Chương 241: Một Đêm Triền Miên


Đêm đã khuya.

Tất cả đều yên tĩnh.

Trong phòng Sở Phàm
cũng không có động tĩnh gì, trong không gian chỉ còn lại những thanh âm
rên rỉ, thở gấp rất nhỏ nhưng lại làm người ta trào máu.

Lúc này, Tô Phỉ như con mèo nhỏ, rúc thật sâu vào lòng Sở Phàm, trong bóng
đêm,cô âu yếm vuốt ve tình lang, khuôn mặt, cái mũi, đôi mắt… Dường như
cô muốn cảm nhận thật sâu sắc từng đường nét của người đàn ông cô yêu,
khắc cốt ghi tâm tận sâu thẳm trái tim mình.

- Tiểu Phỉ, ngay lần đầu tiên nhìn thấy em, trong lòng anh đã có một thắc mắc muốn hỏi em.

Sở Phàm ôm cô thủ thỉ, đôi tay vẫn vuốt ve đùa bỡn bộ ngực đầy đặn.

- Thắc mắc gì thế?

- A, là.. nhưng anh hỏi rồi em không được đánh anh nhé.

- Không đánh. Hơn nữa, da thịt anh rắn chắc như thế, đánh chỉ tổ đau tay.

Tô Phỉ cười cười.

- Anh… uhm, bộ ngực em, sao lớn như thế? Tiểu Lâm đã rất lớn, nhưng em
còn lớn hơn, chắc phải hơn một cái bát tô. Em thử tự sờ đi. Ha ha.

Sở Phàm cười dâm.

- A! Em cắn chết anh! Cắn chết anh!

Tô Phỉ thẹn quá, há miệng cắn thật mạnh vào kẻ đang cười nham nhở.

- Ái! Đau. Đau anh! Ui da… Đừng cắn nữa. Em đã nói là không đánh anh mà!

- Em nói là không đánh anh chứ không noi là không cắn anh! Hừ! Ai mà ngờ anh lại hỏi thế chứ.

Tô Phỉ hầm hừ.

- Chỉ là tò mò thôi mà. Tiểu Phỉ, em đâu có mập, eo nhỏ mông to, thân
hình này chắc hẳn rất nhiều người ghen tị đấy. Nếu một phụ nữ béo có
ngực to thì không có gì bất ngờ. Nhưng em thì không béo chút nào, cùng
lắm là đầy đặn nở nang, có điều ngực lại bự như thế. Bí quyết gì thế?

Hai tay nâng ngực Tô Phỉ, hắn hỏi.

- Ghét anh quá đi! Anh hỏi vậy làm sao em biết trả lời thế nào?

Tô Phỉ vừa giận vừa ngượng trừng mắt lườm yêu Sở Phàm, nói tiếp:

- Vậy em hỏi anh, thế… phía dưới của anh, làm sao mà ra như vây? Có phải là tự nhiên mà thế không?

Sở Phàm choáng! Không ngờ bị gậy ông đập lưng ông, cô bé này lại hỏi đến… Dao sắc thật!

Hắn á khẩu một lúc, cười cười:

- Ái chà, em lại còn dám trả đũa lại anh nữa à? Còn chưa trả lời anh đó! Thế có bí quyết gì không?

- Đáng ghét! Không thèm nói chuyện với anh nữa.

Tô Phỉ hờn dỗi quay lưng lại Sở Phàm.

Nhưng thế này cũng lại vừa ý hắn quá! Cặp mông đầy đặn yêu kiều kia quay lại
vừa đúng hạ thân hắn. Hắn vòng tay ôm lấy cô, hạ thân vươn lên cọ xát
vào mông cô, đồng thời vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng chơi đùa với lỗ tai cô.
Cứ như vậy kích thích.

Dần dần, cơ thể Tô Phỉ phản ứng lại. Sắc
mặt ửng hồng, cô không kìm nổi nhắm hai mắt thở thật mạnh, thật nhanh,
vô tình lại hơi hích mông về phía sau, sát vào hạ thân Sở Phàm. Một cảm
giác nóng bỏng vốn đã bị dập tắt lại quay lại dâng trào khắp cơ thể

Hắn khẽ liếm vành tai cô, hôn nhẹ lên cổ, rồi lướt xuống tấm lưng trắng nõn bóng loáng như ngọc, tay trái vuốt ve vòng eo thon gọn của mỹ nhân,
ngón tay hắn trượt nhẹ xuống chạm vào bộ vị mẫn cảm của Tô Phỉ. Cả người cô khẽ run lên,cảm giác hưng phấn đột nhiên rạo rực tăng cao như sóng
trào. Cô cảm thấy mình như đang muốn bay, lại cảm thấy như mình đang
trống rỗng, khát khao vô cùng sự lấp đầy chặt chẽ rất khoái cảm kia.

Sở Phàm hôn nhẹ dọc lưng người đẹp, thi thoảng khe khẽ cắn, liếm vào làn
da mềm mại mịn màng của cô khiêu khích. Tô Phỉ không kìm nổi cả thân
mình run rẩy, đưa đẩy như đón ý hắn. Hai tay hắn vuốt ve cặp mông to
tròn săn chắc, ngón tay chậm chậm trượt xuôi theo rãnh ngọc đi vào…

- A… anh…

Cô kêu lên, hơi dồn dập, không kìm được những tiếng rên rỉ khiến người ta tâm loạn tình mê.

- Tiểu Phỉ. Có thích không?

-Chưa…chưa… anh vào đi…

Cô cố gắng kìm chế.

- Từ từ, chờ một chút mới vào. Như vậy em sẽ không đau… Ôi, vào nhé…

- A…a… chậm một chút…

Tô Phỉ quỳ trên giường, vểnh cao mông hất về phía Sở Phàm.

Kích thích một lúc, hắn cũng tiến vào, cùng Tô Phỉ hòa làm một. Cô rên lên
một tiếng động lòng người. Trên cái mông gợi cảm tròn đầy kia, Sở Phàm
cảm thấy một cảm giác êm ái dễ chịu và bay bổng. Thân thể cô tuyệt vời
vượt xa trí tưởng tượng của hắn. Lúc này hắn chỉ muốn duy nhất một điều, đó là tận tình hưởng thụ, và tận tình đem cảm giác khoái lạc lại cho
người con gái trong vòng tay hắn.

Có lẽ do Tô Phỉ mang trong mình một nửa dòng máu của người Châu Âu, bởi vậy trên giường có vè còn hăng
hơn những cô gái Trung Hoa. Cô cuồng dã mãnh liệt lắc mông kết hợp với
sự chuyển động của Sở Phàm, he hé miệng thở dồn dập, sắc mặt ửng hồng,
bộ ngực thả xuống đung đưa tung tẩy cùng với nhịp điệu đưa đẩy của hai
người.

Ước chừng hơn nửa tiếng sau, Tô Phỉ lắc mông thật mạnh,
đón tiếp sự va chạm của Sở Phàm, rồi cả người như dồn sức thở gấp, ngực
phập phồng mãnh liệt, sắc mặt hồng rực lên, hai mắt nhắm nghiền, cả
người rơi xuống giường, trở về cảm giác phiêu bồng trên đỉnh như trước.

Sở Phàm vẫn đang nằm lên trên người cô, cái đó vẫn còn bên trong, âu yếm hôn cô, chậm rãi chờ đợi cho cô bớt kích thích.

- Sở ca ca… đừng có dừng lại mà… Anh muốn làm gì thì cứ làm đi… mặc kệ em…

Tô Phỉ vẫn còn ham muốn thở gấp.

- Em tuyệt lắm. Chúng ta đổi tư thế nhé, em dùng ngực ôm lấy anh có được không?

Hắn thì thầm bên tai nàng.

- Dùng… dùng ngực cũng được ư? – Tô Phỉ rất ngạc nhiên.

- Tất nhiên rồi. Em đưa nó vào trong khe giữa hai ngực rồi ép chặt, dập thật mạnh.

Sở Phàm hướng dẫn cô một cách “thuần khiết”.

- Hmm… để em thử… nhưng anh phải chỉ cho em…

Tiếp đó, dưới sự hướng dẫn “thuần khiết” của Sở Phàm, Tô Phỉ bắt đầu thử.

(Tác giả bỏ bớt gần 1000 chữ và có nói là: “Nội dung “thuần khiết” thế nào
mời quý vị độc giả tự tưởng tượng ạ. Nhớ là phải tưởng tượng với tư
tưởng “thuần khiết” đấy nhé!”. Đấy là lời tác giả, iem dịch nguyên xi ạ
).

Tô Phỉ gối đầu lên cánh tay Sở Phàm, bộ ngực vẫn còn hơi nhấp nhô nhẹ nhẹ, dường như vẫn chưa thoát khỏi cảm giác kia.

Sở Phàm nhìn vẻ thẹn thùng của cô, dịu dàng nói:

- Tiểu Phỉ, em thông minh thật đấy. Anh mới nói qua đã thực hiện rất thành thạo. Sở ca ca thật là rất hạnh phúc!

Cô lại càng thẹn thùng hơn, đỏ mặt:

- Chỉ cần anh thỏa mãn là em hạnh phúc rồi.

- Ngốc ạ! Tất nhiên là anh thỏa mãn. Tuy nhiên, thật ra chỉ cần được ôm em như vậy anh cũng cảm thấy rất hạnh phúc rồi.

- Vậy từ sau mỗi ngày em sẽ cho anh ôm một cái.

Tiểu Phỉ ngây ngây thơ thơ.

- Ha ha. Ngoài anh ra em không được cho ai khác ôm nữa đâu đấy!

- Thế nếu nhỡ người ta cứ ôm em thì sao?

Tô Phỉ cười gian.

- Thế thì to chuyện đấy. Anh sẽ chặt đứt hai tay hắn ngay!

Sở Phàm nói rất kiên quyết.

Cô thè lưỡi rụt cổ:

- Anh dã man thật!

- Ha ha, riêng chuyện này anh rất dã man đấy!

- Vậy từ giờ trở đi, anh phải đối xử thật tốt với em. Nếu không em sẽ không cho anh ôm em nữa.

- Tất nhiên là anh sẽ đối xử thật tốt với em, ngốc!

Sở Phàm nhéo nhéo cái má phúng phính của Tô Phỉ

- A, mà trời sắp sáng rồi, em nhanh trở về phòng nhị tiểu thư đi.

- Ứ chịu. Em muốn nằm trong lòng anh.

Tô Phỉ làm nũng.

- Ngoan, nghe lời anh, quay về đi, kẻo các cô ấy tỉnh lại phát hiện ra đấy.

Sở Phàm chọn một giọng điệu thật ngọt ngào và dịu dàng khuyên nhủ Tô Phỉ.

- A,vậy em cũng phải về thật nhanh. Anh cũng nghỉ ngơi sớm nhé.

Nói rồi cô vội vàng mặc quần áo, rồi khe khẽ bước ra ngoài. Sở Phàm tiễn cô đến tận cửa phòng nhị tiểu thư mới yên tâm quay về.

Cô khe khẽ xoay nắm đấm cửa, nhưng mà mở không ra. Xem ra cô bạn Tiểu Lâm
khi về phòng đã khóa cửa rồi. Bất đắc dĩ, Tô Phỉ phải quay lại phòng Sở
Phàm, lo lắng hỏi:

- Sở ca ca, cửa phòng khóa mất rồi! Làm sao bây giờ?

- Không sao. Chờ một lát!

Nói rồi hắn quay về phòng đem ra một đoạn dây thép nhỏ

- Đi theo anh!

Hắn khe khẽ đưa sợi dây thép vào lỗ khóa, mân mê xoay xoay một lát có vẻ rất chuyên nghiệp, rồi nhẹ nhàng rút ra:

- Tiểu Phỉ, em vào đi. Nhớ khóa cửa lại nhé.

Cô nhẹ nhàng xoay nắm cửa, quả nhiên khóa đã mở. Hơi bất ngờ, cô quay sang hôn Sở Phàm nồng ấm, âu yếm từ biệt:

- Sở ca ca, ngủ ngon!

- Ngủ ngon!

Sở Phàm nói khẽ, chờ cho Tiểu Phỉ của hắn rón rén vào phòng nhị tiểu thư rồi, hắn cũng thật nhanh quay đít chuồn về phòng mình.

Cả đêm đã vất vả chiến đấu kịch liệt, cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Sở Phàm vừa nghĩ vừa lăn ra giường.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #241