Chương 222: Trần Tuấn Sinh Sa Lầy


Bắc Kinh.

Trong quán bar Đông Thành, Trần Tuấn Sinh đang ngồi tít trong góc uống rượu một mình.

Đây là quán bar nổi tiếng tại Bắc Kinh, mỗi ngày không biết bao nhiêu đàn
ông tới đây săn tìm người đẹp để thỏa mãn cái bản tính nam nhân, mà ở
đây, các cô gái tìm đến để tìm quên đi sự cô đơn cũng rất nhiều.

Có điều không phải ai cũng có thể bước vào quán bar này, chỉ có những ai có thẻ hội viên mới có thể vào.

Giờ phút này, không khí trong bar dần sôi động. Có vài nhóm thanh niên nam
nữ đang tụ tập lại với nhau, họ thấy ai hay hay mắt, thì đứng bên cạnh
người đó uống rượu. Nam thì trêu ghẹo, nữ thì liếc mắt đưa tình, bộ quần áo tiết kiệm vải tối đa khoe hết cả những gì phong vận quyến rũ nhất.
Sau đó, người con trai sẽ mời bạn gái ra khiêu vũ, trong ánh đèn mờ mờ
ảo ảo, họ đụng chạm nhau, họ vuốt ve nhau, họ kích thích nhau, thân thể
mềm mại của người con gái sẽ được chăm bẵm đến từng milimet.

Giai đoạn tiếp theo là tìm một cái phòng, rồi tận tình hưởng thụ. Mà trong
quán bar cũng có mấy phòng nho nhỏ. Nếu đôi nam nữ ấy có thể thỏa thuận
được với chủ quán bar thì có thể mượn một phòng nho nhỏ, ở trong đó mà
hưởng thụ khoái lạc.

Lúc này Trần Tuấn Sinh vẫn đang ngồi một
mình trong góc bar cùng với một ly whisky. Gã không mang theo vệ sĩ, bốn tay lần trước đã bị Lâm Phong và Lâm Phi Dật đem người đánh cho tàn
phế. Giờ gã vẫn không tìm thuê người khác, thứ nhất là sợ ba gã biết
chuyện, thứ hai là gã không đủ tiền.

Mấy ngày gần đây, Trần Tuấn
Sinh nhận thấy đám phú gia công tử vẫn thường hay cho gã tiền hình như
đang tránh gã như tránh ôn thần, cũng không cho gã tiền tiêu nữa, gã gọi điện thoại thì mấy người đó cũng không nghe, bằng không thì vội vội
vàng vàng cáo bận. Tóm lại là đủ mọi cách tránh né gã, điều này làm cho
gã cảm thấy rất buồn bực, không có đám phú gia công tử này tài trợ, gã
không ngẩng mày ngẩng mặt lên được, 3000 đồng tiền tiêu vặt một tháng
của ba mẹ gã căn bàn chẳng đủ cho gã tiêu được mấy ngày.

Nhưng
mà, hai ngày trước, trong một buổi tụ họp của đám phá gia công tử, gã có quen một người trẻ tuổi tên Từ Lãng. Lần gặp gỡ đó, gã và Từ Lãng nói
chuyện với nhau rất ăn ý, thậm chí còn cảm thấy như thể huynh đệ sinh tử chi giao. Đêm đó gã cùng Từ Lãng đã kết thân, rủ rê nhau đi tới hộp đêm ca hát nhảy nhót.

Tối hôm sau, Từ Lãng hẹn gã ra ngoài, nói rằng sẽ dẫn gã đi tới một nơi tuyệt hảo, theo như lời hắn, nơi tuyệt hảo ấy
chính là quán bar này. Tại đây, Từ Lãng với tư cách là hội viên đãi gã
rất tốt. Ngay tại đây, qua lời giới thiệu của Từ Lãng, gã đã làm quen
với một cô gái tên A Thiến, ngay lập tức gã bị ánh mắt tràn đầy nhục dục quyến rũ của cô nàng bắt mất hồn. Cùng với dung mạo xinh đẹp, thân hình thành thục gợi cảm đã làm cho gã bị kích thích đến từng tế bào. Đêm đó
trong đầu Trần Tuấn Sinh chỉ còn mỗi ý tưởng là muốn qua đêm cùng A
Thiến.

Mà Từ Lãng có vẻ rất hiểu ý gã, cố ý vun vào cho gã và A
Thiến, còn cô nàng dường như cũng có hứng thú với gã. Hai người giống
như đang hỏa bốc từng cơn. Đêm đó, gã cùng với A Thiến mượn ngay một
gian phòng nho nhỏ của quán bar mà phong lưu khoái hoạt. Công phu trên
giường của A Thiến làm cho gã si mê, chưa bao giờ gã gặp một phụ nữ như
cô, cứ liên tục làm gã chìm đắm trong bể tình không tài nào kiềm chế
nổi.

Đêm nay gã tới quán bar này, cũng vì muốn được gặp lại A
Thiến của gã một lần nữa. Lần này, gã nhận thấy một ngày không được thấy A Thiến thì mình giống như kẻ mất hồn, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ngày đêm mong nhớ, tinh thần trì trệ, cảm xúc hỗn độn.

Trong quán bar, Trần
Tuấn Sinh ngồi một mình trong góc có vẻ rất nổi bật. Dù sao đây cũng là
nơi người ta đến đẻ tìm cảm giác kích thích, chứ không phải tìm sự cô
độc tĩnh lặng, bởi vậy Trần Tuấn Sinh đã thu hút sự chú ý của đám phụ nữ nơi đây. Rõ ràng, Trần Tuấn Sinh rất đẹp trai, dáng người lại cao lớn,
một công tử như vậy rất dễ trở thành tâm điểm chú ý của một vài bà cô
hơn ba chục tuổi trong bar. Họ rất thích những chàng công tử bột trẻ
tuổi đẹp trai như Trần Tuấn Sinh.

Có điều gã chẳng thèm để ý tới
những ám hiệu, những gợi ý, những cái liếc mắt, của đám phu nhân ấy. Gã
vẫn thủy chung ngồi đó một mình chờ Tư Lãng.

Gã cảm thấy Từ Lãng
là một người anh em rất tuyệt. trong quán bar này, mọi chi phí đều do Từ Lãng thanh toán. Hơn nữa, Từ huynh đệ còn giúp gã đăng ký được làm hội
viên của bar vốn mất không ít tiền. Nói cách khác, từ giờ về sau, Trần
Tuấn Sinh tại quán bar này được miễn phí. Đêm nay gã tới để tìm A Thiến
của mình, nhưng lại không thấy. Sau một đêm triền miên, hai người cũng
không để lại thông tin liên lạc. Thật ra, ở bar, vui vẻ một đêm, sáng
hôm sau hai người nam nữ cũng không tiếp tục liên hệ nữa, coi như đến
sáng là ai đi đường nấy thôi.

Nhưng Trần Tuấn Sinh dường như bị A Thiến mê hoặc, trong lòng bức bối nhớ thương A Thiến. Chẳng có cách nào khác, gã đành liên hệ với Từ Lãng, nhờ Từ huynh đệ giúp cho được gặp A
Thiến lần nữa.

Từ Lãng nhận điện thoại của gã, bảo là sẽ tới bar
ngay, Trần Tuấn Sinh ruột gan như lửa đốt chờ người bạn tốt của mình,
thầm nghĩ giờ này Từ huynh đệ đáng lẽ đã tới đây rồi chứ nhỉ.

Hắn nhìn về phía cửa bar chờ đợi, mong mỏi. Quả nhiên đã thấy bóng một
thanh niên đẹp trai, điềm đạm đang bước tới. Trần Tuấn Sinh thoáng nhìn
đã nhận ra Từ Lãng, mừng rơn, vội vàng vẫy tay.

Từ Lãng mỉm cười, lúc sau đã tới ngồi đối diện hắn, nhấp ngụm rượu, cười nói:

- Người anh em, sao lại hẹn tôi tới đây? Tối qua vui vầy với A Thiến chưa mệt sao? Còn muốn ăn thịt những mỹ nhân khác nữa à?

- Anh Từ nói đùa rồi. Nói ra cũng không sợ anh Từ chê cười, hình như tôi
đã thích A Thiến. Đêm nay tới đây cũng chỉ vì nhớ nàng quá, mong gặp lại được nàng, nhưng cũng không có cách nào! Trần Tuấn Sinh khẽ thở dài đầy tâm trạng

- Haizzz,, tôi hiểu rồi, cậu Trần muốn nhờ tôi giúp để được gặp lại người đẹp A Thiến phải không?

Từ Lãng hỏi lại Trần Tuấn Sinh.

- Người anh em, giúp tôi đi mà. Chưa bao giờ tôi si mê một người nào như thế…

Trần Tuấn Sinh ngượng ngùng xác nhận.

- Không thành vấn đề! Không thành vấn đề! Nếu người anh em đã mê mẩn cô
ấy đến vậy thì tôi sẽ cho anh số điện thoại của A Thiến, để anh có thể
chủ động liên lạc với cô ấy.

Từ Lãng đáp ngay.

- Đúng. Đúng rồi. Tốt quá!

Trần Tuấn Sinh mừng rõ nói.

Lấy được số điện thoại của người đẹp từ tay bạn tốt, Trần Tuấn Sinh vội
vàng đi ra đằng sau quán bar, tìm nơi yên tĩnh gọi điện thoại cho mỹ
nhân.

Hai mươi phút sau, Trần Tuấn Sinh đã trở lại, trên mặt không giấu được vẻ phấn khích. Từ Lãng thấy vậy cười ha ha hỏi:

- Chậc chậc. Sức hấp dẫn của người anh em không phải đơn giản đâu. Nhìn vẻ mặt của cậu cũng đoán được đã thành công đúng không?

Trần Tuấn Sinh không nhịn nỏi cười rạng rỡ:

- Hà hà, không phải đều là nhờ anh Từ giúp đỡ sao? Cạn ly!

Hai người vừa nói chuyện vừa uống rượu. Nửa giờ qua đi, trong quán bar xuất hiện một dáng hình cao gầy, ăn mặc rất bốc lửa. Phía dưới cái váy dài
đến mông là đôi chân trắng muốt uyển chuyển bước trên một đôi dép cao
gót duyên dáng. Cô chẳng những xinh đẹp kiều diễm, lại có thân hình gợi
cảm quyến rũ. Vào đến bar, cô đã thu hút hết ánh mặt thèm thuồng của
phần lớn những kẻ săn người đẹp.

Cô đi thẳng tới bàn Trần Tuấn Sinh. Gã vội vàng đứng lên đón, giọng điệu kích động:

- A Thiến, em tới rồi! Mời ngồi! Mời ngồi!

Thì ra mỹ nữ này chính là A Thiến. Cô đặt cái bóp nhỏ đang cầm trên tay xuống ghế sofa, nhẹ nhàng ngồi xuống, yêu kiều cười nói:

- Để Trần công tử chờ lâu rồi. Từ Lãng, anh cũng ở đây à?

- Đúng vậy. Tôi tới được một lúc rồi. Nhưng hình như tôi không nên tới. Xem ra đêm nay tôi phải làm bóng đèn rồi!

Từ Lãng cười khổ bảo.

- Sao lại thế? Mọi người cùng nói chuyện mà, ha ha.

Trần Tuấn Sinh vẫn rất cao hứng, quay sang hỏi A Thiến:

- Em muốn uống gì?

- Cái gì cơ? Muốn chuốc rượu em phải không?

A Thiến cười, quyến rũ liếc mắt với Trần Tuấn Sinh.

Gã ngẩn ngơ nhìn A Thiến, vẻ đẹp quyến rũ của cô nàng thật làm gã chỉ muốn đè ngay xuống, vội vàng cười nói:

- Không. Không có. Tửu lượng của anh cũng đâu xuất sắc lắm. Làm sao có thể chuốc rượu em được.

- Trần công tử không muốn mời em uống rượu thì hẹn em ra đây làm gì chứ? Đừng nói là tìm em nói chuyện phiếm nha.

A Thiến yêu kiều thánh thót cười, làm như vô tình chạm nhẹ vào thân thể đang mẫn cảm của Trần Tuấn Sinh.

Nhìn A Thiến, dục hỏa trong Trần Tuấn Sinh đã bốc cao ngùn ngụt, giờ lại bị
khiêu khích, gã không thể chịu nổi. Chỉ đành cố gắng nén xuống, cười
nói:

- Đêm qua, sau khi chia tay, anh nhớ em vô cùng, hình ảnh em choán đầy tâm trí. Đêm nay anh mong có thể hẹn gặp em để nói chuyện
hoặc khiêu vũ một chút mà.

- Đã tới đây thì đâu phải chỉ đơn giản là khiêu vũ và chuyện phiếm như thế. Hi hi!

A Thiến vẫn tiếp tục nụ cười quyến rũ chết người.

Trần Tuấn Sinh nghe vậy, mặt đỏ lên, tất nhiên gã đâu phải chỉ muốn khiêu vũ và nói chuyện.

Bồi bàn đã đem rượu tới, Trần Tuấn Sinh đứng dậy tiếp ly rượu. Từ Lãng kín
đáo nhìn A Thiến, cô hiểu ý gật gật đầu. Ánh mắt ra hiệu thoáng qua kín
đáo này Trần Tuấn Sinh không hể hay biết.

A Thiễn lấy ra một điếu thuốc từ bóp của mình, châm lửa rít một hơi, ghé sát vào tai Trần Tuấn
Sinh, từ từ phả ra làn khói trắng, thì thầm:

-Anh hút một điếu nhé, rồi cùng em ra kia khiêu vũ.

Nói xong liền đặt điếu thuốc lên môi Trần Tuấn Sinh.

-Vì sao?

Trần Tuấn Sinh ngớ ngẩn hỏi.

- Thuốc này hút xong thì nhảy mới thấy kích thích. Anh có biết không, là kích thích mà.

A Thiến lặp lại từ “kích thích” lần thứ hai, cũng rút ra một điếu thuốc, châm lửa.

Nghe vậy, Trần Tuấn Sinh không ngần gại rít một hơi thật dài, cảm thấy có gì đó lạ lạ, một cảm giác phiêu phiêu bay bổng, hưng phấn vô cùng. Cả thân thể và tinh thần của gã như đang bay bổng. Cảm giác lâng lâng này trước đây gã chưa hề trải qua. Gã tham lam rít một hơi nữa, lại một hơi nữa,…

Bên cạnh gã, người bạn tốt Từ Lãng đang nhẹ nhàng mân mê ly rượu. Hắn chăm
chú quan sát phản ứng của Trần Tuấn Sinh sau khi hút thuốc, ánh mắt
không hề thân thiện, thậm chí còn trở nên âm trầm lạnh lẽo, một tia hàn ý lóe lên, hắn nhìn Trần Tuấn Sinh như nhìn một kẻ rác rưởi đã rơi xuống
cái đáy vực sâu mà hắn đã giăng sẵn.

Hút hết một điếu thuốc, Trần Tuấn Sinh ngây ngất. Lúc này đây gã đang ở trong một trạng thái kích
thích phấn khích đến cực độ, cả người dường như đang lâng lâng bay bổng. Bị kích thích tột độ, gã không kìm nổi, vươn tay ôm lấy vòng eo mềm mại của A Thiến. A Thiến yêu kiều cười, cô không né tránh, ngược lại còn lả lơi cười ngả vào ngực Trần Tuấn Sinh. Ôm mỹ nhân trong lòng, nhiệt
huyết của Trần Tuấn Sinh dâng lên, hỏa dục lại bộc phát.

A Thiến dường như cố ý, bàn tay phải đặt lên đũng quần của Trần Tuấn Sinh, kêu lên kinh ngạc:

- Ủa? Trần công tử, thế này là sao? Cậu bé của anh đã thức dậy rồi đây này!

Hành động đó của A Thiến làm cho Trần Tuấn Sinh muốn kìm nén mà không nổi. Từ Lãng ở bên cạnh nói:

- A Thiến, cô xinh đẹp gợi cảm như thế, cậu Trần bạn tôi đã sớm chịu
không nổi rồi. Tôi nghĩ hai người đi khiêu vũ đi, chứ ở đây liếc mắt đưa tình như vậy không thèm quan tâm đến cảm giác của tôi sao? Ha ha…

Nghe vậy, Trần Tuấn Sinh có chút ngượng ngùng, gã ấp úng nói:

- Anh Từ, tôi… tôi kìm lòng không nổi… thông cảm nhé.

- Ôi dào, nói lung tung gì thế? Còn không coi tôi là bạn sao? Cạn ly đi!

Nói rồi Từ Lãng cùng Trần Tuấn Sinh cụng nhau một ly

A Thiến kéo tay Trần Tuấn Sinh, nũng nịu:

- Chúng ta ra nhảy đi, được không?

- Nhưng… nhưng…

Trần Tuấn Sinh nhìn người bạn tốt Từ Lãng của gã. Đương nhiên gã rất nóng
lòng muốn cùng A Thiến khiêu vũ, nhưng lại cảm thấy bỏ rơi bạn mình ở
đây cũng không hay lắm.

- Đi đi thôi. Đừng có để người đẹp A Thiến chờ đợi nữa.

Từ Lãng cười cười nói.

- Vậy chúng tôi đi ra khiêu vũ trước.

Trần Tuấn Sinh mừng rỡ nói theo, ôm eo A Thiến đi ra sàn nhảy.

A Thiến theo gã đi về phía sàn, trong một thoáng, cô quay đầu lại nhìn Từ Lãng, ánh mắt giống như chờ xin chỉ thị từ hắn.

Từ Lãng gật đầu, A Thiến liền nhanh nhẹn kéo tay Trần Tuấn Sinh vào giữa sàn nhảy.

Giữa sàn nhảy, Trần Tuấn Sinh nhảy như điên! Hai tay không nhịn được muốn
tung hoành khắp người A Thiến. Còn A Thiến thì vẫn cứ yêu kiều cười
tươi, vừa lảng tránh vừa dụ dỗ gã. Cô lại còn làm ra hàng loạt động tác
làm cho người ta muốn chảy máu mũi. Trần Tuấn Sinh đã gần như bị mê hoặc hoàn toàn.

Phía bên kia, Từ Lãng lúc này đang trầm ngâm hút
thuốc, cặp mắt điềm đạm kia của hắn trở nên lạnh lẽo. Sau đó hắn ra
ngoài, rút điện thoại, chờ tới khi đầu dây bên kia có người bắt máy mới
nói giọng cung kính:

- Trương thiếu gia, mọi chuyện vẫn theo đúng kế hoạch. Trần Tuấn Sinh đã bị A Thiến mê hoặc. Hơn nữa, A Thiến đã cho hắn hút thuốc, khoảng chừng ba ngày nữa, thằng ranh này sẽ hoàn toàn
phụ thuộc vào chúng ta.

- Tốt lắm. Mày làm không tồi đó nha. Nói
với A Thiến dần dần tăng dược lực, làm sao cho đến sáng Trần Tuấn Sinh
trở thành một con nghiện. Ngoài ra nói thêm với A Thiến phải tìm hiểu
được sở thích khẩu vị của thằng này, bất kể từ những thứ chi li nhỏ nhặt nhất cũng phải làm cho nó mê mẩn không dứt ra được!

Từ trong đầu máy bên kia truyền đến một âm thanh nhẹ nhàng.

- Tôi hiểu. Tôi sẽ chuyển lời nói của Trương thiếu gia cho A Thiến.

Từ Lãng cung kính đáp.

- Được! Mày cứ tiếp tục quan sát đi, có chuyện gì gọi cho tao.

- Không có chuyện gì đâu. Không quấy rầy Trương thiếu gia nữa. Bye bye!

Từ Lãng nói xong ngắt điện thoại, quay trở lại ghế dài.

Ngoài sàn nhảy, Trần Tuấn Sinh và A Thiến vẫn đang khiêu vũ, lửa dục trong
lòng Trần Tuấn Sinh bốc cao ngùn ngụt. Gã thèm thuồng nhìn vào bộ ngực
trắng nõn đã lộ ra đến phân nửa của A Thiến đang đung đưa nhảy nhót, gã
thầm tưởng tượng đến lúc được thỏa thuê cắn liếm cặp đùi cứ ẩn ẩn hiện
hiện trước mặt mình. Gã sắp chịu không nổi nữa. Gã cần được thỏa mãn
ngay lập tức. Gã chỉ muốn đè ngay A Thiến ra sàn nhảy mà nhào vào thân
thể cô nàng để giải tỏa hết luôn thôi.

Phía bên này Từ Lãng đã bố trí phòng cho Trần Tuấn Sinh, sau khi khiêu vũ xong, gã và A Thiến có thể vào đó để ân ái triền miên.

Mà Trần Tuấn Sinh lại không hề biết rằng gã đang dần dần rơi xuống đáy vực sâu thăm thẳm…

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #222