Chương 211: Lam Tuyết- Nàng Tiên Của Tuyết


Muốn diễn tả mối duyên kỳ ngộ giữa con người với con người phải nhờ tới hai câu: “Núi cùng sông kiệt ngờ không lối. Liễu rợp hoa tươi riêng một thôn” Ông trời trêu ngươi, vô tình cho ta gặp người giữa cuộc đời rộng lớn,vô tình làm cho trái tim ra rung động. Nhưng cũng lại vô tình chẳng để cho ta có thể bắt được, thậm chí một nụ cười cũng không kịp trao. Thoáng chốc người liền biến mất, mờ mịt giưa biển người bao la, thoảng qua như một ngọn gió... Lòng ta trống rỗng, hụt hẫng, tiêc nuối và buồn bã. Người có biết chăng? Ông trời có mắt lại cho chúng ta tái ngộ. Trái tim ta nở hoa rạng rỡ. Cảm xúc dâng trào kích động. Hạnh phúc biết bao!

Sở Phàm cũng như vậy. Lần trước cùng với cô gái này ngồi chung một chuyến máy bay, hắn đã rung động trước vẻ u buồn diễm lệ của cô. Sau khi máy bay hạ cánh, cô biến mất giữa nhấp nhô nhốn nháo những người và đồ đạc tại sân bay. Đến một câu chào hỏi cũng chưa kịp nói. Giống như nước chảy bèo trôi. Đến một câu thăm hỏi ân cần cũng chưa kịp nói cô đã biến mất.

Sở Phàm đã nghĩ hắn không bao giờ có thể gặp lại cô nữa. Không ngờ trên chuyến bay về nước này lại có thể không hẹn mà gặp. Hơn nữa vẫn là chỗ ngồi ấy. Điều này thật làm cho người ta ngạc nhiên thán phục sự đưa đẩy tuyệt vời của số phận.

Ai trong hoàn cảnh đó cũng chỉ biết mượn một từ “duyên phận” mà giải thích. Hai câu “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Vô duyên đối diện bất tương phùng” rất hợp tình hợp lý trong trường hợp này.

Nam nữ có duyên là nhờ sợi chỉ hồng nối hai chân. Cho dù lạc nhau, xa cách nhau đến thế nào đi nữa, kể cả đầu sông cuối bể, chỉ một sợi chỉ hồng mong manh ấy thôi, cũng sẽ đưa họ về với nhau.

Sở Phàm nhìn đôi mắt như làn thu thủy của cô gái, khẽ cười nói:

- Đúng vậy. Thật là trùng hợp. Không nghĩ tới hai lượt bay đều có thể gặp nhau.

- Anh cũng đi Nhật Bản chơi sao?

Cô gái hỏi

- À, không phải. Là làm vệ sĩ.

Sở Phàm đáp rất thành thật.

- A, tôi biết rồi. Anh là vệ sĩ của đại minh tinh Lâm Mộng Kỳ ngồi hàng ghế trước kia đúng không? Hôm nay ở Nhật Bản nghe nói Lâm Mộng Kỳ đang làm PR ở đó. Mà vừa rồi tôi có thấy anh đi cùng với cô ấy.

Cô gái mở to đôi mắt, nói.

- Đúng thế. Không tồi. Thế cô thì sao? Trông cô thế này không giống đi du lịch. Nếu là đi du lịch sẽ không về nước nhanh thế chứ?

Sở Phàm hỏi.

- Tôi vốn định đi Nhật Bản chơi. Ai ngờ hôm nay Nhật Bản lại xảy ra chuyện lớn. Một người trong hội Yamaguchi bị giết, tình hình bây giờ cứ loạn cả lên, nguy hiểm lắm. Trên đường cái đâu đâu cũng là thành viên của hội Yamaguchi. Thấy vậy tôi cũng chẳng còn tâm trạng nào mà ở lại chơi bời ngắm cảnh nữa. Thà cứ chạy về nước cho nhanh tránh có chuyện gì xảy ra.

Cô gái trả lời.

Sở Phàm nghe vậy trong lòng có chút nao nao. Không ngờ việc mình và Ngân Hồ liên thủ giết Teruo Nakamura đã gián tiếp dẫn tới cơ hội cùng cô gái này tái ngộ. Xem ra tất cả cũng là một chữ “duyên” mà thôi

- A, đúng rồi. Không biết nên xưng hô với cô thế nào nhỉ?

Sở Phàm cười cười.

- Tôi tên Lam Tuyết. Lam nghĩa là màu lam, tuyết là bông tuyết!

Cô gái rất tự nhiên phóng khoáng giới thiệu về mình.

“Lam Tuyết…. Lam Tuyết…” tự trong đáy lòng, Sở Phàm thầm ghi nhớ

- Tôi tên Sở Phàm. Hôm qua trên máy bay không kịp hỏi cô, vẫn cứ canh cánh trong lòng. Hôm nay lại có thể gặp lại cô. Tôi đã nghĩ nhất định phảilàm quen với cô.

- Giữa biển người mênh mông, hai người có thể gặp nhau cũng có thể gọi là có duyên. Tôi cũng thường đi du lịch xung quanh, cũng không ít bè bạn. Nếu không ngại chúng ta sẽ làm bạn.

Lam Tuyết tỏ rõ thái độ chân thành, bình thản nói.

Sở Phàm thầm sửng sốt. Nói như vậy một nam một nữ ngẫu nhiên gặp gỡ quen biết, đại đa số là người nam mặt dày làm quen. Quen biết tức là đã có duyên phận. Tất cả đều là bạn bè cả! Nhưng mà không nghĩ tới lần này lại là Lam Tuyết đề nghị kết bạn. Điều này làm sao không khiến cho hắn thấy ngạc nhiên?

- Ha ha. Có thể làm bạn với cô, tôi rất nhiên là rất vui. Chỉ có điều tôi thật không ngờ cô lại dễ gần đến thế.

Sở Phàm cười nói.

- Vậy chứ anh nghĩ tôi là người như thế nào?

Lam Tuyết vuốt vuốt mái tóc xanh, hỏi.

- Thật ra ấn tượng ban đầu của tôi là cô dường như phảng phất có nét buồn. Nhưng lại đem lại cho người khác một loại cảm giác rất bình yên. Đặc biệt là ánh mắt của cô. Rất bình tĩnh. Điểm này so với tuổi của cô có vẻ không hợp lắm.

Sở Phàm chậm rãi nói.

Nhìn xa xăm, ánh mắt của Lam Tuyết trầm tĩnh u buồn hẳn. Trên khôn mặt trắng như tuyết dường như mang một vẻ buồn da diết. Giờ khắc này, cô đúng là đã thể hiện hết nỗi buồn của mình ra ngoài.

Sở Phàm đâm ra cũng bối rối. Lúc này đây, Lam Tuyết đã mang lại cho hắn một thiện cảm rất tốt đẹp. Nhưng hắn cũng hơi cảm thấy bất an. Nghĩ tới lời nói có vẻ vô duyên vừa rồi của mình, hắn ngập ngừng nói:

- Tôi… mới rồi… tôi đã nói sai gì đó phải không?

- Không có. Anh nói rất đúng. Từ nhỏ đến lớn mọi người xung quanh tôi vẫn đều nói tôi u buồn. Dường như tôi mang một nỗi buồn vô hạn. Cũng không rõ vì sao họ lại thấy như vậy nữa. Kỳ thật trong lòng tôi rất thoải mái.

Lam Tuyết nhẹ giọng nói.

- Nét buồn của cô cũng rất đẹp. Cần gì phải để ý lời người khác.

Sở Phàm nói thêm vào.

- Tôi đâu có để ý lời thiên hạ. Nhưng cha tôi lại muốn tôi thay đổi, ông hy vọng sau này tôi có thể kế thừa gia nghiệp. Có điều tôi không thích. Tôi thích cuộc sống tự do tự tại hơn, không muốn giao thiệp với thương giới.

Lam Tuyết chậm rãi đáp.

- Cho nên cô mới đi du lịch khắp nơi?

Sỏ Phàm ướm hỏi.

Lam Tuyết nhìn Sở Phàm, mỉm cười nói:

- Đúng thế. Cho đến giờ tôi mới đi qua mười tám nước. Lần này tôi định đi Hokaido, nhưng cuối cùng lại phải từ bỏ.

- Xét về khí chất, phụ nữ có hai kiểu. Một kiểu là có phong thái, một kiểu là không có phong thái. Phong thái này là có được từ khi sinh ra, không thể tự mình trau dồi. Phong thái của cô rất tuyệt. Không cần cố tình thay đổi bản thân mình làm gì.

Sở Phàm rất thản nhiên nói.

- Cám ơn anh động viên. Mặc dù anh không phải người đầu tiên nói với tôi như vậy, nhưng lại là người chân thành nhất.

Lam Tuyết đáp.

- Không gạt cô. Ngoài sự chân thành ra, tôi chẳng có một ưu điểm nào cả.

Sở Phàm cười nói.

- Thật thế không đó? Nếu như vậy thì làm sao anh có thể làm vệ sĩ của đại minh tinh chứ? Đây chính là thiếu chân thành đó.

Lam Tuyết cũng cười cười.

- Hiện tại thì tôi đúng là vệ sĩ của Lâm Mộng Kỳ, nhưng chỉ là ở Nhật Bản thôi. Về nước rồi thì sẽ không phải vậy nữa.

- Nói vậy về nước rồi anh lại chờ người ta sắp xếp công việc khác à?

Lam Tuyết hỏi.

- Cũng không hẳn như thế. Tất nhiên nếu cô cần vệ sĩ thì tôi cũng không ngại đâu.

Sở Phàm nói.

- Tôi chẳng phải đại minh tinh, cũng không có kẻ thù. Hơn nữa, mời vệ sĩ thì tốn tiền lắm. Dù tôi có muốn cũng không đủ điều kiện.

Lam Tuyết nghịch một lọn tóc, khéo léo cắn nhẹ, khoe ra hàm răng trắng bóng.

- Nếu cô cần tôi có thể làm vệ sĩ miễn phí cho cô! Đối với bạn bè, đặc biệt là các bạn nữ, tôi đều không thu phí đâu.

Sở Phàm thật là hào sảng.

- A, phải không đó?

Con mắt Lam Tuyết chuyển động

- Mà anh ở Bắc Kinh à?

- Ừ.

Sở Phàm gật đầu đáp.

- Vậy cũng vừa khéo. Tôi không đi chơi Hokaido được, cũng định ở lại Bắc Kinh chơi vài ngày. Nếu cần gì tôi có thể tìm anh rồi. Tôi không có ngại đâu đấy.

Lam Tuyết cười cười. Dáng vẻ u buồn cùng với khuôn mặt tươi cười pha trộn lẫn nhau, tạo nên một vẻ đẹp rất đặc biệt.

- Không nên khách khí. Nếu cô ngại, tôi sẽ không thể hiện tài năng trước mặt cô đâu.

Sở Phàm làm bộ nghiêm mặt.

- Ha ha. Anh thật là vui tính đó. Nói chuyện với anh rất dễ chịu. Rất thoải mái!

Đột nhiên Lam Tuyết cười vang.

- Tôi rất đồng ý với lời nhận xét của cô.

Sở Phàm làm ra vẻ mặt chân thành.

Lam Tuyết im lặng một chút, nhìn vẻ mặt của hắn, cô không khỏi che miệng cười khúc khích.

“Lam Tuyết! Thật sự là một nàng tiên của Tuyết mà! Thuần mỹ, trong sáng, không chút bụi nhơ”. Sở Phàm thầm nghĩ.

- Tôi có thể hỏi cô một câu riêng tư không?

Sở Phàm đột nhiên hỏi.

Lam tuyết chớp chớp đôi mắt đẹp, cười :

- Có thể.

- Lần nào cô đi du lịch cũng chỉ đi có một mình thôi sao?

Sở Phàm hỏi.

- Ừ.

Lam Tuyết gật đầu.

- Sao cô không rủ thêm bạn bè đi cùng? Đi chơi một mình cũng buồn.

Sở Phàm thắc mắc.

- Tôi quen đi một mình rồi. Hơn nữa, tôi cũng không có bạn.

Lam Tuyết bình tĩnh nói.

- Đối với một cô gái, một thân một mình như vậy thật sự không dễ dàng.

Sở Phàm cảm khái.

Nàng cười cười im lặng, quay đầu nhìn về hướng cửa sổ. Bên ngoài chỉ có mây trắng xóa một màu.

Gặp được nhau đã là có duyên rồi. Quãng đường đi chung thật là ngắn ngủi, hơn ba giờ bay sắp trôi qua, máy bay sắp sửa hạ cánh xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh.

- Tới nơi rồi!

Lam Tuyết nói, kèm theo một nụ cười.

- Đúng thế. Tới nơi rồi!

Sở Phàm cũng cười cười. Trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, bởi câu nói này của Lam Tuyết có ý muốn từ biệt.

- Đúng rồi. Mấy hôm nay cô định ở lại Bắc Kinh chơi à?

- Nếu không có gì thay đổi. Khi nào anh rảnh tôi có thể sẽ tới tìm anh.

- Nói chung lúc nào tôi cũng rảnh.

Sở Phàm vội vàng trả lời.

Máy bay hạ cánh, bên trong khoang, tất cả mọi hành khách đều ồn ào thu xếp. Hộ tống Lâm Mộng Kỳ xuống máy bay, hắn để ý nhìn nhìn xung quanh, tìm dáng hình Lam Tuyết. Hắn vừa quay đầu đã thấy bóng cô cách đó khoảng hơn mười thước đang vẫy vẫy tay chào hắn, cười cười rồi xoay người biến mất.

Sở Phàm cùng các vệ sĩ khác hộ tống Lâm Mộng Kỳ ra khỏi sân bay, lên xe riêng của công ty giải trí tới đón đang chờ phía bên ngoài sân bay.

- Cám ơn anh, Sở Phàm. Trên đường anh đã vất vả nhiều rồi.

Lâm Mộng Kỳ ngồi trong xe nói với Sở Phàm.

- Tiểu yêu tinh. Cô còn khách sáo với tôi sao? Nếu còn nói chuyện khách sáo như thế lần sau tôi sẽ không hợp tác với cô nữa.

Sở Phàm cười nói.

- Này. Có hợp tác hay không là ở tôi nhé. Quyền chủ động là ở tôi cơ mà.

Lâm Mộng Kỳ nói.

- Nhưng tôi có quyền từ chối mà

Sở Phàm cũng gân cổ cãi cho bằng được.

- Anh dám? Hừ!

Lâm Mộng Kỳ hừ một tiếng.

Sở Phàm không nói, trong lòng cũng mỉm cười.

Lâm Mộng Kỳ thấy Sở Phàm đã chịu thua cười đắc ý. Quả là một yêu tinh xinh đẹp.

Mọi người nhớ kỹ cô nàng xinh đẹp tên Lam Tuyết nhé. Sau này cô sẽ là một nhân vật rất quan trọng đó.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #211