Chương 149: Thanh Long Thất Bại Thảm Hại


Khi đã thực sự đối địch, Thanh Long liền xuất ra "Thập Nhị
Hình quyền" trong Hình Ý Quyền, với các đòn liên tục hổ Hình
quyền, hầu hình quyền, xà hình quyền, v.v...tẩn công Sở Phàm.
Mấy chiêu qua đi, người bên ngoài thấy Sở Phàm chỉ có thể bị
động phòng thủ. Mà quả thực là như thế, hiện tại Sở Phàm
chỉ thủ chứ không công, nhưng bất kể thế công của Thanh Long linh hoạt, sắc bén hung mãnh thế nào, Sở Phàm đều có thể chống
đỡ được hết. Chẳng qua bởi vì Sở Phàm chỉ thủ không công nên
liên tiếp bị Thanh Long dồn lui về phía sau. Ngay khi Thanh Long
cho rằng minh đang chiếm thượng phong. đột nhiên gã nghe thấy Sở
Phàm hô to:

- Ngăn tất cả các cửa lại, mọi người ở đây tạm thời không được ra

Những lời này là Sở Phàm nói khi nhìn thấy Lâm Phong và Lâm Phi Dật đang chuẩn bị trốn đi. Điều này chứng tỏ là khi giao chiến
với Thanh Long, Sở Phàm vẫn chưa toàn tâm toàn ý, mà là mắt
nhìn tám phương, tai nghe sáu hướng, bởi vậy mới có thể chú ý tới Lâm Phong và Lâm Phi Dật muốn trốn đi.

Nhưng điều này cũng chọc giận Thanh Long, bởi vì Sở Phàm đang đối chiến với
gã nhưng không ngờ không thèm dùng toàn lực, không thèm tập
trung chú ý. Đây chính là không coi Thanh Long ra gi rồi.

Thanh Long nổi giận gầm lên một tiếng, vung sống tay như một thanh đao sắc bén chém vào cổ Sở Phàm, đồng thời tay trái chụp vào
huyệt Chung Cực ở bụng Sở Phàm. Sở Phàm không chút hoang mang
lấy Đại Lực Kim Cương thủ chống đỡ toàn bộ. Ai ngờ Thanh Long
trong chiêu có chiêu, sống tay biến thành đao chém không trúng
liền cụp năm ngón tay lại thành hình truy, xuất ra ưng hình
quyền, đánh thẳng vào mát phải Sở Phàm. Chiêu này biến hóavó cùng nhanh chóng, hơn nữa phương vị xảo quyệt, quả nhiên là
làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Sở Phàm ngửa người
ra phía sau, đồng thời xuất ra Nam Thiếu Lâm tuyệt học Tả Hữu
Xuyên Hoa thủ, cánh tay phải giống như linh xà quấn lấy cánh tay phải của Thanh Long. Trong lòng Thanh Long kinh hãi, đang định thu chiêu lui lại phía sau, nhưng đã chậm. Chỉ trong nháy mát đó,
Sở Phàm đã dùng Long Trảo cầm Nã thủ bất được cánh tay phải
của Thanh Long. Tiếp theo Sở Phàm hét lớn:

- Thanh Long. Xem cái gi mới là long quyền chân chính đây!

Nói xong tay trái Sở Phàm xuất ra long quyền trong Thiếu Lâm ngũ
quyền chứa đầy quyền thế, biến ảo thành hình rồng, đánh vào
bụng Thanh Long. Thanh Long hoảng hốt nhưng gặp nguy không loạn,
nhấc chân đá vào eo Sở Phàm, định dùng chiêu này ép Sở Phàm
phải thu chiêu, buông tay. Nếu Sở Phàm không thu chiêu, như vậy hai người sẽ lưỡng bại câu thương. Nào ngờ Sở Phàm chỉ cười
lạnh, không thèm để ý tới cú đá của Thanh Long, dùng vận dụng kình lực của Đại Lực Kim Cương thủ vào long quyền, đánh chuẩn xác vào bụng Thanh Long. Nhưng một đòn mạnh mẽ của Thanh Long
cũng đá trúng vào sườn của Sở Phàm khiến hán phải lui lại
vài bước. Nhưng thực ra Sở Phàm đã mượn sức đôi chân của Thanh
Long, bởi vì tay phải của hắn vẫn bắt chặt tay phải của Thanh
Long khiến một nửa người Thanh Long không thể động đậy. Sở Phàm mượn sức cú đá đó xuất ra "Đại Suất Bi Thủ"!

"Bốp!" Thanh Long ngã lăn ra trên mặt đất.

Thanh Long ngã xuống liền bật dậy ngay, có điều gã đã bị thương
nhẹ. Khi đứng dậy, gã phát hiện trước mặt minh đã không còn
bóng dáng của Sở Phàm. Gã giật minh, lập tức có dự cảm xấu, quả nhiên...

- Tao ở sau lưng mày cơ mà!

Là giọng
của Sở Phàm. Sở Phàm nối xong liền mạnh mẽ tung ra một đòn
hổ quyền vào sườn phải của Thanh Long. Thanh Long nghe tiếng gió liền vội vàng che sườn phải!

"Bốp" Một quyền của Sở
Phàm đánh thẳng vào cánh tay che bên sườn của Thanh Long khiến
Thanh Long lập tức cảm thấy đau tận xương tủy. Cú đấm của Sở
Phàm cỏ sức mạnh khủng khiếp khiến gã cảm thấy khiếp hãi.
Gã không thể tưởng tượng Sở Phàm không ngờ có thể bộc phát ra sức mạnh kinh khủng như thế!

Thanh Long bị trúng một đòn mạnh mẽ của Sở Phàm thì không kim nổi lùi về phía sau. Gã
đang định phản kích nhưng Sở Phàm đã không cho gã cơ hội. Sở
Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, tay trái lập tức nắm lấy
cánh tay của Thanh Long, đồng thời tung chân đá thẳng vào đầu
gã. Thanh Long vội vàng dùng tay trái chẩn lại nhưng vẫn không
thể ngăn nổi cú đá mạnh mẽ của Sở Phàm. Cánh tay trái của
Thanh Long lập tức bị đánh văng ra, cùng lúc đó cú đấm tay
phải của Sở Phàm nện thẳng vào mặt Thanh Long. Đến khi Thanh
Long phản ứng lại thì đã cảm thấy má trái đau đớn tới tận
xương. Gã không kim nổi há mồm oa một tiếng, phun cả nước bọt.

Thanh Long không cam lòng bị Sở Phàm đánh tới mức không còn sức trả đòn như vậy. Gã gầm lên xé ruột xé gan, Long Hình quyền lại
một lần nữa xuất ra, đánh thẳng vào mặt Sở Phàm. Sở Phàm
chỉ cười lạnh, như thể hấn đã chờ đợi một đòn này của Thanh
Long từ lâu lẩm rồi. Ngón trỏ và ngón giữa của Sở Phàm họp
lại, Hình thành kiếm chi, vận dụng kình lực của Đại Lực Kim
Cương thủ xuất ra Nhất Chi Thiền Công, đâm thẳng vào lòng bàn
tay phải của Thanh Long. Lúc này Thanh Long không thể tránh nổi
số phận con rùa đen, bị Nhất Chỉ Thiền Công của Sở Phàm đâm
thẳng vào giữa lòng bàn tay.

- A!

Thanh Long gào lên xé ruột xé gan. Gã cảm nhận được rất rõ, Thủ Thái m mạch
trong tay mình đã bị điểm trúng, hơn nữa Nhất Chi Thiền Công
của Sở Phàm lại mang theo kinh lực của Đại Lực Kim Cương thủ,
bởi vậy bàn tay của Thanh Long bị Nhất Chỉ Thiền Công điểm
trúng lập tức huyết mạch không thông. Cánh tay này ít nhất
phải một tháng mới có thể khói phục lại được.

"Bốp"
Một quyền của Sở Phàm lại nện vào mặt Thanh Long. Thanh Long
kêu thảm một tiếng, hàm răng bị đánh gãy mấy chiếc. bật máu
tươi. Gã lảo đảo lùi về phía sau, cuối cùng phải dựa vào một cái bàn của quán mới có thể đứng vững, không bị ngã sấp
xuống. Tay trái gã ôm chặt tay phải, vê mặt vô cùng đau đớn.

Sở Phàm lạnh lùng nhìn gã, nói:

- Giờ thi rốt cuộc mày cũng biết mày là rồng hay là giun rồi
chứ? Rồng xanh cái chó gỉ, loại tiểu nhãn chỉ biết đánh lén
sau lưng như mày mà cũng xứng gọi là rồng sao? Mày cho rằng cứ xăm trổ hình rồng lên tay thì biến thành rồng à?

-Mày, mày...

Thanh Long há hốc mồm thở hổn hển, khóe miệng chảy máu tươi. Trong
mát gã tràn đầy vê khó tin. Đến tận bây giờ, gã vẫn không
biết minh thua như thế nào, không biết tại sao minh đang chiếm
thượng phong lại đột nhiên bị đánh bại. Điều này chỉ có thể
nói lên một vấn đề, chính là thực lực giữa Thanh Long và Sở
Phàm chênh lệch nhau quá xa, bởi vậy mới bại mà không biết tại sao. Nghĩ vậy, vẻ sợ hãi trong mắt Thanh Long càng sâu, thân
thể bắt đầu run rẩy.

- Nằm xuống đi, giun!

Sở Phàm nói xong liền vung chân, đá thẳng vào đầu Thanh Long. Thanh Long
kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình lảo đảo, cuối cùng bộp
một tiếng, ngã lăn xuống đất!

Thanh Long bị đánh bại, đại bại!

Quả nhiên như đúng như lời Sở Phàm, Thanh Long căn bản chẳng phải
là rồng mà chỉ là một con giun. Bắt cứ kè tiểu nhãn đánh
lén sau lưng nào đều vĩnh viễn không thể trở thành một con
rồng, chúng chi xứng làm một con giun mà thói!

Ngay từ
đầu Sở Phàm và Thanh Long giao chiến, Sở Phàm chỉ thủ chứ
không tấn công là do hắn còn muốn thăm dò biến hóa của "Thập
Nhị Hình Hình Ý quyền" của Thanh Long. Mà một khi Sở Phàm thăm dò được biến hóa quyền thế của Thanh Long chính là lúc Thanh
Long chiến bại. Chỉ có điều, chính Sở Phàm cũng không ngờ
Thanh Long lại bị đại bại một cách đơn giản như vậy.

Với thực lực của mình, Thanh Long vốn hoàn toàn có cơ hội chống
đỡ với Sở Phàm thêm một thời gian nữa. Có hai nguyên nhân khiến gã bị thua nhanh chóng như vậy: thứ nhất, nôn nóng, vội vàng,
muốn nhanh chóng đánh bại Sở Phàm, mà chưa ba giờ quan sát
phương vị và biến hóa... các đòn thế của Sở Phàm; thứ hai,
phân tâm sợ hãi. Khi Ngân Hồ và Kim Cương giải quyết xong đám
thanh niên áo đen thi quyền thế của Thanh Long liền thay đổi, trở nên loạn không còn kết cấu, không còn chiêu thức gì nữa cả.
Bởi vì gã sợ Kim Cương và Sở Phàm liên thủ!

Kết họp hai điểm này, Thanh Long mới có thể đại bại.

Điều này cũng chứng minh được là Thanh Long không phải là một cao
thủ chân chính, ít nhất là gã cũng không có dũng khí liều
chét chiến đấu với địch nhân.

Sau đó Sở Phàm xoay chuyển ánh mát, chậm rãi nhìn quét qua mọi người trong quán bar.
Trong mắt họ tràn đầy vè khiếp sợ. Ngày thường, bọn họ đều
chi là những công tử chỉ biết vui chơi giải trí, cưa cẩm em út, đã bao giờ gặp phải trường hợp đánh nhau kịch liệt thế này
đâu. Hơn nữa Sở Phàm lạnh lùng khốc liệt lại khiến trong lòng
họ run rẩy. Cuối cùng, ánh mát Sở Phàm ngừng lại trên người
Lâm Phong đang ngây ra như phỗng. Tiếp xúc với ánh mát sắc lạnh
như dao cạo của Sở Phàm, thân thể Lâm Phong lập tức phát lạnh,
như thể đang ngâm minh giữa hầm băng, da đầu cũng trở nên tê dại, không biết làm thế nào. Trong lòng gã dâng lên một cảm giác
sợ hãi lạnh lẽo.

May mẩn, lúc này ánh mắt của Sở Phàm đã dời về phía khác. Hắn nhìn về phía nhị tiểu thư Tô Phi
và Trầm Mộng Lâm, trầm giọng nói:

- Không có lệnh của
tói, không ai ở đây được đi, cũng không được có bất cứ động
tác nhỏ nào. Nếu phát hiện ra ai gọi điện thoại cho cảnh sát
báo nguy, chém đầu! Kiểm tra tất cả mọi chỗ ở đây, lấy hết
các phim ảnh của camera ra, tiêu hủy!

Lúc này của Sở
Phàm đã nghiễm nhiên là người khống chế ở đây. hết thảy mọi
việc đều nằm trong tay hắn. Bất luận kê nào cũng phải phục
tùng mệnh lệnh của hắn, nếu không, giết không tha.

Sở
Phàm đi đến chỗ mấy người nhị tiều thư. Lúc này nhị tiểu thư
và Tô Phỉ chỉ có thể dùng ánh mát thành kính để nhìn Sở
Phàm. Lúc trước, trong mát các cô, Sở Phàm chính là hùng
mạnh, máu lạnh, vó tình, quyết liệt, thậm chí còn hơi tàn
nhẫn. Lúc này, Sở Phàm lại khiến các có cảm thấy vui sướng
và kích động, đúng vậy, giống như sự vui sướng và kích động
trong trái tim khát khao của thiếu nữ khi gặp được một đại anh
hùng.

Nhị tiểu thư thích Sở Phàm như thế này. Sở Phàm
thế này khiến nàng cảm thấy vui sướng kích động, thậm chí hơi tự hào. Cho nên có đói khi nàng cố tình gây náo loạn chính
là vì hy vọng nhìn thấy Sở Phàm hùng mạnh, máu lạnh, vó
tinh, quyết liệt, thậm chí còn hơi tàn nhẫn, xuất hiện.

Sở Phàm nhìn Trầm Mộng Lâm vẫn đang mê man bất tỉnh như trước.
Khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào vẫn đô ứng, giống như một đóa hoa đào sau cơn mưa, tuyệt mỹ vạn phần, làm cho người ta nhìn thấy phải cảm thấy thương yêu. Chi có điều, đói mày hơi nhăn nhó
của cô nói lên rằng trong lòng cô đang đau đớn. Bất cơ cô gái
nào uống nước G vào đều có cảm giác hôn mê bất tỉnh, nhưng
trong tiềm thức lại cảm thấy vô cùng đau đớn. Đó là cảm giác
đầu đau muốn nứt ra, hơn nữa nước G lại càng khiến lửa dục
trong người bốc lên cao nên vô cùng khó chịu.

- Tiểu ... Sở đại ca

Nhị tiểu thư sửa miệng, kêu Sở Phàm là đại ca

- Mộng Lâm, cô ấy sao vẫn còn không tỉnh vậy?

- vẫn chưa hết hiệu lực của thuốc mê. Chờ một lát là tốt thôi!

Sở Phàm vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán Trầm Mộng Lâm, nhẹ nhàng nói.

- Có phải Mộng Lâm bị hạ mê dược không? Tô Phỉ nghiến răng nghiến lợi hỏi

Sở Phàm không nói lời nào, trầm mặc.

Tô Phỉ nhìn vê mặt Sở Phàm liền đoán được một phần, không kim nổi giọng căm hận nói:

- Sở ca ca, anh nhất định không được tha cho bất cứ thằng khốn nào! Hừ!

Ánh mát Sở Phàm trầm xuống, hán vỗ nhẹ nhẹ lên đầu Tô Phỉ, lại nhìn nhị tiểu thư, kiên quyết nói:

- Yên tâm đi, tôi nói rồi. Đêm nay nó không ra khỏi được cửa này đâu. Nếu muốn ra chỉ có thể bò ra thôi.

Sở Phàm nói xong thi đứng lên, nghiêm mặt chậm rãi đi đến chỗ Lâm
Phong. Đói mắt hắn đột nhiên trở nên càng lúc càng lạnh lẽo.
trong đó còn lóe ra một tia sát khí...

Đây chính là lần đầu tiên hắn nổi giận đến mức động sát cơ.

Đúng như lời hắn nói, hắn tuyệt sẽ không bỏ qua cho Lâm Phong.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #149