Chương 153: Cuộc Thẩm Vấn Của Cô Cảnh Sát ...


Sở Phàm bị cô cảnh sát xinh đẹp mà lạnh lùng kia đưa lên xe cảnh sát tới đồn công an.

Trên đường đi, Sở Phàm thấy chức vụ của cô nàng này hình như cũng không nhỏ, cô lẽ cũng có vai vế trong tổng cục, nhưng cái kiểu làm ra vẻ lạnh lùng của cô lúc này khiến Sở Phàm cảm thấy
không được tự nhiên cho lắm. Dù sao thì hắn vẫn nghĩ rằng mỹ
nữ thì không nên tỏ vẻ lạnh lùng, mỹ nữ thì nên tươi cười, nên tạo thêm vẻ xinh đẹp ấm áp cho thế giới này, đấy mới là
trách nhiệm của những người đẹp. Chứ nếu không làm được như
thế thì đi làm một cô nàng xấu xí đi. Người ta sẽ không thèm
quan tâm đến thái độ của một người xấu xí làm gì cả.

Sở Phàm rất ngứa ngáy muốn cải tạo lại vẻ mặt của cô cảnh sát xinh đẹp này. Nhưng ngay lập tức hắn tự nhận ra được rằng lúc này hắn là kẻ đang bị tình nghi, còn đối phương là cảnh sát, làm như vậy hình như có chút khiếm nhã. Lại nghĩ, hay là thôi đi, phụ nữ thế này cũng chẳng có mấy người. Một cô gái học
cảnh sát, lại có thể đạt đến vị trí này thì ít nhất cũng
có bản lĩnh đáng kể đấy.

Sở Phàm lại nghĩ đến Lâm
Phong. Hai chân của gã đã bị hắn đánh gẫy, mặt, mồm, lưỡi đều bị thương. Thực ra việc này có thể là lớn. cũng có thể là
nhỏ. Nói lớn là cũng đủ để chấn động cả thủ đô. Mà nói nhỏ thì Sở Phàm sẽ có thể được thả ra ngay với một lời tuyên bố vô tội.

Đối với việc đánh gãy hai cái chân chó của Lâm
Phong, Sở Phàm cảm thấy vẫn còn chưa đủ. Thực ra, cũng vài
lần hắn muốn một đao chém chết Lâm Phong đi luôn, nhưng cuối
cùng vẫn phải nhẫn nhịn, kiềm chế. Bởi vì hắn không thể giết Lâm Phong trong quán bar được, không thể lấy mạng gã trước mặt
bao nhiêu người được. Bằng không thì với thế lực của nhà họ
Lâm, hắn cũng khó thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, cho dù là Kỷ Thiên Vũ có ra mặt cũng chẳng cứu vãn được gì.

Sở Phàm nếu đã muốn giết gã thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho
gã. Hắn đang đợi. Cái hẳn cần chính là một cơ hội, một cơ
hội hợp lý không chê vào đâu được. Một khi cơ hội tới, hắn sẽ
giải quyết Lâm Phong ngay. Hơn nữa, sẽ không để sót lại chút
dấu vết gì để cho người nhà Lâm Phong không biết được là ai đã gây ra. Mà cho dù có nghi ngờ hắn đi chăng nữa thì cũng không
có chút chứng cớ nào trong tay, chỉ biết lo lắng đến phát điên lên rồi đành bó tay chấp nhận thôi. Làm như thế, chẳng những
là tự mình có thể thoát thân được, mà còn không làm liên lụy
đến người thân bên cạnh mình, đặc biệt là đại tiểu thư và nhị tiểu thư. Cho nên Sở Phàm cũng chả sốt ruột gì. Hắn tin là
rồi cơ hội cũng sẽ tới thôi.

Sở Phàm còn đang nghĩ ngợi thì xe cảnh sát đã dừng lại. Hai người sĩ quan hai bên, áp
giải hắn vào trong phòng thẩm vấn của sở cảnh sát.

Sở
Phàm lần đầu tiên tới sở cảnh sát, cũng là lần đầu tiên ngồi trong phòng thẩm vấn chờ xét hỏi, nhưng nhìn hắn thì chẳng
có vẻ gì là lo lắng cả. Ngược lại, lại cứ thản nhiên như
ruồi, thần sắc không biến đổi. Cứ như là sở cảnh sát là nhà
riêng của hắn vậy.

Lúc này, cánh cửa phòng thẩm vấn
'loẹt quẹt' mở ra, cô cảnh sát xinh đẹp nhưng lạnh lùng cầm
một tập tài liệu đi tới. Một phần tài liệu trong số đó vừa
được chuyển đến tay cô. Cô xem qua thấy trên đó viết rõ ràng về những người bị thương trong vụ ẩu đả ở quán bar Lam Điều,
mười hai người đều bị trọng thương với các mức độ khác nhau.
Vài người bị gãy xương ngực và xương sườn, đây đương nhiên là
kiệt tác của Kim Cương rồi. Trong đó có hai nhân vật quan trọng
nhất là Thanh Long và Lâm Phong. Thanh Long bị thương nặng ở mặt
và não, đang trong trạng thái hôn mê bất tỉnh. Còn Lâm Phong thì hai chân bị ngoại lực cứng rắn đập vào làm gãy, trên mặt
cũng bị thương, cũng đang hôn mê bất tỉnh.

-Anh được lắm.
Một người mà đánh bại được cả mười hai người. Mỗi người một
mức độ thương tích khác nhau. Đây đúng là một tay anh gây nên
thôi sao?

Cô sĩ quan xinh đẹp vừa hỏi vừa vứt xoẹt tập tài liệu lên mặt bàn.

-Đúng, là do một mình tôi gây ra. Điều này chẳng có gì đáng ngạc
nhiên cả. Trong khi ẩu đả, cái người ta sợ nhất chính là trạng thái không quản sống chết như của kẻ điên và sự xuống tay tàn bạo độc ác của những kẻ máu lạnh. Rất không may là cả hai
điểm này tôi đều có. Cho nên tôi đã xông vào đánh điên cuồng mà không quan tâm việc bọn họ sống chết ra sao, đúng là đã đánh
bại tất cả bọn họ.

Sở Phàm nói.

Cô cảnh sát xinh đẹp bật cười nhẹ, bởi vì sau khi kiểm tra thân thế thì cô đã
biết được rằng trong số mười hai người bị thương lần này, trừ
Lâm Phong ra thì mười một người kia đều là những nhân vật trong
giới hắc đạo, không coi cái chết ra gì. Đặc biệt là Thanh Long, đã bị cảnh sát truy nã từ lâu. Những người này đều là nhân
vật có bản lĩnh, sẽ không chỉ vì sự liều lĩnh và xuống tay
tàn bạo của kẻ thù mà lo ngại, bởi vì bản thân họ cũng đâu
có sợ chết, mỗi lúc phối hợp tác chiến thì lại càng không
sợ chết hơn bất cứ ai. Cho nên cô nàng sĩ quan cảnh sát xinh
đẹp không mấy tin tưởng vào lời nói của Sở Phàm.

-Anh cho là tôi sẽ tin anh sao? Khai ra đồng bọn của anh, mau đi.

Nữ cảnh sát xinh đẹp nói.

-Tôi cũng muốn khai đấy, nhưng thực sự là chẳng có ai để mà khai
cả. Dù sao thì cô cũng không mong muốn tôi tùy tiện kéo vài
người đến làm rộn chỗ này chứ? Mà đến sở cảnh sát thì cũng có phải là chuyện vẻ vang gì cho cam.

Sở Phàm nói.

-Vậy đúng là anh không muốn làm chứ gì? Tốt lắm, bây giờ tôi bắt đầu lấy khẩu cung.

Cô nàng nói xong thì đặt bút, lạnh lùng hỏi:

-Họ tên?

-Họ Sở, tên Phàm.

-Tuổi?

-Mười tám tuổi, đã trưởng thành, không đến nỗi bị ảnh hưởng bởi
mấy cuộn phim hoặc tranh ảnh trên đó có ghi là cấm thiếu nhi
xem.

-Bớt nói lăng nhăng đi. Tôi hỏi anh thì anh phải trả lời cho rõ ràng ra, đừng có dương đông kích tây vớ vẩn.

Cô cảnh sát nghiêm khắc nói.

-Vâng, sếp Lạc Nhã Hân ạ.

Lúc này thì Sở Phàm đã biết tên của người đẹp lạnh giá trước
mặt mình đây là Lạc Nhã Hân, một cái tên rất tao nhã. Có điều tên với con người có phần không tương xứng. Lẽ nào giờ phút
này vẻ bề ngoài của cô chỉ là thái độ trong công việc thôi
sao?

-Tại sao lại đánh nhau trong quán bar?

Lạc Nhã Hân hỏi.

Sếp Lạc ạ, tôi là một người dân thành phố văn minh, luôn luôn tuân
thủ pháp luật. Bởi vậy tôi tuyệt đối không tùy tiện đánh nhau
với người khác. Trái lại, là Lâm Phong trước đó đã bày binh
bố trận ở trong quán bar để chờ tôi đi vào. Nhưng đáng tiếc là kế hoạch của hắn đã thất bại. Quá trình sự việc chỉ có
thế thôi.

Sở Phàm thản nhiên nói.

-Nói vậy thì
đúng là chỉ bằng sức lực của anh mà đánh bại mười hai người
này thôi phải không? Thật là không thể ngờ được.

Lạc Nhã Hân nói.

-Cô cũng vậy thôi. Kỳ thực, nếu cô cởi bỏ bộ cảnh phục trên
người ra thi tôi tuyệt đối không thể nghĩ rằng cô là một cảnh
sát. Chắc chắn tôi cho rằng cô là một người mẫu của Đài Loan,
bởi vì có đủ lạnh lùng, giống như các cô người mẫu đang bước
trên sàn diễn vậy.

Sở Phàm nói.

-Vậy thì anh
xuống tay cũng quá nặng rồi đấy. Mỗi người không phải là chỉ
đứt tay đứt chân thôi đâu. Đặc biệt là Lâm Phong. Chẳng lẽ anh
không biết anh ta là ai sao?

Lạc Nhã Hân hỏi.

-Xuống tay quá nặng! Hừ, bọn chúng đã lén lút vụng trộm làm bao
nhiêu chuyện làm người ta tức sôi cả máu. Nói một cách tương
đối, về điểm này, được tôi dạy bảo thì đúng là bọn nó đã
gặp được thầy tốt rồi đấy.

Sở Phàm dừng lại một chút, nói:

-Về phần Lâm Phong, tôi đương nhiên là có biết. Mà cũng chính vì
biết cho nên tôi mới đánh gãy hai cái chân chó của hắn chứ
thật ra, tôi còn muốn chém nốt hai tay của hắn cơ.

-Hừ, thời buổi này là xã hội pháp trị. Hơn nữa, anh đã nghĩ tới hậu quả sau này chưa?

Lạc Nhã Hân hừ lạnh một tiếng, hỏi.

-Hậu quả, hahaha. Ba của Lâm Phong là Cục trưởng Cục Tài chính. Chú hắn lại là doanh nhân lớn nhất nhì cả nước. Đương nhiên tôi
biết rõ hậu quả sẽ như thế nào. Tôi tin tưởng rằng giờ phút
này ba của Lâm Phong chắc chắn là đang điều phối các mối quan
hệ các cấp ở thủ đô để báo thù cho con lão. Nhưng mà tôi không sợ. Thật sự không sợ. Tình huống lúc ấy thì cho dù có là
con của tổng thống đi nữa thì tôi cũng đánh cho gãy cái chân
chó đi ngay.

Sở Phàm nói với giọng điệu kiên định.

Khóe mắt Lạc Nhã Hân lóe lên một tia tán thưởng kín đáo. Cô dường
như là rất tán đồng hành động của Sở Phàm, nhưng chẳng qua là không bộc lộ rõ ra thôi. Cô nói:

-Chúng tôi đã điều tra
thấy các thiết bị camera trong quán bar đều đã bị phá hủy.
Chứng tỏ là cũng không có biện pháp nào ghi lại hình ảnh bữa tiệc có cảnh anh đang đánh nhau. Hơn nữa, người của chúng tôi
mang về tới mười mấy nhân chứng tận mắt chứng kiến sự việc,
dường như là bất lợi cho anh. Nhưng mà thực ra đối với anh thì
đấy lại là một cơ hội tốt.

-Ý cô là cô muốn giúp tôi hả?

Sở Phàm vô cùng thông minh, vừa nghe đã hiểu ẩn ý trong lời nói của Lạc Nhã Hân.

-Tôi cũng hận kẻ đã dùng nước G đi hại phụ nữ. Anh cũng đừng
nghĩ nhiều. Tôi có giúp anh cũng không giúp được nhiều, sẽ chỉ viết mấy câu như vậy ở trên bản lời khai của anh thôi.

Lạc Nhã Hân nói.

-Thực ra tôi đã sớm nhận ra sếp Lạc có chút bất mãn với Lâm Phong.
Bất luận như thế nào, sếp Lạc cũng sẽ có ý giúp tôi, tôi vô
cùng cảm kích. Nhưng tôi không mong rằng việc này sẽ liên lụy
đến sếp Lạc, cho nên nên viết thế nào thì vẫn cứ viết vậy đi.

Sở Phàm nhìn vào mắt Lạc Nhã Hân nói.

-Trong một số vụ án mà tôi đang xử lý, người đứng sau giật dây
chính là Lâm Phong. Nhưng rồi lại luôn luôn có người đứng ra thế thân cho hắn, để cho hắn thoát thân trót lọt. Điều này làm tôi vô cùng tức giận, nhưng lại bất lực, không biết làm thế nào.
Vậy là Lâm Phong vẫn cứ thản nhiên nhơn nhơn ngoài vòng pháp
luật. Cho nên ấn tượng của tôi về Lâm Phong quả thật là không
tốt.

Lạc Nhã Hân thẳng thắn chia sẻ.

-Xem ra là
trong việc đối đãi với Lâm Phong thi tôi và các vị cùng có
chung chí hướng nhỉ. Hay là về sau này chúng ta phối hợp hợp
tác cho tốt một chút.

Sở Phàm mỉm cười nói.

-Về
sau à? Hợp tác cái gì? Tôi thấy có lẽ anh nên nghĩ tới hoàn
cảnh trước mắt đi. Nói không chừng ngày mai anh sẽ phải ngồi
trong nhà đá đấy.

Lạc Nhã Hân nói, giọng điệu có chút trách cứ.

-Sẽ khó khăn nếu ba của Lâm Phong định tống tôi vào tù chứ gì? Sẽ không đâu. Lâm Phong sẽ là người đầu tiên không chấp nhận. Bởi
vì hắn muốn giết tôi, chứ không muốn tống tôi vào tù đơn giản
như vậy đâu.

Sở Phàm dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

-Nỗi nhục trong lòng Lâm Phong chỉ có thể giết chết tôi đi thì mới
nguôi ngoai đi được. Cô nói hắn ta chịu để tôi bị tống vào tù
hay sao? Tôi ở trong tù nhưng thực ra lại là không sao cả. Nhưng
Lâm Phong hắn không chờ được, hắn chỉ mong có thể giết tôi ngay
bây giờ thôi.

Lạc Nhã Hân nhìn Sở Phàm, một chút khó hiểu hiện lên trong mắt cô. Dường như cô có một cái nhìn khác về hắn.

Lúc này, bên ngoài phòng thẩm vấn có chút hỗn loạn. Bên ngoài sở cảnh sát liên tiếp có mấy chiếc xe con cao cấp chạy tới,
chuyện này trước giờ chưa từng có. Như vậy rốt cuộc đây là
chuyện gì nhỉ.

Thấy vậy, Lạc Nhã Hân khép lại bản ghi
chép. Cô đứng lên đi ra bên ngoài. Cô muốn xem xem là đã xảy ra
chuyện gì.

-Lạc Nhã Hân.

Lúc Lạc Nhã Hân đi ra đến cửa, Sở Phàm đột nhiên gọi cô, gọi thẳng cả họ lẫn tên.

Lạc Nhã Hân nao nao, quay đầu lại nhìn Sở Phàm. Trên gương mặt lạnh lùng xinh đẹp có chút khó hiểu.

-Tôi vẫn nghĩ nếu như cô cười lên thì sẽ đẹp thế nào nhỉ? Thực là rất muốn nhìn.

Sở Phàm thản nhiên nói.

Lạc Nhã Hân trừng mắt lườm Sở Phàm một cái, không nói gì, quay
đầu đi ra khỏi phòng thẩm vấn. Lúc ra khỏi phòng, khóe miệng
có hiện lên một nụ cười xinh đẹp, tiếc là Sở Phàm không được
nhìn thấy.

Lúc này, một cảnh sát đi đến, nói:

-Sếp Lạc, Cục trưởng Trần gọi điện thoại tới tìm cô.

Cục trưởng Trần tìm mình ư? Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ? Lạc Nhã
Hân trong lòng thầm nghĩ, đồng thời bước qua đó nghe điện
thoại.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #153