Chương 165: Thao Thức Suốt Đêm


Đời người đặc biệt kích thích ở chỗ mỗi bước đi tiếp theo
đều tràn ngập những tình huống khống thể đoán trước.

Ví dụ như chuyện đêm nay Sở Phàm trên đường chạy về biệt thự Lam
Hải lại gặp một mỹ nữ trên đường cao tốc. Không, phải nói là
một tiểu yêu tinh mới đúng.

Sở Phàm đương nhiên là không
tin trên đời này có yêu tinh. Tuy rằng trước kia khi tới Bắc
Kinh, cái lão Tôn già rồi mà vẫn còn là xử nam kia thường kể
với hắn những chuyện hồ tiên tử nửa đêm tìm tới lão giải
buồn, còn kể chuyện ngày mùng bảy tháng ba âm lịch mưa phùn
gió bấc, trên cây đại thụ tại thôn Đào Hoa treo lủng lẳng một
người phụ nữ. Theo cách nói của lão Tôn thì đương nhiên người
phụ nữ này là một nữ quỷ. Lúc đó Sở Phàm còn bé, mỗi khi
nghe lão Tôn kể chuyện xưa là lại rất hoảng sợ, mỗi khi trời
tối là lại chẳng dám tới thôn Đào Hoa. Mãi tới khi lớn lên
hắn mới càng hoài nghi lời nói của lão, cuối cùng tới ngày
bảy tháng ba âm lịch, mưa phùn bay bay, hắn cố tình chạy tới
cây đại thụ ở thôn Đào Hoa đứng cả ngày nhưng mãi chả thấy
người phụ nữ nào treo trên cây cả.

Hẳn từ thực tiễn đưa
ra kết luận mà nói với lão. Lão Tôn cười nhạt. nói, cái tên
nhóc thối tha này, mày tưởng ai cũng thấy được nữ quỷ kia à?
Nữ quỷ đó chỉ là người mệnh thấp mới có thể thấy, chứ
những người cao số trên người có thần linh bảo hộ, làm sao
nhìn thấy những thứ bẩn thỉu đó được. Mày không nhìn thấy
chứng minh là mày cao số, phải mừng mới đúng.

Lời này
cuối cùng cũng chẳng thuyết phục nổi Sở Phàm. Bởi vậy hắn
chẳng còn tin ma quỷ nữa. Hắn chỉ tin tưởng vào chính mình,
tin vào thực lực!

Mà Sở Phàm gọi tiểu mỹ nữ trên chiếc Ferrari thể thao kia là tiểu yêu tinh cũng chẳng phải là cố ý. Mà thực sự tiểu mỹ nữ kia đẹp quá sức, như yêu tinh vậy. Sở
Phàm ngoại trừ từ này ra thì với trình độ ngữ văn không cao
của hắn không thể tìm được từ nào khác để nói về cô. Hắn
vừa nhìn thấy tiểu yêu tinh này đã thấy rất quen, dường như đã gặp ở đâu rồi. Nhưng hắn nghĩ mãi mà không nhớ ra. Hơn nữa
nghe cách nói chuyện của cô, hắn có thể đoán được cô gái này
hẳn là cũng có chút nổi tiếng, thường hay xuất hiện trên
truyền hình.

Sở Phàm cũng mặc kệ cô ta là ngôi sao lớn
hay người thường, tóm lại chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau.
Tâm sự một chút, sau đó rời đi, có lẽ cả đời này cũng không
thể gặp lại. Chuyện này giống như hai đường thẳng song song,
vĩnh viễn không cắt nhau. Chỉ có điều Sở Phàm tuyệt đối không
ngờ được là duyên phận giữa hắn và cô nàng tiểu yêu tinh này
lại không ngắn như vậy.

Sở Phàm trở về biệt thự Lam Hải thì đã gần rạng sáng. Lúc này hầu hết mọi người đều đang
ngủ say. Sở Phàm không muốn quấy rầy người giữ cửa là Trương
bá, vì vậy lấy chìa khóa của mình định mở cửa. Không ngờ Sở Phàm vừa mới lấy chìa khóa ra thì Trương bá đã thần không
biết, quy không hay xông ra, lại còn nói:

-Tiểu Sở, cậu đã về rồi. Sao lại về muộn vậy chứ?

-Trương bá, bác còn chưa ngủ sao? Đêm nay có chút việc nên về muộn.
Đã đến giờ này còn để bác đợi cửa, cháu áy náy quá. Thực
ra cháu cũng có chìa khóa mà.

Sở Phàm nói.

-Aizzzzz, đừng nói như vậy. Thói quen của tôi là vậy. Cứ có động tĩnh
gì là lại tỉnh ngay, dù trước đó có ngủ ngon thế nào cũng
vậy.

Trương bá nói.

Sau khi Trương bá mở cửa, Sở Phàm liền phóng xe vào, khi đi vào hắn còn nói:

-Giờ thì cuối cùng cháu đã hiểu vì sao chú Kỷ lại yên tâm giao
biệt thự này cho bác trông coi. Bác đúng là giấu nghề giỏi
thật đó!

-Aizzzzz, già rồi, già mất rồi!

Trương bá nói.

-Bác đâu đã già chứ. Có thời gian cháu phải tới học hỏi bác mới được.

Sở Phàm nói.

-Ha ha, tôi hàng ngày đều rỗi rãi. Cậu tới lúc nào tôi cũng hoan nghênh.

Trương bá nói.

-Vậy quyết định thế đi, cháu lên lầu trước.

Sở Phàm nói.

-Về phòng nghỉ ngơi cho tốt đi.

Trương bá vẫy vẫy tay, nói.

Sở Phàm đi lên lầu. Hắn đoán rằng giờ này mọi người hẳn đều đã ngủ. Nghĩ vậy Sở Phàm liền cởi chiếc áo sơ mi trên người
xuống, bởi thời tiết thực sự oi bức quá.

Sở Phàm vừa
đi lên lầu hai thì liền nghe thấy một tiếng cửa phòng mở
"cạch", sau đó hắn nhìn thấy dì Mi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đi ra. Cô đang mặc một chiếc váy ngủ màu tím.

Sở Phàm nhìn thấy vậy chấn động. Dì Mi thấy Sở Phàm cũng giật thót, nói:

-Tiểu Sở, cậu vừa mới về à?

-Đúng vậy. Dì Mi còn chưa ngủ sao?

Sở Phàm hỏi.

-Không biết vì sao mà ngủ không được, cứ một chút lại tỉnh dậy.
Chẳng còn cách nào đành ra phòng khách uống cốc nước nóng.

Dì Mi nói vẻ bất lực. Lúc này đây mọi cử động của cô đều tràn
đầy ma lực, quyến rũ động lòng người, hấp dẫn vô cùng.

-Tôi đêm nay cũng không buồn ngủ, chắc là thức trắng đêm thôi.

Sở Phàm nói.

-Tôi cũng thức trắng đêm đây.

Dì Mi nói xong cười thản nhiên, sức hấp dẫn tỏa ra bốn phía.

Sở Phàm thầm nghĩ, dù sao cũng giờ này về cũng chẳng ngủ được
nữa, tới tâm sự với dì Mi cũng tốt. Thế nên hắn tới ngồi
cạnh dì Mi. Lập tức một mùi hương thơm ngát bay vào mũi hắn,
trong đó có cả một tia hương vị trên cơ thể của phụ nữ thành
thục. Thực sự là kích động lòng người mà!

-Tiểu Sở, có lẽ vài ngày nữa tôi phải đi.

Lời nói của di Mi mang theo một giọng điệu thương cảm.

Sở Phàm nghe xong kinh ngạc, hỏi:

-Đang ở tốt như vậy sao đột nhiên lại nói tới chuyện đi?

-Một công ty thời trang ở Pháp mời tôi tới là nhà thiết kế. Công ty này từ trước tới nay tôi vẫn muốn vào, hiện giờ cơ hội tới,
tôi không muốn bỏ qua.

Di Mi thản nhiên nói.

- A, vậy sao, nếu vậy thì chúng tôi cũng hiểu được. Dù sao thì sự

nghiệp cũng quan trọng mà.

Sở Phàm nói xong dừng lại một chút, nói một cách đầy thâm ý:

- Chỉ là chúng tôi sẽ rất nhớ cô!

Dì Mi yêu kiều cười một tiêng, đôi mắt quyến rũ chớp chớp, lời nói đầy dụ hoặc:

- Tôi cũng sẽ rất nhớ mọi người đó!

-Dì Mi lần này đi bao lâu thì sẽ trở về?

Sở Phàm xoay xoay chiếc chén trong tay, cúi đầu nhìn đôi chân cân đối của dì Mi, trong lòng nghĩ ngợi mông lung.

-Có thể một năm, cũng có thể là ba năm, điều này không thể nói chắc được.

Dì Mi khẽ thở dài, nói.

Sở Phàm cúi đầu không nói. Nếu thực sự dì Mi phải đi, hắn nhất định sẽ rất nhớ cô.

-Tiểu Sở!

m thanh quyến rũ của dì Mi vang lên bên tai hắn.

-Trước khi đi tôi có một chuyện muốn nhờ cậu. Không biết cậu có thể đồng ý giúp tôi không?

-Nếu tôi có thể làm được thì chắc chắn sẽ đồng ý, làm không được cũng sẽ đồng ý. Dì Mi nói đi.

Sở Phàm nói đầy kiên quyết.

Trong mắt dì Mi ánh lên vẻ tán thưởng, cô tiếp tục nói:

-Một người quen của tôi có thể sắp cần một vệ sĩ hộ tống vài ngày. Nếu tôi giới thiệu cậu, cậu sẽ đi chứ?

Sở Phàm trầm ngầm một lúc lâu, sau đó nói:

-Nếu trong thời gian đó đại tiểu thư và nhị tiểu thư không bị uy
hiếp gì, không cần tôi bên cạnh bảo vệ thì tôi sẽ đi.

-Vậy là tốt rồi. Cũng chỉ mượn cậu mấy ngày thôi, việc này tôi sẽ nói với Tiêm Tiêm và tiểu Vân.

Di Mi nói.

-Còn có một chuyện... thôi vậy, đến lúc đó rồi nói. Dù sao thì cũng không phải là đi ngay bây giờ.

Dì Mi uống một ngụm nước, nói.

-Việc này đại tiểu thư đã biết chưa?

Sở Phàm ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua vùng ngực chiếc áo ngủ của dì Mi, hỏi.

-Tôi còn chưa cho chúng nó biết. Đêm nay không biết tại sao lại nói với cậu.

Đôi mắt quyến rũ mê người của dì Mi nhìn chằm chằm vào Sở Phàm.

-A!

Sở Phàm thu hồi ánh mát. Hắn phát hiện dưới ngọn đèn mông lung,
chiếc áo ngủ dán sát vào thân thể dì Mi, khiến những đường
cong trên cơ thể thành thục của cô bộc lộ hết. Điều này quả
là hấp dẫn quá lớn đối với Sở Phàm khi đang ngồi gần cô trong gang tấc.

-Tiểu Sở, dì Mi có phải rất xấu hay không? Sao cậu lại không muốn nhìn tôi.

Dì Mi bỗng nhiên ai oán nói.

-Không, không phải. Là tôi sợ tôi không giữ được mình. Sở Phàm cười cười, nói thực lòng.

-Đồ quỷ sứ. Cậu định nói gì chứ, chẳng lẽ dì Mi rất đáng sợ sao? Làm sao cậu lại phải giữ mình?

Dì Mi khẽ nhấc đùi phải, trước mắt Sở Phàm liền thấy bóng trăng thấp thoáng.

-Dì Mi sao lại đáng sợ được. Chỉ vì dì Mi quá xinh đẹp, tôi sợ
cứ nhìn nhiều nhất định hai mắt sẽ mù mất, thế nên mới không
dám tiếp tục khinh nhờn cô.

Sở Phàm cười nói.

Dì
Mi nghe vậy cười như chuông bạc, giống như một đứa nhỏ vậy.
Không ngờ dây áo ở hai vai lại tuột xuống, lộ ra bộ ngực sữa.
Cô vội vàng đeo lại, trên khuôn mặt ửng hồng, bởi lẽ cả quá
trình chiếc dây kia tuột xuống toàn bộ đều đã lọt vào mắt Sở Phàm.

-Ừ, nói chuyện một lúc lại thấy mắt mệt mỏi rồi, hay về nghỉ đi thôi.

Dì Mi nói.

-Vậy dì Mi nghỉ ngơi cho tốt nhé. Ngủ luôn tới mười hai giờ trưa đi.

Sở Phàm cười nói. Kỳ thực trong đầu hắn đang hiện lên hình ảnh nửa bộ ngực sữa vừa bị lộ ra của dì Mi.

Dì Mi cười cười, đi tới cửa phòng mình bỗng dừng lại, đột nhiên nói:

-Tiểu Sở!

-Hả?

Sở Phàm hỏi lại.

-Tôi trước khi đi muốn có một vài kỷ niệm không thể quên với cậu...

Lời nói của dì Mi đầy thâm ý, ánh mắt cô nhìn Sở Phàm lúc này
cũng thật mê ly, sâu sắc. Khuôn mặt cô lúc này không biết vì sao lại trở nên ửng hồng thẹn thùng.

Dì Mi nói xong xoay
người đi vào phòng, để lại Sở Phàm vẫn còn đang mất hồn mất
vía bên ngoài cửa. Rõ ràng là những lời nói của dì Mi đã
khiến hắn kinh ngạc vô cùng, lại càng phấn khởi vô cùng.

Hắn có dự cảm rằng đêm nay quả thực sẽ phải thức trắng rồi.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #165