Chương 172: Tạo Thành Chấn Động


Tin tức công ty bất động sản Quốc Cảnh chỉ trong một ngày đã
bán hết toàn bộ số phòng ế của khu nhà Lam Cảnh đã nhanh
chóng lan truyền ra ngoài nhanh như gió, trở thành tâm điểm của
các báo và giới truyền thông đại chúng. Trong thời đại mà tin
tức truyền thông cực kỳ phát đạt và mẫn cảm hiện nay thì tin
tức chấn động cỡ này chính là đối tượng truy đuổi của giới
truyền thông.

Một số phóng viên tin tức nhạy bén đã bao
vây trước lối vào của tiểu khu Lam Cảnh, chờ phóng vấn nhân
vật chính đóng vai trò quan trọng nhất trong vụ thành công nóng bỏng của khu Lam Cảnh này: Tổng tài khu Hoa Bắc của Công ty
Bất động sản Quốc Cảnh - Kỷ Tiêm Tiêm.

Đại tiểu thư, Sở
Phàm và mọi người sau khi sung sướng reo hò mừng rỡ trong gian
sảnh giao dịch của tiểu khu Lam Cảnh thì đang chuẩn bị rời đi.
Qua hạch toán tài chính, lần này sau khi bán được hết nhà
trong tiểu khu Lam Cảnh, công ty thu lại được gần 30 triệu vốn
lưu động, có tác dụng cực kỳ hữu hiệu làm giảm bớt áp lực
tài vụ của công ty. Dù sao trong các hoạt động hiện nay của
công ty vẫn còn hai công trình lớn và mấy công trình nhỏ nữa,
sau khi thu lại tài chính thì mới đảm bảo được tính ổn định
của vốn lưu động được.

Sau khi bọn đại tiểu thư rời khỏi đại sảnh thì bị những phóng viên truyền thông chờ đã lâu ngăn
chặn lại. Khi đoàn người đại tiểu thư xuất hiện thì cả đám
phóng viên náo loạn hết cả lên, trong đó nhiều phóng viên vội
và dùng sức đưa micro qua khỏi các nhân viên bảo an, hỏi:

-Kỷ tiểu thư, trong hoàn cảnh nguy cơ về tài chính, cô làm thế nào mà có thể trong vòng một ngày bán hết toàn bộ các căn hộ
bị ế đi?

-Kỷ tiểu thư, trong vòng một ngày bán ra gần
tám trăm căn hộ đối với ngành bất động sàn là rất hiếm, xin
hỏi cô làm thể nào mới được như thế?

-Kỷ tiểu thư, lần
này phòng giao dịch giới thiệu về khu nhà sau khi mở cửa giao
dịch đã tăng giá lên thêm một ngàn đồng, xin hỏi việc này có
phải là do thị trường nhà đất đang lên cơn sốt hay không?

Đại tiểu thư vốn muốn lảng tránh giới tin tức truyền thông, nàng
vẫn không muốn phải tươi cười hay giao thiệp gì trước bọn họ.
Tuy nhiên hôm nay nàng cũng phải đổi thái độ, rất hào phóng và trang nhã trả lời phỏng vấn, mà hơn nữa còn là hễ hỏi thì
đáp ngay. Có lẽ việc bán hết các nhà trong khu Lam Cảnh một
cách trôi chảy đã khiến nàng cao hứng kích động, cho nên muốn
thể hiện hết ra với mọi người.

Trên mặt đại tiểu thư nở nụ cười tao nhã, nàng nói:

-Kỳ thật mức độ tiêu thụ nhà ở Lam Cảnh đã nóng đến mức vượt xa khả năng tưởng tượng của chúng tôi. Tuy nhiên kết qua này vẫn
nằm trong khả năng dự đoán cho nên chúng tôi cũng không giật
mình lắm.

-Kỷ tiểu thư, tôi là phóng viên của Thời báo
Kinh Hoa, xin hỏi Kỷ tiểu thư làm sao có thể tạo ra kỳ tích
trong một ngày bán sạch cả nhà ở khu Lam Cảnh này thế?

-Kỳ tích này cũng không phải do tôi sáng tạo ra, mà là...

Đại tiểu thư vừa nói vừa liếc về phía Sở Phàm. Sở Phàm đứng bên cạnh đại tiểu thư, trong lòng hắn đương nhiên biết đại tiểu thư muốn nói cái gì, hẳn vội vàng giành trước nói:

-Kỳ
tích này là do đại tiểu thư dẫn dắt tập thể làm được, tuy
nhiên rất nhiều quyết sách đều là chủ ý của đại tiểu thư cho
nên cô ấy mới là linh hồn của cả tập thể. Không có đại tiểu
thư thì cũng không có khả năng bán hết được các căn hộ bị ế
trong khu Lam Cảnh.

Sở Phàm đột nhiên chen vào nói khiến
phóng viên đó rất là kinh ngạc. Đại tiểu thư cũng hơi ngẩn
người ra. Sở Phàm thừa dịp nhỏ giọng nói vào một bên tai
nàng:

-Đại tiểu thư, cô đừng đưa tên tôi ra, coi như là tôi van cầu cô đó, được không?

Đại tiểu thư nghe vậy không nhịn được cười cười.

Lúc này một phóng viên khác hỏi:

-Kỷ tiểu thư, xin hỏi các vị đã thông qua sách lược gì để bán được các căn hộ ở khu nhà Lam Cảnh?

Trong đầu đại tiểu thư vừa xoay chuyển ý nghĩ, nàng cười cười, nói:

-Vấn đề này có thể để cho trợ lý của tôi là Sở Phàm, Sở tiên sinh trả lời giúp.

Đại tiểu thư nói xong chỉ chỉ vào Sở Phàm bên cạnh.

-Trợ lý à?

Nghe đại tiểu thư nói vậy Sở Phàm thì giật mình thon thót, vốn
hắn không có nghĩ tới việc phải rạng rỡ mặt mày trước giới
truyền thông, nhưng đại tiểu thư đã nói như vậy là bức bách
hắn không thể không nói mấy câu. Hắn không khỏi cười khổ.

À, về sách lược à, thứ lỗi cho tôi khó trả lời. Các vị cũng
biết đó, trong một công ty thì sách lược không thể dễ dàng
tiết lộ ra ngoài được. Dù sao thì trong ngành bất động sản
này còn có rất nhiều đại gia cạnh tranh với chúng tôi. Tuy
nhiên tôi có thể tiết lộ một điểm, quyết sách trọng yếu đều
từ đại tiểu thư đưa ra, mà chúng tôi đều là người chấp hành
thôi.

Sở Phàm nói.

Đại tiểu thư nghe vậy giận dỗi lườm Sở Phàm một cái, tên này có bao nhiêu công lao đều đổ hết lên đầu nàng.

Tiếp theo đại tiểu thư tiếp tục trả lời vài vấn đề nữa của phóng viên rồi sau đó lên xe rời đi. Sau khi bọn người Sở Phàm, đại
tiểu thư rời đi, các phóng viên này cũng đi, nhưng cách khu Lam
Cảnh không xa có một chiếc xe màu đen đang đỗ. Trong đó có một
người trẻ tuổi, gương mặt anh tuấn đang ngồi. Giờ phút này,
thanh niên đó đang nhìn chằm chằm về phía đại tiểu thư và Sở
Phàm vừa rời đi, ánh mắt âm trầm băng giá, chính là Tổng giám đốc khu Hoa Bắc của Công ty Bất động sản Quốc Cảnh, Tần Khải.

Vốn sau khi phiên giao dịch tại khu Lam Cảnh bắt đầu thì Tần Khải
định tới đây để chê cười Sở Phàm, bởi vì gã đoán rằng lần
này những căn hộ bán được sau phiên giao dịch sẽ không vượt quá được trăm hộ, ai ngờ kết quả lại vượt quá dự liệu của gã,
số hàng ế trước đây của khu Lam Cảnh khoảng tám trăm hộ không
ngờ lại được tiêu thụ được toàn bộ. Hơn nữa, giá còn tăng lên
một ngàn so với trước đó. Điều này Tần Khải sao có thể chịu
được?

Phải biết, trước đây Tần Khải nhờ thành công trong
việc tiêu thụ tốt mấy khu vực bất động sản của công ty nên
được thăng lên làm vị trí quản lý tiêu thụ, sau đó leo lên tới
vị trí tổng giám đốc hiện nay. Nhưng thành tích lớn nhất của
Tần Khải ngày trước là một ngày tiêu thụ được chừng 250 căn
hộ, so với vụ này mà Sở Phàm tiếp nhận, tiêu thụ gần tám
trăm căn hộ trong một ngày thì chênh lệch đến gấp ba lần. Việc
này khiến cho một tiến sĩ như Tần Khải không thể cam lòng nhẫn nhịn được. Thậm chí gã còn có cảm giác sỉ nhục thật thống
khổ.

Bởi vì gã muốn đến để cười nhạo Sở Phàm, cuối
cùng lại biến thành tự mình bày trò cười cho chính mình. Gã
nhìn đại tiểu thư và Sở Phàm chuyện trò vui vẻ trước giới
truyền thông thì rất tức giận. Gã không tự chủ được nảy sinh
tâm trạng ảo nào, toàn bộ sự đố kỵ đều đặt lên người Sở
Phàm. Trong lòng gã âm thầm nghĩ, sẽ có một ngày, gã sẽ dẫm
nát Sở Phàm dưới chân.

Biệt thự Lam Cảnh.

Lúc Sở
Phàm và đại tiểu thư đi xe về thì nhị tiểu thư đã sớm vừa
nhảy nhót vừa chạy tới đón. Không đợi Sở Phàm xuống xe nàng
đã cao hứng nói:

-Chị, Tiểu Ngốc Ngốc, em nhìn thấy các người trên TV, các người thật lợi hại nha. Trên TV nói các
người trong một ngày bán hết sạch các căn hộ, thật là lợi
hại.

-Tiểu Vân, em xem trực tiếp à? Lúc ấy đúng là có
mấy phóng viên truyền hình đến hiện trường phỏng vấn bọn chị, không nghĩ đến là truyền hình trực tiếp luôn lên TV đâu.

Đại tiểu thư kinh ngạc nói.

-Đúng, đúng. Chị ơi, chị trên TV thật là xinh đẹp, còn có Tiểu Ngốc Ngốc cũng không tệ đâu nhé.

Nhị tiểu thư cao hứng cười, nói tiếp:

-Đúng rồi, ba cũng vừa về, đang ở trong nhà đấy.

-Thế á? Chị vào gặp ba đã.

Đại tiểu thư nói xong liền đi vào, Sở Phàm cũng theo sau.

Đại tiểu thư thấy ba đang nói chuyện với dì Mi thì cao hứng nói:

-Ba, dì Mi.

-Tiêm Tiêm, các con về rồi à? Ha ha, vừa rồi ba đang nói chuyện với dì Mi về chuyện của con đó.

Kỳ Thiên Vũ ha hả nói.

-Chuyện gì của con?

Đại tiểu thư đi đến cạnh dì Mi, ngồi xuống, hỏi.

-Tiểu Tiêm, kỳ tích tại khu nhà Lam Cảnh lần này khiến cho ba cảm
thấy vui mừng và rất kinh ngạc. Vui mừng vì thấy con gái quả
thực không phụ lòng kỳ vọng của ta, hoàn thành việc tiêu thụ
khu Lam Cảnh một cách thành công, mà kinh ngạc là không ngờ
trong một ngày đã tiêu thụ được bảy trăm tám mươi căn hộ bao
gồm cả biệt thự. Ba làm việc trong ngành bất động sản này đã hơn hai mươi năm, tình huống như vậy đã gặp qua năm lần, nhưng
lượng tiêu thụ lớn như vậy lại xuất hiện trong bối cảnh tài
chính quốc tế gặp nguy cơ thế này. Đây đúng là kỳ tích đó!

Kỳ Thiên Vũ tràn ngập cảm xúc nói.

-Đúng vậy, Tiêm Tiêm, cháu có biết không, lúc dì xem tin tức trên TV,
biết tình hình thế dì thực sự không thể tin vào mắt mình
nữa. Tiêm Tiêm, cháu thật lợi hại!

Dì Mi cũng tán thành nói.

- Ba, dì Mi, hai người đều nhầm rồi.

Đại tiểu thư mỉm cười, nháy mắt nói.

-Kỳ tích tại khu nhà Lam Cảnh thì không phải là giả, nhưng người
làm nên kỳ tích này không phải con, mà là hắn!

Đại tiểu thư nói xong giơ ngón tay chỉ vào Sở Phàm đang đi vào đại sảnh.

Kỳ Thiên Vũ và dì Mi nhìn về phía ngón tay đại tiểu thư chỉ thì thấy đúng là Sở Phàm, tất cả đều kêu a một tiếng, sau đó Kỳ Thiên Vũ cười nói:

-Tiểu Sở, cháu mau lại đây đi, lại đây ngồi! Tiêm Tiêm, con cẩn thận nói lại xem là sao.

Trên mặt đại tiểu thư cười ngọt ngào, đợi Sở Phàm ngồi xuống nàng mới chậm rãi nói:

-Ba, thời điểm mình đưa ra giao dịch các căn hộ của khu nhà Lam
Cảnh ban đầu là vừa lúc gặp phải thời kỳ đóng băng của thị
trường bất động sản. Dưới nguy cơ tài chính đã ảnh hưởng đến
bất động sản. thị trường rất là uể oải. Trong tình hình này
lại bắt đầu giao dịch ở khu nhà Lam Cảnh nên tình huống không
được thuận lợi đâu, hơn một tháng mới tiêu thụ được một trăm
căn hộ. Đang lúc con cảm thấy hết đường xoay sở thì Sở Phàm
đứng ra giúp con. Trước hết hắn phân tích giá thị trường nhà
đất và xu thế nhà đất những ngày tới đây, tiếp đó sau khi hắn đi khảo sát thực địa thì đã chỉ ra vấn đề của công ty chúng
con trong quá trình tiêu thụ, mấy vấn đề cực kỳ đúng trọng
tâm, có thể nói là một châm thấy máu luôn! Con thấy hắn có ý
tưởng đối với việc tiêu thụ nhà đất cho nên con mời hắn gia
nhập công việc tiêu thụ những căn hộ còn ế ở khu Lam Cảnh, giao cho hắn toàn quyền phụ trách. Sau khi Sở Phàm tiếp nhận đã
đề ra sách lược của hắn, đúng là dựa vào sách lược của Sở
Phàm chúng con mới tiêu thụ được thành công gần tám trăm căn
hộ, trở thành kỳ tích của ngành bất động sản đấy.

Đại tiểu thư chậm rãi nói xong, giọng tự hào vui sướng như đang nói chuyện của mình vậy.

Sở Phàm gãi đầu, hắn cảm thấy mất tự nhiên cười hắc hắc, ngập ngừng nói:

-Việc này, kỳ thật đều là công lao của đại tiểu thư cả. Trong công
việc tiêu thụ khu nhà Lam Cảnh, cô ấy là người dụng tâm nhiều
nhất. Trong toàn bộ quá trình công việc triển khai, cô ấy chính là nhân vật linh hồn, rất nhiều quyết sách đều phải thông qua
sự chấp thuận của cô ấy. Nếu không có đại tiểu thư thì đã
không có thành tích hôm nay rồi!

-Được rồi, hiện giờ là
đang ở nhà, xung quanh cũng chẳng có báo chí truyền thông,
phóng viên đài truyền hỉnh phỏng vấn, anh không cần phải khiêm
tốn. Thật là...

Đại tiểu thư bực mình nói.

-Không
phải, tôi, tôi... Việc này, công lao đại tiểu thư vốn là lớn
nhất mà. Thực ra tác dụng lớn nhất của tôi chỉ là đề ra ý
kiến mà thôi.

Sở Phàm nói.

-Đúng rồi, khu nhà Lam Cảnh bán chạy đúng là do anh đề ra ý kiến mới bán chạy được mà.

Đại tiểu thư cười cười nghịch ngợm nói.

-Ha ha, Tiểu Sở, thật nhìn không ra là cháu còn có thiên phú ở
phương diện buôn bán đó. Chính như Tiêm Tiêm mới nói, tác dụng
của cháu trong công việc tiêu thụ khu nhà Lam Cảnh là rất trọng yếu. Tuy nhiên đối với năng lực buôn bán của cháu ta cũng không giật mình, bởi vì...

Kỷ Thiên Vũ nói được một nửa lại như gặp vấn đề khó nói, không nói tiếp nữa mà nhanh chóng thay đổi chuyện:

-Tuy nhiên mặc kệ nói thế nào thì nói, lần này nhà ở khu Lam
Cảnh bán chạy chẳng những gia tăng cho công ty ta một số vốn lưu động không nhỏ, đồng thời cũng cho chúng ta đủ thể diện, đáng để cao hứng. Ba muốn cám ơn các con.

-Đừng đừng đừng,
chú Kỳ không cần nói lời khách khí như thế đâu. Trợ giúp đại
tiểu thư là bổn phận của cháu, tuy nhiên, đại tiểu thư đã thực sự rất lo âu quan tâm đến khu nhà Lam Cảnh, lại đối đãi với
cháu rất thực tâm nữa.

Sở Phàm nói.

Lời nói của
Sở Phàm khiến đại tiểu thư cảm động, bất cứ lúc nào cũng
vậy, Sở Phàm đều vì người khác mà suy nghĩ, hơn nữa tâm tính
đạm bạc, không ham danh lợi của Sở Phàm khiến nàng âm thầm
kính nể.

-Ha ha, hai đứa các con cũng không cần phải nhún nhường lẫn nhau. Ta thật ra muốn nghe xem Tiểu Sở đã áp dụng
sách lược gì mới khiến nhà ở khu Lam Cảnh bán chạy như thế?

Kỳ Thiên Vũ hứng thú hỏi.

-Việc này... Ha ha, kỳ thực cũng không có sách lược gì, chỉ sợ nói ra làm chú Kỳ chê cười thôi.

Sở Phàm cười nói.

-Ai dà, cũng đã làm nên kỳ tích rồi cháu còn khiêm tốn sợ chú
chê cười sao? Nói mau nói mau, chú chờ đến mất kiên nhẫn rồi
đây.

Kỳ Thiên Vũ nói.

Sở Phàm nhìn đại tiểu thư, nhận ra nàng đang cười trộm, hắn biết không nói không được, vì thế nói:

-Là thế này, bước đầu tiên chính là khảo sát thị trường, kết
hợp nhiều tư liệu trên các phương diện để đoán trước xu thế
nhà đất. Cháu nhận thấy là thị trường nhà đất gần đây đang
ấm dần trở lại, giá trị nhà sẽ tăng lên, lúc này đúng là
thời kỳ tốt nhất để tiêu thụ. Chưa có một doanh nghiệp nào ra
tay khai thác cả vậy phải mau chóng hành động giữ lấy thị
trường.

Cho nên bước thứ hai là cháu tạo nên một hiệu
ứng chấn động trong toàn bộ thành phố. Liên tục trong ba ngày,
cháu lợi dụng các quảng cáo ngắn trên TV và báo chí nhờ giới tin tức truyền thông quảng cáo về khu nhà Lam Cảnh, cuối cùng
quả thực đã thành công. Trong khi quảng cáo liên tục ba ngày cố ý hoặc vô ý nói rằng, tại ngày 25 khu nhà Lam Cảnh sẽ mở
phiên giao dịch.

Bước thứ ba là ốp cho dân thành phố trở
nên gấp gấp, khiến họ cảm thấy thị trường bất động sản đang
dần ấm lại, giá cả đang lên, khiến bọn họ phải lập tức mua
nhà.

Bước thứ tư là biểu hiện thành ý tới đại đa số
người dân, thông qua một số hành động thực tế để biểu hiện,
như vậy liền chiếm được thế chủ động về mặt tâm lý. Nắm bắt
được tâm lý của người dân, làm cho họ ưu tiên quan tâm đến công
ty bất động sản của chúng ta khi muốn mua nhà.

Cháu thực hiện theo bốn bước này, không ngờ cuối cùng lại thành công,
hơn nữa thành tích đúng là rất tốt, rất là đáng kinh ngạc.

-Đúng, tốt, tốt. Phát hiện thời cơ, nắm bắt thời cơ, dẫn đầu giữ
lấy thị trường, đồng thời có thể phỏng đoán mà nắm bát được tâm lý người tiêu dùng. Tiểu Sở, thiên phú buôn bán của cháu
không tồi, rất có tiềm lực đó!

Kỳ Thiên Vũ khen.

-Đây đúng là thương võ song toàn. Tiểu Sở, không nghĩ tới trên
phương diện kinh doanh cậu lại còn có tài hoa như thế!

Dì Mi cũng tấm tắc tán thưởng.

-Oa, Tiểu Ngốc Ngốc, anh chẳng những đánh nhau lợi hại mà bán nhà cũng lợi hại nha. Thật sự là chân nhân bất lộ tướng mà.

Nhị Tiểu thư nhảy nhót nói.

-Trên người Tiểu Sở hắn cũng không chỉ có hai thứ này là lợi hại
đâu. Nói không chừng một ngày nào đó, hắn lại khiến cho chúng
ta phải chấn động nữa đó.

Đại tiểu thư thản nhiên nói.

Sở Phàm nghe thấy thế cảm thấy dường như trong lời nói của đại
tiểu thư có thâm ý, hắn nghĩ thầm, nơi lợi hại nhất trên người mình vừa không phải đầu lại cũng không phải là hai tay hai
chân, mà là...

-Ba à, con hiện giờ mới biết, ba tìm được cho con một vệ sĩ thật tốt nha, thật là lợi hại đấy.

Nhị tiểu thư thoải mái cười nói.

-Ha ha, đó là đương nhiên. Kỳ thực, bằng vào năng lực của Tiểu Sở mà cho hắn đi làm vệ sĩ cho con là ủy khuất cho hắn rồi đấy.

Kỳ Thiên Vũ nói.

-Không không không, chú Kỳ. Cháu cảm thấy được làm vệ sĩ cho nhị
tiểu thư cũng tốt mà, thật sự đấy, không hề có một chút ấm
ức gì đâu.

Sở Phàm vội vàng nói.

-Đúng vậy, sao mà phải ấm ức chứ?

Đôi mắt quyến rũ của dì Mi xoay chuyển, liếc Sở Phàm một cái, thiếu chút nữa câu mất hồn Sở Phàm.

-Đúng rồi, giờ khu nhà Lam Cảnh đã tạo nên kỳ tích lớn, ta quyết
định, buổi tối ngày mai mở tiệc ăn mừng cả công ty!

Kỳ Thiên Vũ cao hứng nói.

-Hay quá!

Nhị tiểu thư hưng phấn giơ tay lên.

-Hay cái gì mà hay, lại không phải chuyện tốt của em, em cao hứng cái gì hả?

Đại tiểu thư bực mình trừng mắt nhìn nhị tiểu thư.

-Đương nhiên là có chuyện của em rồi, đến lúc đó vệ sĩ bên cạnh em
là diễn viên chính mà, là cố chủ như em thì đương nhiên có quan hệ rồi!

Nhị Tiểu thư cười nói.

-Tiểu Vân, đến lúc đó cho phép con tham gia tiệc, chỉ cần con không gây phiền toái là được.

Kỳ Thiên Vũ cười nói.

-Con biết ba hiểu con nhất mà!

Nhị tiểu thư chạy tới ôm Kỳ Thiên Vũ, cao hứng nói:

-Đúng rồi ba, con muốn gọi Phỉ Phỉ và Mộng Lâm tới, được không?

-Con nói Tiểu Phỉ và Tiểu Lâm à? Lâu rồi ba không gặp bọn nó,
cũng được, có thể gọi tới. Tuy nhiên lúc đó các con đừng có
nghịch ngợm gây sự đó.

Kỳ Thiên Vũ nói.

-Sẽ không mà, ba yên tâm đi.

Nhị tiểu thư cười nói.

-Ừ.

Kỳ Thiên Vũ nói xong chuyển sang đại tiểu thư, nói:

-Buổi tối ngày mai công ty chúng ta tổ chức tiệc mừng công, con nhanh
chóng thông báo đến mỗi nhân viên trong công ty, đồng thời chọn
địa điểm tổ chức cho tốt, sắp xếp một số tiết mục hay hay
vào nhé.

-Vâng, ba, con biết rồi!

Đại tiểu thư lên tiếng trả lời.

-Ách, chú Kỷ, đại tiểu thư, bữa tiệc tối ngày mai cháu nghĩ hay cứ để đại tiểu thư làm diễn viên chính đi, dù sao chuyện bán xong khu nhà Lam Cảnh thi công lao của đại tiểu thư là lớn nhất.
Cháu còn phải đi đảm bảo vấn đề an ninh chung nữa mà. Tiệc
lớn như thế mà phải ra mặt chắc cháu té xỉu mất.

Sở Phàm nói.

-Ha ha, được rồi, cái thằng bé Tiểu Sở này, cháu không muốn để người khác biết công trạng của mình sao?

Kỳ Thiên Vũ nói.

-Không muốn, bởi vì cháu đã nói rồi, đây là cháu làm vì đại tiểu thư mà thôi.

Sở Phàm thản nhiên nói.

Một câu này lập tức khiến đại tiểu thư sửng sốt, trên mặt lặng
lẽ hiện lên hai đóa mây đỏ, vẻ thẹn thùng tuyện mĩ thực là
động lòng người!

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #172