Chương 240: Mưu Đồ Ám Sát Bí Mật


Lâm Phi Dật vẫn canh cánh trong lòng chuyện Trần Tuấn Sinh lần trước dẫn người đến đánh mình ở trường học. Giờ đây gã đã đi được bước đầu tiên
trong kế hoạch trả thù Trần Tuấn Sinh của mình rồi. Đúng là phải để Trần Tuấn Sinh bị nghiện thuốc phiện, hoàn toàn tụt dốc. Gã phải tận mắt
chứng kiến mạng sống của Trần Tuấn Sinh trong hoàn cảnh giãy dụa bởi
những thống khổ từ từ, chậm rãi. Đúng là như câu nói của Trương thiếu:
“Đối phó với kẻ địch, phương thức cao thâm nhất không phải là một dao
chém chết nó mà là phải làm cho nó rơi vào tình trạng bứt rứt trong
thống khổ, bất lực, cuối cùng chết dần chết mòn”.

- Trần Tuấn
Sinh, tôi nghe nói là cậu với Tiểu Dật có chút mâu thuẫn. Đêm nay gọi
cậu đến đây, mục đích chính là muốn hòa giải cái mâu thuẫn giữa hai
người. Nói không chừng mâu thuẫn này có khi lại là hiểu nhầm cũng nên.

Trương Chính chậm rãi bảo.

Trần Tuấn Sinh thấy thế, ngẩng đầu nhìn Lâm Phi Dật, cố lấy tinh thần, nói:

- Trương thiếu, lúc trước là do Lâm Phi Dật sai người ám hại tôi ở quán
bar, cho nên tôi mới nhất thời kích động mà dẫn người đi tìm cậu ta.
Chuyện này hoàn toàn là do cậu ta châm ngòi trước.

- Tao lại đánh rắm vào cái mặt mày bây giờ. Đối với cái loại người như mày mà tao còn
không thèm để ý. Lại còn mất công mất sức phái người đi ám hại mày làm
gì. Mày có chứng cứ gì không mà dám bảo là tao ám hại mày?

Lâm Phi Dật không nhịn được, nổi đóa lên.

- Cậu có chứng cớ gì chứng minh là Tiểu Dật phái người di đánh cậu ư?

Trương Chính thản nhiên hỏi.

- Không, không có. Nhưng mà điều này rất rõ ràng mà. Trừ Lâm Phi Dật ra thì còn ai có thể đến gây sự với tôi chứ?

Trần Tuấn Sinh đáp.

- Tôi cho là cậu không tự dưng lại đi nghi ngờ Tiểu Dật, phải không? Chắc chắn là phải có chuyện gì hoặc là có ai đó cho cậu đầu mối thì mới đi
nghi vấn Tiểu Dật như thế chứ. Phải không? Cậu thử nghĩ lại xem nào.

Trương Chính bắt đầu gợi mở dần dần.

Trần Tuấn Sinh nghĩ nghĩ rồi đột nhiên nhớ ra, nói:

- Đúng rồi, hôm đó ở trường học là do cái thằng Sở Phàm kia nói bóng nói gió là Lâm Phi Dật cho người đến gây sự với tôi.

Trương Chính nghe thế thì ánh mắt lạnh hẳn, nghiêm giọng hỏi:

- Thế hôm đó Sở Phàm nói với cậu những cái gì?

- Lần đó ở quán bar, tôi bị một thằng mặc đồ đen, đeo mặt nạ đánh. Tôi
hỏi Sở Phàm là có biết thằng mặc đồ đen ấy là ai không? Nó bảo là thằng
đó tự xưng là do một gã công tử trong trường thuê đến đánh tôi. Tôi mới
đoán ra là gã công tử thuê thằng mặc đồ đen kia chính là Lâm Phi Dật.

Trần Tuấn Sinh kể lại.

Trương Chính nghe xong, trầm ngâm một lúc rồi bảo:

- Cậu kể lại hết tình hình hôm đó ở quán rượu thế nào cho tôi nghe xem nào. Nhớ kỹ nhé, không được bỏ sót chi tiết nào đâu đấy.

Trần Tuấn Sinh nghe thế vội vàng kể tỉ mỉ lại tình hình mọi chuyện xảy ra ở quán bar Sway hôm đó.

Trương Chính nghe xong thì cười lạnh, bảo:

- Cậu bảo là bọn vệ sĩ của cậu còn chưa động đến Sở Phàm thì nó đã ngất đi ư?

- Đúng thế. Sau đó, tôi còn bảo người quẳng nó ra ngoài mà.

Trần Tuấn Sinh khẳng định.

- Ha ha, Trần Tuấn Sinh, cậu đúng là đồ ngu,không hơn không kém.

Trương Chính không kìm nổi,bật lên:

- Cậu có biết Tiếu Diện Hổ Hứa Nhạc của thành phố này không?

- Nhạc, Nhạc ca ạ? Biết, biết.

Trần Tuấn Sinh nghe thấy cái tên này thì cũng chấn động. “Tiếu Diện Hổ” Hứa
Nhạc, đương nhiên là hắn có biết rồi. Cho dù là dám chọc vua cũng không
dám chọc đến Hứa Nhạc.

- Một trong tứ đại cao thủ bên cạnh Hứa
Nhạc là Thanh Long mà còn không phải là đối thủ của Sở Phàm. Cậu nói Sở
Phàm lúc ấy đứng trước bốn thằng vệ sĩ tép riu của cậu liệu có ngất xỉu
được không?

Trương Chính lạnh lùng hỏi tiếp.

- Cái, cái gì cơ? Thanh, Thanh Long không phải là đối thủ của Sở Phàm ư?

Trần Tuấn Sinh nghe thế thì lập bập hỏi lại, trong lòng lẫn lộn cảm giác
khiếp sợ và kinh ngạc khó mà tả nổi. Thanh Long là nhân vật số một của
dân giang hồ, lòng lang dạ sói, thân thủ siêu phàm. Trần Tuấn Sinh có
nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được rằng con người như Sở Phàm nhìn qua ngốc ngơ ngốc ngẩn lại có thể đánh bại được Thanh Long.

- Không
ngờ tới chứ gì? Cậu phải nhớ cho kỹ. Có khi những người bình thường nhất lại mới thực sự là nhân vật kinh khủng dữ dội. Cậu nghĩ lại thử xem.
Cái thằng Sở Phàm kia nếu như có năng lực có thể đánh bại được Thanh
Long thì tại sao lúc ấy nó lại bị hôn mê bất tỉnh chứ?

Trương Chính thản nhiên hỏi lại.

- Ý của Trương thiếu là…?

Trần Tuấn Sinh đực mặt ra, ngơ ngẩn hỏi.

- Chứ còn gì nữa. Cái thằng mặc đồ đen bịt mặt kia có đến tám, chín phần
mười chính là Sở Phàm. Nó giả vờ bất tỉnh để bị người của cậu ném ra
ngoài. Sau đó mới cải trang quay lại xử lý cậu.

Ánh mắt Trương Chính trầm xuống, kiên nhẫn giải thích.

- Thế, thế nó làm thế không phải là vẽ vời thêm ra hay sao? Sao nó lại phải làm thế chứ?

Trần Tuấn Sinh vẫn chưa hiểu rõ, lại hỏi.

- Còn vì sao nữa. Thứ nhất là nó không muốn đôi co với cậu nữa, cho nên
dùng một thân phận khác đến xử lý cậu. Thứ hai, mục đích của nó là vu
oan giá họa cho Lâm Phi Dật, dắt dây cho hai người các cậu mâu thuẫn với nhau. Tiếc cái là quả nhiên cậu mắc mưu, bị nó lợi dụng. Mà bản thân
cậu lại vẫn còn chưa tỉnh ra được à?

Trương Chính lạnh lùng cố gắng kiên trì nốt.

Trần Tuấn Sinh gầm lên giận dữ:

- Sở Phàm, mày đúng là thằng khốn!

- Nó là thằng khốn, còn mày thì đúng là thằng ngu!

Lâm Phi Dật bên cạnh giờ mới đay nghiến.

Trần Tuấn Sinh không nói gì. Theo sự phân tích như thế thì rõ ràng là hắn đã hiểu lầm Lâm Phi Dật mất rồi. Lại còn dẫn người đến đánh Lâm Phi Dật
nữa. Sai lầm thì cũng đã sai lầm rồi. Chỉ đành để kệ cho Lâm Phi Dật xỉ
vả thôi.

- Mọi việc nếu đã nói rõ ra rồi thì coi như mâu thuẫn
cũng hóa giải. Tôi là người ở giữa, Trần Tuấn Sinh, cậu xin lỗi Tiểu Dật đi. Chuyện này cứ thế bỏ qua đi. Sau này, chúng ta còn cùng một mối thù tiêu diệt thằng Sở Phàm kia.

Trương Chính nói với giọng điệu rất chân tình.

Trần Tuấn Sinh nhìn Lâm Phi Dật, ngập ngừng nói:

- Việc kia, việc kia đúng là tôi đã sai rồi.

“Hừ!”, Lâm Phi Dật lạnh lùng lườm Trần Tuấn Sinh một cái.

Trương Chính gật đầu, bảo:

- Thế này là tốt rồi. Về sau tất cả mọi người đều là người một nhà cả.
Trần Tuấn Sinh, chuyện Sở Phàm đổ nhục lên đầu cậu thế này cậu tính thế
nào?

- Hận chỉ muốn băm nát thằng khốn ấy ra thôi.

Trần Tuấn Sinh tức tối nói.

- Được rồi, tốt lắm, cùng mục đích với chúng tôi. Như vậy, việc này giao cho cậu làm đi.

Trương Chính bảo.

- Hả? Tôi, tôi đi làm ư?

Trần Tuấn Sinh giật mình, mặt toàn vẻ khó xử. Theo như lời Trương thiếu bảo, đến cả Thanh Long còn không phải là đối thủ của Sở Phàm. Hắn mà đi tìm
Sở Phàm thì không phải là đi vào chỗ chết hay sao?

- Bản thân cậu thì đương nhiên là không đối phó được với nó rồi. Cậu yên tâm, tôi sẽ
sắp xếp người cho cậu. Chỉ cần cậu tự mình ra mặt đánh cho nó dở sống dở chết rồi dẫn nó về đây cho tôi thôi.

Trương Chính thản nhiên bảo.

- Vâng, tôi nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của Trương thiếu đâu. Nhất định sẽ mang thằng khốn kia về gặp Trương thiếu.

Trần Tuấn Sinh thề thốt.

- Cậu có lòng tin thế là tốt. Nhưng tôi mong là cậu nói được thì sẽ làm
được. Cậu chỉ cần dẫn thằng Sở Phàm đến cái nhà xưởng bỏ hoang này thôi. Ở đây tôi sẽ sắp xếp người. Chuyện tiếp theo không phải chuyện của cậu
nữa rồi.

Trương Chính trầm ngâm nói.

- Dẫn nó tới đây ư? Việc này thì… thì….

Trần Tuấn Sinh tính là định dẫn người đi chặn đường Sở Phàm, rồi sau đó bất
thình lình xông lên đánh đập là xong. Nhưng nếu như muốn dẫn Sở Phàm đến đây thì có vẻ là hơi khó khăn rồi.

Trương Chính như hiểu ý nghĩ của hắn, bảo:

- Sở Phàm không phải là vệ sĩ của con gái thứ hai nhà Kỷ Thiên Vũ à? Cậu
dẫn nhị tiểu thư nhà họ tới đây thì hắn còn dám không tới sao?

Trần Tuấn Sinh nghe thế thì bừng tỉnh ngộ. Nhưng mà hắn lại có chút khó khăn là nhà họ Kỷ có thế lực lớn mạnh ở thủ đô, giờ mà động đến nhị tiểu thư nhà họ Kỷ, Kỷ Tiêm Vân thì đúng là hắn cũng có chút do dự. Hắn cũng tự
biết rằng với thực lực của mình thì thật sự là không thể trêu chọc nhà
họ Kỷ được rồi.

- Sao rồi? Không dám à? Có tôi ở phía sau làm chỗ dựa cho cậu rồi thì còn cái gì mà không dám hả? Không phải chỉ là mời
nhị tiểu thư nhà họ Kỷ đi theo một lúc thôi sao? Nếu như cậu không có
gan làm thế thì thôi cũng được, để tôi tìm người khác.

Ánh mắt Trương Chính dần lạnh, lãnh đạm nói.

Trần Tuấn Sinh nghe thế thì lạnh cả người. Hắn vội vàng nói:

- Không, không phải. Tôi có thể mà. Tôi làm được. Thế cụ thể thì khi nào hành động vậy?

- Thời gian cụ thể tôi sẽ thông báo cho cậu. Tóm lại, ngày mai tôi sẽ cấp cho cậu 2 cái xe với 4 người. Cậu cũng phải tính toán dần đi cho tốt.
Tôi thông báo là cậu phải bắt đầu hành động luôn. Nhớ. Cần phải đưa nhị
tiểu thư nhà họ Kỷ đến đây, như thế thì thằng Sở Phàm kia mới đến theo
được.

Trương Chính dặn dò.

- Vâng, vâng, chắc chắn tôi sẽ làm theo sự sắp đặt của Trương thiếu.

Trần Tuấn Sinh gật như bổ củi.

- Tốt lắm. Thái độ của cậu khiến tôi rất vừa lòng.

Trương Chính nói rồi quay sang Từ Lãng bên cạnh:

- Từ Lãng, cậu đưa Trần Tuấn Sinh đi chơi đi. Là người nhà cả, đừng khách sáo nhé.

- Trương thiếu, …. Tôi … tôi…..

Trần Tuấn Sinh định nói nhưng bị Trương thiếu chặn lại:

- Những gì muốn nói tôi đã nói rồi, cậu đi theo Từ Lãng đi chơi đi. Có chuyện gì mai nói sau.

- Vâng, thế thôi, tạm biệt Trương thiếu, chị Phượng. Chào Lâm công tử.

Trần Tuấn Sinh từ biệt bọn họ xong thì cùng với Từ Lãng và A Thiến lái xe đi trước.

Lâm Phong ngồi trên xe lăn, nhìn theo bọn Trần Tuấn Sinh rời đi, hai mắt âm trầm, nói:

- Trương thiếu, thằng Trần Tuấn Sinh này liệu có tin được không đấy? Trong lòng nó có trung thành như ngoài mặt không?

- Cho nên tôi mới bảo Từ Lãng dẫn nó đi chơi tiếp đi mà. Để cho nó hoàn
toàn không thể thoát ra khỏi cuộc sống này được thì nó không trung thành cũng không được.

Trương Chính cười nhẹ, đáp.

Lâm Phong gật gù, hỏi tiếp:

- Thế lực nhà họ Kỷ cũng không vừa đâu. Cũng không biết Trần Tuấn Sinh có dám va chạm với Kỷ nhị tiểu thư không nữa.

- Không dám á? Hít thuốc phiện đến nghiện rồi thì có giết người đốt nhà
cũng còn dám nữa là, huống hồ gì cái việc đưa một con bé Kỷ nhị tiểu thư đến đây. Yên tâm đi. Trần Tuấn Sinh là loại không có ý chí kiên cường
đâu. Hắn không thể vượt qua nỗi thống khổ dày vò của tâm nghiện Băng Độc được đâu.

Trương Chính như đã nhìn thấu cả con người Trần Tuấn Sinh, lạnh lùng nói.

- Như vậy, dùng Kỷ nhị tiểu thư dẫn dụ Sở Phàm đến đây rồi bắt đầu tập
kích. Sau đó, toàn bộ tội danh sẽ đổ lên đầu Trần Tuấn Sinh hết. Một
chiêu này của Trương chính đúng là một mũi tên bắn trúng hai con chim.
Thực sự là rất kỳ diệu!

Lâm Phong ca ngợi.

- Kế hoạch là như thế. Chỉ mong là tất cả đều có thể thực hiện được theo kế hoạch thôi.

- Do Trương thiếu đích thân chủ trì thì sẽ không đến nỗi đâu.

Lâm Phong vỗ mông ngựa.

Ánh mắt Trương Chính thấp thoáng tia cười, rồi lại thản nhiên nói:

- Thôi về đi. Ở đây dễ gây chú ý lắm.

Nói rồi cả đoàn người đều lên xe rời đi.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #240