Chương 232: Ý Tứ Trong Ánh Mắt Trần Mộng ...


Nhóm dịch: Võ Gia Trang Sau khi trải qua một ngày điều dưỡng, trận cảm
cúm của đại tiểu thư đã giảm bớt dần. Được như vậy đương nhiên không thể thiếu sự chăm sóc kỹ lưỡng chu đáo của Sở Phàm. Vì vậy, tại bữa cơm
chiều vào lúc này, đôi mắt mỹ lệ như làn thu thủy của đại tiểu thư đang
nhìn về phía Sở Phàm với vẻ tràn ngập lòng biết ơn. Việc này làm cho Sở
Phàm cảm thấy vô cùng thoải mái.

Phải biết rằng có thể được một cực phẩm đại mỹ nữ nhiều lần nhìn chăm chăm như vậy không phải là một chuyện dễ dàng gì.

Sau khi ăn cơm chiều xong Sở Phàm cùng đại tiểu thư, nhị tiểu thư tất cả
ngồi trong đại sảnh xem ti vi. Tuy rằng ở bên cạnh đã có hai người tuyệt sắc mỹ nữ làm bạn thế nhưng Sở Phàm vẫn còn cảm thấy chưa đủ. Vẫn chứng nào tật đấy đứng núi này trông núi nọ.

Đã gần một tuần rồi hắn
chưa gặp Trần Mộng Lâm. Sau cái đêm “đột phá” với Trần Mộng Lâm ấy,
hắn cũng chưa gặp lại cô. Mấy ngày nay Trần Mộng Lâm cũng không đến
chơi với nhị tiểu thư, Sở Phàm nghĩ thầm việc này đa phần có lẽ là Trần Mộng Lâm sợ khi gặp mình sẽ cảm thấy ngượng ngùng, khó xử. Con gái
mà, sau lần đầu tiên cùng với người đàn ông của mình thì dù sao
cũng vẫn cảm thấy có chút cảm giác thẹn thùng.

Nhưng mà nếu nói
cô gái ngượng ngùng như vậy cũng chỉ hai ba ngày là hết. Trần Mộng Lâm
đã một tuần không đến biệt thự Lam Hải rồi, việc này không phải là thẹn
thùng quá độ đấy chứ? Hay là Sở Phàm đánh giá cao mị lực của bản thân,
tự thân đa tình, một lòng tình nguyện, nói chính xác là có khi Trần Mộng Lâm người ta căn bản là không muốn gặp hắn cũng nên.

Còn nữa, từ khi Sở Phàm từ Nhật Bản trở về cũng chưa gặp được người đẹp nóng bỏng
Tô Phỉ có mái tóc vàng và cặp mắt xanh biếc. Tô Phỉ mấy ngày nay đang ra sức ôn tập cho kỳ thi, dường như đang dự định đi ra nước ngoài. Sở
Phàm vừa nghe nhị tiểu thư nói Tô Phỉ chuẩn bị xuất ngoại thì cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, một hạt giống tốt như vậy chẳng lẽ phải
nhường cho những tên nam tử ngoại quốc kia chà đạp sao? Như vậy không
được. Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo thì Sở Phàm tuyệt đối sẽ không
đồng ý. Cho nên hắn cần phải áp dụng một biện pháp, biện pháp trên
phương diện nhân đạo.

- Chị ơi, chị ơi, chị xem, Tiểu Ngốc Ngốc lại ngây người ra rồi kìa.

Nhị tiểu thư nói khẽ bên tai đại tiểu thư.

Đại tiểu thư nghe vậy liền quay đầu qua nhìn Sở Phàm một cái, bực bội nói:

- Tiểu Vân, em nhất quyết không thay đổi cách dùng từ phải không?

- Đổi từ gì chứ?

Nhị tiểu thư mắt mở to, khó hiểu hỏi.

- Thâm trầm, đó không gọi là “ngây người” mà phải là “thâm trầm”, ngốc ạ.

Ngón tay đại tiểu thư chỉ chỉ lên trán nhị tiểu thư, nói.

- Chị nói mà muốn nôn. Có phải hai ngày nay chị ốm, Tiểu Ngốc Ngốc hắn
lo chuyện thuốc men phải không? Nhìn xem chị mỗi lần nói cái gì cũng
đều bênh vực hắn kìa.

Nhị tiểu thư bĩu môi nói.

Đại tiểu thư sau khi nghe vậy thì sắc mặt chợt ửng đỏ, âm thầm nhéo nhị tiểu thư một cái, nói:

- Em có thể nhỏ giọng một chút không? Em mở miệng chỉ toàn nói lung tung thôi.

- Em có nói lung tung đâu, không tin thì em kéo Tiểu Ngốc Ngốc qua đây đối chất.

Nhị tiểu thư lớn tiếng gọi:

- Tiểu Ngốc Ngốc, Tiểu Ngốc Ngốc… …

- Hả?

Sở Phàm sực tỉnh, quay đầu sang hỏi:

- Chuyện gì vậy nhị tiểu thư?

- Tiểu Vân. Quốc khánh có muốn đi ra ngoài chơi không?

Đại tiểu thư thản nhiên nói.

Nhị tiểu thư sau khi nghe vậy thì há đơ miệng ra không nói gì được nữa.

- Ách… …

Một hồi lâu, cuối cùng cười gượng nói:

- Chị tôi nói sau khi cảm cúm thì sau lưng có chút đau, muốn anh qua giúp chị ấy xoa bóp một chút.

- Thế à? Uhm, tốt tốt. Không thành vấn đề, không thành vấn đề.

Sở Phàm nhanh miệng đáp ứng ngay. Đối với những việc xoa bóp giúp các mỹ
nữ như đại tiểu thư và nhị tiểu thư như thế này hắn rất là tích cực,
thái độ cũng rất nghiêm chỉnh.

- Tôi, tôi…Cái kia.

Đại
tiểu thư nhất thời nghẹn lời, không biết nói cái gì cho phải, từ chối
chỉ sợ đả kích tấm lòng nhiệt tình của Sở Phàm, mà đồng ý việc này thì
lại cảm thấy ngại ngùng. Để một người đàn ông xoa bóp cho mình, đại tiểu thư vừa nghĩ đến thì đã cảm thấy vô cùng xấu hổ.

- Chị, ngã bệnh xong thì xương thắt lưng có chút đau nhức, nhưng mà để cho Tiểu Ngốc
Ngốc xoa bóp một chút là sẽ tốt lên nhiều. Thủ pháp xoa bóp của Tiểu
Ngốc Ngốc rất là lợi hại đó, hì hì. Em cũng ước gì chính mình bệnh nặng
một lần để được Tiểu Ngốc Ngốc phục vụ đây, cho nên em mới nói là chị
rất là may mắn đấy.

Nhị tiểu thư cười ngọt.

- Đại tiểu thư, đau ở nơi này phải không?

Lúc này Sở Phàm đã đi đến sau lưng đại tiểu thư, nhẹ nhàng nắm lấy vai phải và vai trái của nàng, hỏi.

Sau khi phần trên hai vai đại tiểu thư tiếp xúc với bàn tay ấm áp của Sở
Phàm thì tâm hồn nàng khẽ run lên, một loại cảm giác kỳ lạ giống như có
một luồng điện đang chạy khắp toàn thân. Tiếp theo, tim đập mạnh, sắc
mặt dần dần nhuộm sắc hồng, cảm giác thân thể đúng là trở nên mềm mại,
loại cảm giác như thế này nàng đúng là trước nay chưa hề trải qua.

Sở Phàm dùng thủ pháp của mình xoa bóp ở hai vai của đại tiểu thư, cẩn
thận mát xa mãi cho đến phần thắt lưng. Vuốt ve lưng ngọc của đại tiểu
thư, Sở Phàm cảm thấy chính mình tràn ngập sự nhiệt tình. Hắn càng lúc
càng kích động và hưng phấn hơn, mỗi lần vuốt ve đều bao hàm nhu tình vô tận. Hắn tin tưởng, trong lòng đại tiểu thư nhất định có thể cảm ứng
được tình cảm chân thành trong lòng hắn. Bằng không, thân thể mềm mại
của đại tiểu thư chẳng run lên nhè nhẹ như thế này.

Khi hai tâm
tư chạm vào nhau, khơi dậy sự cộng hưởng, cảm giác này quả thật là
khiến người ta say mê và rung động. Hai người trong lúc đó tuy không hề
nói một điều gì nhưng chỉ một ánh mắt, một tiếp xúc của thân thể cũng có thể đem đến cảm giác trong lòng không giữ lại mà truyền cho đối phương. Cái loại cảm giác này thật sự rất tinh tế.

Trên thế gian này
không có bất cứ cái gì tế nhị hơn tình cảm giữa nam và nữ, uyển
chuyển và thầm kín như nước chảy, triền miên và u oán, cắt cũng
không đứt càng quản lý càng loạn, chưa người nào có thể giải thích được rõ ràng.

“Coi như là hưởng thụ một chút thủ pháp xoa bóp
của Tiểu Sở đi vậy.” Đại tiểu thư trong lòng nói với chính mình như vậy, cố gắng trấn áp quả tim đang đập loạn “Bịch bịch” của mình dịu lắng đi. Nhưng mà mỗi khi trên lưng truyền lại hiệu quả xoa bóp lúc mạnh mẽ lúc
nhẹ nhàng không đồng đều mà lại vô cùng thoải mái của Sở Phàm, thì trái
tim của nàng cũng nhịn không được run lên phập phồng. Loại cảm giác này
khiến cho nàng cảm thấy hạnh phúc.

Hạnh phúc của cuộc sống không
phải là như thế này sao? Khi mình bị bệnh, mệt mỏi, uể oải, buồn phiền,
có một người lặng lẽ ở bên cạnh chăm sóc. Bệnh thì giúp mình uống nước
ăn cháo, mệt mỏi thì nhẹ nhàng xoa bóp cho mình, buồn phiền thì cùng
mình chơi đùa… Đây chính là hạnh phúc, không chạy theo cái gì to tát
hay cuộc sống nguy hiểm kích thích, cũng không trông mong cuộc sống lãng mạn gì đó, ai cũng chỉ mong được sống bình thường như thế này. Khi đó
có một người làm bạn với mình như vậy cũng là đủ rồi.

Lúc này, có ánh đèn xe xuất hiện trước sân biệt thự, sau đó Trương bá mở cánh cửa
sắt ra, một chiếc xe màu trắng chậm rãi tiến vào, Nhị tiểu thư vừa thấy
thế đã chạy tót ra ngoài.

Theo sau đó nhị tiểu thư là mấy cô nàng đang đi vào đại sảnh, bên cạnh nhị tiểu thư là hai mỹ nữ xinh đẹp trắng mịn. Sở Phàm vừa nhìn, ai ôi, chính là hai cô bé Tô Phỉ và Trần Mộng
Lâm. Tô Phỉ ăn mặc rất nóng bỏng, một cái quần sóc ngắn đến đùi, kết hợp với một chiếc áo ôm sát người chỉ dài đến rốn, làm cho người ta sau khi gặp đều hiểu sâu sắc ý tứ của câu nói: “Ngực tấn công mông phòng thủ”.
Đã mười ngày không gặp, cô nàng Tô Phỉ này thân thể phát triển dường như lại càng trở nên sung mãn, mái tóc vàng óng làm làn da càng trở nên
lộng lẫy bóng láng, đúng là một hạt giống tươi ngon tươi ngon. Bây giờ
hạt giống này cũng đã được chăm sóc trưởng thành rồi, bây giờ cũng đúng
là lúc nên thu hoạch được rồi.

Trầm Mộng Lâm không có trang điểm, nhưng làm sao cũng không che dấu được khí chất quyến rũ và diễm lệ trên người. Khuôn mặt xinh đẹp mang theo một chút mị ý. Đôi mắt nhè nhẹ mơ
màng làm say lòng người sau khi nhìn thấy Sở Phàm thì thoáng hiện lên
một chút ngượng ngùng. Trên mặt có hơi xuất hiện vẻ e thẹn thật là khiến cho trái tim người ta đập loạn nhịp. Nhưng mà vẻ ngượng ngùng đó cũng
chỉ có Sở Phàm mới có thể nhìn thấy được. Xem ra cô bé này vẫn còn có
một chút e lệ.

“Ách, phải thực hiện công tác tư tưởng nhiều hơn
nữa. Không sai, một mặt là giáo dục thực tiễn, một mặt phải làm công tác tư tưởng, như vậy cô bé Mộng Lâm này mới không còn cảm thấy ngượng
ngùng như vậy.” Sở Phàm trong lòng thầm nghĩ.

Đại tiểu thư sau
khi thấy hai cô nàng Tô Phỉ và Trần Mộng Lâm đến đã vội vàng đứng lên,
ra hiệu cho Sở Phàm không nên tiếp tục xoa bóp nữa. Nàng khẽ cười nói:

- Tiểu Phỉ, Tiểu Lâm, các em đã tới rồi. Đã lâu rồi cũng không thấy mấy đứa ghé chơi, bây giờ lại mang theo cái gì đây?

- Vâng, dạo này bận ôn tập cho kì thi, nghe Tiểu Vân nói chị Kỷ bị ốm,
cho nên em với Mộng Lâm mới đặc biệt đến thăm chị đấy. Những thứ trái
cây này toàn là những thứ bổ dưỡng bọn em vừa mua, chị vừa ốm dậy cần
phải ăn nhiều một chút đấy!

Tô Phỉ nói.

- Cám ơn hai đứa! Sau này không cần khách khí như vậy đâu, không cần phải mua mấy thứ như thế này qua đây đâu.

Đại tiểu thư cười nói.

- Một chút tâm ý thôi mà, chị Kỷ cần phải bồi bổ thân thể cho thật tốt nhé.

Trần Mộng Lâm nói

- Bọn em yên tâm đi, chị đã khỏe lên rất nhiều. Lại đây, qua đây ngồi xuống tâm sự một chút đi.

Đại tiểu thư vừa nói vừa quan tâm kéo Tô Phỉ và Trần Mộng Lâm ngồi xuống bắt chuyện.

Cặp mắt Sở Phàm nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao vút của Trần Mộng Lâm. Hắn
phát hiện ra rằng con gái sau khi đã phá thân thì thân thể dường như
phát sinh một biến hóa thật tinh tế, thân thể người ngọc so với trước
kia hơi có một chút bất đồng. Đầu tiên là thiếu nữ sau khi phá thân,
trên cơ thể mơ hồ có cảm giác dễ chịu và đầy đặn, vả lại những bộ vị như ngực và mông sau khi trải qua kích thích dường như có thay đổi, trở nên lớn hơn một chút.

Trần Mộng Lâm cảm ứng được ánh mắt nóng bỏng
kia của Sở Phàm. Cô vội vàng âm thầm liếc mắt với hắnmột cái, trên khuôn mặt trắng mịn mang theo một chút phấn hồng, cặp mắt của cô nhìn về phía Sở Phàm hình như mang theo vẻ u oán.

- Đại tiểu thư, lưng có còn đau hay không? Tôi giúp cô xoa bóp thêm một chút nữa nhé.

Sở Phàm đột nhiên nói.

- A

Đại tiểu thư sau khi nghe vậy thì ngẩn ra, nghĩ thầm: “Tiểu Sở này cũng
thật là, trước mặt nhiều người như vậy sao lại nói ra lời này chứ.”

- Ách, tốt, tốt hơn rồi, không cần xoa bóp nữa. Cảm ơn anh, Tiểu Sở!

- Oa, Sở ca ca vừa rồi giúp chị Kỷ xoa bóp ư? Thật là ngưỡng mộ. Hôm nào đó Sở ca ca cũng giúp tôi xoa bóp một chút đi.

Vẻ mặt Tô Phỉ ngây thơ cười nói.

- Phỉ Phỉ, bồ vô duyên vô cớ bắt anh ấy mát xa làm gì? Không cho phép anh ấy giúp bồ mát xa.

Trần Mộng Lâm trong lòng quýnh lên, buột miệng nói ra. Người khác nghe xong
nhất thời không hiểu, Sở Phàm nghe xong lại cảm thấy được phảng phất có
mùi dấm chua.

- Mộng Lâm, bồ không cần phải kích động như vậy chứ?

Tô Phỉ hình như có chút ngạc nhiên. Việc này có vẻ không giống như phản ứng bình thường của Trần Mộng Lâm.

- Đúng rồi đấy, giống như có chút sốt ruột đấy.

Nhị tiểu thư tiếp tục châm dầu vào lửa.

Hai người nói xong làm cho khuôn mặt xinh đẹp của Trần Mộng Lâm càng trở
nên đỏ bừng. Sở Phàm ở một bên nhìn thấy trong lòng sớm đã cười nở hoa,
xem ra cô bé Mộng Lâm này đúng là một cái hũ dấm chua vô cùng lớn. Ngay
cả mát xa cho Tiểu Phỉ mà trong tiềm thức cô bé cũng phản đối, xem ra
sau này cần phải dạy bảo huấn luyện thêm.

- Tớ, tớ thuận miệng nói ra thôi, đâu có gì đâu mà kích động với sốt ruột chứ. Thật là!

Trần Mộng Lâm nói như là muốn nhớ tới một chuyện gì đó:

- Được rồi, tớ lên lầu có chút việc.

Trần Mộng Lâm nói xong liền đứng dậy đi lên lầu. Trong phút chốc xoay người
đi, cô liếc nhìn Sở Phàm một cái, ý tứ dường như muốn nói:

“Em ở trên lầu chờ anh. Anh phải đi lên nhanh một chút.”

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #232