Chương 173: Dạ Tiệc Mừng Công


Buổi tối, khi Kỷ Thiên Vũ đang về nhà ăn cơm, ông còn mở bình rượu Ngũ
Lương Dịch có nồng độ rất cao cùng Sở Phàm đối ẩm. Mấy ngày nay Sở Phàm
rất mệt mỏi, không muốn uống rượu lắm, nhưng vì Kỷ Thiên Vũ đã mời nên
hắn cũng đành liều mình bồi quân tử. Uống hết một chai rượu đã khiến đầu Sở Phàm nặng nề. Sau khi uống thêm chút rượu, Kỷ Thiên Vũ lại dặn đại
tiểu thư về đêm tiệc mừng công vài tiếng rồi đi ra khỏi phòng, tự lái xe đi đâu đó không biết.

Sở Phàm sau khi uống rượu xong thì trực
tiếp nằm trên ghế sofa tại đại sảnh tầng 1 nói là nghỉ ngơi một chút, ai ngờ lại ngủ quên mất luôn, có lẽ là tại say rượu.

- Tiểu Sở, Tiểu Sở, anh tỉnh lại đi, muốn ngủ cũng phải về phòng đã chứ.

Đại tiểu thư lay lay cánh tay Sở Phàm, cất tiếng gọi.

- Tiêm Tiêm, Tiểu Sở hắn có lẽ đã say lắm rồi. Cháu gọi thế nào hắn cũng không tỉnh đâu.

Dì Mi nói.

- A! Tửu lượng Tiểu Sở luôn rất tốt mà, sao lại dễ say thế?

Đại tiểu thư khó hiểu hỏi.

- Người uống rượu phải xem tâm tình. Một người nếu tâm tình không tốt
hoặc quá mức mệt mỏi thì khi uống rượu là dễ say nhất. Dù cho tửu lượng
hắn có tốt mấy vẫn dễ bị say.

Dì Mi nói.

- A thảm nào, khó trách được. Mấy ngày nay Tiểu Sở vì công việc tiêu thụ khu nhà Lam Cảnh mà chưa được một giấc ngủ ngon, suốt ngày vất vả bận rộn. Xem ra anh ấy đã mệt muốn chết rồi cho nên mới say như thế. Nhưng mà tóm lại cũng
không thể để anh ấy ngủ luôn ở phòng khách được.

Đại tiểu thư nói.

- Tiêm Tiêm, dì và cháu mỗi người một bên đưa cậu ta lên trên đi.

Dì Mi nói xong liền nâng cánh tay Sở Phàm lên, đồng thời vỗ vỗ khuôn mặt Sở Phàm nói:

- Tiểu Sở, tỉnh tỉnh, dì Mi và Tiêm Tiêm đưa cậu lên phòng nghỉ ngơi nhé. Tỉnh lại đi, mau lên!

Sở Phàm mơ hồ “A” một tiếng.

Tiếp theo dì Mi và đại tiểu thư mỗi người một bên nâng cánh tay Sở Phàm lên
vai mình, dìu hắn đi lên lầu. Trong quá trình này Sở Phàm đương nhiên
không phải bị các nàng kéo đi mà là tập tễnh đi theo. Dì Mi và đại tiểu
thư dìu một người đàn ông như hắn lên trên lầu cũng không phải một
chuyện dễ dàng. Ba người bọn họ lúc thì lạng bên trái, khi thì lạng bên
phải, căn bản là không thể đi đứng vững vàng được, chỉ tại Sở Phàm vì
rượu mà đi chân nam đá chân xiêu.

Sở Phàm như một trợ tá đắc lực, phối hợp khoác tay lên vai đại tiểu thư và dì Mi, sau đó dựa vào ngực
dì Mi và đại tiểu thư luôn. Không biết là vô tình hay cố ý mà trong lúc
đi lại, tay trái của Sở Phàm luôn nhẹ nhàng va chạm vào gò ngực cao ngất của dì Mi, hơn nữa mỗi lần va chạm lực đạo lại không giống nhau. Có khi nặng có khi nhẹ. Lúc tay trái Sở Phàm đụng đụng vào, ngực trái của dì
Mi dập dềnh như thủy triều, vô cùng co dãn và đàn hồi.

Dì Mi tất
nhiên là phát hiện ra động tác nhỏ ấy của Sở Phàm, trong lòng cô không
khỏi thầm nghĩ: “Thằng ranh con này, uống say còn không quên chiếm tiện
nghi của ta, xem ra là say rượu lộ bản tính rồi. Ngày mai phải tìm hắn
tính sổ mới được!”

Cuối cùng thì dì Mi và đại tiểu thư cũng dìu
được Sở Phàm tới phòng hắn. Đầu tiên dì Mi gỡ cánh tay Sở Phàm xuống,
sau đó thuận thế đỡ Sở Phàm nằm xuống giường. Phải biết trong suốt quá
trình này, tay phải Sở Phàm vẫn gắt gao ôm chặt lấy cổ đại tiểu thư, vì
thế một tiếng kêu kinh hãi của đại tiểu thư vang lên, thân hình nặng nề
của Sở Phàm đè đại tiểu thư lên giường. Khi thân thể hai người yên tĩnh
lại thì đã thấy tay phải Sở Phàm chính đang nằm trên bộ ngực cỡ 32D của
đại tiểu thư. Sắc mặt đại tiểu thư rực lên màu đỏ, đồng thời trái tim
nàng cũng nhảy lên thình thịch. Nàng vội vàng nâng cánh tay Sở Phàm lên, đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ thẹn thùng.

Tất cả những việc này đều lọt vào mắt dì Mi hết.

Sau khi đại tiểu thư ổn định lại cảm xúc, thở sâu để ngăn chặn trái tim
đang nảy lên kia. Nàng cùng dì Mi cởi bỏ giày của Sở Phàm, cởi áo khoác
cho hắn, rồi đắp chăn cho hắn tử tế, sau đó mới ra khỏi phòng.

Khi đại tiểu thư ra khỏi cửa phòng thì quay đầu lại, nhìn thoáng qua Sở
Phàm đang ngủ say sưa, trong mắt dường như có nhu tình nhè nhẹ, trìu
mến.

Có lẽ vì mệt mỏi thực sự nên Sở Phàm ngủ thẳng cẳng đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại. Lúc hắn nhìn đến giờ thì sợ điếng hồn,
không ngờ là chả có tí cảm giác nào, lại ngủ quên đến tận bây giờ chứ.

Hắn vội chạy đi rửa mặt sau đó đi xuống dưới nhà, nhưng không ngờ là dưới
nhà thì ngoài Trương bá, cô Vương và vài người giúp việc ra còn thì
không có ai khác. Đại tiểu thư không có nhà, nhị tiểu thư không có nhà,
dì Mi cũng không có nhà luôn.

Hắn nghĩ thầm, “Đại tiểu thư các nàng chạy đi đâu rồi? Không phải là tới công ty chứ?”

Hắn nghĩ lại thấy khả năng này không lớn, lúc này mới đột nhiên nhớ ra, tối qua Kỷ Thiên Vũ có nói tối nay tổ chức bữa tiệc mừng công, chắc là các
nàng ấy đi chuẩn bị tiệc cả rồi.

Sở Phàm hiếm khi thanh nhàn thế
này, nên cứ bình thản ngồi xem phim hoặc đọc sách. Hắn đột nhiên nhớ ra, hình như camera trong phòng đại tiểu thư đã hết pin, nghĩ vậy hắn liền
chạy lên lầu hai, sau đó lặng yên không một tiếng động, nhẹ nhàng tiến
vào phòng đại tiểu thư. Đương nhiên, phòng đại tiểu thư đã khóa trái,
nhưng Sở Phàm tự có biện pháp đi vào.

Khi trở ra, hắn bỗng ngửi
thấy một mùi hương tự nhiên tản ra trong phòng đại tiểu thư, lôi cuốn,
hấp dẫn. Hắn vô tình liếc qua chiếc giường rộng rãi mềm mại của đại tiểu thư, trên giường chăn đơn gối chiếc xếp đặt gọn gàng, tuy nhiên lại vứt bừa một bộ nội y, dường như là do đại tiểu thư vội vã thay ra còn chưa
kịp giặt.

Sở Phàm không nhịn được tim đập thình thịch, không tự
chủ được đi tới, sau đó hắn lấy bộ nội y của đại tiểu thư mới được thay
ra lên, đặt lên mũi hít thật sâu. Mùi thơm, toàn mùi thơm là mùi thơm.
Mùi hương này đúng là hương thơm trên người đại tiểu thư. Sở Phàm lại
hít hít chếc quần lót của đại tiểu thư, trừ một cỗ u hương ẩn ẩn còn có
một hương vị đặc biệt mê người, vẻ mặt Sở Phàm tràn ngập say mê!

Việc này không nên chậm trễ, Sở Phàm cũng không dám ở một mình ngơ ngơ ngẩn
ngẩn trong phòng đại tiểu thư quá lâu. Hắn thay pin cho chiếc camera rồi lặng lẽ rời khỏi phòng nàng. Sau đó hắn trở lại phòng mình thử chiếc
camera trong phòng đại tiểu thư xem có hoạt động như cũ không, thử một
lần quả nhiên thấy bình thưởng trở lại, Sở Phàm không khỏi mừng thầm.

Vừa mới từ trong phòng đại tiểu thư ngửi được mùi hương từ chiếc quần lót
thay ra của đại tiểu thư, Sở Phàm vẫn còn cảm giác được, mỗi lần thở ra
hít vào, chóp mũi lại mơ hồ cảm giác được mùi hương mê người trên chiếc
quần lót kia, hắn lập tức cảm thấy nhân sinh thật là tốt đẹp, có thể hít thở thật là tốt đẹp!

Mãi cho đến năm giờ chiều đại tiểu thư, nhị tiểu thư và dì Mi mới trở về, Sở Phàm cả một buổi chiều không được gặp
các nàng trong lòng đã hơi thấy nhơ nhớ, giờ nhìn thấy không khỏi dâng
lên cảm giác thân thiết.

- Tiểu Ngốc Ngốc, nhanh đi tắm rửa thay quần áo đi, rồi còn đi dự tiệc tối nay nữa.

Nhị tiểu thư nhìn thấy Sở Phàm thì lớn tiếng nói.

- Đêm tiệc mừng công hả? Tổ chức ở đâu?

Sở Phàm hỏi.

- Đã đặt ở khách sạn Long Hoa rồi, thời gian là bảy giờ, chuẩn bị một chút đi, sau đó chúng ta đi luôn.

Đại tiểu thư nói.

Sở Phàm “A!” một tiếng, hắn đảo mắt một cái sang dì Mi, phát hiện thấy dì
Mi cũng đang nhìn hắn, tuy nhiên ánh mắt dì Mi dường như có vẻ kỳ quái,
có vẻ cuốn hút mà cũng có cảm giác là lạ, giống buổi tối ngày hôm đó khi dì Mi nói với hắn: “Tới đây tôi sẽ cùng với cậu làm một số việc có ý
nghĩa mà lại đáng nhớ!”. Lúc nói những lời này lại có ánh mắt mê ly.

Tim Sở Phàm không tự chủ được đập “thình thịch”, dường như thấp thoáng có cảm giác được đoàn tụ sum vầy, đêm dài nhiều lãng mạn!

Bữa tiệc mừng công của công ty bất động sản Quốc Cảnh chúc mừng
thương vụ bán sạch cả khu nhà Lam Cảnh đúng bảy giờ tối bắt đầu.

Đại tiểu thư, nhị tiểu thư và dì Mi hiển nhiên là đi chuẩn bị
những công việc liên quan đến dạ tiệc mừng công cả ngày nay rồi. Sau khi trở về tất cả đều vội vã tắm rửa trang điểm, sau đó
đi tham dự dạ hội.

Trước khi nhị tiểu thư chạy lên lầu
còn nhìn sang Sở Phàm đang ngồi không nhúc nhích trong phòng
khách xem TV, nàng không khỏi hỏi:

- Tiểu Ngốc Ngốc, anh sao không đi tắm rửa đi? Chẳng lẽ anh không đi đến buổi dạ hội sao?

- Đi chứ, tôi tắm rửa mặc quần áo nhiều nhất cũng chỉ mất nửa tiếng thôi, không vội không vội. Nhị tiểu thư nên tận dụng thời gian đi, nếu không không có thời gian trang điểm đâu.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #173