảm thấy một áp lực to lớn từ phía sau truyền đến,
tiếp đó một bóng hình to lớn che lấp chúng lại. Hai người cả kinh, nhưng do chém giết kiếm sống đã lâu nên sự cảnh giác và khả năng phản xạ của
chúng cũng rất cao. Hai người quay đầu lại rồi lập tức dùng con dao găm
trong tay đâm về phía sau. Đáng tiếc chúng vẫn còn chậm nửa bước. Một
tiếng rống sấm sét vang lên. Hai đạo quyền phong dũng mãnh tấn công về
phía chúng, ẩn chứa trong đó có cả sấm sét.

Bát cực quyền!

Mạnh như băng cung, âm vang như tiếng sấm.

"Ầm" một tiếng vang lên, một trong hai người trẻ tuổi bị đánh văng lên cao,
sau đó va vào tảng xi măng. Cơ thể gã mềm oặt lại thì ra gã đã ngừng thở bỏ mạng. Cú đấm đó đã khiến cho tim gan phèo phổi của gã sớm bị chấn
động vỡ nát.

Tên còn lại cảm thấy không thích hợp đối đầu bây giờ nên vội vàng né tránh. Con dao găm của gã đổi hướng, đâm về phía cánh
tay của đối thủ. Bỗng một tiếng cười vang lên, sau đó gã dường như cảm
thấy con dao găm của mình như cắm vào một khối thép nguội.

Thập
Tam Thái Bảo Hoành Luyện Công ư? Gã rùng mình, đúng lúc đó cánh tay hung mãnh đó đã đánh vào đầu vai trái của gã. " Rắc rắc" một tiếng, gã biết
đầu vai của mình đã vỡ vụn rồi.

Quả đấm thật là đáng sợ, người này thật quá lợi hại!

Gã đưa mắt nhìn lại, cuối cùng gã cũng thấy được đối thủ là một người
thanh niên khôi ngô, cao gần hai thước, cơ thể giống như làm bằng sắt.
Chính là Kim Cương.

Hai mắt lạnh lùng như hai quả chuông đồng của Kim Cương lãnh đạm nhìn vào gã trẻ tuổi trước mắt. Trong lòng gã trẻ
tuổi đã bắt đầu thấy khiếp đảm, hai chân khẽ run lên. Kim Cương biết,
tiếp theo sẽ đến lượt gã này phải xuống âm phủ! Không chừa lại một ai
cả.

Kim Cương nhớ kỹ trước khi đi vào nhà xưởng bỏ hoang này, chủ nhân Sở Phàm đã dặn dò mình cùng với Ngân Hồ rằng, “Trong nhà xưởng này ngoại trừ nhị tiểu thư, những người còn lại không ai được phép sống
sót”.

Đột nhiên hai mắt của Kim Cương dựng lên, bàn tay nhanh như chớp nắm lấy gã thanh niên đang lo sợ lúng túng không biết cách chống
cự thể nào. Kim Cương dùng gã này làm lá chắn, còn mình thì cuộn người
lại. Đúng lúc này từ bên trong một căn phòng trước mặt, nhấp nhoáng ba
đốm lửa. Gã thanh niên bị Kim Cương dùng làm lá chắn kêu lên hai tiếng
rồi chết!

Có ba viên đạn đã bắn vào người gã.

Kim Cương
lăn một vòng để tránh đạn, dùng tảng xi măng để bảo vệ cơ thể của mình.
Hắn biết trên nóc nhà xưởng có một tay súng, như vậy sẽ rất khó hành
động. Hơn nữa tay đó tấn công từ trên cao xuống dưới thấp, nếu như không giải quyết được tay đó thì Kim Cương sẽ bị hạn chế. Nhưng hắn không quá lo lắng vấn đề này, bởi vì bọn họ đã sớm bố trí một chiến lược hoàn hảo rồi.

Tay súng đang mai phục trên nóc nhà xưởng bắn liền ba phát. Tuy nói là súng giảm thanh nhưng khi bắn đạn ra thì vị trí ẩn nấp của
gã cũng bị bại lộ. Lúc này một thân ảnh màu bạc như tia chớp chợt nhảy
lên trên nóc, thế đi nhanh như điện.

Trên nóc nhà xưởng, tay súng bỗng giật mình. Gã như cảm thấy một khối băng lạnh đánh về phía mình,
thế cuồn cuộn như dời non lấp bể. Gã quay đầu lại thì thấy một thân ảnh
màu bạc đang đi đến chỗ mình. Tay súng gặp nguy nhưng không loạn, gã đưa họng súng hướng về phía người đó, nhưng đúng lúc đó thì cái thân ảnh
cũng hành động. “Ách” một tiếng sắc lạnh, tay súng bỗng cảm thấy cổ họng của mình tê rần, sau đó máu tươi của từ đó phun ra. Tay trái của gã vội vàng ôm lấy cổ họng của mình, sự sợ hãi của gã khó mà có thể tưởng
tượng được. Sau đó gã rớt từ trên nóc phân xưởng xuống dưới mặt đất.

Trên nóc phân xưởng, hai mắt của Ngân Hồ lạnh lùng giống như hai khối băng, nhẹ nhàng bay trong gió đêm.

Tình hình cuộc chiến đã được điều chỉnh.

Kim Cương và Ngân Hồ bất ngờ hành động, trong nháy mắt đã giết chết ba
trong bảy người của đối phương. Tuy còn lại bốn người nhưng trong mắt
của họ, những người này cũng chẳng khác gì mấy cái xác chết.


phía bên kia, Sở Phàm giống như một con mèo đêm, đi vào không một tiếng
động. Hắn đang tìm kiếm nơi nhị tiểu thư đang bị giam giữ.

Lần
hành động này hắn đã sắp xếp Kim Cương và Ngân Hồ phụ trách việc xử lý
bọn mai phục ở phía trước, còn hắn thì lặng lẽ tìm kiếm nơi nhị tiểu thư bị giam giữ. Hắn tin rằng với thực lực của Kim Cương và Ngân Hồ, hai
người liên thủ với nhau thì nhất định sẽ xử lý được kẻ địch mà thần
không biết quỷ không hay.

Bây giờ, Sở Phàm đã động sát tâm. Hắn đã dặn Kim Cương và Ngân Hồ giết sạch không chừa một ai.

Hắn nhất định phải tìm được Trần Tuấn Sinh, điều tra rõ ràng mọi chuyện.
Hắn tin rằng Trần Tuấn Sinh không đủ can đảm và năng lực để làm chuyện
này. Nhất định đằng sau phải có một người nào đó giật dây gã, nhưng rốt
cuộc người đó là ai?

Nhà xưởng bỏ hoang này rất lớn, phía sau nhà xưởng này còn có một phân xưởng nữa. Sở Phàm toàn thân cảnh giác giống
như là một người thợ đi săn báo đen, bước chân nhẹ nhàng, cẩn thận tỉ
mỉ. Bởi vì hắn biết không biết ở đây liệu có còn người mai phục nữa hay
không.

Đột nhiên hắn nhìn thấy phía trước phân xưởng có một ánh
đén leo lét lóe lên, hơn nữa mơ hồ có tiếng nói truyền đến. Hai mắt hắn
nhíu lại, ánh hàn quang dâng lên, hướng về phía phát ra tiếng nói mà đi
tới!

Trong phân xưởng, một ngọn đèn leo lét giống như một sinh mệnh đang hấp hối, cháy đi một phần là bớt đi một phần của sinh mệnh.

Nhị tiểu thư hướng về phía Trần Tuấn Sinh mà chửi ầm lên, nhị tiểu thư tuy
nói là thiên kim tiểu thư của nhà giàu, nhưng thỉnh thoảng cô cũng là
một người ngang tàng, ví dụ như hiện tại. Từ nhỏ đến lớn ai mà dám trói
cô không nhúc nhích trên ghế như thế này chứ? Vậy nên nhị tiểu thư vô
cùng nóng nảy, liên tiếp mắng chửi Trần Tuấn Sinh sa sả.

Trần
Tuấn Sinh dĩ nhiên không có tâm trạngmà nghe nhị tiểu thư mắng. Gã thỉnh thoảng lại nhìn vào chiếc điện thoại để coi thời gian. Gã lo lắng rốt
cuộc Sở Phàm liệu có tới không, nếu như hắn đã tới đây thì đã bị những
người mai phục ở phía trước đánh bại chưa. Nhưng cho đến bây giờ gã vẫn
chưa nhận được tin tức gì, như vậy là Sở Phàm vẫn chưa bị đánh bại. Thời gian một giờ mà gã cấp cho Sở Phàm đã qua bảy tám phút, trong lòng gã
nghĩ thầm, “Thằng ôn này liệu có dám tới không?”

- Trần Tuấn Sinh, mày có nghe tao nói hay không? Mày mau thả tao ra, đồ khốn kiếp.

Nhị tiểu thư tiếp tục chửi mắng.

- Kêu la cái gì? Mau im đi!

Trần Tuấn Sinh quát.

- Hừ, mày là đồ đê tiện, nhát gan, yếu đuối, vô sỉ, là loại đần độn ghê
tởm. Mày bắt tao để uy hiếp Sở ca ca, đợi lúc Sở ca ca không ở bên tao
mày mới lén lút bắt cóc. Mày có phải đàn ông không? Đồ vô liêm sỉ, không biết nhục. Nếu mày có gan thì mau thả tao ra, tao đánh nhau với mày một trận xem ai lợi hại!

Nhị tiểu thư tức giận nói, những lời mắng
chửi thô tục này so với những lời mắng chửi từ trước đến giờ của cô thì
nặng nề hơn rất nhiều.

- Tôi thừa nhận tôi vô sỉ, cô không cần
khích tôi, ngoan ngoãn ngồi yên cho tôi. Nếu không phải niệm tình chúng
ta từng là bạn học thì ngay cả ghế cô cũng đừng hòng có mà ngồi!

Trần Tuấn Sinh lạnh lùng nói.

- Thối lắm, ai thèm bạn học của mày? Đồ vô liêm sỉ!

Nhị tiểu thư tức giận nói.

- Vô liêm sỉ? Hừ, bây giờ tôi còn chưa xé rách quần áo của cô, đợi đến
lúc tôi lột trần cô ra thì cô mới biết thế nào mới thực sự là vô liêm
sỉ! Hai mắt Trần Tuấn Sinh hiện lên một vẻ xấu xa, lạnh lùng nói.

Nhị tiểu thư nghe vậy thì cảm thấy rùng mình, sau đó hừ lạnh một tiếng, nói:

- Mày dám động đến một nửa sợi lông trên người tao thì mày nhất định sẽ phải chết thê thảm.

- Thật không?

Trần Tuấn Sinh lạnh lùng nhìn vào khuôn mặt thuần khiết của nhị tiểu thư nói:

- Tôi thừa nhận trước đây tôi rất thích cô. Nhưng xin lỗi, hiện tại tôi
đối với cô không có một chút hứng thú. Cô ngực không ra ngực, mông không ra mông khiến tôi chẳng có một cảm giác nào, bây giờ cô gái mà tôi yêu
thương chính là A Thiến.

Nhị tiểu thư sau khi nghe vậy thì sắc
mặt từ hồng chuyển sang trắng. Cô hận không thể đứng lên tát Trần Tuấn
Sinh ba cái. Thằng khốn nạn này lại dám ngang nhiên bình phẩm thân thể
mình, cô căm phẫn nói:

- Bằng vào mày mà cũng dám nói về bổn tiểu thư? Trong mắt tao mày chỉ là một con chó, một con chó đang sủa một cách đáng thương.

Trần Tuấn Sinh nghe vậy thì trong lòng cảm thấy tức sôi lên. Cuộc sống bây
giờ của gã đúng là giống như một con chó. Trong mắt của Trương thiếu, gã chỉ là một con chó đag thương, mà lời nói lúc nãy của nhị tiểu thư tựa
hồ đụng đến nỗi đau của gã, hai mắt hắn bỗng hiện lên một tia hàn quang
đáng sợ.

- Mày, mày muốn làm gì? Mày không được lại đây, mày mà
dám động chỉ một chút vào người tao thì Sở ca ca nhất định sẽ không bỏ
qua cho mày đâu.

Nhị tiểu thư nhìn thấy sự lạnh lùng từ trong đôi mắt của của Trần Tuấn Sinh thì không khỏi cảm thấy sợ hãi.

- Hừ, Sở ca ca của cô là một con rùa đen rụt cổ không dám tới.

Trần Tuấn Sinh lạnh lùng nói.

Hắn vừa mới nói xong thì sau lưng bỗng vang lên một âm thanh lạnh lùng:

- Trần Tuấn Sinh, mày không phải vẫn một mực muốn tìm tao sao? Tao đã đến đây rồi!

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #251