Chương 187: Chúng Tôi Chờ Cô Trở Về


Ngày hôm sau, đại tiểu thư, nhị tiểu thư và ba mỹ nữ tỉnh dậy sau khi quá chén.

Đại tiểu thư sau khi tỉnh lại chỉ thấy đầu hơi váng vất, có lẽ là do tối
hôm qua uống hơi nhều rượu. Tối qua cô cũng không biết mình đã về phòng
bằng cách nào, chỉ nhớ mang máng là được Sở Phàm dìu về phòng nghỉ, hơn
nữa trước khi hắn đi còn khẽ hôn lên mu bàn tay cô một cái. Nghĩ tới đây hai má đại tiểu thư ửng hồng. Cô nâng mu bàn tay mình lên nhìn, chỉ cảm thấy trên đó nhưng nóng bừng. Cô dường như cảm nhận được nụ hôn nhẹ
nhàng nhưng nhiệt tình của Sở Phàm, nụ hôn giống như có lửa, khiến cho
lòng cô khẽ rung động.

Đại tiểu thư không khỏi nhớ tới lời dì Mi
đã nói hôm qua, dặn cô phải quý trọng lấy Sở Phàm. Trong lời dì Mi có
thâm ý sâu sắc. Mà băng tuyết thông minh như cô tất nhiên cũng nghe ra
được ý tứ trong lời dì Mi. Điều này khiến cho lòng đại tiểu thư vốn yên
tĩnh như nước hồ thu nay bắt đầu dậy sóng.

Cho tới giờ đại tiểu
thư đều không rõ mình và Sở Phàm có quan hệ gì, đơn giản cho là quan hệ
giữa người thuê và người được thuê sao? Không phải, bởi vì Sở Phàm đã
biểu hiện một thái độ quan tâm sớm vượt khỏi phạm trù này. Vậy là quan
hệ bạn bè bình thường sao? Cũng không phải, bởi vì mỗi khi cô nhìn thấy
ánh mắt Sở Phàm, cô đều cảm thấy ánh mắt đó không coi cô là bạn bè bình
thường, trong ánh mắt ấy có một loại…tình cảm!

Mà sau khi được dì Mi chỉ bảo, nói phải trân trọng Sở Phàm, đại tiểu thư mới tỉnh ngộ rằng quan hệ của cô và Sở Phàm đúng là có điểm….mập mờ!

Nghĩ đến đây
khến sắc mặt đại tiểu thư càng đỏ bừng. Cô không rõ Sở Phàm chiếm vị trí như thế nào trong lòng mình. Cô chỉ biết rằng cô tín nhiệm Sở Phàm, khi ở cạnh hắn luôn có cảm giác hoàn toàn yên tâm.

Là một người phụ
nữ nếu gặp được người đàn ông khiến mình hoàn toàn yên tâm giao hết thảy mọi thứ cho hắn, người đó đáng để người phụ nữ gửi gắm cả đời. Hạnh
phúc lớn nhất của một người phụ nữ là có thể gặp được một người đàn ông
đáng để mình tin tưởng, đem đến cho mình cảm giác an toàn, sống với nhau trọn đời, hòa hợp tới già.

Bởi vậy đại tiểu thư không thể tránh được liên tưởng, liệu mình có thể là một nửa của Sở Phàm chăng?

Nghĩ vậy cô cười cười, lại tự giễu và cảm thấy đáng tiếc. Cô biết Sở Phàm là một người đàn ông tự trọng, mà hiện giờ thân phận cô cao quý như vậy.
Cô tin rằng cho dù cô có tình nguyện thì Sở Phàm lúc này cũng sẽ không
tiếp nhận cô. Cô hiểu Sở Phàm. Chỉ khi hắn có thể vượt lên mọi người thì hắn mới có thể đón nhận cô, có lẽ đây là một loại số mệnh!

Hơn
nữa, ngày đó khi ở bãi biển cô đã từng khích lệ Sở Phàm, nói rằng cô
thích những người đàn ông có chí lớn. Cô biết những lời đó khẳng định
tạo thành chấn động không nhỏ trong nội tâm của Sở Phàm. Cô làm vậy chỉ
vì cô không đành lòng nhìn Sở Phàm có tài hoa tuyệt thế lại nguyện làm
người bình thường, không mong thăng tiến. Cô muốn nhìn thấy Sở Phàm sải
cánh bay cao. Cho nên khi đó mới nói vậy với hắn, kỳ thực mà nói nếu Sở
Phàm có lòng với cô, hắn chắc chắn sẽ không ngừng phấn đấu! Đại tiểu thư đã tính đến chuyện đi tìm cha mình là Kỷ Thiên Vũ, để cha cô ra mặt an
bài một chức vụ trong công ty cho Sở Phàm. Cô tin tưởng rằng với năng
lực của mình, Sở Phàm nhất định sẽ nhanh chóng thành công, trở thành một trong những người nắm quyền quyết định quan trọng nhất ở công ty!

Nghĩ tới đây đại tiểu thư thấy trong lòng cao hứng. Bởi lẽ cô rất thích cùng Sở Phàm cộng tác. Loại cảm giác này rất mỹ diệu. Từ Sở Phàm cô cảm thấy mình có thể học được rất nhiều điều. Chỉ có điều cô vẫn lo không biết
Sở Phàm có chấp nhận ý kiến của cô hay không?

- Chuyện này đợi sau khi tiễn dì Mi sẽ nói với hắn vậy!

Đại tiểu thư thì thào tự nhủ rồi đi tới phòng dì Mi.

Dì Mi đã thu xếp gần xong rồi. Cô chỉ mang một cái vali, trong đó cũng chỉ có vài bộ quần áo giày dép và đồ trang điểm, bởi vậy sắp xếp cũng
nhanh.

- Dì Mi, chuẩn bị xong rồi sao?

Đại tiểu thư sau khi vào phòng liền hỏi.

- Ừ. Xong rồi. Chỉ có thứ thôi, chẳng có gì nhiều.

Dì Mi trả lời.

Dì Mi sắc mặt mang theo vẻ hồng nhuận, như một đóa hải đường trải qua mưa
móc tẩy rửa, phơi phới sức sống. Thân thể dì Mi từ trên xuống dưới càng
tỏa ra ý nhị thành thục nồng hậu mê người. Da thịt trên người cô càng
thêm đầy đặn, càng thêm xinh đẹp gợi cảm!

Hóa ra tối qua dì Mi
sau khi được Sở Phàm trân trọng rửa tội, trên người càng tỏa ra ý vị
thành thục gợi cảm. Đây là đặc điểm của thân thể thiếu phụ xinh đẹp,
trải qua một đêm được hưởng “mưa móc”, thân thể liền tràn ngập sức sống.

Cứ theo mức độ hấp dẫn hiện giờ của dì Mi thì có thể đoán được tối qua Sở
Phàm chắc chắn là yêu thương vô cùng, từng giờ từng phút ban “mưa móc”
cho nàng!

- Tiêm Tiêm, dì Mi đi rồi sẽ thường xuyên về thăm mấy
đứa. Các cháu đều rất xuất sắc, khiến dì Mi được hãnh diện. Các cháu như thế này, chắc chắn mẹ các cháu trên trời nhất định sẽ rất vui mừng.

Dì Mi thâm tình nói.

- Dì,

Đại tiểu thư ôm lấy dì Mi, giọng đầy thương cảm nói:

- Cháu sẽ cố gắng hơn nữa, không để cho mẹ cháu phải thất vọng.

- Ngoan lắm. Dì Mi biết, dì Mi đều nhận ra cả. Tuy nhiên cháu có thành
công trong sự nghiệp mà chuyện tình cảm không có gì cũng vẫn khiến mẹ
cháu không yên lòng được đâu.

Dì Mi nói.

- Cái này, cái này do chưa tìm được người thích hợp thôi!

Đại tiểu thư nhẹ giọng nói.

- Dì thấy Tiểu Sở rất được đó. Tiêm Tiêm, cháu phải trân trọng lấy hắn nhé!

Dì Mi trực tiếp nói.

- Dì, dì lại nói bậy rồi!

Đại tiểu thư sắc mặt đỏ bừng.

- Ấy, cháu còn chưa tin vào con mắt của dì Mi à. Đến giờ đàn ông được dì
coi trọng cũng không được mấy người đâu. Tin dì đi. Sở Phàm nhất định có khả năng đem lại vui vẻ hạnh phúc cho cháu.

Dì Mi khẳng định.

- Rồi mà, cháu biết phải làm sao mà. Cháu cũng biết Sở Phàm không tồi mà, nhưng cháu còn muốn theo dõi hắn môt thời gian, nếu hắn thực sự tốt thì cháu nhất định sẽ không bỏ qua!

Đại tiểu thư nói xong những lời này, mặt càng đỏ bừng. dì Mi không khỏi tủm tỉm cười hiểu ý.

Sở Phàm đã tỉnh lại từ sớm. Sau khi tỉnh lại hắn mới phát hiện ra hai chân mình có vẻ hơi run. Lúc đầu còn không biết vì sao, sau đó ngẫm lại mới
hiểu ra là do tối qua “chiến đấu” kịch liệt quá. “Chiến đấu” qua đêm với bạn gái quá nhiều, sáng hôm sau thức dậy đều cảm thấy hai chân “yếu
yếu”.

Sở Phàm không nhớ rõ hôm qua triền miên với dì Mi tới mấy
giờ mới trở về. Mỗi lần đều làm đến thỏa thích, cứ khi nghe tiếng dì Mi
rên xiết, giọng như muốn ngừng mà không ngừng được, rồi thời điểm cô
hưng phấn kêu lên, trong lòng Sở Phàm đều tràn ngập cảm giác tự tin và
tự hào.

Trên đời này chuyện khiến sự tự tôn và tự tin của nam
giới bị tổn thương nhất là khi nằm trên giường nghe được câu “ Anh hết
sức rồi à?” của nữ giới. Mà chuyện khiến nam giới tự hào và tự tin nhất
là nằm bên người phụ nữ kiều mỵ đang thở hổn hển nói “ Anh khỏe quá,
thật sự là quá lợi hại!”

Sở Phàm trong lòng tràn đầy tự tin và tự hào. Tục ngữ có câu, anh phải chinh phục xong người phụ nữ của mình rồi mới có tư cách chinh phục thế giới. Nếu anh tới cả người phụ nữ của
mình còn không chinh phục nổi thì có chinh phục được toàn bộ thế giới
này cũng chỉ như may áo cho người khác mà thôi.

Sở Phàm xem đồng hồ, đã tới mười hai giờ trưa rồi. Sắp tới giờ dì Mi ra sân bay, vậy là hắn liền đi ra khỏi phòng.

Dì Mi đã mang hành lý xuống dưới lầu. Đại tiểu thư và nhị tiểu thư đang
nói chuyện lưu luyến không rời với cô. Đến thời khắc sắp sửa chia tay,
những tình cảm buồn bã được nén trong lòng mới thể hiện hết, đặc biệt là nhị tiểu thư, đôi mắt to đã ngân ngấn nước mắt.

- Mọi người chúng ta cùng đi tiễn dì Mi đi.

Sở Phàm xuống nhà đem hành lý của dì Mi lên xe, nói:

- Cũng không còn sớm nữa, chúng ta ra sân bay thôi.

- Ừ!

Dì Mi đáp lời, được đại tiểu thư, nhị tiểu thư, Tô Phỉ và Trần Mộng Lâm
bao quanh, cùng bước lên xe. Sau đó Sở Phàm lái xe tới sân bay quốc tế
Bắc Kinh.

Dọc đường mọi người đều không sao nói lên lời. Có lẽ
lúc biệt ly ngay cả trong lòng có muôn vàn lời cũng không biết nói sao
cho phải. Điều này ngược lại càng làm tăng thêm vẻ buồn bã trên xe. Cảm
giác như có một tảng đá đang đè nặng trong lòng mọi người vậy. Lúc này
vô thanh thắng hữu thanh, sầu ly biệt hóa thành im lặng.

Trên đời này có gặp mặt thì phải có chia ly. Ly biệt chỉ là vì lần sau gặp mặt,
Cho nên tại sao chúng ta không cười nhiều một chút, ít buồn bã hơn một
chút chứ? Cứ làm vậy vì lần gặp mặt sau! Nhiều người hiểu được điều này, nhưng đến khi bản thân vào cảnh chia ly, người có thể tươi cười không
nhiều. Có lẽ, con người đều cảm tính như vậy.

Sân bay quốc tế.

Sở Phàm đã đưa mọi người tới nơi. Tại đại sảnh của sân bay, dì Mi và đại
tiểu thư, nhị tiểu thư nắm tay nhau, những đôi mắt nhìn nhau nhưng lại
không nói được gì.

Cầm tay nhau, đôi mắt đẫm lệ, không sao nói lên lời.

Có lẽ, cũng không cần nói gì, có yên lặng từ tận đáy lòng vang lên một câu chúc bình an cũng đủ rồi.

Thời gian vô tình chính là ở chỗ nó không vì người đau buồn hay vui sướng mà dừng lại, nên tới cứ tới, nên đi vẫn cứ đi.

Dì Mi cầm vé máy bay chậm rãi đi vào nơi kiểm tra an ninh, nhị tiểu thư vẫy tay liên hồi, trong miệng hô to:

- Dì Mi, thuận buồm xuôi gió, nhớ phải về thăm cháu nhé!

- Dì Mi, thuận buồm xuôi gió!

Những ngườ khác cũng hô lên.

Dì Mi qua quầy soát vé quay người lại, mỉm cười vẫy tay với mọi người.

Lúc này, Sở Phàm kêu to:

- Tôi chờ cô trở về!

Dì Mi dường như sửng sốt một chút, sau đó cười nhợt nhạt, xoay người bước đi.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #187