Chương 150: Tao Chỉ Cần Hai Cái Chân ...


Sắc mặt Sở Phàm xanh mét, sát khí ẩn hiện trong mặt, từng
bước tiến về phía Lâm Phong. Ánh mắt sắc bén của Sở Phàm
khiến Lâm Phong không rét mà run, trái tim đập càng lúc càng
nhanh, bắt đầu có cảm giác khủng hoảng.

Gã rất không
thích loại cảm giác này, trái lại, gã còn hy vọng khi Sở
Phàm nhìn thấy mình thì phải có cảm giác như vậy. Nhưng hiện
tại lại ngược lại, không ngờ là Sở Phàm lại gây cho gã cảm
giác bất an khủng hoảng tới mức này. Không hiểu tại sao mình
đường đường là một "Lâm thiếu" nổi tiếng ở thủ đô lại phải
sợ cái thằng ranh Sở Phàm chỉ xứng là vệ sĩ cho người khác
chứ?

Lúc này, Sở Phàm đã tới bên người Lâm Phong. Tất
cả mọi người trong quán bar đều cảm nhận được rất rõ cơn phẫn nộ lạnh như băng của Sở Phàm. Đừng nói là Lâm Phong, ngay cả
Kim Cương ở một bên cũng cảm nhận được điều đó. Hàn ý lạnh
băng của Sở Phàm khiến ngay cả Kim Cương cũng không kìm nổi
phải rùng mình, lần đầu tiên hắn nhận thức được rằng mình
vẫn chưa biết được thực lực chân chính của vị Thiếu chủ này.

- Lâm Phong, tao chỉ cần hai cái chân của mày thôi.

Sở Phàm đứng trước mặt Lâm Phong, trầm giọng lạnh lẽo nói.

Những lời này của Sở Phàm lọt vào trong tai Lâm Phong nghe quá mức
cuồng vọng tự đại, "tao chỉ cần hai cái chân của mày thôi"
nghĩa là gì? Nghĩa là Sở Phàm hoàn toàn có năng lực đùa bỡn Lâm Phong trong lòng bàn tay, muốn dọa là dọa, muốn giết là
giết, nhưng Sở Phàm lại chỉ cần hai cái chân của gã thôi. Nhưng lời này khiến Lâm Phong nghe thấy không thể chấp nhận nổi. Từ
trước tới giờ đã có ai dám nói với gã như vậy đâu, không ngờ
có người lại nói muốn hai cái chân của gã. Nếu lời này
truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ làm cho người ta cười đến rụng
răng — cười Sở Phàm không biết tự lượng sức mình.

- Ha
ha, Sở Phàm, mày vĩnh viễn cũng không dám động đến một cái
ngón tay của tao. Chuyện đêm nay, tao vẫn còn chưa tính sổ với
mày đâu. Đây là một bữa tiệc cá nhân, mày lại vô duyên vô cớ
xông vào. Việc này chính là xâm phạm vào quyền lợi của chúng
tao. Hơn nữa, mày còn đánh nhau, gây rối ầm ĩ ở dạ tiệc này.
Mày chờ xem, mày sẽ không đỡ nổi đâu!

Lâm Phong cứng rắn nói.

- Hai lần trước tao đã đại nhân không chấp tiểu nhân, buông tha cho mày. Nhưng lần này mày vẫn không thức tỉnh, không ngờ dám có
chủ ý với người phụ nữ bên cạnh tao. Nếu không lấy hai cái
chân của mày thì thực ra tao có vẻ không được đàn ông cho lắm.

Sở Phàm nói xong nắm lấy áo Lâm Phong, lôi gã tới trước sân khấu, lớn tiếng nói với tất cả đám nam thanh nữ tú vẫn còn đang
khiếp sợ đứng đó:

- Nó là ai chắc mọi người biết cả
chứ? Tôi cũng biết. Lâm thiếu đại danh vang dội ở thủ đô, ai mà không biết? Thái độ của các người đối với nó thể nào? Kính
nể, sợ hãi, tôn trọng hay là nịnh bợ? Nói cho các người biết, trong mắt tôi, nó còn không bằng con chó.

Lời vừa nói ra, bốn phía đều ồ lên xôn xao.

- Những thằng áo đen kia, còn cả thằng Thanh Long đang nằm giống
như giun trên mặt đất kia, kỳ thật đều là do Lâm Phong đã bố
trí sẵn ở quán, chờ sau khi tôi xuất hiện sẽ đối phó với tôi. Ai ngờ người tính không bằng trời tính, tính toán của Lâm
Phong thất bại, bởi vì hai người bạn tôi đã phá hỏng quỷ kế
của nó, cho nên mọi người mới có thể nhìn thấy những màn
chiến đấu kịch liệt vừa rồi.

Ánh mắt Sở Phàm đảo qua mọi người trong quán một lượt rồi nói tiếp:

- Lâm Phong thấy tôi không vừa mắt, muốn tìm người xử lý tôi, tôi không có gì để nói, hơn nữa còn rất hoan nghênh. Chỉ cần Lâm
Phong có thể xử lý tôi, tôi sẽ tuyệt đối không trách nó nửa
phần, bất kể nó áp dụng thủ đoạn thế nào, nhưng...

Sở Phàm dừng một chút, tiếp tục nói:

- Nhưng nếu Lâm Phong mày lại chọn dùng thủ đoạn đê tiện đối
phó với những thân hữu, anh em, phụ nữ bên cạnh tao, như vậy tao không thể tha thứ được, thậm chí sẽ nổi sát tâm.

Rất
không may, Lâm Phong mày lại cứ cố tình phạm vào sai lầm như
vậy. Tao căm hận nhất hai loại người, thứ nhất là kẻ bán đứng anh em, thứ hai là kẻ dùng thủ đoạn đê tiện đối phó với phụ
nữ. Lâm Phong mày đã phạm vào điều thứ hai. Sở Phàm nói xong,
trầm giọng xuống tiếp tục nói:

- Không ngờ mày dùng GHB
hay còn gọi là nước G, là một loại thuốc mê để đối phó với
một cô gái. Các người nói xem, hành vi của nó như vậy có đáng tha thứ không?

Sở Phàm nói xong liền khiến bốn phía đều ồ lên xôn xao. Bọn họ đều đã được nghe về "nước G", cũng biết cả dược tính của nó. Như vậy, nhưng kẻ dùng loại mê dược này đều là loại biến thái.

Sắc mặt Lâm Phong xanh mét, gã
cào vào tay Sở Phàm, muốn thoát ra khỏi cánh tay của hắn.
Nhưng đáng tiếc, cho dù gã có cố hết sức vẫn không thể lay
động được cánh tay cường tráng của Sở Phàm. Gà gào lên the
thè:

- Con mẹ mày nói bậy. Lâm Phong tao đường đường chính chính chưa bao giờ làm chuyện như vậy.

- Thả cái con mẹ thằng chó Lâm Phong mày ấy. Thằng mặt người
dạ thú, mày còn không thừa nhận à? Vậy mày nhìn xem bộ dạng
Mộng Lâm hiện tại là do ai tạo thành? Mày đúng là không bằng
con chó!

Giọng chửi phẫn nộ của nhị tiểu thư đột ngột
vang lên. Có lẽ bởi vì quá kích động nên nhị tiểu thư mới vô
tình chửi mắng thô tục như vậy.

Tiếng chửi mắng của nhị tiểu thư hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người trong quán
khiến Sở Phàm hơi hốt vì chuẩn bị không kịp. Hắn vốn không
định nói ra việc Trầm Mộng Lâm bị trúng mê dược "nước G" của
Lâm Phong vì nghĩ cho bản thân Trầm Mộng Lâm. Nhưng hắn không ngờ nhị tiểu thư lại lớn tiếng nói ra.

Chẳng qua sự tình
nếu đã phát triển đến nước này, Sở Phàm chỉ có thể nắm cổ
áo Lâm Phong kéo đến bên cạnh Trầm Mộng Lâm vẫn đang nằm mê man, tức giận nói:

- Nếu tao không đến kịp thời, sợ rằng cô
gái xinh đẹp, ngây thơ này đã bị loại chó đẻ như mày làm ra
nhưng sự việc đáng hận nào nữa.

Sở Phàm nói xong liền "bốp" một tiếng, đánh cho Lâm Phong lảo đảo, choáng váng đầu óc.

Lâm Phong không cam lòng bị Sở Phàm làm nhục như thế, nổi giận
gầm lên một tiếng, tiện tay cầm lấy cái ghế bên cạnh đập vào
Sở Phàm. Sở Phàm vốn hoàn toàn có thể dễ dàng né được cú
đập này của Lâm Phong nhưng sau lưng hắn là nhị tiểu thư, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm, nếu hắn tránh né, như vậy cú đập này khó
tránh khỏi tổn thương tới các cô. Nghĩ vậy, Sờ Phàm không hề
tránh né, ánh mắt trầm xuống, vung tay chặn lại chiếc ghế mà
Lâm Phong đang cố sức đập tới, tiếp theo Sở Phàm lại tung một
đấm vào má phải của Lâm Phong, khiến gã ngã lăn xuống đất.

- Xem ra tính xấu của Lâm thiếu gia lại nổi lên rồi. Không được,
tôi phải dạy cho nó một khóa chính trị tư tưởng. Tất cả nhưng
người khác đứng im không nhúc nhích, nếu không hai người bạn
của tôi sẽ không khách khí đâu.

Sở Phàm nói xong, trong
mắt tràn đầy cảm kích nhìn về phía Kim Cương và Ngân Hồ. Kim
Cương và Ngân Hồ tự nhiên là lĩnh hội ý tứ của Thiếu chủ. Kỳ thật rất nhiều lúc Kim Cương muốn chạy đến gọi Sở Phàm một
tiếng Thiếu chủ, nhưng Ngô bá đã có lệnh, gã và Ngân Hồ không
được nhận thân với Sở Phàm, bởi vậy Kim Cương mới nhịn sự
kích động trong lòng xuống.

Tiếp theo Sở Phàm kéo Lâm
Phong tới một căn phòng nhỏ trong quán, xem ra hắn định thực sự dạy cho Lâm Phong một "khóa chính trị tư tưởng".

- Tao nói, tao chỉ cần hai cái chân của mày thôi.

Sở Phàm ném Lâm Phong vào phòng, lạnh lùng nói.

Khóe miệng Lâm Phong đã nhuốm máu nhưng thần trí của gã vẫn tỉnh
táo. Một lần nữa nghe thấy Sở Phàm nói như vậy, trong lòng gã dậy lên cảm giác sợ hãi khó hiểu, gã hắn run giọng nói:

- Mày, mày dám?

Sở Phàm nghe vậy cười nhẹ, vẻ mặt đầy chế nhạo. Còn Lâm Phong
nhìn thấy nụ cười của Sở Phàm, chỉ cảm thấy nụ cười đó như
một con dao, ngay cả cặp mắt cũng ngưng tụ thành hai con dao sắc bén sắp sửa chém vào hai chân gã.

Lâm Phong rùng mình mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra đầm đìa.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #150