Chương 239: Trương Thiếu Xuất Hiện


Trong khi đó, đang có một âm mưu nhằm vào Sở Phàm.

Trong một gian nhà xưởng bỏ hoang, ánh sáng mỏng manh của ngọn đèn lờ mờ không đủ xua tan sự tăm tối trong nhà xưởng.

Trong gian nhà xưởng bỏ hoang ấy có ba người, hai nam, một nữ. Một người
thanh niên có vẻ như là công tử con nhà giàu, trên mặt đeo kính, nhìn
qua có vẻ rất nhã nhặn, nhưng ánh mắt sau cặp kính lại thường lóe ra
những ánh nhìn tinh nhuệ. Người thanh niên còn lại thì thân hình cao
lớn, có vẻ cũng anh tuấn, nhưng khuôn mặt thì nhợt nhạt, thắt lưng hơi
gù, cả người dường như đang run rẩy, có vẻ là đang rất sợ hãi. Cô gái
duy nhất trong đám đi một đôi dày cao gót, tất chân màu tối trong suốt
lại phô bày vẻ đẹp gợi cảm của cặp đùi dài, quần áo hở hang khêu gợi,
dáng người nóng bỏng khiến bất cứ người đàn ông nào nhìn vào đều muốn
xịt máu mũi. Trên khuôn mặt tươi đẹp có một vẻ mê hoặc rất hấp dẫn.
Không thể nghi ngờ gì, đây chắc chắn là một cô nàng vô cùng gợi cảm.

- Anh Từ, Trương thiếu sao vẫn chưa tới?

Người thanh niên gù lưng kia hỏi người thanh niên đeo kính.

- Nói những lời thừa thãi ấy để làm gì? Cho dù là Trương thiếu muốn mày
chờ ba ngày ba đêm thì mày cũng phải chờ. Đừng có tưởng là mày là con
trai cục trưởng thì không ai sánh nổi. Trước mặt Trương thiếu thì đến
chó nó cũng còn hơn mày.

Người trẻ tuổi đeo kính kia lạnh lùng trả lời.

Dễ dàng nhận ra là, hai nam một nữ này chính là Từ Lãng, Trần Tuấn Sinh và A Thiến.

Trần Tuấn Sinh nghe thế thì cúi đầu xuống. Quả thật, bây giờ hắn cảm thấy
mình đến con chó cũng không bằng nữa rồi. Hắn biết bản thân mình không
thoát ra khỏi tâm nghiện Băng Độc thì có nghĩa là vĩnh viễn cũng không
ngẩng đầu lên được. Nhưng hắn lại có cảm giác bi quan là bản thân mình
không thể không nhờ vào Băng Độc được, hắn đã bị lún sâu vào đó rồi.

Lần này, Từ Lãng dẫn hắn đến đây để gặp Trương thiếu. Đương nhiên là hắn đã sớm nghe đến tên Trương thiếu rồi, hắn cũng không dại gì đi trêu chọc
vào thế lực của Trương thiếu cả. Mà hắn cũng không có gan làm thế. Nhưng hắn nghĩ mãi không ra là vì cái gì mà Trương thiếu lại nhìn trúng mình, tỉ mỉ thiết kế một cái bẫy hoàn hảo để mình cắm đầu vào, để cho mình mê luyến A Thiến, nghiện Băng Độc.

Cùng lúc này, có hai chiếc xe
màu đen chạy vào giữa nhà xưởng bỏ hoang này. Đỗ ở bên ngoài, cửa xe mở
ra, bên trong bước ra một người trẻ tuổi âm trầm, đeo cặp kính gọng
vàng, chính là Trương Chính, con trai của Bí thư Thị ủy. Tiếp sau đó là
một cô gái cao gầy xinh đẹp cũng bước xuống, chính là Lý Tư Phượng, bạn
gái của Trương Chính.

Từ Lãng nhìn thấy Trương Chính thì có vẻ rất cung kính, hạ giọng nói bên tai Trần Tuấn Sinh:

- Trương thiếu đến rồi đấy, còn không mau ra đón đi.

Nói xong, gã vừa cười vừa đi ra đón Trương Chính. Trần Tuấn Sinh nghe thế thì vội vàng theo sát sau lưng gã.

Cửa xe của chiếc xe còn lại cũng mở ra, bên trong bước ra hai người thanh
niên. Một người còn trẻ phải ngồi xe lăn để cho người thanh niên còn lại đẩy hộ. Trần Tuấn Sinh nhìn thấy hai người này thì vô cùng kinh ngạc,
ngây cả người ra. Bởi vì hai người này chính là Lâm Phong và Lâm Phi
Dật. Lâm Phi Dật cũng đã nhìn thấy Trần Tuấn Sinh, trong mắt thoáng ánh
nhìn băng giá, hừ lạnh một tiếng, đi về phía hắn.

- Trương thiếu, chị Phượng, hai người tới rồi. Hắn chính là Trần Tuấn Sinh.

Từ Lãng nói xong quay lại mắng Trần Tuấn Sinh:

- Còn không mau qua đây gặp Trương thiếu với chị Phượng đi.

Trần Tuấn Sinh vội vàng bước lại, hấp tấp liếc nhìn Trương thiếu một cái rồi cúi đầu, nói:

- Trương thiếu ạ. Chị Phượng ạ.

- Mày là Trần Tuấn Sinh à?

Trương Chính thờ ơ hỏi.

- Vâng.

Trần Tuấn Sinh đáp.

- Bố mày là Trần Thiên Minh phải không? Bố mày đứng trước mặt tao cũng không dám tự nhận là mình là Cục trưởng đâu.

Giọng điệu Trương Chính rất lãnh đạm, giống như nói ra những chuyện chả liên
quan gì đến nhau cả. Nhưng những lời này lại đem lại một hàm ý cho Trần
Tuấn Sinh: “Trần Thiên Minh bố mày ở trước mặt tao còn không dám hấp
tấp, còn cái loại mày ở trước mặt tao thì càng chả là cái thá gì”.

- Trần Tuấn Sinh, gần đây vẫn tốt cả chứ?

Lâm Phi Dật đi tới, cười lạnh, hỏi.

Trần Tuấn Sinh ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Phi Dật. Hắn có thể rút ra được một
kết luận là Lâm Phi Dật là người theo phe Trương thiếu. Hắn không dám
nói gì cả. Lúc này đây, hắn hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo ngang ngược như ngày trước nữa mà giống như con sâu cái kiến bé nhỏ. Trong lòng hắn lo lắng nhất là hắn từng mắc lỗi với Lâm Phi Dật, lần này liệu Lâm Phi
Dật định làm gì hắn đây?

- Sao mày không hùng hổ hăng hái tí nào
thế hả? Trước kia không phải là rất hung hăng sao? Còn dẫn người đến
đánh tao trước đám đông cơ mà. Làm sao giờ lại chả hoành tráng tí nào cả thế?

Lâm Phi Dật cười lạnh, rồi nhả từng chữ từng chữ một:

- Trần Tuấn Sinh, mày có còn nhớ là trước kia khi mày đánh tao, tao đã
từng bảo: nếu mày đánh tao không chết thì chắc chắn mày sẽ phải hối hận? Nhìn lại mày bây giờ xem. Đây là bước trả thù đầu tiên của tao. Dần
dần, mày sẽ thành một con chó, sẽ phải lê lết đến đây liếm gót chân tao
mà cầu xin tao tha thứ cho mày.

- Đây tất cả đều là do mày âm thầm bố trí ư?

Trần Tuấn Sinh trợn mắt nhìn Lâm Phi Dật, giận dữ hỏi.

Trương thiếu nhíu mày, phất phất tay, nói:

- Mọi người hòa thuận một chút đi. Trần Tuấn Sinh, tôi bảo Từ Lãng đến
tiếp cận cậu, cho cậu đàn bà, còn cho cậu tiền, cho cậu Trượt Băng. Tất
cả những điều này cũng đều là có mục đích cả. Chính là để cho cậu trở
thành người của tôi, nguyện ý trung thành với tôi. Vậy, cậu có tình
nguyện không?

- Theo Trương thiếu, mày có thể tiếp tục cuộc sống
như hiện nay. Tiền tài, người đẹp, Băng, cái gì mày cũng có cả. Nếu như
không, vậy tất cả là con số 0 hết, mày sẽ chả có gì.

Từ Lãng đứngbên cạnh thâm trầm đế vào.

- Tôi, tôi tình nguyện. Tôi nguyện ý cống hiến vì Trương thiếu. Đây là vinh hạnh của tôi.

Trần Tuấn Sinh vội vàng cung kính gật đầu.

- Được rồi, hi vọng là cậu sẽ có trách nhiệm với lời nói của mình. Cậu
biết Mã Lượng chứ? Hình như là hắn cũng chơi thân với cậu đấy. Hắn không nghe lời tôi, giờ thì đang nằm trong viện, mất mất hai đùi thôi.

Trương Chính nói xong, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn Trần Tuấn Sinh, âm trầm tiếp:

- Còn cậu đã theo tôi mà sau này lại phản bội thì không đơn giản chỉ là
mất hai cái đùi thôi đâu. Khi đó, tôi sẽ lấy mạng cậu đấy. Tốt nhất là
cậu nên tin vào năng lực của tôi đi.

- Không dám, không dám ạ. Trương thiếu bảo tôi đi sang đông thì tuyệt đối tôi không dám đi sang tây nửa bước đâu ạ.

Trần Tuấn Sinh vội vàng khẳng định lòng trung thành của mình.

- Ôi cái anh này, anh nói thế làm cậu ta sợ đấy. Nhìn cậu ấy kìa, chân run cả lên rồi.

Lý Tư Phượng đứng bên cạnh yêu kiều cười bảo.

- Hừ, nó chính là cái loại anh hùng rơm nhát gan sợ phiền phức mà.

Lâm Phi Dật lạnh lùng nói.

Trần Tuấn Sinh cúi đầu, trong mắt thoáng có vẻ phẫn nộ. Lúc này đây, hắn
đang giận mà không dám nói ra. Hắn biết, mình đã bị Trương thiếu khống
chế chặt chẽ rồi. Về mặt tinh thần thì bị Băng Độc khống chế. Lại còn có quyền thế áp bách bên trên. Tự nhiên, hắn không còn đường đi được nữa,
chỉ còn có thể làm một con chó cho Trương thiếu mà thôi.

Mà người thực sự gây ra tất cả những tai họa này chính là Lâm Phi Dật. Hắn biết, chắc chắn là Lâm Phi Dật tới tìm Trương thiếu, rồi sau đó nhờ Trương
thiếu ra mặt để từng bước trả thù hắn. Trần Tuấn Sinh không ngờ rằng sự
trả thù của Lâm Phi Dật lại âm độc không đường rút lui như thế. Hắn hận
chính mình trước kia không đánh chết Lâm Phi Dật luôn đi cho rồi, cuối
cùng lại thành ra bồi thường bằng chính mạng mình, để bây giờ thành ra
người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Đáng tiếc, sự hối hận ấy quá muộn màng. Trước mắt hắn bây giờ, đâu mới là đường đi đây?

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #239