Chương 174: Chương 173


Sở Phàm nói.

- Hứ!

Nhị tiểu thư không thèm để ý tới Sở Phàm nữa chạy thẳng lên lầu.

Sở Phàm mặc dù nói là ngồi trong đại sảnh xem TV, nhưng trong đầu lại luôn hiện lên đôi mắt mê ly mộng ảo tràn đầy lực hấp dẫn
hoang dã của dì Mi. Hắn cảm thấy trong đôi mắt của dì Mi dường
như có thiên ngôn vạn ngữ, tình huống giống như đêm trước, khi dì Mi nói: “Tới đây, tôi sẽ cùng với cậu làm một số việc có ý nghĩa mà
lại đáng nhớ!”

Sở Phàm tuy không biết cái việc mà dì Mi đã nói là “có ý nghĩa lại đáng nhớ” kia cụ thể là chuyện gì,
nhưng lúc ấy, sau khi Sở Phàm nghe được những lời này của dì Mi thì sâu trong nội tâm hắn ngọn lửa dục vọng cứ rục rịch bừng lên. Bởi vì lúc dì Mi nói lại dùng cái giọng điệu ung dung lại quyến rũ kia, quả thực cực kỳ mê người.

- Không nghĩ nhiều nữa, đêm nay phải làm tốt việc của mình đi đã, phải đảm bảo được sự an toàn của mọi người.

Sở Phàm nghĩ xong liền đi lên trên lầu tắm rửa.

Sở Phàm đi vào phòng tắm, ước chừng 20 phút thì ra, nếu hỏi vì sao hắn tắm nhanh vậy, hắn sẽ nói:

- Tắm rửa chẳng qua là tẩy rửa tóc tai mình mẩy mà thôi. Tôi
đã dùng dầu gội đầu Phiêu Nhu gội đầu, lại dùng xà phòng Lực Sĩ chà xát thân thể rồi. Anh còn muốn tôi phải làm thế nào
nữa hả?

Thật ra trong phòng tắm còn có đủ loại đủ kiểu dầu gội đầu, sữa tắm, tuy nhiên nhãn mác của mấy loại dầu
gội đầu với lại sữa tắm đó đều là tiếng Anh. Sở Phàm nghiên
cứu cả nửa ngày và vẫn xem không hiểu, hắn chỉ nhận ra được
dầu gội Phiêu Nhu và xà phòng Lực Sĩ thôi, cho nên cứ dùng luôn
cả hai loại này là được rồi.

Sau khi Sở Phàm tắm xong thì đi thẳng về phòng, chỉ vì đang phân vân giữa âu phục hiệu Armani và âu phục hiệu Feierge mà hắn thấy thật buồn rầu. Bộ âu phục
hiệu Armani tạo cảm giác rất khí phách lại hợp thời thượng,
của hiệu Feierge mặc vào toàn thân lại toát ra một mùi vị
thành thục. Sở Phàm cân nhắc mãi mới mặc bộ âu phục cao cấp
màu xám hiệu Feierge vào. Hắn nghĩ thầm, trong hoàn cảnh này,
mặc một bộ trang phục thành thục một chút vẫn hoàn hảo hơn,
nếu không ở cạnh đại tiểu thư và dì Mi xinh đẹp thành thục
chẳng phải là quá ngây thơ hay sao?

Sau khi Sở Phàm thấy
tất cả đã hoàn hảo rồi, nhìn thời gian thì thấy vừa đến sáu
giờ, hắn buông tiếng thở dài, trong lòng biết ít nhất còn
phải đợi nửa giờ nữa đại tiểu thư, nhị tiểu thư và dì Mi mới
xuống lầu.

Quả nhiên, Sở Phàm đợi đến hơn sáu giờ hai mươi đại tiểu thư, nhị tiểu thư và dì Mi mới từ từ đi xuống.

Trên người ba đại mỹ nữ này đều mặc váy lễ phục xinh đẹp mà khêu gợi. Đại tiểu thư mặc một thân lễ phục trắng hở lưng và đầu
vai, thoải mái mà cao quý. Bộ váy trắng lộ vai và lưng này
phối hợp tuyệt mỹ với dung mạo và khí chất cao quý của nàng.
Trông đại tiểu thư như một đóa bách hợp đang nở rộ.

Nhị
tiểu thư mặc một chiếc váy ngắn liền thân, vì nàng tham dự dạ hội nên chiếc váy ngắn sạch sẽ gọn gàng biểu hiện vẻ đẹp
thanh khiết của nhị tiểu thư. Cặp đùi ngọc lại thêm chiếc giày cao gót như chọc vào mắt người khác, khiến cho người ta phải
nuốt nước bọt.

Trên người dì Mi mặc một chiếc váy liền
thân màu đen hở ngực bó sát người. Loại váy hở ngực bình
thường chỉ có phụ nữ có bộ ngực đầy đặn mặc vào mới tạo
được cảm giác ý nhị, mà thân thể thành thục đến độ chảy ra
nước của dì Mi mặc vào chiếc váy hở ngực này, quả thực không
gì thích hợp hơn, chỉ cần liếc qua một cái liền thấy được
cảnh sóng gợn mãnh liệt trước ngực và cặp mông tròn lẳn của
cô. Chiếc váy hở ngực này được thiết kế theo kiểu vắt chéo
chân, vì vậy thi thoảng lại lộ ra cặp đùi trắng nõn nà của dì
Mi. Chỉ cần là đàn ông mà bắt gặp cảnh này, chắc chắn nước
miếng chảy ròng ròng.

“Dù là ở trong trường hợp nào, nam
giới vẫn cứ phải ngồi đến ê cả mông mới đợi được phụ nữ.” Sở Phàm
nhìn các nàng đang đi xuống, không nhịn được nghĩ thầm.

- Sao? Có ba đại mỹ nhân chúng ta cho anh đợi mà anh không vui à?

Nhị tiểu thư lớn tiếng nói.

- Vui, vui, mời ba vị mỹ nữ đi nhanh một chút đi, không thì dạ hội sẽ bắt đầu mất.

Sở Phàm nói.

Ngay sau đó, Sở Phàm tự mình lái chiếc Mercedes-Benz màu đen đưa ba người đẹp lao vùn vụt tới khách sạn Long Hoa.

Lần này tới tham dự dạ hội mừng công của công ty bất động sản
Quốc Cảnh có hơn một ngàn người, nhưng thực tế thì người tới
có thể hơn một ngàn người. Đương nhiên, lần này đều là thành
viên của công ty Quốc Cảnh tại thủ đô, các thành viên tại phân
bộ ở các tỉnh thành khác đương nhiên là không thể tới dự được.

Bữa dạ hội mừng công lần này diễn ra trên tầng ba của khách sạn
Long Hoa. Bởi vì tầng ba là nơi có diện tích lớn nhất của khách sạn, đủ để chứa được bữa tiệc rượu hơn ngàn người của công
ty.

Lúc Sở Phàm và ba người đại tiểu thư tới hội trường thì đã có rất nhiều người của công ty Quốc Cảnh tới, hơn nữa đã ngồi vào bàn tiệc theo cấp bậc chức vị khác nhau. Đại
tiểu thư tới lập tức gây nên một phen chấn động trong hội
trường, cũng có những nhân viên của công ty Quốc Cảnh chưa từng
được gặp qua khuôn mặt xinh đẹp của đại tiểu thư. Bởi vậy đêm nay sau khi thấy được vẻ đẹp phương hoa tuyệt đại, khuynh thành mỹ
mạo của đại tiểu thư, tất cả đều ngây người ra.

Sở Phàm và đại tiểu thư, nhị tiểu thư, dì Mi tất nhiên là ngồi ở bàn
khách quý. Tới 6h50 thì cơ bản là các thành viên công ty đã
tới đủ, hơn trăm bàn rượu trên sảnh đã được sắp xếp xong.

Cao trào nhất của bữa tiệc chính là lúc chủ tịch công ty Quốc
Cảnh, Kỷ Thiên Vũ xuất hiện. Tất cả mọi người có mặt đều đứng
dậy nhiệt liệt vỗ tay.

Kỷ Thiên Vũ mặt mỉm cười đi lên bục, nói vào micro:

- Công ty Bất động sản Quốc Cảnh của chúng ta tổ chức các buổi tiệc rượu, các tiệc tối linh tinh thì nhiều vô số kể, nhưng,
khiến cho tôi cảm thấy kích động nhất vẫn là bữa tiệc mừng
công tối nay. Nguyên nhân nói ra chắc các vị ngồi đây cũng đã
biết, chính là ngày hôm qua, khu vực chi nhánh của chúng là Lam Cảnh trong một ngày bán ra gần tám trăm hộ nhà, đã tạo ra
một kỳ tích trong ngành bất động sản. Cho nên, tôi tổ chức dạ
tiệc mừng công tối nay!

Phía dưới vang lên tiếng vỗ tay vang dội.

- Dưới sự ảnh hưởng của nguy cơ tài chính quốc tế, công ty
chúng ta có thể sáng tạo ra một kỳ tích như thế đúng là một
loại thắng lợi, mà lần này thắng lợi đến từ tổng tài khu Hoa Bắc, cũng là con gái tôi Kỷ Tiêm Tiêm và cả nhóm của cô ấy.
Giờ tôi đại biểu cho toàn thể thành viên công ty chúc mừng cô,
đồng thời cũng hy vọng Kỷ Tiêm Tiêm không ngừng cố gắng, tạo ra thành tích tốt, cũng hy vọng những vị ngồi đây hãy khắc ghi
tôn chỉ của công ty chúng ta, lấy Kỷ Tiêm Tiêm làm gương, vì công ty mà tạo ra càng nhiều kỳ tích tốt hơn nữa.

Kỷ Thiên Vũ kích động nói.

Phía dưới vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

- Tôi tiết lộ cho tất cả mọi người ở dưới một tin tức, năm nay
công ty chúng ta ước đoán có thể thu được lợi nhuận là 1 tỷ,
nộp thuế 100 triệu, đó là một thành tích rất đáng kể. Đây đều
là cố gắng của tất cả mọi người. Tuy nhiên chúng ta cũng không nên vì thành tích trước mắt mà đắc chí không tiến bước,
chúng ta phải phát triển tác phong phấn đấu trong gian khổ,
tiếp tục đổi mới tiếp tục cố gắng tiếp tục cạnh tranh, năm
tới tiếp tục tăng lợi nhuận thêm 200 triệu nữa. Mọi người có
lòng tin hay không?

Kỷ Thiên Vũ lớn tiếng hỏi.

- Có!

Tất cả những thành viên công ty Quốc Cảnh ở dưới bị hào khí trong lời nói của Kỷ Thiên Vũ cuốn hút.

- Tốt! Tôi tin tưởng mọi người, cũng tin tưởng Quốc Cảnh ngày
mai càng thêm tốt đẹp! Tôi cũng không nói nhiều nữa, tôi chỉ
nói một câu, đêm nay mọi người nhất định phải ăn uống thoải
mái đó.

Kỷ Thiên Vũ nói.

Kỷ Thiên Vũ vừa dứt lời, phía dưới liền dậy lên tiếng vỗ tay rầm rập.

Tiếp theo là đại tiểu thư cũng lên phát biểu vài câu cảm nghĩ,
những người ở dưới nhìn thấy đại tiêu thư như tiên nữ giáng
trần đều ngừng thở, im lặng nghe đại tiểu thư nói chuyện. Lúc
đại tiểu thư nói xong, rất nhiều người phải mất ba bốn giây
mới hồi phục tinh thần được, bắt đầu nhiệt liệt vỗ tay.

Sau đó, các tiết mục ca múa văn nghệ phong phú trình diễn, trong
tiếng ca duyên dáng và vũ đạo động lòng người thì rượu và
thức ăn cũng lần lượt được đưa lên. Cuối cùng, khi thức ăn đã
được mang lên hết, các tiết mục văn nghệ đã được thưởng thức
đủ, Kỷ Thiên Vũ nâng cao chén rượu lên, cao giọng nói:

- Chén rượu này tôi kính mọi người, tất cả hãy cùng nhau uống nào. Sau đó mọi người cứ thoải mái ăn uống đi.

Kỷ Thiên Vũ nói xong, một hơi cạn sạch, các nhân viên, viên chức của Quốc Cảnh cũng lần lượt cạn chén.

Sau vài chén rượu, trong hội trường cũng dần có nhiều tiếng
người nói chuyện, bầu không khí cũng bắt đầu náo nhiệt hơn.
Bởi vì mục đích đêm nay là vì chúc mừng khu nhà Lam Cảnh đã
tiêu thụ tốt, mà đại tiểu thư lại là nhân vật chính của sự kiện này, cho nên rất người đều cầm chén rượu tới kính đại tiểu
thư. Mới đầu đại tiểu thư ai đến cũng không cự tuyệt, nhất
nhất cụng ly, nhưng tửu lượng đại tiểu thư không tốt lắm, bởi
vậy chỉ sau năm sáu chén khuôn mặt ngọc của nàng đã hồng lên,
thân thể mềm mại hơi lay động, xem ra là men rượu đã bốc lên
rồi.

Sở Phàm đứng cạnh đại tiểu thư thấy thế, liền bảo nàng đừng uống nữa, mà là hắn tự đứng ra uống đỡ cho đại
tiểu thư. Bởi vì người đến kính rượu rất đông nên Sở Phàm liên tục uống hơn mười chén. Do uống nhanh nên hắn cũng bắt đầu cảm
thấy đầu hơi choáng.

Đại tiểu thư tuy rằng có Sở Phàm
ngăn rượu giúp nàng, nhưng cũng có rượu cần uống thì nàng
phải uống, bởi vậy đại tiểu thư đã hơi có men say. Tuy nhiên
nàng vẫn vui vẻ cao hứng. Có lẽ, ngày này là ngày mà nàng
chờ đã lâu.

Bên kia dì Mi cũng có rất nhiều nam nhân vây
quanh. Những nam nhân đó đều là những nhân vật cấp bậc tầm cỡ
quản lý trở lên của công ty Quốc Cảnh. Nếu không cũng không thể
uống rượu trong khu khách quý bên này được. Đối với dì Mi, Sở
Phàm cũng không lo lắng, nữ nhân thành thục như dì Mi đối với
trường hợp thế này đã trải qua không biết bao nhiêu lần rồi.
Tuy nhiên nhìn sắc mặt cô thì xem ra cũng đã uống không ít rượu.

Nhị tiểu thư thì lại cùng với Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm tùy tiện
ăn uống, sau đó đã sớm chạy vào trong phòng ngồi hát rồi.

Đại tiểu thư còn muốn rót rượu tiếp, Sở Phàm thấy thế vội vàng ngăn cản, hắn nói:

- Đại tiểu thư, cô đã uống quá nhiều rồi, uống ít đi một chút!

- Không cần đâu mà, tôi cũng không uống nhiều. Người ta đêm nay rất cao hứng. Tôi, tôi muốn uống nhiều một chút!

Đại tiểu thư miệng đã hơi mơ hồ nói.

- Được, được, được rồi, có thể có thể, nhưng đợi một lúc nữa
hãy uống tiếp được không? Uống rượu liên tục cũng không tốt!

Sở Phàm nói.

- Tiểu, Tiểu Sở, cám ơn anh! Thật sự hết sức cám ơn anh! Không
có anh trợ giúp tôi, tôi cũng không biết nên làm cái gì bây
giờ, cảm ơn anh!

Đại tiểu thư liên tục nói tạ ơn.

- Đại tiểu thư, tôi đã nói rồi, đây là chuyện tôi sẵn lòng làm cho cô. Cô không cần cảm ơn tôi!

Sở Phàm nói.

- Dù là người nhà vẫn phải cảm ơn anh. Đến đây đến đây, một ly
này tôi nhất định phải kính anh, nhất định kính anh!

Đại tiểu thư nói.

- Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể tiếp nhận mà, tôi cũng không
có chạy đi đâu cả, tôi sẽ chờ bên cạnh cô mà. Chúng ta cứ uống
từ từ thôi, được không?

Sở Phàm dỗ đại tiểu thư. Hắn biết không thể để đại tiểu thư tiếp tục uống rượu được.

- Không, không được. Bây giờ uống, bây giờ uống. Bằng không tôi, tôi không để ý tới anh nữa!

Đại tiểu trề môi nói, thần sắc nũng nịu, hình dáng cơ trí hiểu
biết thường ngày của đại tiểu thư chỉ còn lại cực nhỏ, có
lẽ đại tiểu thư đã say thật rồi.

Nhìn đại tiểu thư không chịu buông tha, Sở Phàm cũng không có biện pháp, đành phải nói:

- Được rồi, lại đây nào. Tôi kính đại tiểu thư một ly!

- Không, là tôi kính anh một ly!

Đại tiểu thư nói xong liền cụng một lý với Sở Phàm, sau đó một hơi cạn sạch.

Sau chén này, sắc mặt đại tiểu thư càng thêm đỏ hồng, nhìn trông
như một đóa hoa hồng nở rộ thật rực rỡ. Ánh mắt nàng lờ đờ
mông lung vì say, đột nhiên nhào vào lòng Sở Phàm, đầu gối lên
vai Sở Phàm, miệng thì thào:

- Cảm ơn anh, cảm ơn…

Đại tiểu thư ngã vào lòng Sở Phàm, nói xong mấy câu mà ngày
thường không dám nói, đã nặng nề đi vào giấc ngủ.

- Đại tiểu thư, đại tiểu thư…

Sở Phàm nhẹ giọng gọi đại tiểu thư, nhưng nàng không chút phản
ứng. Sở Phàm nghĩ thầm, có nên lập tức đưa đại tiểu thư về
nghỉ ngơi hay không.

Lúc này dì Mi từ từ đi tới. Sau khi
uống rượu vào, đôi mắt quyến rũ của Mi di lại càng thêm động
lòng người. Cô nhìn thấy đại tiểu thư tựa trên vai Sở Phàm
không nhúc nhích liền hỏi:

- Tiêm Tiêm say rồi à?

- Vâng, tôi đang nghĩ có nên đưa cô ấy về nghỉ ngơi bây giờ không.

Sở Phàm nói.

- Không cần đâu, cứ nghỉ ngơi luôn ở khách sạn này đi cũng được.
Đêm nay công ty đã bao trước một số phòng trong khách sạn này,
chuẩn bị cho một số quản lý và nhân viên. Cứ để Tiêm Tiêm nghỉ ngơi qua đêm ở đây cũng được rồi.

Dì Mi nói.

- A, vậy sao? Đêm nay chúng ta nghỉ trong khách sạn sao?

Sở Phàm hỏi.

Dì Mi đột nhiên mỉm cười, vẻ quyến rũ trong mắt càng đậm. Cô nhìn Sở Phàm, cực kỳ mập mờ nói:

- Không sai, chúng ta qua đêm trong khách sạn!

Sở Phàm lại phát giác tim của mình đập “thình thịch” liền giật
mình. Hắn vội vàng lảng tránh ánh mắt quyến rũ mê người của
dì Mi, nói:

- Phòng ở đâu? Trước hết phải đưa đại tiểu thư đi nghỉ đã.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #174