Suy nghĩ của nhị tiểu thư thật là đơn thuần. Trong lúc cao hứng đã ôm
chầm lấy Sở Phàm. Hắn âm thầm thề, từ giờ vè sau phải làm cho nhị tiểu
thư cao hứng nhiều hơn nữa. Chỉ có thể mới được hưởng thụ vòng tay ôm ấp của người đẹp.
Sở Phàm mới tắm xong, trên người vẫn còn lưu lại mùi xà phòng thơm tươi mát, nhị tiểu thư ngửi ngửi, ma mãnh hỏi:
- Sở ca ca, anh tắm bằng xà phòng sao?
- Không dùng xà phòng thì dùng gì?
Sở Phàm nhận thấy, về vấn đề này, nhị tiểu thư quả thật quá ngây thơ.
- Trong nhà tắm không phải là có một đống sữa tắm sao? Có sữa tắm Pháp,
sữa tắm thư giãn, còn có cả sữa tắm Mentholatum dành cho nam giới nữa.
Anh cũng không dùng?
Nhị tiểu mắt chữ O mồm chữ A ngạc nhiên hỏi.
- Ách. Dùng, dùng để rửa tay, nhưng không dùng để tắm. Từ nhỏ tới giờ tôi chỉ tắm bằng xà phòng thơm thôi. Thói quen ấy mà.
Sở Phàm ôm đầu, cười ha hả.
- Từ sau anh không được tắm bằng xà phòng thơm nữa. Muốn dùng thì phải dùng sữa tắm! Hừ!
Nhị tiểu thư có vẻ bực bội, bảo.
Sở Phàm trợn tròn mắt, thì thầm hỏi:
- Tôi tắm bằng cái gì cô cũng muốn xen vào sao?
- Đương nhiên là xen vào! Nếu không thì ý tốt của chị Tiêm Tiêm đã trở thành vô ích rồi sao?
Nhị tiểu thư chống nạnh đanh đá đáp trả.
- Ý tốt gì của đại tiểu thư?
Sở Phàm hỏi ngớ ngẩn.
- Anh ngốc thật! Chị không biết anh dùng sữa tắm của hãng gì, cho nên đã
mua cho anh đến vài loại để dùng. Không ngờ anh lại không thèm dùng. Hừ! Định phụ lại tấm lòng của chị tôi đó hả? Tôi sẽ mách chị ý cho mà xem.
Nhị tiểu thư làm ra vẻ bà cụ non dạy đời.
- A. Hóa ra sữa tắm là đại tiểu thư mua cho tôi à?
Sở Phàm lúc này mới hết băn khoăn là lý do làm sao mà gần đây trong phòng tắm lại ở đâu ra lắm sữa tắm như vậy.
- Thế anh nghĩ nó từ đâu mà chui ra?
Nhị tiểu thư lườm Sở Phàm một cái sắc lẹm.
- Đại tiểu thư đã mua thì nhất định phải tắm rồi. Đại tiểu thư và nhị
tiểu thư đối tốt với tôi như thế, làm sao tôi có thể phụ. Kẻ không biết
không có tội. Nhị tiểu thư thương xót. Nếu không được thì để tôi đi tắm
lại, lần này sẽ dùng sữa tắm tắm từ đầu đến chân. Có được không?
Sở Phàm cười cười, nói với vẻ nịnh nọt.
Nhị tiểu thư chống ngón trở dưới cằm duyên dáng nói:
- Điều này còn phải chờ xem biểu hiện sau này của anh nữa. Ví dụ nếu
trong ba ngày tới mà anh không dẫn chị Lâm Mộng Kỳ tới, tôi sẽ mách với
chị Tiêm Tiêm hết mọi chuyện! Hừ!
Nói xong nàng chạy biến vào phòng, không để cho Sở Phám á hả được nửa câu.
“Cô bé này đã biết cách trả thù rồi!” Sở Phàm nghĩ thầm. Đang muốn chạy
đuổi theo, bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoái réo inh ỏi trong
phòng, hắn đành chạy vội về bắt máy.
Số điện thoại lạ. Vừa thắc mắc không biết ai gọi tới, hắn vừa bắt máy:
- A lô.
- Sở tiên sinh, còn nhớ tôi không?
Bên trong điện thoại truyền đến một giọng con gái trong trẻo thanh nhã như nước.
Nghe tiếng nói ấy, tim Sở Phàm đập thình thịch. Âm thanh thanh nhã này dù
hàng chục năm nữa hắn vẫn nhận ra. Đây đúng là tiếng của Lam Tuyết.
Trên đời này tổng cộng có hai loại người có thể khiến cho người ta gặp một
lần là nhớ mãi. Nếu như đã nhớ kỹ một cô gái thì cũng có thể nhớ kỹ đặc
thù trên người cô ấy. Ví dụ như giọng nói của cô ấy, mùi hương trên
người cô ấy, tư thế khi cô ấy đang đi trên đường, v.v.
Mới nghe
tiếng nói thôi, Sở Phàm đã lập tức nhận ra. Hắn thực sự vui sướng, hít
một hơi thật sâu, cố gắng lắm mới nén sự kích động xuống, sửa một giọng
bình thản trả lời:
- Lam Tuyết, cô hỏi tôi như thế, có phải đã
biến giọng để thử tôi không? Nếu không thì giọng nói của cô, đến già tôi cũng nhận ra!
- A, tôi chủ quan quá rồi. Ha ha. Anh có bận gì không?
Lam Tuyết cười nhẹ.
Một cô gái hỏi anh: “Anh có bận gì không?” thì đến tám chín phần mười là cô ấy có điều muốn nói với anh. Sở Phàm vội vàng nói:
- Tôi không bận gì đâu. Mấy hôm nay chỉ nằm nhà xem tivi thôi. Cuối cùng
ông trời cũng có mắt. Hôm nay đã nhận được điện thoại của cô rồi!
- Thật không đó? Mấy hôm nay tôi bận chút việc riêng, vừa mới dàn xếp
xong xuôi. Tôi định ở lại Bắc Kinh một thời gian. Đúng rồi. Tối nay nếu
không bận gì thì mời anh qua chơi. Ở đây tôi cũng chẳng quen ai mấy,
muốn rủ anh ra ngoài nói chuyện phiếm một chút.
Lam Tuyết bảo.
Sở Phàm nghe vạy trong lòng thầm tán thưởng, đồng ý gấp:
- Được chứ. Vừa lúc tôi cũng đang muốn tìm ai đó nói chuyện. Không nghĩ là cô gọi điện. Cô đang ở đâu?
- Tôi ở quán bar Thiên Thủy. Anh tới rồi gọi cho tôi nhé, tôi sẽ chạy ra đón.
- Được. Chờ một chút nhé. Tôi sẽ tới liền.
Quăng cái điện thoại sang một bên, hắn vội vội vàng vàng thay một cái áo lam
nhạt và quần bò, rồi lại cẩn thận chau chuốt vuốt keo mớ tóc của mình.
Ngắm trước ngắm sau ưng ý rồi mới ra ngoài.
- Nhị tiểu thư, tôi có việc ra ngoài một chút. Chốc nữa sẽ quay về!
Qua cửa phòng nhị tiểu thư, hắn nói vọng vào.
- Ừ. Biết rồi!
Nhị tiểu thư cũng lớn tiếng đáp vọng ra.
Sở Phàm xuống lầu lấy xe lái ra đường lớn, phóng thẳng tới quán bar Thiên
Thủy. Quán bar này trang trí rất tao nhã lại yên tĩnh nhẹ nhàng, đồ dùng bên trong rất sang. Những người tới đây đều là những người không chỉ có tiền mà còn có hiểu biết, không thích đám công tử nhà giàu lắm tiền
thiếu trí tuệ chỉ biết khoe khoang.
Hắn rất hào hứng. Từ khi
xuống máy bay, đã ba ngày nay hắn không có tin tức gì của Lam Tuyết. Hắn còn tưởng Lam Tuyết đã quên hắn như vô số khách qua đường khác. Không
ngờ đêm nay lại nhân được điện thoại của cô. Sự mừng rõ phấn khích này
có thể hiểu được.
Tới quán bar Thiên Thủy, Sở Phàm không gọi cho
Lam Tuyết để cô ra đón, hắn đi thẳng vào trong. Bên trong quán rất đông. Tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương bay múa giữa không trung, không khí rất
tĩnh và thanh nhã. Hoàn toàn khác những quán bar ồn ào bừa bãi kích động người ta.
Sở Phàm đi vào bên trong, tìm kiếm Lam Tuyết. Một cô
gái như cô chắc sẽ chọn một vị trí kín đáo. Bản thân cô giống như một
đóa u lan trong tuyệt cốc, không ồn ào náo động, rất chân phương. Phong
thái này của Lam Tuyết hẳn không phải ai cũng có. Sở Phàm rất nhanh tìm
thấy cô đang ngồi trong một góc sáng của quán bar. Khuôn mặt xinh đẹp
trang nhã của cô vẫn phảng phất một nét buồn, nay lại càng động lòng
người hơn khi cô chỉ ngồi đó một mình.
Tìm được cô rồi, Sở Phàm
cũng không nóng vội chạy tới. Hắn chạy đi tìm người chơi đàn violon
trong quán nói vài câu. Người ấy bước tới chỗ Lam Tuyết, chơi hơi cúi
chào:
- Làm phiền tiểu thư, có vị tiên sinh đằng kia muốn gửi tới cho cô một bản nhạc. Mời cô thưởng thức!
- Xin hỏi vị tiên sinh kia là ai?
Lam Tuyết ngạc nhiên.
- Là tôi.
Một tiếng nói chất phác điềm đạm vang lên bên tai cô. Vừa quay đầu lại cô đã thấy Sở Phàm đang mỉm cười, thản nhiên ngồi xuống.
- Anh… anh tới lúc nào thế? Sao không gọi điện cho tôi ra đón?
Lam Tuyết ngạc nhiên vui mừng hỏi.
- Tôi muốn thử xem chúng ta có thật là có duyên không, nên tự mình vào đây tìm cô.
Sở Phàm thản nhiên đáp lại
- A. Kết quả thế nào?
Khóe miệng Lam Tuyết hơi kéo lên, hỏi hắn.
- Kết quả à? Không có kết quả. Tôi vừa mới vào, liếc mắt một cái đã thấy cô. Căn bản là không cần phải thử.
Sở Phàm đáp.
- Không có kết quả cũng là một loại kết quả. Ít nhất chúng ta cũng có thể loại trừ được lý do là chữ duyên.
Ánh mắt Lam Tuyết vẫn bình thản như nước.
- Không thể không thừa nhận là như thế được. Hôm nay cô mặc váy lam, cùng với tên của cô vô cùng hợp. Tôi không muốn khen cô đẹp, tránh bị rơi
vào tình trạng dung tục. Nhưng tôi nhận thấy, đứng trước cô tôi chỉ là
một kẻ phàm phu tục tử thôi. Không thể không trở thành một kẻ phàm phu
tục tử được.
Sở Phàm chuyển đổi chủ đề rất đột ngột.
-
Nhưng anh đã khen tôi đó thôi. Tôi vui lắm, vì cảm thấy lời anh nói chân thành. Tôi đang nghĩ, có phải với các cô gái khác anh cũng thường ca
ngợi chân thành như vậy phải không?
Lam Tuyết thản nhiên lắc lắc chén rượu màu lam.
- Câu hỏi này nếu tôi nói không thì cô cũng không tin. Mà nói có lại thấy có lỗi với lương tâm. Cho nên rất khó trả lời. Có điều tôi không nói
dối chút nào đâu. Trước cái đẹp, tôi thường không kìm chế nổi chân thành ca ngợi vài câu.
Sở Phàm thản nhiên.
Lam Tuyết nghe vậy nở nụ cười, cô cười giống như một đóa u lan nở rộ, xinh đẹp mà thanh nhã:
- Giờ mới biết nói chuyện với anh cũng đau đầu đó. Nhưng được cái là có
thể tập cho trí óc phản ứng nhanh. Bởi anh nói chuyện cũng đầy thâm ý.
Không ngẫm lại thì không thưởng thức được hết ý tứ trong lời nói của
anh.
- Trước giờ tôi vẫn cho rằng nói chuyện cũng giống như chơi
cờ. Cùng là cần đối thủ. Nói chuyện mà tìm không được người ngang cơ thì thật mất hết cả thú vị. Kỳ thật tôi là loại người không biết thưởng
thức cái gì cả. Nhưng mà nói chuyện với cô lại có thể nói ra được vài
câu mang tính thưởng thức như thế đúng là nhờ cả vào cô đấy.
Sở Phàm cười cười.
- Ha ha. Anh thật là kỳ lạ đó. Có đôi khi nói chuyện làm cho người khác
cảm thấy như đang lọt vào trong sương mù, có lúc lại rất thật thà thẳng
thắn. May mà tôi biết anh là người bình thường, nếu phải người khác có
lẽ sẽ nghĩ anh là người tâm thần rối loạn đấy.
Lam Tuyết hiểu ý hắn, bảo.
- Nói thật ra, đối với tôi mà nói, cô là một đối thủ rất tốt để nói chuyện. Bởi tôi rất thưởng thức cô!
Sở Phàm nói, giọng rất thật thà.
Lam Tuyết cảm thấy trong lòng nao nao. Cô nói:
- Trên đời này được một người khác thưởng thức và tán thành là một điều
rất đáng tự hào. Kỳ thực tôi cũng rất thưởng thức anh. Nói thật với anh, anh là người mà tôi nghĩ rằng có thể tin tưởng kết bạn, nếu không tôi
cũng chẳng hẹn anh ra đây.
Sở Phàm nghe vậy, trong lòng cảm thấy
ấm áp. Sống trên đời này mỗi người đều là một tâm hồn cô đơn. Bở vì cô
đơn nên họ mới đi tìm một tâm hồn khác, mới có thể kết giao bằng hữu
sinh tử. Cho nên, làm một người đàn ông trên đời mà có một cô gái nói
với anh rằng “anh là một người mà tôi có thể tin tưởng kết bạn” hẳn là
phải hạnh phúc lắm – ít nhất đã có một cô gái đồng cảm với mình, nếu cô
gái ấy lại là một cô gái xinh đẹp và sâu sắc như Lam Tuyết thì người đàn ông ấy có thể cười đến ba ngày ba đêm.
Sở Phàm cười dịu dàng, hỏi:
- Đúng rồi, mấy hôm nay cô đã đi đâu chơi rồi?
- Tôi làm gì có thời gian mà đi chơi. Mấy hôm nay tôi lo đi tìm phòng,
rồi mua đồ đạc, sắp xếp dọn dẹp, vân vân và vân vân. Ba ngày vừa rồi của tôi toàn làm mấy việc ấy đấy!
Trong lòng mừng rỡ, hắn hỏi:
- Nói vậy cô định ở lại Bắc Kinh một thời gian nữa?
- Ừ. Tôi đã mua một căn nhà nhỏ ở bên Đông Thành rồi.
Hắn nghe vậy hơi bất ngờ. Cô gái xinh đẹp thanh nhã này mới đến Bắc Kinh đã mua nhà, lại còn đồ đạc. Tất cả chỉ mất chưa tới ba ngày. Từ đó có thể
thấy được chỗ hơn người của cô.
- Đừng nói là vì tôi nên cô mới ở lại Bắc Kinh đó nhé.
Sở Phàm trêu chọc.
- Ha ha, câu nói ấy hẳn là của người đã tu luyện da mặt dày đến xuất chúng.
Lam Tuyết không trả lời câu hỏi của Sở Phàm mà nói bóng gió.
- Đối với đàn ông, da mặt dày luôn là điều tốt. Rất nhiều hoàn cảnh đáng
xấu hổ mà đàn ông chỉ nhờ vào da mặt dày mới có thể giải quyết được thôi đấy.
Sở Phàm đáp lại vẻ ý nhị.
- Aizzzz. Cái gì anh nói ra cũng đều có một mức độ hợp lý nhất định.
Lam Tuyết nói xong nhìn về giữa sàn nhảy, lúc này đã tới màn khiêu vũ. Cô hỏi:
- Anh nhảy với tôi một bản đi?
- Tôi nhảy kém lắm. Cô không sợ tôi dẫm lên váy sao?
Sở Phàm cẩn thận bảo trước.
- Không sợ. Trừ phi là anh chủ tâm làm thế.
Lam Tuyết cười cười.
Nghe vậy Sở Phàm đứng lên nâng tay Lam Tuyết đi về phía sàn nhảy. Bàn tay cô như búp măng mùa xuân, mềm mại mượt mà, rất ấm áp.
Tới giữa sàn, Sở Phàm nhẹ nhàng đặt tay trái lên lưng áo người đẹp, nhẹ
nhàng bước đi theo tiết tấu của điệu nhạc. Lam Tuyết mặc một chiếc váy
xanh khi khiêu vũ giống như một nàng tiên, xinh đẹp, tỏa sáng. Khí chất u buồn thanh nhã của cô thấm đẫm vào từng bước nhảy uyển chuyển. Nhìn cô
khiêu vũ giống như đang thưởng thức màn biểu diễn nghệ thuật tuyệt đỉnh
nhân gian.
Đứng cạnh cô, Sở Phàm chỉ làm nền. Hắn tùy theo dẫn
dắt của cô mà bước. Một vài người nhìn vào họ đang khiêu vũ đã thầm mắng lớn trong lòng. Nhảy kém như vậy mà cũng không biết xấu hổ bước ra sàn
mà nhảy? Mà có nhảy cũng phải biết là mình không xứng nhảy cùng với một
mỹ nữ như vậy. Đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!
Còn Sở Phàm thì không thèm quan tâm đến ánh mắt của họ. Hắn chỉ chìm đắm trong
không gian chỉ có hắn và Lam Tuyết đang khiêu vũ. Chìm đắm trong đôi mắt sâu thẳm như làn nước trong vắt của cô. Hắn mải mê lắng nghe mùi hương u lan từ Lam Tuyết. Có điều, những nam nhân khác nhìn thấy vẻ mặt đó của
hắn, đều muốn nhào đến đập cho hắn một trận cho nhừ tử.
Con người kém cỏi ở chỗ không biết giữ những gì mình đang có mà lại thèm muốn
những thứ của người khác. Ví dụ như rất ghen ghét với cái đẹp.
Mái tóc màu lam của Lam Tuyết tung bay, khuôn mặt u buồn xinh đẹp thanh nhã mang theo vẻ hào hứng. Khóe miệng hơi cười. Dáng người lả lướt bước đi. Cô đang nhảy rất say mê. Có thể thấy, đã thật lâu rồi cô không thấy vui như vậy.