Chương 235: Đồng Thời Ứng Phó Hai Người Đẹp ...


Sở Phàm trong lúc nhất thời vòng tay ra phía sau lại vô tình tìm thấy bộ ngực mềm mại cực đại của Tô Phỉ. Lúc ấy cô đang không hề chuẩn bị, bất
ngờ bị tên hòa thượng chết tiệt kia tóm lấy… tóm lấy…, lông tóc dựng
đứng, suýt nữa thì la lên. May mà kịp nhớ ra mình lúc này không thể lên
tiếng, tiếng kêu mới phát ra đến ngang họng đã nén lại, không dám ho he
nửa lời. Cô chỉ có thể đẩy hai tay Sở Phàm đang đặt trên ngực mình ra,
nhưng động tác rất nhẹ, lo lắng nhỡ Tiểu Lâm nghe thấy.

- Tốt nhất là đừng có nói gì.

Sở Phàm bỗng dưng nói một câu không đầu không cuối, nhưng Tô Phỉ biết hắn
đang nói với mình, vừa tức vừa thẹn, chỉ hận không thể xẻ thịt hắn ra mà ăn.

Nhưng Trần Mộng Lâm thì không hiểu, cô lúng búng hỏi:

- Sở ca ca, anh vừa nói gì thế?

- À, anh mới nói rằng, chúng ta tốt nhất là đừng nói gì hết. Tránh bị
người khác phát hiện, cứ sử dụng ngôn ngữ cơ thể là được rồi.

Sở Phàm khe khẽ giải thích.

Trần Mộng Lâm đỏ mặt… Mấy chữ “ngôn ngữ cơ thể” của hắn làm cô thẹn thùng vô cùng. Cô nhỏm dậy ôm chặt lấy tình lang, áp lấy môi hắn, vươn cái lưỡi
thơm tho khiêu khích hắn, tất cả đều diễn ra trong bóng tối im lặng.

Còn Sở Phàm vẫn hai tay hai nàng, tay phải vẫn giữ chặt lấy bộ ngực của Tô
Phỉ, xiết thật chặt. Hắn không những không buông tay mà còn tiến xa hơn, luồn vào trong áo ngủ, tìm thấy một vùng mềm mại.

Tô Phỉ cảm
thấy một cảm giác rất lạ, rất dễ chịu và … hình như cô cũng… thích thích nó. Cảm giác ấy giống như điện giật chạy khắp cơ thể cô. Người cô mềm
nhũn, tim đập dồn dập, nhiệt độ cơ thể dường như tăng cao. Trong lòng cô không kìm nổi mong muốn Sở Phàm cứ tiếp tục vuốt ve như vậy.

Nhưng chết tiệt là… lúc này đây Sở Phàm lại cố tình rút tay ra, vòng cả hai
tay ôm lấy Tiểu Lâm của hắn, không vuốt ve cô nữa. Trong lòng bức bối,
cô vươn tay nhéo lưng Sở Phàm một cái.

Điều này làm sao trách Sở
Phàm được chứ. Nếu hắn chỉ ôm Trần Mộng Lâm bằng một tay như vậy mãi, cô sẽ nghi ngờ. Hắn rời tay khỏi ngực Tiểu Phỉ, vuốt ve ngực Tiểu Lâm, một cảm giác mềm mại và co giãn. Mặc dù xét về kích cỡ thì ngực Tô Phỉ lớn
hơn, ngực Tiểu Lâm không được bằng một cái bát tô, nhưng cỡ C cũng có
thể xem như là lớn rồi, thậm chí còn mềm mại mượt mà hơn. Tay hắn dạo
mát trên đó, quả thật không gì bằng.

Mà dạo chơi trên ngọn núi ngạo nghễ cỡ D kia của Tô Phỉ, cảm giác càng không phải nói.

Lúc này Trần Mộng Lâm gác chân trái lên người Sở Phàm. Hắn chột dạ, cô nàng mà duỗi chân ra thì chẳng phải sẽ đụng phải Tô Phỉ ở đằng sau sao?

Hắn vội vàng chồm lên, đè Tiểu Lâm xuống, đùi phải kẹp lấy hai chân, không
cho vung vẩy, hôn một cái thật sâu vào trán cô, hắn trìu mến hỏi:

- Anh nằm trên em thế này có thích không?

- Đáng ghét! Không cho nói nữa!

Trần Mộng Lâm chớp chớp đôi mắt to, thẹn thùng.

- Không nói ư? Xem anh phạt em thế nào?

Nói rồi hắn vòng tay khẽ cù vào eo làm Trần Mộng Lâm chịu không nổi xin tha, cơ thể mềm mại uốn éo dưới thân Sở Phàm:

- Sở ca ca, em nói, em nói. Đừng cù nữa.

- Ừ, nói anh nghe.

Sở Phàm một tay giữ đầu, nhìn Trầm Mộng Lâm nói.

- Sở ca ca thật là đáng ghét quá đi. Biết rõ là người ta thích mà còn cố ý hỏi. Hứ!

Trầm Mộng Lâm hừ thanh bảo.

- Đúng rồi. Vậy còn được. Tiểu Lâm, em thơm quá, cho anh thưởng thức cái nào.

Nói rồi hắn cúi đầu, nhẹ nhàng liếm vành tai cô, đôi tay không ngừng vuốt
ve những bộ phận mẫn cảm trên người cô. Trần Mộng Lâm bị kích thích
không chịu nổi rên rỉ thở dốc từng hồi mê người.

Sở Phàm làm vậy, cũng muốn kích thích cả Tô Phỉ bên cạnh. Cho nên tất cả những hành động đó đều không hề giấu diếm gì, cứ phô bày ra luôn.

Tô Phỉ nghe
không sót tiếng nào, cảm thấy cả người nóng rực khó chịu. Một loại cảm
giác ngứa ngáy kích thích lan tỏa khắp cơ thể và tinh thần cô. Cảm giác
ấy trước đây cô chưa bao giờ có. Cố gắng co rút cả người trong chăn, bịt chặt hai tai không muốn nghe thấy thêm một âm thanh nào từ Sở Phàm và
Trần Mộng Lâm nữa, nhưng trong lòng không trốn nổi tưởng tượng ra những
hành động của Sở Phàm và Trần Mộng Lâm lúc này.

- Sở ca ca, em muốn dùng miệng với anh…

Trần Mộng Lâm đột nhiên ngượng ngùng vô cùng, thấp giọng thỏ thẻ.

- A!

Tim Sở Phàm đập nhanh. Đêm nay hắn và Tiểu Lâm đã hẹn sẽ vụng trộm yêu nhau bằng miệng, nhưng kế hoạch đã bị chen ngang. Trên giường còn Tô Phỉ
đang nằm đó, làm sao để cho cô nàng nhìn thấy cảnh tượng đó được. Ban
nãy hắn cùng với Tiểu Lâm vuốt ve kích thích nhau một hồi hẳn đã làm cho Tô Phỉ nóng người rồi. Nếu để Tiểu Lâm dùng miệng chăm sóc cho hắn,
chẳng phải sẽ khiến cho Tô Phỉ lên cơn, hét toáng lên sao?

- Tiểu Lâm, anh thấy thế này đã quá tuyệt vời. Chuyện kia… để lần sau đi, được không?

Sở Phàm vội bảo.

- Không được, không phải em đã đáp ứng đêm nay sẽ tới dùng miệng thay thế sao? Em muốn làm cho Sở ca ca sung sướng.

Trần Mộng Lâm vừa nói vừa như trượt tay xuống bụng dưới Sở Phàm, “soạt” một cái cởi quần nhỏ của hắn, rồi đến quần áo ngoài.

Hắn biết nếu cứ để yên, Trần Mộng Lâm sẽ không dừng lại, hắn sẽ không nhịn
nổi nữa. Xoay người một cái ngăn cản Tiểu Lâm, đồng thời thì thầm bên
tai, chỉ để cho một mình cô nghe thấy:

- Tiểu Lâm, đêm nay chúng
ta chỉ ôm nhau tôi nhé. Dùng miệng cũng cần biết cách, để anh sẽ hướng
dẫn em dần, khi đó em sẽ dùng miệng được không? Đêm nay chúng ta chỉ có
thể tranh thủ gặp nhau một chút, làm sao kịp hướng dẫn em dùng miệng
được. Đành chờ đến khi khác thôi, có được không?

- A…

Trần Mộng Lâm ngây thơ hiểu ý Sở Phàm. Nhưng vì vẫn lo cho hắn nên cô lại bảo:

- Nhưng… Sở ca ca, không phải anh đang cao hứng sao?

- Đương nhiên là đang cao hứng chứ. Nhưng chỉ cần được ôm em như vậy thôi anh cũng cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn lắm rồi, huống chi lại còn được vuốt ve em, được hôn em, có đúng không nào?

Sở Phàm cười bảo.

- A. Đáng ghét!

Trầm Mộng Lâm khẽ đấm vào ngực hắn.

Sau đó hai người chỉ ôm nhau thật chặt, da thịt dán vào nhau, truyền đến
một cảm xúc yêu thương trìu mến. Hai tay Sở Phàm chậm rãi thăm nom khắp
cơ thể nhẵn nhụi bóng loáng mềm mại của Tiểu Lâm, hôn nhẹ hai má cô,
không hỏi cảm thán ông trời đã ưu ái đã cho mình có được một cô gái kiều diễm quyến rũ như vậy.

- Tiểu Lâm, giờ cũng không còn sớm. Em có phải quay về phòng không?

Sở Phàm hỏi.

- Không. Em không muốn rời xa Sở ca ca.

Trần Mộng Lâm làm nũng.

- Như vậy sao được. Nhỡ bị người khác phát hiện ra em ở trong phòng anh thì sao?

Sở Phàm ra vẻ băn khoăn.

- Biết thì biết chứ sao. Em muốn được ở cùng một chỗ với Sở ca ca.

Trần Mộng Lâm dường như bất chấp.

- Tất nhiên chúng ta ở cùng một chỗ, nhưng chỉ trong chốc lát thôi. Chúng ta không thể để cho người khác biết mình đang quan hệ với nhau, đúng
không? Nhanh lên, trời sắp sáng rồi, mau trở về phòng nhị tiểu thư đi
em.

Sở Phàm cúi xuống thì thầm bên tai cô:

- Chờ đến lúc em hết cái kia, chúng ta lại gặp nhau, có được không?

Trần Mộng Lâm đỏ mặt, thẹn thùng nói:

- Sở ca ca, anh nói là phải làm đó.

- Đương nhiên rồi. Sở ca ca bị em mê hoặc mất rồi.

Sở Phàm nói xong kéo Trần Mộng Lâm lên, mặc lại áo ngủ cho cô. Chỉnh trang xong, Trầm Mộng Lâm còn cố hôn Sở Phàm một cái:

- Ngủ ngon, Sở ca ca.

Nói rồi cô rón ra rón rén đi ra ngoài. Sở Phàm đưa cô ra ngoài cửa, nhìn vô vào phòng nhị tiểu thư rồi mới yên tâm thở phào một cái, đóng cửa khóa
chặt lại.

Theo mọi người thì Tô Phỉ làm sao bây giờ? Xử lý luôn? Hay buông tha đây?

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #235