Chương 196: Lâm Mộng Kỳ Lộ Nội Y


Cuộc họp mặt với các fan hâm mộ của Lâm Mộng Kỳ ở Tokyo nhất thời lâm
vào tình trạng bối rối vì sự xuất hiện của các thành viên trong
Yamaguchi. May mà các thành viên của Yamaguchi có vẻ là cũng không có ác ý, cuối cùng có thể xem như là có sợ nhưng không nguy hiểm, cuộc họp
mặt đã chấm dứt một cách viên mãn, còn chín lẵng hoa lớn mà các thành
viên của Yamaguchi mang tới cũng đã được các nhân viên ở sân khấu dọn
dẹp vào phía sau màn.

Sau khi cuộc họp mặt với các fan kết thúc,
Lâm Mộng Kỳ lui về phía hậu trường nghỉ ngơi. Dọc đường đi Sở Phàm luôn
di theo cùng cô, như hình với bóng.

- Tò mò quá đi mất, vừa rồi người đột nhiên mang hoa tới là ai không biết/

Lâm Mộng Kỳ hỏi vẻ khó hiểu.

- Đó đều là các thành viên của hắc bang lớn nhất Nhật Bản – Yamaguchi.

Sở Phàm thản nhiên đáp.

- Hả? Là, là Yamaguchi sao? Nghe nói Yamaguchi ở Nhật Bản rất lợi hại
đấy, không ai dám chọc vào họ đâu. Hôm nay người của họ đột nhiên lại
đưa hoa tới tặng tôi là có ý gì thế?

Lâm Mộng Kỳ khó hiểu hỏi lại.

- Trước mắt còn chưa biết được là đối phương có ý gì. Nhưng trong số các
lẵng hoa đưa tới có cái lẵng lớn nhất kia có một tấm thiệp mời màu đỏ,
chỉ cần xem cái thiệp kia là biết ngay ý tứ gì thôi.

Sở Phàm trầm giọng nói.

- Thế à, thế chúng ta đi xem đi nào.

Lâm Mộng Kỳ nói xong thì rảo bước nhanh hơn.

Sau khi đi vào hậ trường, Lâm Mộng Kỳ bảo nhân viên dọn dẹp mang cái lẵng
hoa lớn nhất đến đó, bên trên đó quả nhiên là có gài một tấm thiệp mời.
Sở Phàm lấy lại, vừa mở ra đã thấy trên tờ thiếp có dòng chữ Hán rất
tròn trịa rõ ràng:

“Tiểu thư Lâm Mộng Kỳ kính mến!

Đúng
bảy giờ tối nay, tôi có mở tiệc tẩy trần cho tiểu thư ở khách sạn Tokyo. Hi vọng Lâm tiểu thư có thể đến dự tiệc được. Tôi sẽ phái xe đến đón
cô!

Lạc khoản có đề là: “Tổ trưởng Yamaguchi Tokyo: Teruo Nakamura!”

- Tổ trưởng Yamaguchi Tokyo Teruo Nakamura? Đây là nhân vật thế nào nhỉ?

Sở Phàm không kìm nổi thì thầm nói.

Sở Phàm vừa mới dứt lời thì nhân viên dọn dẹp hậu trường đang đứng bên
cạnh lắp bắp kinh hãi. Người nhân viên này là người Trung Quốc, anh ta
kinh hãi nói:

- Teruo Nakamura là người đứng đầu tổ chức
Yamaguchi được thiết lập ở Tokyo. Thói quen thường ngày của người này
thường tự xưng là tổ trưởng tổ Tokyo. Dưới quyền của Teruo Nakamura này
có đến hơn hai ngàn hội viên Yamaguchi. Người này rất độc đoán, hành xử
cũng rất độc ác, nổi danh trong toàn giới hắc đạo ở Tokyo cũng như ở
trên khắp Nhật Bản. Người này là người nổi danh độc ác, cho nên thiệp
mời này của hắn chỉ sợ là không có ý tốt đâu.

Lâm Mộng Kỳ nghe vậy thì khuôn mặt xinh đẹp biến sắc, cô thất thanh hỏi:

- Thế cái gã Teruo Nakamura kia tự dưng lại vô duyên vô cớ mời tôi đến dự tiệc làm gì chứ? Tôi với hắn có quen biết gì đâu.

- Tuy là cô không biết hắn nhưng nói không chừng là hắn biết cô. Mà giờ
cô ở Tokyo để tuyên truyền, cho nên hắn muốn nhân cơ hội này gặp mặt cô
thôi.

Sở Phàm thản nhiên nói.

- Tôi không đi đâu, nhàm chán! Tôi với hắn không quen không biết, dựa vào cái gì mà lại phải tham gia tiệc hội của hắn chứ.

Lâm Mộng Kỳ dẩu mồm ra nói.

- Như thế thì chỉ sợ là sẽ đắc tội với Teruo Nakamura thôi. Hắn là người
rất có thế lực ở Tokyo, đến cả cục cảnh sát cũng phải nhường hắn ba phần đó.

Nhân viên dọn dẹp kia lo lắng nói.

- Thế lực lớn thì sao chứ?? Tôi không thèm để ý đến loại người xã hội đen như thế.

Lâm Mộng Kỳ khinh miệt nói.

- Ai dà, chỉ sợ là mình không được tự do làm cái gì mình muốn thôi. Cái
gì mà rồng mạnh thì không sợ rắn độc chứ? Có một số việc không phải là
chúng ta có khả năng khống chế được đâu.

Sở Phàm thở dài nói.

- Làm sao nào? Chả nhẽ ý anh là định để tôi đi dự tiệc hay sao?

Lâm Mộng Kỳ tức giận hỏi.

Sở Phàm nhìn Lâm Mộng Kỳ đang lườm mình, thản nhiên nói:

- Về khách sạn Empire trước đi đã. Về rồi bàn tiếp.

Lên xe xong, Lâm Mộng Kỳ hỏi:

- Này, không phải là anh muốn tôi đi dự tiệc của cái tên Teruo Nakamura gì gì đó đấy chứ? Hắn là dân xã hội đen đấy.

La Mai ngồi bên cạnh cũng nghe nói đến việc này. Cô nhíu mày, bộ dạng đầy
tâm sự nặng nề. Cô đương nhiên biết rõ tổ trưởng của một tổ Yamaguchi có nghĩa là gì. Có thể đảm nhiệm chức tổ trưởng trong hơn bốn vạn thành
viên Yamaguchi, lại là tổ trưởng tổ Tokyo, điều này cho thấy thực lực và thế lực của Teruo Nakamura là đương nhiên không thể đánh giá nổi. Nếu
nói cứ chọc giận một nhân vật không màng sống chết vang danh khắp chốn
như thế chỉ sợ là chuyến đi tới Nhật Bản lần này của Lâm Mộng Kỳ sẽ
không thuận lợi nổi rồi.

- Xã hội đen thì làm sao nào? Cho đến
giờ thì trong xã hội này còn phân ra hai phe hắc bạch cơ mà. Xã hội này
xem trọng thực lực. Nếu như Teruo Nakamura này mà thịnh tình như thế thì tại sao cô lại không đi? Đi có thể tìm hiểu được thực hư của đối
phương, lại cũng có thể chu toàn đường sống của mình. Nếu không đi thì
không hề có tí chu toàn nào cho đường sống của mình cả.

Sở Phàm trầm ngâm phân tích.

- Anh nói thế là ý gì chứ hả?

Lâm Mộng Kỳ cao giọng hỏi.

- Đối với loại nhân vật ở cấp bậc đại ca hắc đạo như Teruo Nakamuara này
mà nói thì hắn có thể leo được đến vị trí này cũng đều hi vọng là mọi
người khác tôn trọng vị trí của hắn. Hắn đã có lời mời, nếu như chúng ta không đi dự tiệc thì trong mắt hắn, chúng ta chính là không tôn trọng
hắn rồi. Như vậy, hắn rất có thể sẽ thẹn quá hóa giận, không tiếc bất cứ thủ đoạn nào đối phó với chúng ta. Khi đó thì sinh mệnh của mỗi người
trong nhóm chúng ta đều nguy hiểm cả. Dù sao chúng ta hiện giờ đag ở
trong địa bàn của hắn cơ mà.

Sở Phàm nói.

- Thế, thế thì tôi nên làm gì bây giờ?

Lâm Mộng Kỳ hỏi, làn thu thủy thấp thoáng thần sắc khủng hoảng.

- Đi dự tiệc thôi!

Sở Phàm nói một cách kiên định.

- Hả? Thế tôi tự mình đi ấy à?

Lâm Mộng Kỳ kinh hãi hỏi lại.

- Đương nhiên là không phải thế rồi. Không bao giờ được để phụ nữ đi dự
tiệc một mình cả. Đó là một trong những nguyên tắc đối xử với phụ nữ của tôi đấy. Yên tâm đi, tôi sẽ đi cùng cô, cho nên có thể đảm bảo được sự
an toàn của cô.

Sở Phàm giọng điệu kiên định nói.

- Nếu Sở tiên sinh đã bảo là nên đi thì sẽ đi dự tiệc đi vậy. Yamaguchi có thế
lực to lớn ở Nhật, chúng ta cũng không tiện chọc vào bọn họ đâu.

La Mai ở bên cũng nói.

- Nếu cả chị La cũng nói vậy thì phải đi rồi. Tôi cũng muốn xem xem tên
Teruo Nakamuara này rốt cuộc là nhân vật thế nào đây. Hừ.

Lâm Mộng Kỳ hừ lạnh một tiếng.

Sau khi về đến khách sạn Empire, Sở Phàm theo lệ thường kiểm tra toàn bộ căn phòng tổng thống xa hoa của Lâm Mộng Kỳ một lượt.

Lâm Mộng Kỳ trở lại phòng việc đầu tiên là bỏ giày cao gót ra, giống như
một loạt động tác trong tiềm thức, cô tiện tay cởi luôn chiếc váy dài bó sát đang mặc trên người xuống. Cô dường như quên mất luôn là trong
phòng đang còn có một người đàn ông là Sở Phàm đang kiểm tra các hiểm
họa không an toàn trong nhà tắm.

Sở Phàm kiểm tra trong nhà tắm
xong một lượt thì đi ra, đến giữa phòng hắn nhìn thấy Lâm Mộng Kỳ đã cởi bỏ váy dài bó sát trên người xuống rồi, vì thế, tất cả các bộ phận trên người cô, trừ chỗ có nội y che đậy thì đều lộ hết cả ra. Các bộ phận
lớn nhỏ trên thân thể trắng nõn trong suốt như ngọc kia của Lâm Mộng Kỳ
bị Sở Phàm thu hết vào trong mắt. Bộ ngực cao ngất, vòng eo mảnh khảnh,
bụng bằng phẳng, đùi thon dài, tất cả hợp thành một cơ thể hoàn mỹ đến
mức có thể nói là khiến cho nam giới trông thấy thì phát điên luôn.

Sở Phàm hơi sửng sốt, đương nhiên, đối với một màn trình diễn mùi mẫn như
thế mà hắn không có sự chuẩn bị tâm lý sẵn thì sửng sốt là đúng rồi.
Trong lòng hắn còn âm thầm tính toán xem có nên đánh động Lâm Mộng Kỳ
hay không.

Trên người Lâm Mộng Kỳ mặc bộ nội y màu đen của
Laperla. Mà bộ đồ nổi tiếng là gợi cảm xinh đẹp hiệu Laperla này khi mặc lên trên người Lâm Mộng Kỳ thì đúng là minh chứng cho một triết lý: một người phụ nữ, khi cởi áo ngoài ra thì vẫn là vẻ xinh đẹp, hơn nữa, còn
là vẻ đẹp có sức hấp dẫn, khêu gợi nhất có thể, quyết không phải là sự
dung tục mà là sự trân trọng và chăm nom của thánh thần – phải phân biệt rõ ràng giữa dung tục và tình dục.

Nhưng mà điều đáng tiếc chính là khi Lâm Mộng Kỳ mặc bộ nội y của Laperla này thì trong mắt Sở Phàm
ngoài sự gợi cảm xinh đẹp ra thì chỉ còn có mỗi tình dục mà thôi.

“Khụ, khụ!” Sở Phàm ho khan vài tiếng, hắn quyết định nhắc nhở Lâm Mộng Kỳ.
Có câu: đau dài không bằng đau ngắn.Hoàn cảnh này là câu nói này phù hợp nhất. Nếu thời gian coi lén mà kéo dài quá thì phản ứng ngược thế nào
cũng chả biết được nữa.

Lâm Mộng Kỳ nghe thấy tiếng ho nhẹ phía
sau thì biến sắc, vội vàng quay đầu lại, vừa lúc thấy được ánh mắt nửa
cười nửa không chết tiệt của Sở Phàm đang nhìn cô chằm chằm. Lúc này cô
mới nhớ ra là trong phòng còn có sự có mặt của hắn nữa. Mà hiện giờ thì
cô gần như là khỏa thân trước mặt hắn. Khuôn mặt ngọc của cô hơi hồng
lên, không khí trong phòng có vẻ hơi xấu hổ, lại có vẻ như ám muội.

- Ôi giời ơi tiểu yêu tinh, dáng người của cô đẹp thật đấy.

Tên quỷ Sở Phàm này không ngờ lại dám bình phẩm dáng người của Lâm Mộng Kỳ từ đầu đến chân.

Lâm Mộng Kỳ cũng không hổ là một siêu sao tầm cỡ quốc tế. Cô rất bình tĩnh, nhẹ nhàng xoay người, trông hết sức hấp dẫn rồi cười dịu dàng, nói:

- Đương nhiên rồi. Dáng người tôi mà đẹp thế thì có thể hấp dẫn nổi anh không đấy?

Cô nói xong thì cầm lấy một cái áo lụa mặc thêm vào.

Quá trình một cô gái gợi cảm xinh đẹp thoát y đã có sức hấp dẫn cực kỳ lớn
rồi. Tương tự như vậy, quá trình cô gái ấy đang lõa lồ mà lần lượt mặt
về từng món trang phục cũng hấp dẫn chả kém.

Sở Phàm như nở hết cả người ra, mắt mở to chằm chằm nhìn Lâm Mộng Kỳ xinh đẹp. Hắn nói:

- Có lẽ tôi phải chứng minh cho cô thấy là tôi là người có khả năng tự chủ rất kém cỏi, không thể kháng cự được sự hấp dẫn!

- Đáng tiếc thật. Anh lại là xuất thân từ Nam Thiếu Lâm mà ra!

Lâm Mộng Kỳ cười khanh khách nói, sau đó, đôi mày lá liễu tiếp tục hấp háy, dường như muốn tiếp tục đùa cợt với Sở Phàm.

- Ôiiii, cô để tôi làm vệ sĩ bên người của cô là coi như cô đã tìm đúng
người rồi đó. Buổi tối cho dù cô có khỏa thân ngủ bên cạnh tôi thì hôm
sau cô vẫn còn nguyên vẹn đấy.

Sở Phàm thở dài, bảo.

- Phải không? Ha ha, đúng là tôi đang có ý này đấy.

Lâm Mộng Kỳ lại nửa đùa nửa thật nói.

Cô nói xong thì đi về phía phòng tắm, cô muốn tắm rửa, tẩy trang để buổi tối còn đi dự tiệc.

Sở Phàm nhìn theo bóng dáng của Lâm Mộng Kỳ, cười cười, thầm nghĩ: “Cô
muốn ngủ bên cạnh tôi à? Hôm sau chắc chắn là cô vẫn còn nguyên vẹn, thế nhưng ngày hôm sau nữa thì ..... he he ....”

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #196