Chương 144: Trầm Mộng Lâm Ý Loạn Tình Mê ...


Vừa lúc này, trên sàn nhảy quán bar biểu diễn tiết mục ảo thuật cực hấp
dẫn do ảo thuật gia nổi tiếng ở nước ngoài được Lâm Phi Dật mời đến.
Tiết mục ảo thuật đặc sắc vô cùng, vượt quá sự tưởng tượng, các tràng
pháo tay tán thưởng cứ liên tục liên tục.

Nhị tiểu thư, Trầm Mộng Lâm, Tô Phỉ, ba cô gái đứng cả dậy xem biểu diễn, liên tục ô, a những
tiếng ngạc nhiên trầm trồ thán phục.

Lúc này, Lâm Phong mượn cớ
đi ra ngoài. Hắn đi đến quầy bar phía trên, ném ra một cái danh thiếp,
gọi tới một người trẻ tuổi. Người trẻ tuổi chạy đến hỏi:

- Anh Lâm, anh tìm tôi có việc gì?

- Ở đây chú em có cái gì làm thuốc mê không?

Lâm Phong hạ giọng hỏi nhỏ.

- Còn có một chút GHB.

Người trẻ tuổi nhỏ giọng đáp.

- Có nước G hả? Thật sự quá tốt rồi. Lấy một ít cho anh ngay.

Lâm Phong nói.

Một lúc sau, gã thanh niên kia cầm một bình dung dịch tạo ảo giác GHB đưa
cho Lâm Phong. Lâm Phong nhận lấy rồi quay người đi vào phòng dạ hội.

Chương trình ảo thuật vẫn đang được tiếp tục. Ba cô gái nhị tiểu thư, Tô Phỉ
và Trầm Mộng Lâm cũng đang chăm chú theo dõi. Lâm Phong đi vào, ngồi
trên ghế sofa, lặng lẽ thừa dịp mọi người không để ý lén đổ một ít nước G vào trong đồ uống của Trầm Mộng Lâm. Sau khi thực hiện xong, Lâm Phong
hưng phấn vô cùng. Bởi vì nước G này chính là loại “mê gian thuỷ”, không màu không vị. Các cô gái sau khi uống loại này, trong vòng mười phút sẽ bị tác động tâm lý mãnh liệt ngay lập tức, trong đầu chỉ còn cảm giác
hưng phấn, kích thích từ từ mê muội đi. Hơn nữa sau khi tỉnh dậy sẽ bị
mất một đoạn trí nhớ. Tức là trong quá trình mê muội này, bất kể chuyện
gì phát sinh sau cũng không nhớ nữa. Một số nam nhân đồi bại thường sử
dụng thuốc này để gây hại các cô gái ở các buổi tiệc đêm.

Lúc này, Lâm Phong đem loại nước G này bỏ vào cốc Trầm Mộng Lâm cũng chính là vì mục đích như thế.

Ảo thuật cuối cùng cũng kết thúc. Trầm Mộng Lâm và các cô gái lại lần nữa
ngồi xuống ghế sofa. Các cô vẫn còn bàn tán các tiết mục ảo thuật hấp
dẫn vừa rồi. Lâm Phong cũng không vội, gã lẳng lặng ngồi ở một bên chờ
đợi Trầm Mộng Lâm cầm cái cốc đã bị bỏ thuốc lên uống.

Có lẽ là
Trầm Mộng Lâm tranh luận hơi nhiều, có cảm giác khát nước. Vì thế nàng
không hề phòng bị nâng cốc lên, uống một ngụm vào miệng. Tiếp theo nàng
lại hạ cốc xuống và tiếp tục bắt chuyện cùng nhị tiểu thư và Tô Phỉ. Tất cả các hành động này đều được Lâm Phong theo dõi. Lúc Trầm Mộng Lâm cầm cốc lên uống, gã kích động trong lòng, dục vọng trong người không thể
kiểm chế được bộc phát ra bởi vì kế hoạch của gã đã được thực hiện, Trầm Mộng Lâm đã uống cốc nước đã pha nước G của gã. Việc gã cần làm là chờ
đợi, đợi Trầm Mộng Lâm ngấm thuốc.

Lâm Phong nhìn thời gian, đã năm sáu phút qua đi. Lúc này thân thể Trầm Mộng Lâm đã bắt đầu có chút phản ứng.

Quả thực Trầm Mộng Lâm có cảm giác người mình nóng lên, nét mặt bắt đầu có
vẻ kích động. Hơn nữa cô thấy không ngờ mình có cảm giác ham muốn tình
dục trỗi dậy, không tự chủ được nghĩ ngay đến chuyện nam nữ. Cô cố gắng
không nghĩ đến, nhưng đầu óc không nghe cô sai khiến, cùng lúc đó thân
thể cô trỗi dậy cảm giác thèm muốn, hưng phấn. Đột nhiên cô có khát vọng mong muốn có một người đàn ông vuốt ve mình, thậm chí là tiếp tục kích
thích mình hơn nữa.

Lúc này, gương mặt xinh đẹp của cô trở nên đỏ ửng, hô hấp cũng dần dần trở nên dồn dập, các chỗ trống trong đầu chỉ
toàn là ham muốn -- hưng phấn, hưng phấn, hưng phấn!

Bất kể một
sự thay đổi nào của Trầm Mộng Lâm đều được Lâm Phong âm thầm quan sát.
Gã biết lúc này Trầm Mộng Lâm đã bị ngấm thuốc.

Lâm Phong thấy thời cơ đã chín muồi, gã nói:

- Trầm Mộng Lâm, tôi mời cô nhảy một điệu nhé?

Trầm Mộng Lâm mơ mơ màng màng nghe được có người mời cô khiêu vũ. Cô muốn từ chối nhưng trong lòng lại đang có khát vọng được một người đàn ông ôm.
Cô cũng không biết bây giờ nên làm gì cho đúng.

Mà Lâm Phong cũng không đợi câu trả lời của cô, trực tiếp kéo tay cô ra sàn nhảy. Cô muốn kháng cự lại nhưng không thể, vì vậy bị Lâm Phong dẫn lên sàn khiêu vũ.

Trầm Mộng Lâm bị Lâm Phong kéo lên sàn khiêu vũ, nhị tiểu thư và Tô Phỉ
trong lòng cũng hơi ngạc nhiên. Các cô đơn giản chỉ nghĩ chắc là Trầm
Mộng Lâm cùng khiêu vũ với Lâm Phong một điệu thôi, nên cũng không để ý
nhiều nữa.

Các cô đâu biết lúc này đầu óc Trầm Mộng Lâm trống
rỗng, dục vọng tăng vọt, thân thể hưng phấn vô cùng, hơn nữa đầu óc nàng cảm giác mê muội buồn ngủ. Lúc này cô đúng là ý loạn tình mê, giống như một con sơn dương đang chờ bị làm thịt, không có sức kháng cự.

Lâm Phong đem Trầm Mộng Lâm kéo lên sàn nhảy, tay vòng qua ôm vòng eo mềm
mại của Trầm Mộng Lâm. Thân thể của Trầm Mộng Lâm lúc này đang bị kích
thích mạnh lại bị hành động như vậy của Lâm Phong khiến nàng không tự
chủ được phát ra một tiếng thở dốc “ưm” nghe thật mê người.

Động
thái này lại khiến cho Lâm Phong càng thêm háo hức. Gã nhìn chằm chằm
vào đôi mắt say lờ đờ khép hờ, cặp môi anh đào đỏ tươi, dung mạo quyến
rũ của Trầm Mộng Lâm. Tiếp theo lại nhìn vào hai quả đào tiên cao vút
trắng ngần của cô gái, Lâm Phong thấy miệng khô khốc, lửa dục bốc lên.
Gã liền vươn tay phải chụp thẳng vào bộ ngực săn chắc cao vút của Trầm
Mộng Lâm…

Đúng lúc tay phải của Lâm Phong vừa vươn ra, đột nhiên
một cánh tay mạnh mẽ giữ chặt vai phải của gã, giống như năm ngón tay
bằng thép bóp chặt vai phải của gã làm toàn bộ cánh tay trong nháy mắt
mất sự điều khiển, không thể cử động được.

Lâm Phong trong lòng
kinh hãi. Cảm giác này giống như là cảm giác trước đây Lâm Phong bị kiềm chế khi gã giằng co với Lâm Hiểu Tình. Gã chợt nghĩ đến người kia, cái
người mà gã luôn thống hận muốn tiêu diệt. Đêm nay gã đã chuẩn bị tỉ mỉ
bố trí các cạm bẫy để chờ đợi người kia, chẳng lẽ chính là hắn đã đến
đấy ư?

Nếu người tới thực sự là người đấy, Lâm Phong trong lòng
đúng là rất cao hứng. Bởi sự chuẩn bị tỉ mỉ của gã sẽ không bị uổng phí. Gã chờ đợi mãi cơ hội này, cơ hội người kia đến. Gã đã chuẩn bị tốt cạm bẫy chờ người kia chui vào.

Lâm Phong trong lòng nghĩ vậy liền quay đầu lại để xem người đó có phải là người mà gã đang chờ mong không.

Như vậy người đến cứu viện đúng lúc là ai đây?

Trầm Mộng Lâm ý loạn tình mê được giải quyết thế nào?

Tam Quốc hồi sau sẽ rõ nhá cả nhà

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #144