Chương 220: Sự Ủy Nhiệm Của Đại Tiểu Thư ...


Sở Phàm mơ màng tỉnh dậy, theo thói quen hắn sờ tay sang bên
cạnh nhưng không giống như dự kiến, thân hình kiều điềm của
Trầm Mộng Lâm không thấy đâu cả. Hắn sửng sốt cả người, rõ
ràng là Trầm Mộng Lâm giống như con mèo nhỏ rúc vào trong lồng ngực của hắn giờ không thấy đâu, bên cạnh vẫn lưu lại mùi
hương cơ thể của Trầm Mộng Lâm, trên cái ga trải giường màu
vàng kia vẫn còn vết máu đỏ sẫm chứng tỏ sự dịu dàng triền
miên của tối hôm qua.

Sở Phàm tìm trên giường được quần lót của mình, mặc vào rồi đi ra ngoài đồng thời gọi:

- Tiểu Lâm. Tiểu Lâm...

- "Dạ" Tiếng của Trầm Mộng Lâm từ trong nhà bếp phát ra. Cô nói:

- Sở ca ca, anh tỉnh rồi à. Em đang làm bữa sáng trong này.

- Vậy à.

Sờ Phàm đáp lời rồi đi tới phòng bếp. Quà thật Trầm Mộng Lâm
đang sửa soạn bữa sáng. Tuy vậy ánh mắt của Sở Phàm chỉ nhìn chằm chằm vào trên người của Trầm Mộng Lâm. Hắn phát hiện ra
cô gái nhỏ này không ngờ lại mặc áo ngủ bằng chất liệu tơ,
bên trong áo ngủ lại không mặc thêm cái gì cả, nhìn thật mê
người.

Sở Phàm không kìm nổi vòng ra sau lưng ôm lấy cái
eo nhỏ của Trầm Mộng Lâm, tiếp theo cái tay phải sờ soạng đùi
của cô theo hướng từ dưới lên trên.

- Đáng ghét thật. Sở ca ca làm gì vậy hả? Em đang phải nấu mì đấy.

Trầm Mộng Lâm cảm giác tay phải của Sở Phàm đã sờ đến bắp đùi
của mình, nếu tiếp tục tiến lên trên thì phải là... Cô lại
không mặc quần lót.

- Vậy thì thôi, nhưng mà phải tặng em một cái hôn mới được.

Sở Phàm nói xong liền đặt một nụ hôn trên khuôn mặt mộc của Trầm Mộng Lâm.

"Chụt" Trầm MộNG Lâm cũng hôn Sở Phàm lại một cái đồng thời nói:

- Sở ca ca, anh ra rửa mặt trước đi sau đó vào chờ em nấu mì cho anh ăn.

- Đồng ý!

Sở Phàm nói xong liền bóp, cào, cấu một hồi trên cái mông tròn
xoe no đủ của Trầm Mộng Lâm, rồi mới cười khì khì thẳng tiến
đến nhà vệ sinh.

Sở Phàm làm vệ sinh cá nhân xong mới
quay trở lại phòng của Trầm Mộng Lâm lấy quần áo mặc vào.
Lúc này Trầm Mộng Lâm cũng bưng hai bát mì nóng hôi hổi đặt
trên bàn ăn rồi lớn tiếng gọi:

-Sở ca ca, lại đây ăn sáng này.

- Anh đến đây!

Sở Phàm nói xong liền đi ra.

Trầm Mộng Lâm và Sở Phàm ngồi cùng ăn mì, cô vừa ăn vừa hỏi:

- Sở ca ca, anh thấy mì có ăn được không?

- Được. Không tồi lắm. Ăn ngon

Sở Phàm ăn ngon lành. Hắn thấy có điểm kỳ quái là tại sao Trầm
Mộng Lâm không bỏ thêm rau vào. Làm thế nào mà hương vị của mì nấu cũng không tệ lắm?

- Hắc, hắc. Đây là do mẹ em dạy đấy.

Trầm Mộng Lâm nhìn thấy Sở Phàm ăn ngon lành cao hứng nói.

- A, nói vậy mẹ em nấu ăn giỏi lắm nhỉ?

Sở Phàm hỏi.

- Đương nhiên rồi. Đồ ăn mẹ em nấu là ngon nhất rồi.

Trầm Mộng Lâm cười duyên nói.

- Như vậy thì em phải cố gắng học được cho tốt đấy.

Sở Phàm nói.

- Vâng. Để em học xong rồi tự mình xào món rau cho anh ăn thử.

Trầm Mộng Lâm cao hứng nói.

Sở Phàm nghe vậy cười cười. Hắn biết từ nay về sau gần một nửa tâm tư của cô gái nhỏ này đã bị mình sỡ hữu.

Ăn sáng xong Sở Phàm phải rời đi, dù sao hắn cũng không ở trong
nhà này lâu được. Trầm Mộng Lâm dường như không muốn Sở Phàm
rời đi, cô tha thiết ôm Sở Phàm không muốn rời ra.

Sở Phàm nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Trầm Mộng Lâm, tay kia ôm lấy vòng eo thon nhỏ. Hắn dịu dàng nói:

- Tiểu Lâm. em có phải muốn cùng anh Sở làm thêm một lần nữa
hay không? Buỏi sáng nghe nói có cảm giác rất thích đấy!

Một câu nói đã làm Trầm Mộng Lâm mặt đỏ bừng bừng. Cô tức giận nguýt lườm Sở Phàm một cái đồng thời nói:

- Không cần. Buổi sáng hôm nay lúc đứng dậy, đi lại người ta thấy chỗ đó có cảm giác đau đớn lắm.

- Không việc gì đâu. Lần đầu tiên ai chẳng như vậy, qua vài ngày
thì sẽ tốt thôi. Đúng rồi. chuyện của anh và em không được nói cho người khác biết nhé. Đây là bí mật của chúng mình, được
không?

Sở Phàm dịu dàng nói.

- Vâng; thế cũng tốt. Như vậy anh Sở và em cùng giữ bí mật nhé! Trầm Mộng Lâm cười nói.

Sở Phàm nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào của Trầm Mộng Lâm đồng
thời quấy phá Trầm Mộng Lâm một hồi, sau đó nói:

- Tiểu Lâm, anh phải về thôi, ngoan ngoãn ở nhà. Nếu thấy buồn thì tìm nhị tiểu thư tán gẫu nhé.

- Vâng, Sở ca ca đi từ từ thôi. Bye, bye! Trầm Mộng Lâm giơ tay vẫy vẫy Sở Phàm.

Sở Phàm tạm biệt Trầm Mộng Lâm xong liền đi xuống tầng, lái xe chạy như bay về phía biệt thự Lam Hải.

Dọc trên đường đi, hắn suy nghĩ hàng nghìn hàng vạn lý do. Trong
lòng thầm nghĩ lúc quay về biệt thự Lam Hải nên tìm cớ gì để giải thích cho mình tại sao đêm qua không về. Chuyện hôm qua
giữa mình và Tiểu Lâm tuyệt không để đại tiểu thư, nhị tiểu
thư biết được. Nếu không thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Theo một góc nhìn khác hắn lại ngầm xin lỗi Trầm Mộng Lâm. Hắn
đã hoàn toàn sở hữu trọn vẹn Tiểu Lâm nhưng cái quan hệ này
lại chỉ có thể duy trì âm thầm chứ không thể công khai. Bất kể thế nào đối với Tiểu Lâm đều không công bằng. Nghĩ vậ, Sở
Phàm thấy trong lòng nội tâm bấn loạn thật sự, cảm giác hoàn
toàn mâu thuẫn.

Lái xe về tới biệt thự Lam Hải, Sở Phàm nhìn thấy cô Vương đang ở trong đại sảnh. Cô Vương nhìn thấy Sở Phàm vội vàng kéo tay nhỏ giọng nói:

- Tiểu Sở, cậu
đã về rồi. Cậu tối qua đi đâu vậy? Cậu có biết là đại tiểu
thư chờ cậu cho tới tận 2h sáng mới đi ngủ không?

- Thế ư?

Sở Phàm nghe vậy trong lòng hơi sửng sốt, hắn xoay người lại hỏi:

- Đại tiểu thư có việc tìm cháu à?

- Chuyện này tôi không rõ lắm.

Cô Vương lắc lắc đầu.

- Vậy đại tiểu thư đã ngủ dậy chưa?

Sở Phàm hỏi.

- Cứ bình thường như thói quen thì cô ấy chắc là đã tỉnh dậy rồi.

Cô Vương trả lời.

- Vậy để cháu lên trên tìm cô ấy.

Sở Phàm nói xong liền đi lên tầng.

Đi lên tầng hai xong Sở Phàm đến trước cửa phòng đại tiểu thư
lấy hết dũng khí để gõ cửa. Hắn thật không ngờ đến tối hôm
qua đại tiểu thư chờ hắn tới tận 2h sáng mới ngủ, mà hắn thì tối hôm qua triền miên cùng với Trầm Mộng Lâm. Nghĩ vậy trong
lòng hắn có chút day dứt, áy náy.

Ngay khi Sở Phàm đang
do dự thì cửa phòng đại tiểu thư đột nhiên mở ra giống như
những người có chỉ số thông minh sắc sảo cao thường có dự
đoán được vấn đề nan giải của người khác. Đại tiểu thư đứng
ở trước cửa, thản nhiên nhìn Sở Phàm nói:

- Tiểu Sở, anh đã về rồi à?

Sở Phàm đáp lời lại, hắn nhìn đại tiểu thư thấy sắc mặt của cô có vẻ tiều tụy, hai mắt cô mang theo tia máu,rõ ràng là tối
hôm qua nghỉ ngơi không tốt. Tuy nhiên những điều này không chút
nào ảnh hưởng đến dung nhan tuyệt thế mỹ lệ của đại tiểu thư, cô vẫn giữ được vẻ xinh đẹp cao nhã, khoan thai, lộng lẫy.

- Anh vào đi, tôi có việc muốn nói chuyện với anh. Đại tiểu thư nói.

- Đồng ý, được rồi.

Sở Phàm trả lời như một cái máy, rồi đi vào trong phòng của đại tiểu thư.

Hai người ngồi vào chỗ của mình, sau đó đại tiểu thư nhìn Sở Phàm hỏi:

- Tiểu Sở, tôi thấy anh rất có năng lực. Anh có nghĩ là phải
phát huy tốt nhất cái năng lực của chính mình không?

- Tôi, tôi có năng lực gì đâu. Tôi nghĩ rằng bảo vệ tốt đại tiểu thư và nhị tiểu thư như vậy là đủ rồi.

Sở Phàm nói.

- Tiểu Sở, tôi tin tưởng anh có đủ năng lực để bảo vệ chúng
tôi. Cái tôi nói chính là năng lực khác của anh, ví dụ như năng lực về lĩnh vực kinh doanh. Anh nắm trong tay năng lực có thể
nhìn thấy được đại cục, tầm nhìn xa trông rộng về khả năng
kinh doanh. Tôi đang muốn tìm vị trí thích hợp cho anh, khẳng
định anh sẽ làm nên được nghiệp lớn.

Đại tiểu thư nói.

Sở Phàm chợt nhớ tới đại tiểu thư từng nói với hắn rằng chính
cô thích những người đàn ông có khát vọng. Mà dì Mi cũng đã
nói với hắn rằng trừ phi hắn ở trên đỉnh cao sự nghiệp, nếu
không cô cũng sẽ không quay về. Nghĩ vậy thâm tâm Sở Phàm chợt
lay động; có lẽ chính mình cũng nên tự tạo riêng cho mình một
giang sơn.

- Ý tứ của đại tiểu thư là....?

Sở Phàm nghe trong lời nói của đại tiểu thư còn có ẩn ý, bởi vậy hỏi.

- Tôi đã bàn bạc với ba tôi. Nếu anh đồng ý thì tôi có thể
trực tiếp mời anh làm cố vấn cho tập đoàn hoặc làm trợ lý
cho tôi. Nếu anh muốn làm việc độc lập với tôi thì tôi cũng có thể thu xếp anh làm quản lý mảng kinh doanh. Nói tóm lại, nếu anh đồng ý ở vị trí nào thì đều thu xếp cho anh được, thậm
chí cả vị trí tổng tài của tôi. Tôi cảm thấy anh còn thích
hợp hơn so với tôi khi ở vị trí này!

Đại tiểu thư chậm rãi nói.

Sở Phàm nghe vậy trong lòng hơi sửng sốt. Lúc sau hắn vội vàng xua tay nói:

- Không được, không được. Tôi làm sao mà đủ tư cách làm tổng tài được. Đầu tiên là văn bằng của tôi không đủ điều kiện, mà đại tiểu thư đột nhiên ủy quyền cho tôi trọng trách của công ty như
vậy thì đoàn kết nội bộ không tốt. Bởi vì chắc chắn có rất
nhiều vị lão thành trong công ty không phục, sẽ nhiều dư luận
không tốt cho sự đoàn kết nội bộ công ty và sinh ra ảnh hưởng
bất lợi.

- Tôi coi trọng chính là ờ năng lực của anh mà
không phải là vấn đề bằng cấp. Cho dù anh tốt nghiệp tiến sỹ
của đại học Harvard nhưng mà như thế cũng chỉ là sách vở, chỉ hiểu được lý thuyết, nếu năng lực kém cỏi thì chắc chắn tôi
cũng không trọng dụng bằng anh, về phần ý kiến của anh rằng
ảnh hưởng đến vấn đề nội bộ của công ty, ảnh hưởng thì không
thể tránh khỏi rồi. Nhưng với năng lực kiệt xuất của anh, tôi
nghĩ rồi bọn họ cũng phải bị thu phục thôi.

Đại tiểu thư nói.

- Tôi thấy không được ổn. Theo như lời đại tiểu thư. Tôi cảm thấy hứng thú nhất với vị trí trợ lý của tổng tài. Bởi vì vị
trí trợ lý này chẳng qua chỉ tồn tại giữa tôi và đại tiểu
thư, mặt khác cũng không nằm trong các vị trí chính thức trong
nhân sự của Tập đoàn. Nói cách khác, tôi làm trợ lý của đại
tiểu thư, nguyện ý thay cô giải quyết các vấn đề khó khăn nhưng không muốn tồn tại chức danh trong Tập đoàn. Đại tiểu thư cảm
thấy thế nào??

Sở Phàm nói.

Đại tiểu thư nghe vậy trong lòng cảm động khôn xiết. Sở Phàm tình nguyện đảm đương
vị trí là trợ lý cho nàng, nguyện ý thay nàng gánh vác công
chuyện nhưng lại không muốn danh chính ngôn thuận giữ một chức
vụ nào trong Tập đoàn cả. Nàng không biết vì sao Sở Phàm làm
vậy, nhưng nàng biết rằng Sở Phàm nguyện ý làm mọi chuyện là vì nàng.

- Tiểu Sở, anh căn bản không cần ẩn thân mình
sau người khác. Tài năng của anh phải chính diện bộc lộ. Anh
với tư cách trợ giúp cho tôi thì anh sẽ không có tiếng tăm gì
cả, không ai biết đến!

Đại tiểu thư nói.

Sờ Phàm ảm đạm cười, nói:

- Tôi không cần người khác biết. Tôi từng nói qua tôi làm các
chuyện này đều vì đại tiểu thư. Lời này vĩnh viền không thay
đổi, vì đại tiểu thư tôi có thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ
cần đại tiểu thư vui vẻ là được.

Đại tiểu thư nghe vậy
trong tâm hồn khẽ rung động, ánh mắt vụt sáng lên, nhẹ nhàng
cúi đầu. Trong lòng trăm mối cảm xúc ngôn ngang, một loại cảm
giác ấm áp giống như thủy triều kéo úp đến thể xác và tinh
thần của cô.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #220