Chương 227: Nỗi Lòng Của Đại Tiểu Thư


Sở Phàm ôm đại tiểu thư đang say lướt khướt bế đi ra, tim hắn cứ “Thịch! Thịch!” nhảy loạn lên. Hắn đang ôm đại tiểu thư vô cùng tuyệt mỹ trong
lòng. Thật ra thì hắn và đại tiểu thư chưa bao giờ thân thiết gần gũi
như vậy. Chỉ có một người đang đối diện với người mà mình thầm thương
trộm nhớ mới có thể bị kích động như vậy thôi. Đó chính là cảm giác của
Sở Phàm lúc này đây.

Hắn ôm nàng lên xe của mình. Lúc này mới nhớ ra xe của đại tiểu thư phải làm sao đây?

- Này, tiểu thư, xe của đại tiểu thư nhà tôi có trong này không?

Hắn hỏi cô gái mặt tròn.

- Tôi không tên “Này”, tôi họ Trần. Tôi sẽ lái xe Tiêm Tiêm về. Kỳ Kỳ, bồ đi cùng tôi đi, đem xe Tiêm Tiêm về nhà, rồi bồ đưa tôi về.

Cô gái mặt tròn đáp.

- Ok!

Một cô gái xinh đẹp tóc ngắn lên tiếng đáp ứng.

Sở Phàm lái xe đưa đại tiểu thư về biệt thự Lam Hải, Trần và Kỳ Kỳ lái xe theo sau, còn các cô khác thì tự động giải tán.

Hắn nhìn đôi má hồng, đôi mắt khép hờ của đại tiểu thư mà cảm thấy đau
lòng. Đại tiểu thư lần này sao uống nhiều rượu như vậy? Nếu chỉ là uống
một chút thì còn được, sao lại uống đến ra thế này chứ, không để tâm đến cả sức khỏe bị tổn hại nữa.

Đại tiểu thư ngồi trên ghế cạnh lái
xe, đã hơi nghiêng ngả. Đột nhiên xóc một cái, nàng ngã về phía lái. Sở
Phàm vội giơ vai đỡ lấy đầu của nàng. Lúc này nàng đang gối lên vai hắn, đôi môi nhỏ nhắn gợi cảm như đóa hoa he hé mở, thoang thoảng mùi rượu.

Có lẽ là do rượu, làn da trắng như tuyết của đại tiểu thư hơi ửng hồng,
ngực nàng khẽ phập phồng theo hơi thở. Đúng là mê người vô cùng.

- Đại tiểu thư, đại tiểu thư. Cô cảm thấy thế nào rồi?

Sở Phàm thử gọi.

Không ngờ nàng mơ màng đáp lại:

- A.. là… là Tiểu Sở à…?

- Đại tiểu thư, là tôi. Bây giờ cô cảm thấy thế nào rồi? Tôi đưa cô về nghỉ nhé.

Thấy đại tiểu thư đã trả lời thì Sở Phàm vội vàng đáp.

- Tôi… tôi thấy đầu óc choáng váng…

Đại tiểu thư lầu bầu.

- Không sao. Không sao. Do cô đã uống hơi nhiều rượu thôi, về nhà nằm nghỉ một chút là khỏe rồi. Sở Phàm vội vàng nói.

- Anh biết không, là tôi kêu bọn họ gọi điện cho anh tới đón tôi đấy… có anh bên cạnh, tôi cảm thấy rất an tâm…

Đại tiểu thư đôi má hồng hồng nói.

- Đại tiểu thư, cô yên tâm, tôi vẫn ở bên cạnh cô đây.

Sở Phàm dịu dàng.

- Ừ… Lạnh… lạnh quá…

Đại tiểu thư đột nhiên kêu lên.

- Lạnh à? Để tôi tắt điều hòa trong xe nhé.

Nói rồi hắn vội với tay tắt điều hòa trong xe.

Dường như đại tiểu thư đã cảm thấy tốt hơn, nhưng vẫn co người lại, có vẻ nàng vẫn lạnh.

Thấy vậy Sở Phàm lái xe nhanh hơn, về sớm một chút để cho nàng được nghỉ
ngơi. Uống rượu say lại nhiễm lạnh như vậy rất dễ bị ốm.

Không
mấy chốc bọn họ đã về tới biệt thự Lam Hải, Trần để lại xe của đại tiểu
thư, dặn Sở Phàm chăm sóc nàng cho tốt, rồi cùng với Kỳ Kỳ quay về.

Sở Phàm bế đại tiểu thư lên tầng hai, phòng nhị tiểu thư không mở cửa, có
vẻ như đang ngủ. Hắn đưa đại tiểu thư về phong của nàng, đặt nàng lên
giường rồi đắp chăn cho nàng tử tế, nhìn nàng đang ngủ say, nói nhỏ:

- Đại tiểu thư, ngủ một giấc dậy sẽ tốt hơn.

Sắp xếp ổn thỏa, đang định rời đi thì Sở Phàm nghe thấy tiếng đại tiểu thư
khẽ rên nhỏ một tiếng “hm…”. Nàng hơi nhíu mày, mơ mơ màng màng:

- Đau đầu quá… đau đầu quá…

- Đại tiểu thư, đại tiểu thư, cô sao thế? Không có chuyện gì chứ?

Sở Phàm vỗ vỗ nhẹ vào má nàng, tha thiết hỏi.

- Tôi… tôi khó chịu quá… Hụm!

Có vẻ như nàng muốn ói ra.

Sở Phàm vội chạy tới xốc chăn lên, đỡ nàng ngồi dậy:

- Đại tiểu thư, cô muốn ói ra phải không? Để tôi đỡ cô vào nhà tắm.

Được Sở Phàm đỡ vào nhà tắm, đại tiểu thư “Oa” một tiếng ói hết vào bồn cầu, có một chút bị dính vào cái váy xanh lục của nàng.

Chờ nàng ói ra hết, Sở Phàm mới dùng khăn tay lau miệng và váy cho nàng.
Nhưng trên váy vẫn còn mùi tanh tanh, hắn đắn đo không biết có nên thay
váy cho nàng không.

Dìu đại tiểu thư tới giường, mặc dù nàng đã
yên vị nhưng trên váy vẫn thấy mùi tanh, ngẫm nghĩ một lúc, Sở Phàm
quyết định cởi váy dài cho nàng. Hắn nghĩ thầm để cho nàng ngủ với cái
mùi này thì cũng không thể ngủ nồi.

Hít một hơi thật sâu, hắn run run kéo khóa váy, chầm chậm để lộ ra tấm lưng trắng nõn mềm mịn, bóng
loáng như ngọc. Sau đó hắn khẽ nhấc hai vai áo của nàng ra, rồi nhẹ
nhàng cởi thân váy xuống. Thân hình băng thanh ngọc khiết của đại tiểu
thư cứ dần dần phơi bày trước mắt hắn. Bộ ngực kiêu ngạo vươn cao, tuy
đã bị che mất một nửa bới cái áo lót màu đen, nhưng cái khe trắng nõn
kia lộ ra lại càng mê người.

Váy dài rơi đến mông của đại tiểu
thư thì dừng lại vì nàng đang nằm trên giường. Một tay Sở Phàm nâng
người nàng lên, một tay gỡ váy, sau một lúc, một tấm thân nõn nà đầy
đặn, lả lướt như khắc trên ngọc đã hiện ra tước mắt. Trên người nàng chỉ còn một bộ nội y ren đen lại càng quyến rũ bí ẩn hơn, lại càng khiêu
khích sự tò mò của đàn ông hơn. Đối với Sở Phàm, đây là thân thể ngọc
ngà đẹp nhất, hoàn mỹ nhất, tuyệt vời nhất mà hắn từng được ngắm. Những
đường cong mềm mại đẹp như vẽ. Cùng với dung nhan yêu kiều bá mị của đại tiểu thư, tấm thân ngọc thạch này quả thật tương xứng.

Sở Phàm
ngây ngốc ngắm nhìn dáng người hoàn mỹ gợi cảm của đại tiểu thư nhưng
trong đầu tuyệt không có mảy may ý đồ đen tối, chỉ một lòng hâm mộ. Hắn
nhẹ nhàng đắp tấm chăn mỏng che cho nàng. Đưa tay gạt gạt mấy sợi tóc
lòa xòa trên trán nàng, hắn hơi nhíu mày, trán nàng hình như hơi nóng.

Sở Phàm vội so sánh nhiệt độ của mình, nhận thấy đúng là nàng nóng hơn một chút, hơn nữa cả cổ cả mặt nàng cũng rất nóng. Đại tiểu thư đang sốt.

Hắn vội chạy đi tìm một chiếc khăn tay thấm nước âm ấm đặt lên trán đại tiểu thư.

- Nóng. Nóng quá! Nóng.

Đại tiểu thư mơ mơ màng màng lẩm bẩm.

- Đại tiểu thư, cô đang bị sốt. Chịu nóng đắp chăn một tí sẽ đỡ ngay, đến mai sẽ khỏi.

Sở Phàm đắp lại chăn cho nàng, vội nói.

- Nhưng mà nóng lắm. Nóng không chịu được!

Nàng đạp văng chăn xuống đất.

Sở Phàm vội đắp lại chăn cho nàng lần nữa. Nàng đang sốt. Chỉ cần đắp chăn thật kín ngủ một đêm, mồ hôi toát ra hết, ngày mai sẽ đỡ. Nhưng nàng cứ đạp tung chăn đi, nhỡ bị cảm lạnh thì bệnh sẽ lại càng nặng hơn.

Có điều bây giờ đại tiểu thư đang say, miệng lẩm bẩm, chân tay vung loạn
xạ chỉ muốn đạp tung chăn đi. Bất đắc dĩ Sở Phàm đành ôm chặt lấy cả
nàng cả chăn nằm trên giường, vòng chân giữ chặt lấy chân nàng không cho đạp chăn ra nữa. Giờ thì đại tiểu thư muốn giãy muốn đạp cũng chịu.

Lúc này đại tiểu thư đang nằm ngay trước mặt hắn, chỉ cách chưa đầy một
gang tay. Tay chân hắn đang kẹp chặt lấy thân thể nàng. Tuy là cách một
lớp chăn bông những hắn vẫn cảm thấy cơ thể mềm mại, đầy đặn, đàn hồi
của nàng dưới lớp chăn.

Và đại tiểu thư lại đang ngủ cùng một
giường với hắn! Trước đây hắn có nằm mơ cũng không dám mơ đến ngày được
nằm chung với đại tiểu thư thế này, giờ thì không những là được ngủ
chung, mà lại còn rất gần, hắn đang ôm nàng thật chặt. Lúc này, Sở Phàm
chỉ càm thấy hạnh phúc đến tột bậc. Nhưng hắn cũng lo không biết khi
tỉnh dậy, thấy thế này, đại tiểu thư sẽ ra sao. Liệu nàng có cho mình là lưu manh bỉ ổi hay không?

Sở Phàm hít thật sâu mùi hương trên cơ thể đại tiểu thư, cảm thấy sung sướng vô cùng. Hắn còn nghe được cả
tiếng thở nhè nhẹ của nàng nữa. Nhìn khuôn mặt đẹp tựa thiên tiên của
nàng ngay trước mắt, hắn rất muốn được đặt lên môi nàng một nụ hôn.
Nhưng đành cố nén lại, liếm môi, không dám hành động bừa bãi sợ làm nàng tỉnh giấc. Một lúc sau, đại tiểu thư đã thả lỏng dần thân thể nằm rất
ngoan trong chăn, dường như đã ngủ say. Sở Phàm cũng cảm thấy an tâm nới lỏng vòng tay ra.

- Tiểu Sở… Tiểu Sở… đừng rời xa tôi…

Đột nhiên đại tiểu thư mơ màng nói.

Sở Phàm nghe vậy giật mình, vội vàng quay người, nhìn đại tiểu thư, nhận thấy nàng vẫn đang nhắm mắt, giống như đang ngủ.

- Không. Đừng rời xa tôi… đừng đi…

Đại tiểu thư vẫn líu ríu nói trong miệng.

Tim Sở Phàm đập mạnh, nhất định nàng đang nói mơ.

- Đại tiểu thư, tôi vẫn ở cạnh cô đây, sẽ không rời xa cô đâu.

Hắn nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai đại tiểu thư.

- Không được rời xa tôi. Cả đời này cũng không được rời xa…

Những lời cuối cùng, thanh âm của nàng chỉ còn nhỏ xíu.

Nhưng Sở Phàm vẫn nghe được. Trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc mãnh liệt.
Hắn nhìn cô gái trước mắt, lòng tràn ngập thương yêu, ánh mắt dịu dàng
âu yếm nói nhỏ:

- Đại tiểu thư, cô yên tâm. Tôi sẽ không rời xa
cô. Đêm nay tôi sẽ ở cạnh cô che chở cho cô ngủ. Cả đời này cũng nguyện ý ở cạnh cô.

Nói rồi hắn bước ra ghế, ngồi đó che chở cho đại tiểu thư đang ngủ say.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #227