Chương 147: Kim Cương Rống Giận!


Sáu gã thanh niên áo đen, bao gồm cả Triệu Hổ, đều thần sắc khẩn trương
nhìn chằm chằm vào Kim Cương, đồng thời trong mắt bọn chúng đều toát ra
vẻ sợ hãi. Ngay cả Triệu Hổ vốn luôn nóng nẩy, vội vàng, giờ phút này
cũng không còn giống một mãnh hổ mà lại giống như một con mèo bệnh.

Thân hình của Triệu Hổ đã rất to lớn, vạm vỡ, nhưng so với Kim Cương quả
thật chỉ như đứa trẻ với người lớn. Nhưng dáng người to lớn vẫn không
đáng sợ, đáng sợ nhất chính là sức mạnh khủng bố như muốn bùng nổ của
Kim Cương.

Lúc này, một gã thanh niên áo đen ra hiệu cho Triệu
Hổ, dường như muốn thương lượng một chiến thuật nào đó. Tiếp theo Triệu
Hổ liền hét lớn một tiếng, lao thẳng tới, vung tay phải xuất toàn lực
đấm thẳng vào mặt Kim Cương. Khí thế hung hãn, lực đạo rất mạnh, một
quyền này quả nhiên không thể coi thường được.

Nhưng Kim Cương
vẫn bất động như trước, thậm chí còn không hề nháy mắt. Đợi cho nắm đấm
của Triệu Hổ tới gần, Kim Cương mới vươn tay phải mở năm ngón tay ra.

“Bộp”.

Nắm đấm của Triệu Hổ bị năm ngón tay của Kim Cương nắm chặt lấy, còn Triệu
Hổ cảm giác như tay của mình đấm phải một bức tường – tường thép.

Năm ngón tay của Kim Cương nắm lại, khóa chặt nắm đấm của Triệu Hổ khiến gã có cảm giác sợ hãi như thể ngày tận thế đang tới, bởi vì Kim Cương chỉ
nhẹ nhàng quơ tay một cái, không hề mất bao nhiêu sức đã có thể đỡ được
một quyền tập trung toàn bộ sức lực của gã. Có thể thấy được thực lực
của Kim Cương khủng bố tới mức nào.

- Yếu quá!

Kim Cương
trầm giọng nói, sau đó vung mạnh tay trái, một cú đấm móc quyền anh
thẳng vào Triệu Hổ. Một cú đấm tùy ý này dường như mang theo sức mạnh
ngàn cân, còn chưa đấm tới nơi, kình phong của nó đã khiến người ta phải rét lạnh trong lòng.

Triệu Hổ kinh hãi, vội vàng vung cánh tay trái đỡ cú đấm của Kim Cương.

“Bốp”

Thân thể của Triệu Hổ bay thẳng ra ngoài như con diều đứt dây. Sau khi rơi
xuống đất, Triệu Hổ ôm tay trái của mình, vẻ mặt đau đớn, bởi vì cánh
tay trái của gã không ngờ đã bị một đấm nặng nề của Kim Cương đánh gãy.

Năm tên thanh niên áo đen còn lại lập tức ngây dại. Bọn chúng vốn định cho
Triệu Hổ lên đánh vài hiệp, sau đó bọn chúng sẽ nhân cơ hội hành động.
Ai ngờ còn không được một hiệp thì Triệu Hổ đã bị anh thanh niên to như
một ngọn núi nhỏ này đánh bay. Điều này có thể không khiến bọn chúng cảm thấy khiếp sợ sao?

- Các anh em, đừng đấu sức với thằng này.

Một gã áo đen cầm đầu liền lấy ra một con dao găm sáng lóng lánh, tiếp theo, những gã áo đen còn lại đều lấy dao găm sắc bén ra.

Một gã áo đen di chuyển, vung dao găm đâm vào cổ Kim Cương. Cùng lúc đó, từ hai sườn trái phải của Kim Cương cũng có hai con dao găm sắc bén khác
nhắm thẳng vào phần eo yếu hại của hắn. Hai gã thanh niên áo đen còn lại vẫn không động, đây mới là điều khiến người ta khó lòng phòng bị nhất.
Kiềm chế đối thủ không thể ra chiêu, để đối thủ không thể xuất hết toàn
lực, đồng thời còn để phân thần sự chú ý của đối thủ.

Mà hai gã
áo đen đúng là dùng chiến thuật như vậy. Bọn chúng thông qua phương pháp này phân tán một bộ phận sức chú ý của Kim Cương, đồng thời âm thầm lựa chọn thời cơ hành động. Một khi Kim Cương bởi vì phân thần mà lộ ra
chút sơ hở, vậy đúng là lúc chúng xuất chiêu.

Ba mặt gặp địch,
trong mắt Kim Cương không hề có chút sợ hãi. Hắn mạnh mẽ lùi lại sau một bước. Dáng người Kim Cương tuy rằng to lớn nhưng động tác vẫn nhanh
nhẹn dị thường. Hắn nhanh chóng lùi lại sau, công kích từ hai bên sườn
liền thất bại, chỉ còn một con dao găm trước mặt vẫn lao thẳng vào cổ
họng của hắn.

Ánh mắt Kim Cương trầm xuống, tay phải vung mạnh về phía trước. Nhìn phương vị và góc độ hắn ra tay dường như cùng loại
công phu với Cầm Nã Thủ. Kim Cương người cao tay dài, bởi vậy vừa vung
tay ra đã bắt được cánh tay phải cầm dao của tên áo đen trước mặt. Tiếp
theo Kim Cương khẽ nhếch mép cười, tay phải nắm l.ấy cánh tay tên thanh
niên áo đen nhấc bổng lên, sau đó ném hắn từ giữa không trung thẳng
xuống mặt đất!

Lúc này, hai người còn lại đã chém thẳng vào Kim
Cương từ hai bên trái phải, khí thế vô cùng mạnh mẽ. Trong nháy mắt, đầu dao găm đã tới sát Kim Cương, vì vậy dẫu có muốn thì Kim Cương cũng
không thể tránh nổi chiêu này.

Ai ngờ Kim Cương há mồm gầm lên
giận dữ, thanh âm như sấm sét trên trời, khí thế như dời non lấp biển.
Tiếng gầm như sấm sét khiến màng tai của tất cả mọi người ở đây đều bị
chấn động ong ong. Tiếng gầm này khiến nhiều người không tự chủ được lại nghĩ tới tiếng gầm giận dữ trong phim ảnh. Khí thế kinh người.

Theo tiếng gầm, cơ bắp sau lưng Kim Cương chợt vồng lên, khiến cơ thể hắn
nhìn cứng rắn như sắt thép. Kim Cương tùy tiện vung tay sang hai bên
trái phải, dùng cánh tay ngăn hai con dao găm sắc bén đang lao tới!

“Bộp, bộp”

Hai con dao găm sắc bén chém vào cánh tay Kim Cương nhưng không hề thấy có
gì biến hóa trên cánh tay của hắn. Hai con dao găm sắc bén không ngờ
không thể cắt đứt nổi dù chỉ một mẩu da của Kim Cương. Trời ạ! Đây rốt
cục là cánh tay kiểu gì vậy? Rốt cục là da thịt kiểu gì vậy? Quả thực là tường đồng vách sắt. Ngay cả dao găm sắc bén như vậy mà vẫn không thể
chém đứt nổi!

Hai gã thanh niên áo đen ngạc nhiên, kinh hãi, bởi
vì đây là lần đầu tiên bọn chúng thấy người như Kim Cương. Tiếp theo,
Kim Cương lại nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay mạnh mẽ vung sang hai
bên. Một đòn này đâu chỉ nặng ngàn cân, hai gã thanh niên áo đen còn
đang kinh ngạc, chưa kịp phản ứng, đến khi chúng phản ứng được thì đã bị song chưởng của Kim Cương đánh bay!

Sở Phàm đứng một bên nhìn,
trong lòng không kìm nổi thầm khen “Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện Công
giỏi thật. Có thể luyện Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện Công tới mức này
quả thực là lần đầu tiên mình thấy”

Trong nháy mắt Kim Cương đánh bay hai gã thanh niên áo đen, hai gã còn lại vốn đứng yên chợt động,
nhanh như thỏ chạy, đánh về phía Kim Cương với khí thế như sấm rung chớp giật, nhắm đúng vào hai nách của Kim Cương. Bọn chúng định áp dụng
chiến thuật đánh rắn đánh giập đầu, dường như chúng đều nhìn ra được
Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện Công của Kim Cương là không thể phá vỡ,
bởi vậy muốn đấm thẳng vào nơi yếu hại. Chỉ có điều nách có phải là nơi
yếu hại của Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện Công của Kim Cương hay không?

Đáp án lập tức được công bố!

Đối mặt với hai nắm đấm hung hắn đó, Kim Cương chỉ cười lạnh, cũng không
thèm làm động tác gì tránh né, dường như hết thảy đều nằm trong dự kiến
của hắn.

"Bang bang!"

Nắm đấm của hai gã thanh niên áo đen đều đánh trung hai nách của Kim Cương, nhưng nhìn biểu tình của Kim
Cương, dường như hắn rất hưởng thụ hai cú đấm mang đầy sức mạnh này,
dường như hai cú đấm khủng bố đó chẳng qua chỉ là gãi ngứa cho hắn.

Tiếp theo, Kim Cương quát lên một tiếng lớn, hai tay dùng sức kẹp xuống, lập tức kẹp chặt cánh tay của hai gã áo đen. Sức mạnh của Kim Cương quả
thực là kinh khủng, bởi vậy hai gã thanh niên bị kẹp chỉ cảm thấy cánh
tay mình như bị một chiếc kìm sắt kẹp chặt lấy, khó có thể nhúc nhích!

Tiếp đó, Kim Cương đưa hai tay ra, dùng sức mạnh vung thân thể của hai gã áo đen vào nhau. Hai gã này cũng có chút công phu cơ bản, gặp nguy không
loạn, lập tức giơ tay trái đối chưởng với nhau, triệt tiêu sức va chạm
mạnh mẽ. Tiếp theo, hai người mượn lực lăng người, vung chân đá vào dưới hàm Kim Cương. Hết thảy biến hóa này chỉ diễn ra trong tích tắc, thần
sắc Kim Cương hơi sửng sốt, hắn quyết định thật nhanh, buông tay trong
nháy mắt, sau đó lui lại một bước, tránh khỏi cú đá lăng chân của hai gã áo đen. Mà hai gã đó cũng nhân thể thoát ra khỏi “chiếc kìm sắt to lớn” là Kim Cương.

Nhưng sát chiêu chân chính vẫn còn ở phía sau.
Ngay khi Kim Cương lùi lại sau một bước, một đạo kình phong tập kích
thẳng vào lưng hắn. Đạo kình phong này linh hoạt, sắc bén, nhanh chóng,
lực đạo mãnh liệt giống như một cơn gió lốc quét thẳng vào Kim Cương.

Hai mắt Kim Cương đột nhiên lóe lên sắc lạnh, sắc mặt hắn trở nên ngưng
trọng, bởi vì đối thủ tập kích sau lưng này khác xa so với những đối thủ vừa rồi, bất kể là tốc độ hay sức mạnh đều gấp ba lần những đối thủ
trước đó!

Sau lưng có cường địch tập kích nhưng Kim Cương vẫn
không nhúc nhích, chẳng lẽ hắn không sợ sao? Không phải, bởi vì hắn
không thể lộn xộn. Hắn cảm giác chiêu thức của đối thủ tập kích sau lưng chính là biến chiêu, nếu hắn tùy tiện động, như vậy chiêu thức của đối
thủ phía sau lưng cũng sẽ thay đổi trong nháy mắt. Khi đó hắn có thể
không thể phòng nổi, cho nên hắn quyết định địch bất động. Nếu đối thủ
cuối cùng vẫn chưa ra sát chiêu, như vậy chiêu này chính là hư chiêu!

Sở Phàm nhìn thấy hết thảy những biến cố này, nhưng hắn không thể động,
bởi vì thắng bại thường ở trong một, hai giây mấu chốt này. Hắn không
thể quấy nhiễu trạng thái tinh thần của Kim Cương!

Trên trán Kim
Cương đã chảy ra những giọt mồ hôi to như hạt đậu nhưng hắn vẫn không
nhúc nhích, có điều thần thái tư tưởng của hắn cũng đã chuyển động không dưới mấy ngàn lần. Đột nhiên, đôi mắt màu vàng kim của hắn chợt lóe lên lạnh lẽo, đối thủ rốt cục cũng đã xuất ra sát chiêu, chính là tại huyệt Phong Trì!

Song chưởng của Kim Cương hợp lại, chắn ngược lên
huyệt Phong Trì ở sau đầu. Chưởng của đối phương sắc bén như đao, khi
vừa tiếp xúc với hai tay của Kim Cương lập tức văng ra. Tiếp theo, đối
phương lại biến chiêu lần nữa, bàn tay cắt ngang cổ Kim Cương. Kim Cương vung tay cản lại, chặn được một chiêu trí mạng này của đối phương,
nhưng ngay sau đó Kim Cương cảm thấy ở sườn bị một sức mạnh cực lớn đánh trúng, khiến hắn cũng có cảm giác đau ngâm ngẩm, bởi vì hắn đã trúng
chiêu!

Hoá ra đối phương khi vung tay cắt ngang cổ Kim Cương cũng đồng thời tung một đá vào sườn của hắn. Kim Cương chỉ có thể chống đỡ
được một chiêu trí mạng nhất, bởi vậy bị trúng một đá của đối phương,
thân thể loạng choạng tiến về phía trước hai bước.

Điều này quả
thực đã chọc giận Kim Cương. Nếu đối phương không đánh lén thì hắn chắc
chắn sẽ không thể bị trúng chiêu. Hắn nổi giận gầm lên, quay đầu lại, đã thấy Sở Phàm đang đứng ở giữa hắn và kẻ đánh lén kia.

Sở Phàm nói:

- Người anh em, anh và cô ấy đối phó với bọn khác, thằng này để tôi xử lý!

Kim Cương đương nhiên biết Sở Phàm vừa nói tới “cô ấy” chính là chỉ Ngân
Hồ, chẳng qua điều khiến Kim Cương nhiệt huyết sôi trào, tình cảm mãnh
liệt chính là một tiếng “người anh em” mà Sở Phàm vừa nói.

“Thiếu chủ gọi mình là người anh em. Ha ha, Thiếu chủ gọi mình là người anh
em. Mình, mình thực sự là rất con mẹ nó cao hứng!!!" Kim Cương nghĩ
thầm, nhiệt huyết không ngừng sôi sục, hắn thậm chí quên cả trả lời Sở
Phàm.

Sở Phàm lạnh lùng nhìn kẻ đứng trước mặt. Gã này có song
chưởng quá mức nổi bật, mặc một chiếc áo không tay, lộ ra những hình xăm rồng xanh có vẻ cực kỳ bắt mắt. Trên cổ gã cũng có thêm một hình xăm
rồng xanh, thậm chí ngay cả trên cái đầu trọc lóc không một sợi tóc cũng xăm một con rồng xanh đang bay lên trời.

- Mày là Thanh Long?

Sở Phàm không khỏi nhớ tới lúc trước Phong Lâm hô to “Thanh Long ca”. Vừa
nhìn gã này, hắn đã đoán được kẻ xăm những con rồng xanh khắp người này
chính là Thanh Long mà Lâm Phong vừa gọi.

- Hừ!

Thanh Long hừ lạnh một tiếng, cũng là đáp án.

- Được, tao thực sự muốn xem mày là rồng hay chỉ là một con giun!

Sở Phàm thản nhiên nói.

- Mày chính là Sở Phàm? Ha ha, đêm nay mày chỉ có một kết cục…

Thanh Long dừng lại một chút, mới rít lên từ kẽ răng

- ….chết!

Ánh mắt Sở Phàm trở nên lạnh lẽo. Hắn biết Thanh Long này chính là do Lâm
Phong mời tới để đặc biệt đối phó với mình. Chiến ý trong hắn chợt bùng
nổ, hắn đã nhìn ra Thanh Long là một đối thủ không tồi!

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #147