Chương 155: Cảnh Sát Cũng Dám Đùa


Vụ việc ẩu đả tại quán bar Lam Điều đã được thẩm vấn điều
tra xong. Lạc Nhã Hân đang xem khẩu cung của mười mấy nhân chứng
được dẫn về. Có điều khiến Lạc Nhã Hân cảm thấy rất kinhngạc chính là trong số khẩu cung đó cũng không có ai trực tiếp
chứng kiến việc Sở Phàm cố ý đánh Lâm Phong cả, mà những
người chứng kiến chỉ nhìn thấy một trận hỗn chiến mà thôi.
Hơn nữa, trận hỗn chiến này lại do bên Lâm Phong dẫn đầu phát
động trước. Dó đó đã có sẵn một số nhân tố có lợi cho Sở
Phàm. Nói cách khác, dựa vào khẩu cung của nhân chứng thì nếu phía Lâm Phong muốn cáo buộc Sở Phàm là rất khó, nhiều lắm
cũng chỉ phán hắn bồi thường được thôi.

Lúc này năm bà
cô trê lại náo loạn cả lên, kêu ca hỏi khi nào mới có thể đến
thăm Sỡ Phàm được. Cũng có cái hay là nhị tiểu thư và Tô Phỉ
đúng là loại loạn xị bát nháo, làm ầm ĩ lên mà bất chấp lý lẽ gì.

Tất cả nam giới hễ nhìn thấy vẻ xinh đẹp của
phụ nữ rồi thì đều bị lung lạc, cảnh sát cũng không ngoại
lệ. Huống hồ là đối mặt với năm cô nàng mỹ nữ có thể nói
là thuộc hàng cực phẩm này, mấy anh cảnh sát cũng không muốn
để cho mỹ nhân có ấn tượng không tốt về mình, cho nên đành
thuận thế, đồng ý để cho năm cô nàng đi thăm Sở Phàm.

Cảnh sát dẫn năm người vào trong phòng thẩm vấn. Khi cửa phòng
thẩm vấn mở ra, Sở Phàm còn tưởng là cảnh sát đến hỏi thêm
cái gì. nhưng nhìn ra thì lại hóa ra là đại tiểu thư, nhị
tiểu thư, dì Mi, Tô Phỉ và Lâm Hiểu Tinh lần lượt đi vào làm
hắn ngẩn cả người. Đương nhiên là hắn không ngờ rằng đại tiểu
thư các nàng lại đến thăm hắn. hơn nữa lại còn lắm người đẹp
đến một lúc như thế nữa chứ.

-Sở đại ca, anh không sao chứ?

Nhị tiểu thư nhìn thấy Sở Phàm thì cuống lên hỏi.

-Không sao không sao, tay chân vẫn còn nguyên vẹn đây này. Sở Phàm cười khẽ, nói.

-Tiểu Sở, chuyện của anh tôi biết hết rồi. Tôi đã báo cho ba, ba sẽ nghĩ biện pháp bảo lãnh anh ra.

Đại tiểu thư an ủi.

-Cảm em sự quan tâm của đại tiểu thư. Kỳ thực việc này không cần
làm phiền đến chú Kỷ đâu. Chú đã bận rộn vậy rồi, để chú
quan tâm đến chuyện của tôi thế là rất không nên. Hơn nữa, tôi
đã tính toán được là Lâm Phong sẽ không làm gì tôi đâu.

Sở Phàm nói.

-Bọn tôi làm như thế còn không phải là nghĩ cho cậu, muốn để cậu
sớm về nhà một chút còn gì. Cậu còn cứ ở đây thì trong lòng bọn tôi đều rất khó chịu.

Dì Mi lườm Sở Phàm một cái.

Sở Phàm bị ánh mắt quyến rũ u oán của dì Mi nhìn đến thì tâm
thần không khỏi rung động, tim bật lên tưng tưng. Hắn vội vàng
áp chế tâm thần lại, cười nói:

-Tôi cũng muốn về sớm
một chút. Nhưng mà dù sao thì phá án cũng phải có trình tự.
Chờ họ làm xong trình tự là tôi có thể về nhà mà. Cho nên
các cô không cần lo lắng đâu.

-

Sở Phàm nói xong
thì chuyển ánh mắt nhìn về Lâm Hiểu Tình đang ngồi cạnh cửa,
vẫn là vẻ xinh đẹp gợi cảm như thế. Và có một điểm khác
trước kia là trong lòng cô hình như đã quên hẳn cái gông xiềng
từng giam giữ mình.

-Em cũng tới đây rồi.

Sở Phàm nhìn Lâm Hiểu Tình nói.

-Vâng, nghe nói anh xảy ra chuyện, em vội vàng đến thăm. Giờ thấy anh không sao thì em cũng an tâm rồi.

Lâm Hiểu Tình nói.

-Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn các cô. Nói thật ra thì tôi bây giờ thật sự là rất xúc động, cũng thật là rất vui.

Sở Phàm chân thành nói.

-Sở đại ca đương nhiên là xúc động rồi. Cô Lâm có tiếng là người
đẹp băng giá ở trường bọn em mà còn đến thăm anh đấy, Sở đại
ca lại có thể không vui được sao?

Tô Phỉ bên cạnh đĩnh đạc nói.

Lời vừa nói ra thì Lâm Hiểu Tình có chút ngượng ngùng, mà Sở
Phàm cũng quan sát thấy vẻ mặt đại tiểu thư có vẻ không được
tự nhiên cho lắm. Hắn vội cười ha hả, nói:

-Kỳ thực thì cô giáo Lâm không phải là người lạnh lẽo như trong lòng các cô
nghĩ đâu. Lâm Hiểu Tình cũng rất dễ gần, bình dị. Các cô với
cô Lâm tiếp xúc nhiều thì sẽ biết thôi.

-Nói thế chứng tỏ là Sở đại ca với cô Lâm từng tiếp xúc rất nhiều nhỉ?

Nhị tiểu thư chớp chớp mắt, cười gian nói.

Ặc ặc, Sở Phàm mồ hôi mẹ mồ hôi con tuôn ra rào rạt. Hắn nghĩ
thầm, nhị tiểu thư với Tô Phỉ hai cái con bé này làm sao thế
này? Sao lại cứ trêu chọc mình với Lâm Hiểu Tình thế nhỉ. Hắn cũng chú ý trên mặt đại tiểu thư thì tuy là đang mỉm cười,
nhưng lại là nụ cười nhợt nhạt, dường như có chút miễn cưỡng. Vì sao lại thế chứ nhỉ?

-Tiểu Sở, nếu cảnh sát lại
thẩm vấn nữa thì cậu cứ khăng khăng là lúc ấy là trận đánh
nhau lộn xộn, cậu không cẩn thận nên mới làm người khác bị
thương. Có làm bị thương ai đi nữa thì nhất định cũng phải nói thành vụ ẩu đả tầm thường thôi chứ không phải là tội cố ý
gây thương tích. Như vậy thì mới có lợi cho cậu.

Dì Mi đột nhiên trầm giọng nói.

-Vâng, được rồi, tôi biết rồi dì Mi. Tôi biết là nên làm thế nào và nói thế nào rồi.

Sở Phàm nói.

Dì Mi nghe thế thì khẽ cười, dường như đối với Sở Phàm rất yên
tâm, rất tin tưởng là hẳn sẽ xử lý tốt vụ này.

Lúc
này, cảnh sát đi vào nói giờ thăm đã hết, yêu cầu năm người
đẹp rời khỏi phòng thẩm vấn. Lúc đứng dậy, đại tiểu thư nhẹ
nhàng nói với Sở Phàm:

-Tiểu Sở, tôi vẫn chờ anh ra khỏi sở cảnh sát.

Sở Phàm nghe thế thì trong lòng chấn động, một cảm xúc hưng phấn khó hiểu sôi trào. Loại cảm giác này thật kỳ diệu.

Sau khi đại tiểu thư và các nàng đi ra ngoài thì Lạc Nhã Hân đẩy
cửa đi vào. Dáng người thướt tha khi đi lại làm lay động lòng
người, thắt lưng cảnh phục lại càng tôn lên vòng eo mảnh khảnh, quần áo trước ngực hơi hở ra một chút, làm cho người ta vô ý
cứ dừng mắt lại cái điểm hơi hơi hở đó.

Sở Phàm nhìn
nửa người phía sau của Lạc Nhã Hân rồi ngẩng đầu nhìn khuôn
mặt cô, vẫn là vẻ đẹp lạnh lùng như trước, tịnh chỉ có lạnh
và lạnh, trong ánh mắt có vẻ linh hoạt, sắc bén, dường như
muốn cảnh cáo tất cả những gã đàn ông không đáng tin cậy đang
vo ve xung quanh cô.

-Ai, đáng tiếc, đáng tiếc.

Sở Phàm thở dài, nói.

-Sao mà đáng tiếc?

Lạc Nhã Hân dù đang bận vẫn thong thả hỏi han.

-Sếp Lạc trời sinh vẻ đẹp mỹ lệ chói lóa, tiếc rằng hàm răng lại có vẻ không đẹp, đúng là trời già đố kị hồng nhan.

Sở Phàm ra vẻ bi thương nói.

Lạc Nhã Hân hung hăng lườm Sở Phàm một cái, nói:

-Miệng chó không mọc được ngà voi.

-Một gã đẹp trai hẹn hò với một nàng xinh gái. Gã đẹp trai thì
chuyện trò vui vẻ, dẫn chứng phong phú, hài hước; nhưng còn cô
nàng xinh gái thì chả nói chả rằng, đến cái cười cũng tiếc.
Gã đẹp trai nghĩ mà buồn bực, bụng bảo dạ, "Cho dù em có là
người câm người điếc không nói ra thì cũng phải cười cười cái
chứ? Anh ra sức làm trò như thế chả lẽ em cười không nổi hay
sao?" Cho nên gã đẹp trai mới hỏi: "Vì sao mà em chả nói năng
gì, cũng chả cười gì hết thế?". Người đẹp mới che miệng lại, vẫy tay một cái, nũng nịu như hờn dỗi: "Răng người ta không
đẹp, cười lên thì không phải là khoe xấu ra hay sao? Rõ ghét
cái anh này!"

Sở Phàm kể xong câu cuối cùng không ngờ lại còn bất chước thanh âm của phụ nữ, nói kiểu nũng nịu giận dỗi.

Lạc Nhã Hân nhìn thấy thế thì không kìm nổi, cười "khúc khích".
Cô vội vàng lấy tay bưng miệng lại, ho khan mấy tiếng, cố gắng
muốn khống chế cơn buồn cười trong lòng.

Nhưng mà điều này sao có thể thoát khôi đôi mắt Sở Phàm được. Hắn ra vẻ than thở:

-Hàm răng của sếp Lạc vừa trắng đẹp, lại vừa đều đặn, làm sao mà cứ không chịu cười lên chứ? Người ta bảo là một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ. Chỉ cần cô cười lên cái thì mùa xuân đến luôn mà.

-Đừng có cợt nhả nữa. Kết quả thẩm vấn của
vụ ẩu đả ở Lam Điều đã có đây rồi. Anh lại còn bụng dạ ngồi đây mà cười cười nói nói nữa

à?

Lạc Nhã Hân lạnh lùng nói.

-Ý nghĩa của cuộc sống là ở chỗ hưởng thụ. Cứ lo chuyện này lo chuyện kia thì rốt cuộc cô sống cũng mệt mỏi phiền hà.
Socrates trước khi chết còn thong dong tự nhiên. Tôi tuy không có
vĩ đại như Socrates, nhưng cũng phải học tập tinh thần của bậc
vĩ nhân chứ. Hơn nữa, vấn đề của tôi cũng có nghiêm trọng đến
mức chết người đâu mà phải lo nhiều.

Sở Phàm thản nhiên nói.

-Đừng có nói lắm thế nữa, khéo không đêm nay anh vừa nói vừa cười, ngày mai đã trong nhà giam rồi.

Lạc Nhã Hân biết kết quả thẩm vấn của cảnh sát là rất có lợi
cho Sở Phàm. Nhưng cô cũng không nói ra được, mà phải đe dọa
hắn một chút. Thái độ kiểu trời có sập xuống cũng chả sợ
của hắn khiến cô cũng khá bực mình mà không phát tiết ra
được.

-Ngày mai á? Ngày mai là giá đất trên thế giới
tăng vọt lên đấy. Bởi vì ngày mai tràn ngập hi vọng, cho nên tôi đúng là nên mỉm cười chào đón ngày mai.

Sở Phàm cười cười, nói tiếp:

-Hơn nữa, chắc chắn tôi sẽ không phải ngồi tù.

-Vì sao anh lại tự tin như thế?

Lạc Nhã Hân hỏi.

-Chẹp, vụ việc ở quán bar Lam Điều chỉ là vụ ẩu đả xô xát lẫn
nhau. Không có chứng cớ cho rằng việc tôi đánh gẫy hai chân của
Lâm Phong là hành động cố ý hành hung người khác, cho nên dù
có kiện đến ra tòa thì tôi cũng chẳng đến nỗi thất thế. Hơn
nữa, Lâm Phong sẽ không tố cáo để tôi phải ngồi tù đâu. Loại
người như hắn theo sự tính toán của tôi thì nhất cử nhất động đều không nằm ngoài dự đoán.

Sở Phàm tự tin nói.

-Tôi không hiểu!

Lạc Nhã Hân lạnh lùng nói.

-Không hiểu á? Cô nói không hiểu nghĩa là không hiểu vì sao mà Lâm Phong lại không muốn tôi ngồi tù chứ gì?

Sở Phàm nhìn Lạc Nhã Hân, dường như là đọc được hết các suy nghĩ của cô.

Lạc Nhã Hân gật đầu. Cô rất muốn biết vì sao Sở Phàm lại có thể tự tin được như thế.

-Bởi vì hắn muốn báo thù, cho nên không thể để tôi vào tù được.
Nếu tôi ngồi tù, hắn chẳng phải là lại rước thêm phiền toái,
phải đến tận nhà giam mà tìm tôi báo thù hay sao? Cho nên Lâm
Phong sẽ không làm khó tôi đâu. Tôi hiểu loại người như hắn.
Người khác động đến hắn một thì hắn phải hoàn lại gấp trăm
ngàn lần. Tôi ngồi tù thì hắn sẽ cho ràng quá nhẹ, hẳn tuyệt đối sẽ không làm thế đâu.

Sở Phàm thản nhiên nói.

-À, anh nói ra những câu này với tôi chẳng lẽ là định để sau này
cảnh sát bọn tôi sẽ luôn luôn phải bảo vệ anh an toàn sao?

Lạc Nhã Hân hỏi.

-Việc đó thì khống cần, tôi nghĩ là tôi tự bảo vệ được mình. Sở
Phàm vừa nói, vừa bắt đầu âm thầm thấy có hứng thú với dáng

người lý tưởng của Lạc Nhã Hân.

-Lâm Phong là ai tôi biết rất rõ. Chăng lẽ anh không sợ sau này hắn lại trả thù anh hay sao?

Lạc Nhã Hân hỏi tiếp.

Sở Phàm cười cười. Trong nụ cười dường như có chứa cả tảng băng
dày đặc. Đến cả Lạc Nhã Hân cũng cảm thấy không kìm nổi mà
gai cả người. Nụ cười này của Sở Phàm, là câu trả lời đủ
rõ.

Lạc Nhã Hân âm thầm khẽ thở dài, nói:

-Tôi
định đến báo cho anh biết, kết quả thẩm vấn của cảnh sát
điều tra rất có lợi đối với anh. Tôi nghĩ nếu theo như lời anh
nói thì chắc anh sẽ không việc gì đâu.

-Cảm cô em. Tôi
đang nghĩ là về sau chúng ta nên họp tác nhiều hơn. Không giấu
gì cô, tôi rất thích hợp tác với người đẹp, đặc biệt là
người đẹp băng giá như sếp Lạc đây.

Sở Phàm nhìn vào mắt Lạc Nhã Hân, cười nói.

-Thế hả? Phải vậy không? Phải hợp tác với người đẹp băng giá thì mới có lợi hả?

Lạc Nhã Hân lần đầu tiên thốt ra một câu nói đùa.

-Có chứ, lợi lớn là đằng khác. Đúng là chỉ có ý tứ lạnh lẽo
của những người đẹp băng giá thì mới dẹp tan được dục vọng
bản năng trong con người tôi. Chúng ta mà có thể chuyên tâm hợp
tác làm việc thì nếu cô có thể hoạt bát, linh lợi hơn một
chút, nói không chừng tôi sẽ là người chết mê chết mệt cô mất. Phải không nào?

Sở Phàm cười cười, cái cười hơi có vẻ dâm đãng.

Lạc Nhã Hân lại trừng mát lườm Sở Phàm một cái:

-Anh thích làm việc với người đẹp. Nhưng tôi thì cũng thích làm
việc với mấy gã đẹp trai. Đáng tiếc, anh không nằm trong phạm
vi cần quan tâm.

Lạc Nhã Hân nói xong thì quay người bước đi với tư thế của một kẻ vừa giành chiến thắng.

-Lạc Nhã Hân.

Sở Phàm gọi, nói tiếp:

-Tôi nghĩ đồ nội y của cô chắc chắn là rất màu mè diêm dúa, cũng giống như tính vui tính thích đùa của cô, phải không?

Bàn tay Lạc Nhã Hân đang nắm tay nắm cửa của phòng thẩm vấn vừa
buông ra thì sắc mặt đã lập tức trở nên lạnh lẽo trở lại.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #155