Chương 186: Đây Không Phải Là Lần Kích Tình ...


Dì Mi còn ngồi ở ghế dưới lầu. Sở Phàm tất nhiên là cũng sẽ không bỏ mặc cô. Có thể nói là hắn cố ý để dì Mi ở lại cuối cùng là có mục đích.

Dì Mi say nằm ra ghế, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt mông lung. Chiếc áo đang
mặc hơi hơi xộc xệch, khiến đôi đùi trắng nõn như tuyết hơi lộ ra. Một
chút đó thôi cũng đủ khiến đàn ông thú tính sôi trào rồi.

Trong lòng Sở Phàm hưng phấn vô cùng. Hắn đi tới nhẹ giọng gọi:

- Dì Mi, dì Mi. Còn đi nổi không?

- Không. Đầu hơi choáng váng, người không có sức, chẳng biết có đi nổi không nữa.

Dì Mi nói.

- Vậy để tôi bế cô nhé.

Sở Phàm nói.

- Vậy, vậy không được. Để người khác nhìn thấy không phải ngượng chết sao. Tới đây đỡ tôi đi.

Dì Mi nói xong liền đưa cánh tay thon dài của mình lên. Trông mê người cực kỳ!

Sở Phàm tới đỡ lấy tay dì Mi, dìu cô đứng dậy. Dì Mi lắc lắc đầu, đứng lên nhưng chân không vững, hơn nửa cơ thể tựa vào ngực Sở Phàm. Sở Phàm
thuận thế đỡ lấy dì Mi, hai người cùng bước đi. Ngửi thấy hương thơm
quen thuộc khó quên trên người dì Mi, cảm thụ thân thể thành thục của
cô, một bộ vị trên cơ thể Sở Phàm đã nhanh chóng “nhớn” hẳn lên, trong
lòng nóng như thiêu như đốt. Hắn lập tức cảm thấy trên người mình tràn
ngập tình cảm và lực lượng. Hắn cần nơi để trút ra!

Sở Phàm đưa
dì Mi về phòng xong liền tiện tay đóng cửa lại. Đặt dì Mi lên giường, dì Mi thuận thế liền quay lại ôm lấy cổ Sở Phàm. Sở Phàm bất ngờ không kịp đề phòng, bởi vậy liền bị cô kéo xuống, hai người đối diện nhìn nhau.

Dì Mi nhu tính bách mị nhìn Sở Phàm, trong mắt dường như có lửa tình đang bừng cháy. Nàng hé miệng, nhẹ giọng nói:

- Sở, đừng đi. Ở lại với em!

- Anh đã vào rồi thì không tính đến chuyện đi ra. Mi, đêm nay anh sẽ ở cùng em tới khi em yên giấc.

Sở Phàm dịu dàng nói.

- Tiêm Tiêm và mấy đứa liệu có phát hiện không?

Dì Mi nói ra lo lắng trong lòng.

- Họ ngủ cả rồi. Nên biết là hôm nay anh cố tình chuốc rượu họ mà!

Sở Phàm cười vẻ xấu xa.

- Anh xấu quá. Ngay từ đầu đã có chủ ý với em rồi!

Dì Mi nũng nịu nói.

- Ai bảo em lại mê người như vậy chứ!

Sở Phàm nói xong liền cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ tươi như hoa hồng nở rộ của cô.

- Đừng!

Dì Mi ưm một tiếng, thân thể vốn đã ở trong trạng thái bùng nổ, mà nụ hôn
của Sở Phàm lại như ngòi nổ hoàn toàn kích phát lửa dục trong cô. Lập
tức thân thể dì Mi run rẩy, ôm chặt lấy Sở Phàm, mười ngón tay bấm sâu
vào thân thể hắn, muốn tìm cực khoái từ cơ thể hắn.

Dì Mi vừa
nồng nhiệt hôn Sở Phàm, vừa phát ra tiếng ưm yêu kiều. Tiếng tuy nhỏ
nhưng lại rất lọt tai. Sở Phàm nghe thấy như uống phải loại thuốc kích
dục mạnh nhất. Hắn càng ôm chặt lấy thân thể mềm mại như nước của dì Mi. Hắn vội vàng cởi cúc áo của cô, sau đó hai tay cởi áo cô. Lập tức nội y gợi cảm trên thân thể trắng nõn, mềm mại của dì Mi đập vào mắt hắn. Sở
Phàm giống như đứa bé bị bỏ đói lâu ngày, lao về phía cái khe sâu giữa
ngực dì Mi mà say mê vuốt ve, liếm mút.

- Ôi, ôi. Ư. Đáng ghét quá. Anh nhẹ chút đi. Làm người ta đau đó. Ư…

Dì Mi thở hổn hển.

- Xin lỗi nhé Mi. Thật là quá to, nắm lấy lại quá mềm mại, đàn hồi co
dãn. Anh không kìm được nên có hơi mạnh tay một tí. Sau này anh sẽ dịu
dàng hơn. Vuốt ve thật nhẹ nhàng!

Sở Phàm thì thầm bên tai dì Mi.

- Ư, thoải mái quá. Sở, bao giờ thì anh mới vào việc chính đây?

Dì Mi bắt đầu năn nỉ.

- Từ từ. Anh còn chưa thưởng thức hết thân thể Mi. Đặc biệt là nơi này!

Sở Phàm nói xong, tay phải liền trượt theo vùng bụng phẳng lỳ xuống dưới,
xuyên qua một vùng rừng rậm âm u, luồn vào một khe suối bí hiểm khám
phá!

Thân thể dì Mi run rẩy hẳn lên. Cô thở hổn hển, dồn dập, sắc mặt ửng hồng, cơ thể không kìm chế được mà uốn éo. Mỗi bộ phận trên cơ
thể cô lúc này đều cực kỳ mẫn cảm. Cô giờ có một cảm giác mãnh liệt,
muốn một loại sức mạnh tới đánh sâu vào cơ thể mình, muốn mượn cái thứ
sức mạnh kia để đạt tới cực khoái. Vì vậy cô mở miệng, thở gấp nói:

- Mau, mau tới đi. Em chịu hết nổi rồi, chịu hết nổi rồi!

- Mi, chúng ta cùng thỏa sức hưởng thụ đi!

Sở Phàm nói giọng tràn đầy cảm xúc xxyy.

“Xuy” một tiếng, dì Mi cảm thấy thân thể mình đã được lấp đầy, một cảm giác
thực kích thích, sung sướng tới mất hồn. Cô cảm thấy như mình đang bay!

Dì Mi ôm chặt lấy Sở Phàm. Cô uốn éo thân thể mềm mại của mình, đung đưa
cái mông, hoàn toàn phối hợp. Mỗi lần đều khiến cô cảm thấy hưởng thụ
tột cùng. Thứ cảm giác này thật tuyệt vời. Cô thở hổn hền, khe khẽ rên
rỉ, âm thanh không lớn. Bởi lẽ cô không dám kêu to. Dù sao đây cũng là
biệt thự Lam Hải.

Nhưng cái giọng rên rỉ khe khẽ này của dì Mi
ngược lại hoàn toàn đã kích thích thú tính trong Sở Phàm. Hắn dần dần
tăng tốc độ. Hắn như là một chiếc máy không biết mệt, càng đánh càng
hăng, tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh. Nhìn thấy dì Mi đang hạnh phúc
và thỏa mãn rên rỉ bên dưới hắn, trong lòng Sở Phàm có một cảm giác tự
hào!

Hai tay dì Mi xiết lấy ga trải giường. Ga hai bên giường bị
dì Mi nắm lấy đã nhăn nhúm lại. Mắt cô nhắm chặt, đầu lắc lắc, hàm răng
nghiến lại, muốn kêu to nhưng lại phải cố kìm nén. “Ứ” một tiếng, cô lại “ra” rồi!

Ở đây phải nói tới một từ “lại”. Là bởi vì dì Mi trước sự công kích quá mãnh liệt của Sở Phàm nên đã “ra” rồi. Ngay sau đó
“lại” một lần nữa!

Dì Mi còn chưa dứt cao trào, Sở Phàm đã lại
tận tình thể hiện tình cảm mãnh liệt của hắn lên thân thể cô. Cô cảm
thấy tứ chi nhẹ như lông hồng, linh hồn lơ lửng trên không, như đang
bay. Một khắc đó khiến cô yêu Sở Phàm muốn chết. Bởi “cây gậy” của hắn
khiến cô muốn ngừng mà không nổi!

- A!

Sở Phàm tiến tới
một lần nữa, sau đó không nhúc nhích. Tình cảm mãnh liệt của hắn tất cả
đều phóng ra, phóng vào trong cơ thể dì Mi. Cũng bởi vậy mà khiến cho cô đạt tới cực đỉnh một lần nữa!

Thật lâu sau, Sở Phàm mới trườn lên người dì Mi. Hắn ôm lấy cô, dịu dàng hôn lên mặt, lên môi cô.

Dì Mi từ từ nhắm chặt hai mắt. Cô thật lâu sau vẫn chưa trở lại bình
thường. Cô vẫn đang trên đỉnh triều, cô muốn hưởng thụ, muốn để khoảnh
khắc tuyệt vời này khắc sâu trong tâm trí. Cảm giác này thật sự quá
tuyệt vời, cô muốn chìm đắm trong đó không bao giờ tỉnh lại!

Rất lâu sau, cảm xúc mãnh liệt mới từ từ tan đi, dì Mi chậm rãi mở mắt, lườm Sở Phàm một cái nói:

- Hừ. Đáng ghét. Anh mạnh thế làm gì? Cũng không thèm lo xem người ta có chịu nổi không.

- Người ta nói phụ nữ ba mươi như sói như hổ. Anh nghĩ Mi tất nhiên là
chịu được. Anh còn sợ anh không đủ năng lực thỏa mãn em ấy chứ.

Sở Phàm cười ha hả nói.

- Đúng là đáng ghét. Anh mạnh như vậy thì người phụ nữ nào mà không thỏa
mãn chứ? Trừ phi cô ta là heo nái. Là một heo nái cỡ bự!

- Nói vậy là Mi đã thỏa mãn hả? Anh hình như thấy em ra vài lần đó. Có thể nói cho anh biết cụ thể là ra mấy lần không?

Sở Phàm ở bên tai dì Mi nói ra những lời buồn nôn này.

- Em sao biết được? Không thèm để ý tới anh nữa. Hỏi vấn đề khiến người ta ngượng như vậy.

Dì Mi sắc mặt đỏ bừng, xoay người sang hướng khác, không thèm để ý tới Sở Phàm nữa.

- Không nói sao? Không nói thì anh sẽ làm lại lần nữa. Sau đó thông qua “thực nghiệm” tự mình tính toán!

Sở Phàm nói xong liền xoay người ôm lấy dì Mi ở phía sau.

Thân thể dì Mi co lại, cặp mông vểnh lên. Bởi vậy Sở Phàm sau khi xoay người thì hạ thân nằm đúng đỉnh cặp mông gợi cảm của dì Mi. Cái loại cảm giác này thật kích thích. Bởi vì cặp mông cô đầy đặn, săn chắc vô cùng!

- Không nói gì à? Như vậy là đồng ý. Vậy anh lại tiếp tục một lần nữa nhé. Lần này làm từ phía sau được không?

Sở Phàm thì thầm bên tai dì Mi.

- Đáng ghét quá. Sao tinh lực dư thừa của anh lại nhiều vậy chứ? Mi thực sự là ăn không tiêu.

Dì Mi xoay người lại, hờn dỗi.

- Anh là muốn cho Mi thêm sung sướng, thêm hạnh phúc, để sau này nhớ lại những kỉ niệm tuyệt vời này.

Sở Phàm cười nói.

- Đồ ngốc. Mi ở bên anh đã có quá nhiều kỉ niệm tuyệt vời rồi.

Dì Mi nói.

- Theo anh là còn chưa đủ. Thực không tưởng tượng được, em đi rồi thì đêm dài đằng đẵng anh sẽ cô đơn thế nào đây?

Sở Phàm nói.

- Làm sao mà cô đơn. Bên cạnh anh còn có bao nhiêu mỹ nữ như vậy. Hiện
giờ lại có thêm một đại minh tình. Anh còn chưa thấy đủ sao?

Dì Mi tức giận nói.

- Nhưng họ không phải là của anh, chỉ có dì Mi mới là của anh thôi.

Sở Phàm nói.

- Được rồi. Tiểu Ngốc Ngốc. Nếu dì Mi còn ở lại bên cạnh anh, anh cả ngày đều “làm” dì Mi, còn làm được việc gì nữa? Anh phải đi lên, phải thành
đạt, biết không?

Dì Mi chỉ vào trán Sở Phàm nói.

- Nếu anh không thành đạt thì Mi sẽ không trở về sao? Như vậy anh hẹn với em, khi anh thành công nhất định sẽ gặp em.

Sở Phàm chân thành nói.

- Anh còn sợ em chạy sao? Thật là. Được. Em hứa với anh!

Dì Mi cười nói .

- Mi thật tốt!

Sở Phàm nói xong ôm dì Mi lăn qua lăn lại.

- Nhẹ thôi, nhẹ thôi, Đừng gây tiếng động lớn.

Dì Mi vội vàng nói.

Sở Phàm dừng lăn lộn, nói:

- Vui mừng qua nên quên khuấy mất. Nếu mỗi ngày đều được “lên đỉnh” với em thì thật tốt biết bao!

- Sắc lang. Đúng là toàn ý nghĩ đó. Hừ!

Dì Mi nói.

- Mình làm một lần nữa đi Mi. Anh không thể ở trong phòng em mãi được,
phải về đó. Làm thêm một lần rồi anh về phòng, được không?

Sở Phàm dịu dàng hỏi.

- Còn không chiều anh được sao? Lại còn phải hỏi!

Dì Mi ánh mắt quyến rũ, nũng nụi nói.

Sở Phàm trong lòng mừng rỡ, lại tiến công người đẹp thành thục, da thịt non mềm khêu gợi trên giường!

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #186