Chương 151: Bẻ Gãy Hai Cái Chân Chó Của ...


Giờ phút này Lâm Phong tựa như một phạm nhân, mà Sở Phàm lại
như một quan tòa, có toàn quyền quyết định sự sống chết của
gã.

Lâm Phong co rút lại trên ghế sofa, trong mắt tràn đầy sỉ nhục và căm hận. Trong căn phòng rộng chỉ có hai người là
gã và Sở Phàm, nhìn ý tứ đùa bỡn ngập trong mắt Sở Phàm mà trong lòng gã càng trở nên lạnh giá.

Sở Phàm chậm rãi
rút ra một điếu thuốc lá, hút một hơi, sau đó phun ra một hơi
rất thoải mái. Sở Phàm bình thường rất ít khi hút thuốc,
nhưng một khi hắn hút thuốc chính là lúc hắn phải xử lý con
mồi của mình. Lúc này, không thể nghi ngờ rằng Lâm Phong chính
là con mồi của hắn.

Nói thẳng ra, Sở Phàm bộc lộ ra sự xấu xa của Lâm Phong trước mặt mọi người là để nhận được sự
ủng hộ của dư luận, trước tiên là tạo thành vị thế có lợi,
tiện cho việc sau này hắn xử lý Lâm Phong vẫn có thể được sự
ủng hộ của dư luận.

-Lâm Phong, tao đã từng nhiều lần
nói với mày. Mày bất mãn tao thì có thể trực tiếp đến gặp
tao, tao hoan nghênh. Nhưng con mẹ mày đừng động đến phụ nữ bên
cạnh tao, đặc biệt là phụ nữ của tao.

Sở Phàm nói xong phun ra một làn khói, tiếp tục với cái giọng đều đều:

-Lâm Hiểu Tình là một có gái rất tốt, nhưng mày không hiểu, trái
lại còn muốn tổn thương cô ấy. Có phải mày nghĩ rằng chỉ dựa vào chút quyền thế của nhà mày thì tất cả phụ nữ trên thế
giới này đều là của Lâm thiếu mày? Hơn nữa con mẹ mày lại
dám có chủ ý với Tiểu Lâm, cho cô ấy uống nước G. Tao biết
Tiểu Lâm rất dễ thương, nếu mày dùng bản lĩnh của mình cưa
được Tiểu Lâm thì tao không có gì để nói, nhưng mày lại áp
dụng thủ đoạn hạ lưu, xấu xa như vậy thì đừng trách tao lòng
lang dạ sói.

-Ha ha, mày chỉ là một thằng vệ sĩ bé
nhỏ, có thể làm gì được tao? Không sai, tao căm ghét mày, muốn
dạy dỗ mày một chút đấy. Tuy rằng liên tiếp thất bại nhưng
mày đừng tưởng rằng chỉ với chút bản lĩnh của mày mà đã
vênh vang, một ngày nào đó mày sẽ ngã gục trước mặt tao.

Lâm Phong nghĩ thầm, "Bố mình chính là Cục trưởng Cục Tài chính, mà chú mình Lâm Hùng lại là đại gia trong giới thương nhân thủ đô. Thế lực của toàn gia tộc họ Lâm gần như thẩm thấu vào
khắp trong ngoài thủ đô. Nó chỉ là một thằng vệ sĩ bé nhỏ
thì làm gì được mình?"

Nghĩ vậy, Lâm Phong cảm thấy can
đảm hẳn lên. Gã nhớ mấy lần trước Sở Phàm cũng không dám làm gì mình, mà lúc này chắc cũng giống thế. Nghĩ vậy, Lâm Phong kiêu ngạo nói:

-Sở Phàm, tao biết mày là một người
thông mình. Lâm Phong tao ở thủ đô chính là một nhân vật có uy
tín danh dự, mà Lâm gia của tao cũng có ảnh hưởng nhất định ở thủ đô, cho nên tao thực sự không thể nghĩ ra mày sẽ làm gì
được tao. Nếu thức thời thì tránh ra, công khai xin lỗi tao, trả lại sự trong sạch cho tao, tao sẽ không miễn cưỡng so đo với
mày.

-A, mày nói không sai! Lâm Phong mày đúng là một nhân vật có uy tín danh dự. Bố mày Lâm Vĩ là Cục trưởng Cục Tài
chính. Chú mày là Chủ tịch Tập đoàn Lâm thị, mà mày còn đi
lại với những nhân vật xã hội đen của thủ đô. Bối cảnh quả
thực rất hoành tráng, nhưng mày không có hai chân.

Sở Phàm nói xong trầm mắt xuống, nhìn thẳng vào mặt Lâm Phong, nói rành mạch từng chữ:

-Tao nói muốn hai chân của mày là muốn hai chân của mày. Lần này
là muốn hai chân, lần tiếp theo chính là muốn cái mạng của
mày.

-Ha ha ha ha

Cũng không biết là bởi vì sợ hãi hay kiêu ngạo quá độ mà Lâm Phong bật cười ha hả. Cười đủ rồi, gã mới nói:

-Mày muốn chân của tao? Ha ha, chỉ có Lâm Phong tao muốn chân của
người khác, chưa bao giờ có người khác muốn chân của tao.

Sở Phàm không nói lời nào, đột nhiên kéo Lâm Phong dậy, xé rách
quần áo trên người gã xuống. Lâm Phong biến sắc lớn tiếng nói:

-Con mẹ mày làm gì? Đừng đánh tao, con mẹ mày đừng đánh tao.

"Bốp!" Một đấm của Sở Phàm giáng thẳng vào miệng Lâm Phong, đánh
văng hai chiếc răng cửa của gã, răng môi lẫn lộn, máu tươi tuôn
ra như suối, nhìn thấy ghê người.

Trúng một đấm này của
Sở Phàm, Lâm Phong không còn nói được nữa, sự thực là muốn
nói cũng không nên lời. Mà một đấm này của Sở Phàm chính là
muốn như vậy. Sở Phàm trói Lâm Phong lại, sau đó đặt gã nằm
ngang trên ghế sofa. Sau khi bố trí hết thảy, hắn vỗ tay nói:

-Lâm Phong, mày hy vọng hai chân mày là bị tay tao đánh gãy hay là tao dùng chai rượu đập gãy?

-Sở Phàm, con mẹ mày sẽ chết rất thảm. Tao thề, tao mà không giết chết mày thì con mẹ nó, tao không phải họ Lâm.

Lâm Phong ói ra một ngụm máu, hung hăng nói.

Sở Phàm nhíu nhíu mày nói:

-Tục ngữ nói chó không bỏ được ăn cứt, quả thực không sai. Lâm
Phong, mày có thể ngậm cái mồm lại cho tao được không? Xem ra
tao dạy dỗ mày vẫn còn chưa đủ nhỉ. Tao xấu hổ đã chưa dạy
dỗ mày một khóa học tốt về Đảng, có điều bây giờ bổ túc
vẫn chưa muộn.

Sở Phàm nói xong ngồi xổm xuống, bóp
thẳng vào hai hõm má Lâm Phong khiến gã không thể không mở
miệng ra, vẫn còn đang kêu lên "ô ô" thì Sở Phàm đã lạnh mắt,
cầm điều thuốc lá đang cháy lên, thản nhiên nói:

-Mượn cái lưỡi của mày làm gạt tàn thuốc lá.

Nói xong hắn liền dí thẳng đầu lửa thuốc lá vào lưỡi Lâm Phong.
Tàn thuốc và đầu lưỡi của Lâm Phong tiếp xúc với nhau liền
"xuy" một tiếng, bốc lên một làn khói nhẹ.

Sở Phàm vừa
buông tay ra, Lâm Phong liền đau đớn thét lên"a..." một tiếng xé
ruột xé gan, thần sắc đau đớn không chịu nổi. Đầu lưỡi của gã đã bị bỏng bởi tàn thuốc lá của Sở Phàm, hình thành một
vết sẹo hình đầu thuốc lá. Lâm Phong chỉ cảm thấy đầu lưỡi
mình nóng bỏng, đặc biệt khi nhấm nước bọt vào lại đau như bị lửa đốt, chỉ còn thiếu điều kêu cha gọi mẹ.

Lâm thiếu
gia, cảm giác đầu lưỡi dễ chịu chứ? Tao có một đề xuất cho
mày, đầu lưỡi của mày tốt nhất là nên thè lè ra giống như
lưỡi chó, như vậy có thể sống khá khẩm một chút. Nếu không
một khi nước bọt trong miệng của mày dính vào vết thương chẳng những đau như lửa thiêu mà còn bị nhiễm trùng nữa đấy. Sở
Phàm thản nhiên cười nói.

Lâm Phong nhìn nụ cười đáng
hận của Sở Phàm, thầm muốn giết hắn ngay lập tức, nhưng gã
đã bị trói chặt, không thể động đậy. Hơn nữa dù có động được thì cũng không có cách gì đối phó với Sở Phàm. Mà gã đành
làm như lời Sở Phàm nói là thè lưỡi ra ngoài, bởi vì làm như vậy quả thật là thoải mái dễ chịu một chút, còn một khi
thụt đầu lưỡi vào trong miệng, cảm giác quả thực là đau chết
đi được.

Trong đầu Lâm Phong rừng rực lửa phẫn nộ. Gã
thề nhất định phải bầm thây Sở Phàm làm vạn đoạn mới cam tâm. Nhất định phải bầm thây Sở Phàm làm vạn đoạn.

- Hiện
tại, bộ dạng của mày giống hệt như một con chó. Màn vừa rồi
chỉ là khởi động, bây giờ nên đi vào chính đề, tao cần phải
lấy hai cái chân chó của mày.

Nói xong, Sở Phàm lạnh mắt, đặt đùi phải của Lâm Phong lên trên chiếc bàn đá cẩm thạch, lớn tiếng nói:

- Lâm Phong, mày nhìn tay tao đánh gãy cái chân chó của mày đây này.

Sở Phàm nói xong vận kình lực Đại Lực Kim Cương thủ vào năm đấm, đột nhiên nện thẳng vào đầu gối của Lâm Phong.

"Rắc"
Tiếp theo là tiếng kêu gào thảm thiết của Lâm Phong. Mặt mũi
Lâm Phong trở nên vặn vẹo, hơi thở hổn hển dồn dập. Cảm giác
gãy đầu gối này quả thực là vô cùng đau đớn... khiến gã nhất thời khó có thể phản ứng được gì. Gã cảm thấy mình đã ở
bên bờ tử vong.

- Bây giờ tới lượt chân trái của mày nhé.

Sở Phàm nói xong liền đặt chiếc chân trái của Lâm Phong, lúc này
không còn sức để chống cự, lên mặt bàn đá cẩm thạch. Lần này hắn không dùng nắm đấm mà trực tiếp dùng một bình rượu trên
bàn toàn lực nện vào chân trái của Lâm Phong. Lại một tiếng
"Rắc" vang lên. Lâm Phong kêu rên một tiếng rồi hôn mê luôn.

Sở Phàm lạnh lùng nhìn Lâm Phong đang hôn mê, vẻ mặt không chút
biểu tình. Lúc này hắn chợt nghe thấy bên ngoài dường như có
động tĩnh không nhỏ, liền không thèm để ý tới Lâm Phong, đi ra
ngoài phòng.

Đám nam nữ bên ngoài thoáng xôn xao, nhưng khi nhìn thấy Sở Phàm đi ra liền an tĩnh hết cả lại. Sở Phàm
không để ý tới bọn họ, đi tới bên cạnh nhị tiểu thư, nói:

- Lâm Phong đã bị tôi đánh gẫy hai chân, Tiểu Lâm còn đang mê man.
Tốt nhất chúng ta nên rời khỏi đây, đưa Tiểu Lâm trở về.

- Sở, Sở ca ca, vừa rồi dường như có ai báo cảnh sát, không biết là ai đã bấm còi báo động.

Tô Phỉ tiếp tục nói:

- Tôi nghĩ cảnh sát sẽ lập tức chạy tới đây.

- À!

Nghe vậy, sắc mặt Sở Phàm vẫn như thường. Hắn đứng lên đi tới trước mặt Kim Cương và Ngân Hồ, nói:

-Cảnh sát sẽ lập tức tới đây, hai người đi trước đi. Đa tạ hai người chuyện tối nay, Sở Phàm tôi thiếu hai người một nhân tình, về
sau cần gì cứ nói với tôi một tiếng, tôi tuyệt đối sẽ không
một chút nhăn mày.

Kim Cương và Ngân Hồ nghe vậy đều sửng sốt. Sở Phàm là Thiếu chủ của bọn họ, cho dù là bảo bọn
họ chết vì Sở Phàm, họ cũng sẵn lòng, huống chi là chút
chuyện nhỏ này. Bọn họ muốn ngay lập tức nhận thân với Sở
Phàm, gọi Sở Phàm là Thiếu chủ, nhưng cuối cùng bọn họ đều
nhịn xuống.

-Tôi, chúng tôi cùng ở lại.

Kim Cương ồm ồm nói.

Sở Phàm nhìn nhìn Kim Cương, lại nhìn Ngân Hồ xinh đẹp lạnh như băng, nói:

-Việc này không liên quan tới hai người. Tôi sẽ không kéo hai người
vào đây. Hai người có thể ra tay giúp tôi như vậy đã đủ rồi, đi nhanh đi.

Sở Phàm gần như là hạ mệnh lệnh.

Kim
Cương và Ngân Hồ nhìn nhau, dường như là không muốn rời đi. Nhưng Sở Phàm đã hạ lệnh, bọn họ kính Sở Phàm là Thiếu chủ nên
cũng không thể trái lời Sở Phàm.

- Các băng đĩa camera trong quán đều đã bị hủy chứ?

Sở Phàm đột nhiên hỏi.

- A, hủy rồi!

Trong giọng nói dễ nghe lạnh như băng của Ngân Hồ mang theo một tia kính sợ.

- Vậy là tốt rồi, hai người đi nhanh đi, đi ra theo lối cửa sau.
Cảnh sát đến đây sẽ có tôi lo. Yên tâm đi, tôi sẽ không có việc
gì đâu.

Sở Phàm kiên quyết nói.

Kim Cương và Ngân
Hồ không nói gì nữa, nhìn Thiếu chủ của mình, quay người rời
đi, ra khỏi quán theo lối cửa sau.

Sở Phàm nhìn đến khi
Kim Cương và Ngân Hồ đi rồi mới thu hồi ánh mắt. Kỳ thật, Kim
Cương và Ngân Hồ cũng không thật sự đi, bọn họ còn ẩn núp ở
quanh quán bar. Bọn họ chính là người bảo vệ cho Sở Phàm, chỉ đến khi Sở Phàm bình an vô sự, bọn họ mới có thể rời khỏi.
Đương nhiên, Sở Phàm không biết điều này rồi.

- Trong các
người, ai là người lén ấn nút báo nguy, tôi không không muốn
biết. Kỳ thật, các người không báo nguy thì tôi cũng sẽ tự đi
tim cảnh sát để nói.

Sở Phàm nói xong liền ôm lấy Trầm Mộng Lâm vẫn còn đang mê man, nhẹ nhàng nói với nhị tiểu thư và Tô Phỉ:

- Đi, chúng ta về nhà!

Những lời nói thản nhiên này của Sở Phàm lại khiến trái tim của
nhị tiểu thư và Tô Phỉ run rẩy, khơi dậy một cảm giác ấm áp
trong lòng các cô.

Chắc chắn cho mãi đến về sau nhị tiểu thư và Tô Phỉ sẽ ghi nhớ mãi. Những lời Sở Phàm nói với các cô lúc ấy khiến trong nháy mắt, các cô cảm thấy đi theo Sở
Phàm sẽ không có gì phải sợ. Chỉ cần đi theo Sở Phàm, như vậy phía trước chính là con đường an toàn.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #151