Chương 231: Nhục Như Con Chó


Nhóm dịch: Võ Gia Trang Vương Mỹ Linh gần đây phát hiện thấy đứa con
trai Trần Tuấn Sinh của mình cử chỉ có chút khác thường, so với trước
đây thì hành vi có chút quái dị. Ban ngày ở nhà tinh thần thường xuyên
hoảng hốt, dường như rất thẫn thờ. Hơn nữa sắc mặt mỗi ngày càng trở nên trắng nhợt, ăn uống giảm hẳn, bình thường có thể ăn hai chén cơm bây
giờ một chén cơm chỉ ăn được nửa bát là buông đũa. Điều này làm cho
Vương Mỹ Linh rất là lo lắng, nghi ngờ con trai mình đã sinh bệnh.

Bà đem chuyện này ra nói với chồng là Trần Thiên Minh. Trần Thiên Minh
cũng chỉ cười nhạt, không để trong lòng, còn cho là bà quá nuông chiều
con trai…

Con cái chính là máu thịt trong lòng mẹ. Nhìn thấy con
trai mình gần đây có chút khác thường trong lòng Vương Mỹ Linh lo lắng
vô cùng. Vài lần muốn đưa Trần Tuấn Sinh đến bệnh viện kiểm tra xem có
đúng hay không đã sinh ra vấn đề lớn nào đó. Nhưng Trần Tuấn Sinh đều từ chối không đi, mỗi lần như vậy hắn đều nói là cơ thể mình không có
chuyện gì cả.

Buổi chiều hôm nay chỉ có Vương Mỹ Linh và Trần
Tuấn Sinh ở nhà ăn cơm. Trần Thiên Minh đêm nay có tiệc nên không thể về nhà ăn cơm chung. Trần Tuấn Sinh bên cạnh vẫn vậy, theo thường lệ một
chén cơm cũng không ăn hết. Vương Mỹ Linh thấy thế không khỏi hỏi nguyên do:

- Tuấn nhi, con ăn cơm cũng không xong như vậy kìa. Chiều
nay mẹ mua toàn những món bình thường mà con thích ăn nhất, chẳng lẽ con không có hứng thú ăn uống gì à?

- Con mấy ngày nay không muốn ăn bất cứ thứ gì cả.

Trần Tuấn Sinh quăng đũa, đi đến phòng khách ngồi.

- Tuấn nhi, Tuấn nhi…

Vương Mỹ Linh nhìn bóng lưng cô đơn của đứa con trai mà thở dài, trong lòng
cảm thấy từng cơn đau xót. Thấy con mình như vậy bà cũng không còn lòng
dạ nào mà ăn uống, đi đến phòng khách ngồi xuống bên cạnh Trần Tuấn
Sinh, hỏi với giọng quan tâm:

- Tuấn nhi, gần đây có phải là con
đã gặp chuyện gì buồn phiền không? Có chuyện gì con cứ nói chuyện cho mẹ biết, mẹ sẽ giúp con mà.

- Mẹ này, mẹ cứ làm phiền con mãi thế? Con đã nói con không sao. Thật là!

Trần Tuấn Sinh lộ vẻ bực mình nói.

- Tuấn nhi. Có phải vì gần đây ba đối xử với con nghiêm khắc một chút nên cảm thấy mất hứng phải không? Thật ra ba con là người bên ngoài thì nói chuyện chua ngoa nhưng trong lòng lại mềm như đậu hũ. Đối với con
nghiêm khắc một chút cũng là muốn tốt cho con thôi mà.

Vương Mỹ Linh nói.

- Con biết. Con biết tâm ý vất vả của ba mẹ rồi. Thế mẹ đã nói xong hết chưa?

Trần Tuấn Sinh không nhịn được nói. Sau đó hắn nhìn thời gian, nói:

- Được rồi. Con muốn đi ra ngoài một chút. Đúng rồi, cho con ít tiền đi.

- Tuấn nhi, đêm nay con lại muốn đi ra ngoài sao? Sao gần đây mỗi đêm con đều đi ra ngoài vậy? Hơn nữa lần nào cũng lấy tiền. Rốt cuộc là con
phải đi làm cái gì thế hả?

Vương Mỹ Linh lo lắng hỏi.

- Mẹ nói cái gì thế hả, đưa hay không đây? Không cho thì con đi luôn, không trở lại nữa.

Trần Tuấn Sinh nói xong liền đi ra ngoài.

- Con…Aizzzzz. Con chờ một chút.

Vương Mỹ Linh vừa nói vừa chạy vào phòng lấy vội hai ngàn đưa cho Trần Tuấn Sinh, rồi nói:

- Con ơi, con không nên đi quá muộn. Không thì ba con sẽ lại nổi giận đấy. Trở về sớm một chút, biết chưa?

Trần Tuấn Sinh lấy tiền sau đó không nói nhiều, trực tiếp đẩy cửa đi ra.

Vương Mỹ Linh nhìn con trai của mình đi thẳng tuột xuống lầu sau đó bà mới đi về phòng. Nhìn nó gần đây có những biểu hiện khác thường cùng với thái
độ lạnh lùng, Vương Mỹ Linh trên mắt lại không ghìm được giọt lệ. Bà
không biết con trai gần đây bị làm sao, mỗi đêm đều phải đi ra ngoài.
Hơn nữa đều chìa tay lấy tiền của bà. Đến nay là đã một tuần bà giấu
Trần Thiên Minh, đưa tiền cho Trần Tuấn Sinh xấp xỉ một vạn. Bà không
biết Trần Tuấn Sinh cầm số tiền đó đi làm gì.

Trần Tuấn Sinh cầm tiền sau đó trực tiếp chạy xe về quán bar Nhất Dạ Tình ở Đông Thành.

Lúc này hắn muốn đi tìm A Thiến. Hắn phát hiện ra là chính mình đã bị cô
nàng mê hoặc. Một ngày không gặp cô thì hồn vía lên mây. Hơn nữa, khi
tiếp xúc hắn còn bị một thứ đồ trên người cô hấp dẫn mê muội, đó chính
là thuốc lá của A Thiến.

Hắn phát giác ra là khi hút điếu thuốc
lá của A Thiến thì cả người có cảm giác đặc biệt thoải mái và kích
thích, có cảm giác bay bổng. Mỗi khi điều đó xảy ra thì tất cả giác quan của hắn rơi vào bên trong một ảo mộng, bên trong đó hắn tưởng tượng bản thân mình đúng là vua, là chúa tể của cái vũ trụ này. Hắn không gì
không làm được. Cái cảm giác này rất sảng khoái, rất kích thích….

Nhưng mà, một ngày không được hút một điếu thuốc lá của A Thiến hắn cảm thấy
cực kỳ, cực kỳ khó chịu, cả người lờ mờ, không có tinh thần,làm chuyện
gì cũng không có hứng thú, đầu cảm thấy choáng váng và nặng nề. Nếu
không có cái loại khói này hút vào thì toàn thân run rẩy, ra mồ hôi
lạnh. Cái loại cảm giác này cực kỳ khó chịu.

Sở dĩ hắn mỗi đêm
đều phải đi tìm A Thiến. Thứ nhất là thể nghiệm cảm giác cực độ kích
thích và tiêu hồn trên thân thể A Thiến. Thứ hai là có thể hút loại
thuốc lá đó của cô ta.

Bất quá mấy ngày gần đây Từ Lãng giống như biến đi đâu mất. Đã không có Từ Lãng có nghĩa là không còn người cung
cấp tiền cho Trần Tuấn Sinh tiêu xài nữa. Cho nên gần đây hắn đành phải
tự mình bỏ tiền túi, ra vẻ không khỏe mạnh để giấu diếm ông bố rồi đòi
tiền bà mẹ.

Trần Tuấn Sinh tuy là loại chơi bời nhưng cũng không
phải là thằng ngu. Thấy đủ loại dấu hiệu và phản ứng xảy ra cho mình,
hắn đã mơ hồ cảm thấy A Thiến lấy ra cho hắn điếu thuốc có tẩm thuốc lạ. Sau đó nội tâm hắn thống khổ và mâu thuẩn không thôi. Trong lòng một
mực khuyên bảo chính mình không nên đi tìm A Thiến. Nhưng mà tâm lý của
hắn cũng không nghe lý trí mách bảo, tất cả giác quan của hắn ở bên
trong kêu gào muốn gặp cô ta. Càng nhiều đòi hỏi như thế này thì tinh
thần, sinh lý, tâm lý sinh ra thứ cảm giác đặc biệt kích thích và hưng
phấn. Khi đó hắn cảm thấy sinh lực và tinh lực của mình lại vô cùng vô
tận, kích động tính dục hứng thú tăng vọt. Hắn đã mê muội và nghiện cái
loại cảm giác này rồi.

Bất kể phía trước là vực thẳm hay thiên
đường, Trần Tuấn Sinh cũng không thể chùn bước trước con đường trầm luân đi xuống. Bởi vì hắn bây giờ đã không thể kiểm soát được bản thân mình. Hắn đã có “tâm nghiện” mất rồi. Trong người đã nghiện cảm giác đối với A Thiến, nghiện cái cảm giác kích thích và hưng phấn kia, đã hình thành
một loại sinh lý ỷ lại.

Trần Tuấn Sinh sau khi đi tới quán bar
Nhất Dạ Tình thì móc ra thẻ hội viên và đi vào. Hắn đi tới một cái ghế
dài ở trong góc quán bar, vị trí này là hắn cùng A Thiến ước hẹn từ
trước. Mỗi đêm đều gặp nhau ở nơi đây.

Nhưng mà, sau khi hắn đi
đến đó lại phát hiện tình hình có chút khác thường. Trước kia đều là hắn đi đến quán bar trước để chờ A Thiến. Nhưng đêm nay khi hắn đi tới cái
ghế này lại phát hiện A Thiến đang ngồi trên đó chờ hắn.

Nhìn
thấy A Thiến đang phơi bày ra một nửa bộ ngực sữa trắng như tuyết thì
trong lòng hắn đã rục rịch nổi lên ham muốn. Nhưng mà không có loại cảm
giác tính dục hưng phấn mạnh mẽ như trước. Hắn hiểu rõ lúc này hắn chỉ
cần một điếu thuốc, hỉ cần rút trên người A Thiến ra một điếu thuốc,
tinh thần của hắn trong nháy mắt sẽ tăng gấp trăm lần, tràn đầy sức
sống, cảm giác hưng phấn tình dục cũng sẽ dâng tràn ngay.

- A Thiến, hôm nay sao em lại đến sớm thế?

Trần Tuấn Sinh ngồi xuống sau đó đưa tay ôm vòng qua vòng eo của A Thiến, cười hỏi.

Ngoài dự liệu của hắn, lần này A Thiến không có ôm lấy hắn, mà lại còn dịch
chuyển mông một cái tránh được bàn tay của hắn, đồng thời rút ra một
điếu thuốc cầm phất phơ, giọng lạnh lùng nói:

- Bởi vì màn trình diễn đã xong, nhanh chóng ngả bài thôi.

Trần Tuấn Sinh sau khi nghe vậy thì mặt ngẩn ra, vội vàng hỏi:

- A Thiến, em nói lời này là có ý gì?

Hắn nhìn A Thiến hút thuốc mà cơn nghiện nổi lên mãnh liệt. Vội vàng năn nỉ nói:

- A Thiến, có thể cho anh một hơi không?

A Thiến liếc nhìn Trần Tuấn Sinh, ánh mắt như vậy giống như là đang nhìn
môt con chó vậy. Cô ta lấy ra một điếu ném cho Trần Tuấn Sinh. Hắn tiếp
lấy sau đó vội vàng châm lửa, rít mạnh một hơi, sau đó lẳng lặng chờ đợi trạng thái tâm lý và sinh lý phấn khích cực độ. Nhưng mà không có. Hắn
thấy thế bèn rít mạnh thêm vài hơi nữa. Cái loại cảm giác kích động và
phấn khởi đó vẫn không đến. Ngay lập tức hắn không khỏi nghi nghờ nhìn
về phía A Thiến.

A Thiến khinh miệt nhìn Trần Tuấn Sinh một cái. Lạnh lùng nói:

- Trần công tử. Thuốc lá không thỏa mãn được anh đâu. Cái anh đang cần bây giờ chính là một chút Băng.

- Em, em nói cái gì? Không có khả năng. Trước đây khi anh hút thuốc của
em cảm thấy rất là phấn khích. Đêm nay em đưa thuốc cho anh không giống
so với trước đây.

Trần Tuấn Sinh hút điếu thuốc này căn bản không làm thỏa mãn cơn nghiện của mình, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, đầu
óc choáng váng, toàn thân khó chịu.

- Trần công tử. Chẳng lẽ anh
còn không hiểu sao? Anh trước kia có những cảm giác hưng phấn kích động
cũng không phải bởi vì anh hút thuốc, mà là quán bar mỗi đêm đều mang
đến cho anh một ly rượu whisky.

A Thiến lạnh lùng cười nói. Khói thuốc tỏa ra làm cô ta trông giống như bạch cốt tinh.

Sau khi nghe A Thiến nói xong Trần Tuấn Sinh mới đột nhiên phát hiện ra đêm nay nhân viên phục vụ của quán bar không mang rượu đến cho hắn. Ngày
trước mỗi lần vào đây hắn đều được miễn phí cung cấp một ly whisky lớn.
Mà mỗi lần như vậy hắn đều uống hết ly đó luôn. Nhưng kỳ quái chính là
đêm nay lại không có.

- Anh có phải rất kỳ quái là tại sao đêm nay quán bar chưa mang rượu whisky đến cho anh có phải không?

A Thiến giểu cợt hỏi.

A Thiến tiếp tục thản nhiên nói:

- Anh cũng biết, một ly whisky như vậy thật ra giá trị hơn một ngàn đồng
a. Vốn dĩ anh Từ cho anh cái thẻ hội viên quán bar này là đáng giá một
vạn đồng. Nhưng bây giờ một vạn đồng đó đã tiêu phí hết rồi, đương nhiên quán bar sẽ không đưa whisky miễn phí tới cho anh nữa.

- Hừ! Một ngàn đồng cũng có thể mua được hai chai whisky. Thế mà ở đây một ly
whisky đã một ngàn đồng? Ông chủ nơi này cũng quá đáng thật.

Trần Tuấn Sinh tức giận nói.

- Aizzzzz. Anh vẫn còn nghe không hiểu lời nói của tôi rồi. Anh bình
thường sau khi uống whisky có thấy cảm giác hưng phấn kích thích, thể
lực dồi dào, tính dục dâng cao không? Không có sao? Vậy vì sao uống một
ly whisky đó sẽ có cảm giác như vậy chứ?

A Thiến vân vê mái tóc buông xỏa, thản nhiên nói.

Trần Tuấn Sinh sau khi nghe vậy thì ngẩn ra. Ở bên trong đầu đột nhiên “ông” lên một cái. Hắn hồi lâu mới ngập ngừng nói:

- Em, ý em nói là bên trong rượu còn có cái gì đó?

- Ui. Đã bắt đầu trở nên thông minh rồi đấy. Thật là khó khăn nhỉ.

A Thiến thản nhiên nói.

Khuôn mặt Trần Tuấn Sinh thoắt cái biến thành không còn chút máu. Hai mắt của hắn nhìn A Thiến, kích động nói:

- Cô, cô bỏ cái gì vào bên trong rượu, bỏ cái gì?

- Trần công tử, không nên kích động. Tôi cũng không có bản lĩnh lớn như vậy đưa rượu có bỏ Băng vào cho anh đâu.

A Thiến cười quyến rũ nói.

- Băng ư?

Trần Tuấn Sinh kinh ngạc nghĩ. Sau đó, trong đầu hắn dần hiện ra một cụm từ
“methamphetamine hydrochloride” (Băng Độc). Hắn giống như là hồn bay
phách lạc lẩm bẩm nói:

- Băng. Băng Độc ư? Các người đã cho tôi uống Băng Độc?

Nhóm dịch: Võ Gia Trang - Trần công tử, nói nhỏ một chút đi. Chẳng lẽ
anh không phát hiện ra sức khỏe có vấn đề gì đó sao? Nhìn xem, những
biểu hiện của anh vào mỗi tối dũng mãnh biết bao, vậy nhưng đều là ảnh
hưởng của Băng hết đấy. Tôi nhịn không được cũng phải vui vẻ với anh.
Nhưng mà đáng tiếc là anh nếu không có Băng thì cũng giống như kẻ bỏ đi.

A Thiến giọng điệu lạnh lùng nói.

Trần Tuấn Sinh sau khi nghe vậy thì sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt
dại ra như cá chết. Cái từ Băng Độc này hắn tất nhiên là có nghe qua.
Băng Độc được gọi là “độc nhất trong các loại độc”, hút vào một lần là
nghiện ngay. Sau khi dùng Băng Độc, sẽ kích động, lo lắng, bất an, thần
kinh hưng phấn, gia tăng hoạt động. bắp thịt run rẩy, nhiều lần mạnh mẽ
co rút lại, đầu mối dây thần kinh hai bên cổ căng ra giật giật, chỉ mức
độ bệnh trạng hưng phấn cao độ. Trong khoảng thời gian ngắn sau sẽ xuất
hiện hiện tượng giả của tính cảnh giác tăng cao, tinh thần sung mãn, tập trung chú ý cao độ. Nhưng khi thuốc đã hết tác dụng, sẽ bắt đầu xuất
hiện tình trạng làm cho tinh thần phản ứng chậm chạp, mệt mỏi, không còn sức lực, đau đầu, choáng váng, hồi hộp thở gấp, toàn thân cảm thấy khó
chịu.

Không cần khách khí cũng biết. Băng Độc là độc phẩm gây hại còn lớn hơn so với các loại thuốc giảm đau, heroin và các loại thuốc
phiện linh tinh khác. Biểu hiện của Băng Độc về khía cạnh tâm lý là sự ỷ lại thái quá. Một khi đã nghiện thì khó có thể thoát ra được.

- Tôi, tôi hít thuốc phiện sao? Tôi, tôi…

Trần Tuấn Sinh bắt đầu nói năng lộn xộn. Hắn vừa căm phẫn vừa mê luyến nhìn A Thiến.

Lúc này hắn mới phát giác ra nụ cười của A Thiến trông khủng bố và dữ tợn
như vậy nhưng mà lại làm cho hắn muốn ngừng mà không được. Một mặt hắn
cảm thấy phẩn nộ trước sự lừa gạt tình cảm của A Thiến. Mặt khác lại
không thể quên cơ thể tuyệt vời của cô nàng. Hắn đang giãy giụa cật lực
bên trong nổi thống khổ cực độ. Thế nhưng không hút Băng Độc càng làm
cơn nghiện giày vò đến mức khó chịu. Trong đầu hắn vẫn tràn ngập cái
trạng thái phấn khích của tính dục. Tưởng tượng đến tình cảnh đem A
Thiến đặt ở dưới thân làm để phát ra những âm thanh “rền rĩ”, càng muốn
lại càng không thể tự kiềm chế, lại càng muốn cảm giác đó lặp lại. Mà
biện pháp duy nhất đó chính là hút Băng Độc.

- Rượu. Rượu. Tôi muốn một ly whisky. Tôi có tiền. Cho tôi một ly whisky…

Trần Tuấn Sinh ở trong trạng thái háo hức và mê loạn lẩm bẩm nói.

- Trần công tử, anh có xin tôi cũng vô ích thôi. Bởi vì tôi không có thứ
mà anh muốn. Trong quán bar này cũng không có. Nếu thật sự anh muốn thì
hãy đi xin sự giúp đỡ của một người

A Thiến nói.

- Tìm ai. Tìm ai?

Trần Tuấn Sinh vội vã hỏi.

- Từ Lãng!

A Thiến từng chữ từng chữ nói.

- Cái gì? Là, là hắn ư? Hắn, hắn ở nơi nào?

Thần sắc trên mặt Trần Tuấn Sinh là vẻ vô cùng kinh ngạc. Hắn vạn lần không
ngờ rằng đúng là Từ Lãng, người anh em, người bạn tốt của hắn ở sau lưng âm thầm cho hắn hút thuốc độc.

- Anh quay đầu lại nhìn xem chẳng phải là sẽ biết ngay thôi.

A thiến hướng ánh mắt về phía sau Trần Tuấn Sinh một cái, nói.

Trần Tuấn Sinh sau khi nghe vậy lập tức quay đầu lại. Bất ngờ hắn thấy Từ Lãng không biết từ bao giờ đã đứng ở phía sau hắn.

- Cậu Trần, cậu vẫn khỏe chứ.

Tinh quang trong mắt Từ Lãng lóe lên, nụ cười trên mặt đầy vẻ giả tạo.

- Mày, mày là thằng khốn nạn. Tao đã xem mày như bạn bè, tại sao mày lại hại tao như thế?

Trần Tuấn Sinh tức giận nói.

- Hại mày á? Ha ha. Tao vừa cho mày tiền tiêu lại vừa tặng người đẹp để
hầu mày ngủ. Còn cho mày thử qua Băng. Cảm thụ một chút cảm giá cực kỳ
sảng khoái và kích thích đó. Vậy cũng được gọi là hại mày sao?

Từ Lãng mở rộng hai tay. Vừa cười vừa nói.

- Mày cho tao hút ma túy rồi còn gì.

Trần Tuấn Sinh nghiến răng nói, tưởng chừng như muốn bay cả hàm răng ra ngoài.

- Ha ha. Trần công tử, không nói mày lạc hậu không được. Hiện nay trong
tầng lớp thanh niên thịnh hành nhất chính là Lưu Băng (1). Lưu Băng là
mốt chơi thời thượng bây giờ. Đầu óc của mày đúng là quê mùa lạc hậu.
Đương nhiên, nếu Trần công tử cho rằng Lưu Băng là có hại như vậy thì
mày có thể bị loại luôn khỏi cuộc chơi thôi. Bây giờ mày có thể đi luôn
đi cũng được, sau này tao cũng sẽ không tới tìm mày nữa. Hai người chúng ta không cùng một con đường. Cứ như vậy thôi.

Từ Lãng giọng điệu lạnh lùng nói.

- Mày…

Trần Tuấn Sinh rất tức giận. Hắn muốn đi luôn lắm chứ, muốn cứ thế mà đi
luôn, nhưng ngay cả cất bước cũng không thể. Tâm nghiện đang mơ hồ phát
tác. Hắn căn bản không thể kiểm soát được bản thân cứ hướng về cảm giác
hưng phấn kích thích kia của Lưu Băng.

- Ôi. Thiếu chút nữa quên
mất. Ba mày là Cục trưởng Cục Công an. Ôi chao, nếu ba mày mà biết mày
nghiện Băng rồi thì sẽ có cảm tưởng thế nào đây? Theo Cục Công an thì
Lưu Băng cũng là hành vi hút thuốc phiện đấy. Cho nên cậu Trần thân mến, khi ở nhà thì mày không nên để lộ ra tình trạng tay chân vô lực, phờ
phạc rã rượi, không muốn ăn cơm, đổ mồ hôi trộm vân vân. Nếu không thì
bằng vào con mắt sắc bén của ba mày, nhất định sẽ nhìn ra là mày có vấn
đề. Đến lúc đó mày cũng đừng oán trách tao không nhắc nhở mày trước đấy.

Từ Lãng gác chân bắc chéo, nhàn nhã nói.

Trần Tuấn Sinh sau khi nghe vậy liền ngẩn ra. Nếu như ba mình biết được…
tiếp sau hắn cũng chẳng dám nghĩ thêm. Vốn là hắn đang đứng thẳng nhưng
chân lại trở nên mềm nhũn, té xuống đặt mông trên ghế sofa. Vẻ mặt hắn
biến hóa một cách đặc biệt. Cho đến lúc này hắn mới biết được mình đã
rơi vào một cạm bẫy hoàn mĩ được chuẩn bị chu đáo, tỉ mỉ. Đầu tiên là Từ Lãng đến cùng hắn kết bạn kết bè. Nhưng lại âm thầm cho hắn hút Băng
Độc. Sau đó A Thiến dùng mỹ sắc mê hoặc hắn… Hắn như thế từng bước một
đi vào cạm bẫy. Cuối cùng cũng không thể rút ra được.

- Mày rốt cuộc muốn thế nào?

Ngực Trần Tuấn Sinh phập phồng lên xuống, tức giận hỏi Từ Lãng.

- Tao thì có thể thế nào bây giờ. Chẳng qua là muốn hỏi mày, Trần Tuấn
Sinh xem mày có đồng ý về theo phe chúng tao hay không thôi?

Từ Lãnh thản nhiên nói.

- Mày nói vậy có ý gì?

Trần Tuấn Sinh hỏi.

- Ý tứ rất đơn giản. Nếu như mày đi theo bọn tao thì chúng ta vẫn là bạn
bè thân thiết. Mày cũng sẽ như trước kia có thể Lưu Băng, tiếp tục hưởng thụ cảm giác kích thích đó. Đương nhiên, A Thiến cũng sẽ là gái của
mày. Nếu như mày với bọn tao không phải là một nhóm thì bây giờ mày có
thể bước luôn đi. Tất cả đều do mày lựa chọn như thế nào thôi.

Từ Lãng chậm rãi nói.

Trần Tuấn Sinh biết rõ Từ Lãng đang siết chặt vòng vây. .Thế nhưng bên trong hắn tranh đấu không lại được cơn nghiện. Cuối cùng hắn cũng thỏa hiệp.
nói:

- Tao, tao chọn điều thứ nhất.

- Ha ha. Thức thời mới là tuấn kiệt. Không sai, không sai.

Từ Lãng cười ha ha nói.

- Anh, anh Từ, tôi bây giờ rất khó chịu. Anh có thể tạo điều kiện thoải mái cho tôi một chút không? Cho tôi hút một hơi đi?

Trần Tuấn Sinh nhịn không được cơn nghiện trong người, xin Tữ Lãng giúp đỡ.

- Bên người tao vẫn còn thiếu một con chó trung thành. Không biết cậu
Trần đây có nguyện ý bổ sung vào vị trí thiếu sót này hay không?

Từ Lãng giọng điệu bỡn cợt nói.

- Được được. Tôi tình nguyện làm con chó bên cạnh anh Từ.

Trần Tuấn Sinh lộ vẻ bằng lòng, gật đầu nói.

- Ha ha. Như vậy xem ra mày cũng có vài phần trung thành, thế để cho mày
hưởng thụ một chút lạc thú cực độ của Lưu Băng nào. Đi theo tao.

Từ Lãng nói xong thì dụi tàn thuốc lá đi, đứng dậy, đi về một gian phòng ở trong quán bar.

Trần Tuấn Sinh và A Thiến đi theo ở phía sau. Khi vào phòng Từ Lãng vỗ vỗ
tay. Sau đó một tên to lớn mặc đồ đen mang theo một cái túi đi đến. Tên
này đem cái túi giao cho Từ Lãng. Lại từ bên trong cái túi móc ra một
bọc nhỏ màu trắng gì đó đưa cho hắn. Sau đó tên này liền đi ra khỏi căn
phòng.

Từ Lãng đóng chặt cửa căn phòng lại, sau đó từ bên trong
cái túi lấy ra một cái ấm Lưu Băng rất tinh xảo. Loại ấm Lưu Băng này có hai cái miệng. Một cái là Băng Độc, cái còn lại dùng để hút. Chính giữa là thân ấm có hình tròn khá lớn.

Từ Lãng tiếp theo đưa tay dùng
một cái muỗng nhỏ lấy một chút Băng kết tinh trong cái túi màu trắng đặt ở trên cái miệng tròn của ấm. Sau đó chậm rãi bật lửa đốt Băng dưới đáy miệng ấm. Dần dần, trong thân ấm tràn ngập khói màu trắng. Từ Lãng thấy lượng khói không quá nhiều sau đó mới bảo Trần Tuấn Sinh:

- Dùng miệng ngậm vào miệng ấm này mà hút. Mày hút một hơi xem thử. Cái này là Băng ở thể rắn được nung để hút so với Băng lỏng dùng để uống còn sảng
khoái hơn rất nhiều.

Trần Tuấn Sinh giống như đã biến thành ma
quỷ, nhịn không được dùng miệng hít một hơi. Sau đó nhẹ nhàng thở ra.
Rất nhanh, hệ thống trung khu thần kinh của hắn bị kích động, ở trạng
thái hưng phấn cao độ. Mà hắn cũng một lần nữa cảm nhận được loại kích
thích này, kích động, tinh thần sảng khoái, tràn đầy sức sống. Loại cảm
giác này so với trước đây lại càng trở nên mãnh liệt hơn.

Trần Tuấn Sinh tiếp theo lại hút một hơi. Toàn bộ con người liền nhanh chóng trở thành thần tiên.

- Trần Tuấn Sinh. Mày nhớ kỹ cho tao. Mày là một con chó. Vĩnh viễn là một con chó. Đã biết chưa?

Lời nói của Từ Lãng bất ngờ vang lên trong tai Trần Tuấn Sinh.

- Tôi là một con chó. Tôi là một con chó…

Trần Tuấn Sinh lẩm bẩm nói. Trước mặt xuất hiện ảo giác, cảm thấy chính mình đúng là một con chó đáng thương đang nằm sấp xuống.

Thật ra vừa rồi Từ Lãng cũng không có nói gì. Bất quá lúc này sau khi Trần
Tuấn Sinh hút Băng độc vào rồi thì sinh ra ảo giác. Nói cách khác, bây
giờ Trần Tuấn Sinh đã hoàn toàn trầm luân, hoàn toàn giống với danh xưng là một con chó đáng thương.

Trần Tuấn Sinh liên tục hút vài hơi
sau đó lại tìm được cảm giác phấn khởi và kích thích cực độ của trước
đây. Bất kể là trên phương diện tâm lý hay sinh lý đều đều cảm thấy hưng phấn vô cùng. Đặc biệt là về sinh lý. Tính dục của hắn vốn đã sớm tăng
vọt. Ánh mắt nhìn về phía A Thiến rực lửa bừng bừng.

Kỳ thật sau
khi hút Băng Độc đều phải Tán Băng. Cái được gọi là Tán Băng chính là
xuất mồ hôi, thải bớt những thành phần của Băng Độc ở bên trong cơ thể
ra. Mà cùng hoan ái với phụ nữ cũng là một phuong pháp Tán Băng. Sở dĩ
Từ Lãng đã dàn xếp cho A Thiến ở bên cạnh Trần Tuấn Sinh, mục đích chính là để sau khi Trần Tuấn Sinh hút Băng Độc có thể trực tiếp cùng A Thiến vui vẻ, dễ dàng Tán Băng. Mà đồng thời cũng làm cho Trần Tuấn Sinh trải nghiệm thân thể tuyệt vời của A Thiến sau đó thì mê mệt không thể dứt
ra được.

Từ Lãng nhìn vào ánh mắt rực lửa của Trần Tuấn Sinh.
Trong lòng biết rõ Trần Tuấn Sinh đang muốn làm chuyện gì. Ngay lập tức
gã nói:

- Trần Tuấn Sinh, đêm nay mày không thể ở đây mà hoan hỉ
với A Thiến được. Bởi vì mày phải đi gặp một người. Một người mà tất cả
chúng ta đều phải kính trọng. Tất cả hành động và việc làm của tao đều
làm theo sự chỉ đạo của người ấy.

Trần Tuấn Sinh nghe vậy thì từ
tận đáy lòng cảm thấy kinh hoàng. Hắn vốn cho rằng Từ Lãng chính là
người ở phía sau kéo hắn xuống nước, là người đã âm thầm ở trong bóng
tối cho hắn hút Băng độc. Ai ngờ Từ Lãng vốn cũng chỉ là một con cờ
trong tay người khác. Đúng là bị người khác sai khiến sau đó mới làm như vậy. Thế là hắn vội vàng hỏi:

- Người đó là ai vậy?

-Trương thiếu!

Nói đến tên Trương thiếu này ngữ khí cũng trở nên cung kính.

- Anh, anh đang nói là Trương thiếu nổi tiếng ở thủ đô sao?

Trần Tuấn Sinh âm thanh run rẩy hỏi.

Từ Lãng gật đầu, trong mắt bộc lộ sắc khí cung kính và khuất phục.

Trong mắt Trần Tuấn Sinh hiện lên thần sắc sợ hãi, thân thể giống như đang run lên nhè nhẹ.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #231