Chương 137: Dì Mi Mặc Áo Ngủ


Sở Phàm và đại tiểu thư hào hứng nói chuyện cho tới gần hai giờ sáng.
Đại tiểu thư không hề buồn ngủ, Sở Phàm nhìn đại tiểu thư đang hứng thú
có thể nói chuyện tới gần sáng, nhưng Sở Phàm cảm thấy thế không tốt,
biết đâu bị người ta nhìn thấy thì sao? Cô nam quả nữ ở cùng một phòng,
lại còn ở cùng nhau tới sáng. Nếu bảo với người khác là ngồi nói chuyện, không làm gì khác, ai biết được trong đầu người ta có nghĩ gì khác
không?

Sở Phàm thì không sao, nhưng đại tiểu thư là một thiên kim tiểu thư, hơn nữa thân phận hai người lại quá khác biệt, Sở Phàm cảm
thấy thế này không được. Hơn nữa kế hoạch tiêu thụ khu Lam Cảnh đã bàn
khá ổn rồi, ngày mai chỉ cần theo đó mà thực hiện là được. Vậy nên Sở
Phàm nói:

- Đại tiểu thư, đã muộn rồi, tôi vẫn ở trong phòng cô
có vẻ không tiện. Tôi nghĩ đại tiểu thư nên đi nghỉ đi, giữ tinh thần
cho tốt, ngày mai còn phải làm rất nhiều việc đấy.

Đại tiểu thư
nghe thấy thế mới tỉnh lại, nhìn lên đồng hồ, đã gần ba giờ sáng, nói
chuyện hăng quá mà quên mất cả thời gian. Nàng thản nhiên cười nói:

- Uhm, vậy anh cũng về phòng nghỉ đi. Mai đi với tôi đến khu Lam Cảnh, được không?

- Được, đại tiểu thư nghỉ sớm đi, con gái mà thức đêm không tố đâu, đặc
biệt với những cô nàng xinh đẹp, thức đêm sẽ ảnh hưởng đến vẻ đẹp đấy.

Sở Phàm cười nói.

- Con người rồi cũng sẽ già, xinh đẹp rồi già đi cũng hết.

Đại tiểu thư nói.

- Đại tiểu thư, trên đời này có một loại vẻ đẹp không thể lấy thời gian để so sánh. Với tôi, cô luôn luôn trẻ trung xinh đẹp.

Sở Phàm nói.

- Anh học ở đâu ra cái loại miệng lưỡi trơn tru thế hả? Ha ha, về nghỉ đi, ngủ ngon.

Đại tiểu thư cười nói.

- Đại tiểu thư ngủ ngon.

Sở Phàm nói xong liền ra khỏi phòng Đại tiểu thư, về phòng của mình.

Sở Phàm cũng rất mệt, về phòng liền ngã xuống giường ngủ, chỉ là trong
lòng hắn đang rất kích động, hắn cũng không rõ là vì sao, chỉ biết là
kích động. Có lẽ do được ở cùng một phòng với đại tiểu thư, nói chuyện
với nàng mà ra vậy. Vì thế Sở Phàm nằm trằn trọc trên giường thật lâu
mới nhắm mắt ngủ đi được.

Sở Phàm cảm thấy lúc mình gần đi vào
giấc ngủ thì nghe thấy tiếng nôn mửa và xả nước ở bên ngoài. Hình như có người đang nôn trong WC ở phòng khách lầu hai. Sở Phàm giật mình tỉnh
giấc. Hắn nghe một lúc, đúng là WC bên ngoài có tiếng nước chảy, chắc
chắn có người đang trong WC.

Sở Phàm thầm nghĩ, chắc là dì Mi
uống rượu về, nửa đêm chạy lên WC nôn rồi. Bởi vì nhà vệ sinh ở phòng
khách trừ hắn ra không ai dùng, trong phòng hai tiểu thư đều có nhà vệ
sinh, không cần phải ra ngoài. Nghĩ thế Sở Phàm vội rời giường, mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài.

Sở Phàm đến nhà vệ sinh thì thấy đèn
đang bật sáng, cửa khép hờ, có thể nhìn thấy dáng người bên trong. Bên
trong thi thoảng còn truyền ra tiếng nôn.

Sở Phàm lúc này đã xác định người bên trong là dì Mi. Hắn gọi:

- Dì Mi, là dì Mi hả? Cô làm sao thế?

- Tôi không sao, chỉ là dạ dày khó chịu quá, không kìm được nên phải vào nhà vệ sinh để ói.

Tiếng nói đứt quãng của dì Mi truyền ra ngoài.

Sở Phàm nghe xong đi thẳng vào trong nhà vệ sinh, nhìn Dì Mi đang nôn vào
cái bồn cầu, bên trong bồn cầu cũng có một ít chất bẩn mà Dì Mi vừa nôn
ra.

Sở Phàm vội vàng đỡ lấy Dì Mi, xả nước bồn cầu, vội hỏi:

- Không sao chứ?

- Tốt mà!

Dì Mi ôm cánh tay của Sở Phàm để đứng dậy, thấy rõ là Sở Phàm, dì Mi nói:

- Là anh hả Tiểu Sở? Làm cho anh tỉnh giấc, thực sự xin lỗi!

Sở Phàm vỗ nhẹ vào lưng dì Mi, nói:

- Đừng nói thế, cô không nên uống nhiều rượu như vậy. Sao rồi, dạ dày còn khó chịu không?

- Sau khi nôn ra thì tốt rồi, cảm ơn anh.

Dì Mi có vẻ yếu ớt đáp.

- Để tôi dìu cô ra, đi thôi, đi bên này.

Sở Phàm nói xong thì dìu dì Mi ra ngồi ở sô pha phòng khách tầng hai , rồi đi lấy một chén nước ấm cho cô uống. Dì Mi cầm chén nước thổi thổi, rồi từ từ uống.

Sở Phàm lúc này mới để ý dì Mi đang mặc một bộ áo
ngủ trễ ngực màu đen, Sở Phàm có thể trực tiếp nhìn theo cổ áo thấy được cái chỗ vừa trắng lại vừa to của dì Mi – hai bầu ngực!

Cái phần
to tròn đó lay động trước mắt Sở Phàm, Sở Phàm thậm chí còn có thể nhìn
thẳng qua tà áo, que cái khe “đồi núi” kia để nhìn thấy phần bụng bằng
phẳng của cô.

Sở Phàm trong lòng bắt đầu thấy dục hỏa bốc cao.
Hắn có thể nhìn bộ ngực trắng nõn của dì Mi gần như vậy, hơn nữa còn có
thể động vào. Ý chí của hắn hơi dao động, tay phải như không nghe lời,
cứ muốn với tới thân thể của dì Mi, gần, gần gần hơn chút nữa…

Lúc này, dì Mi buông chén nước xuống, Sở Phàm vội vàng thu hồi ánh mắt, nói:

- Ách, uống, uống một chén nữa, uống nhiều nước ấm tốt hơn!

Dì Mi tiếp tục uống, như vậy Sở Phàm lại có thể xem cảnh đẹp. Thằng ranh này muốn nhất cử lưỡng tiện đây mà.

- Ách, không uống nữa, đau đầu quá, tôi về phòng nghỉ đây.

Dì Mi nói.

- Để tôi đỡ cô về!

Sở Phàm nói xong liền nâng dì Mi dậy, dìu về phòng của cô.

Sở Phàm đỡ dì Mi vào phòng, sau đó đặt dì Mi lên giường, hắn còn đắp chăn lên người nàng, nhẹ nhàng nói:

- Dì Mi, nghỉ ngơi cho tốt, ngủ đến mai dậy là không sao rồi!

Sở Phàm nói xong muốn xoay người đi ra thì lúc này, dì Mi lại giữ chặt tay phải hắn. Hắn giật mình, quay đầu nhìn lại, thấy dì Mi cũng đang nhìn
hắn, gần như cầu xin nói:

- Tiểu Sở, anh chờ tôi ngủ rồi hãy đi, có được không?

----- Đợi tôi ngủ rồi hãy đi!

Sở Phàm nhớ lại những lời dì Mi nói bên tai hắn, chẳng lẽ là thiên ý?

Nhìn ánh mắt u oán của dì Mi, Sở Phàm than thầm một tiếng, nói:

- Được, tôi ngồi bên cạnh cô, cô nghỉ ngơi đi!

Dì Mi nghe vậy cười cười, sau đó nhắm hai mắt lại, vừa ngủ vừa mỉm cười.
Hơn nữa, cô vẫn chưa buông cánh tay phải của Sở Phàm ra, cô vẫn ôm tay
phải của hắn để ngủ.

Sở Phàm nhìn dì Mi đã nhắm mắt ngủ say. Tuy
đã hơn ba mươi tuổi, nhưng vẻ kiều diễm trên mặt cô vẫn chưa có chút dấu vết nào của năm tháng, vẫn xinh đẹp mê người, đặc biệt là khi ngủ mang
theo nụ cười mơ màng, giống như một đứa trẻ hồn nhiên vậy!

Tay
phải Sở Phàm bị dì Mi ôm, mà hắn cũng không dám làm loạn, bởi vì hắn còn chưa rõ dì Mi đã ngủ chưa. Sợ nhất chính là mình đang làm loạn bị dì Mi thấy được lại mang danh dâm đồ thì không tốt.

Vậy nên Sở Phàm cứ thế ngồi, tựa như che chở cho cô. Mà Sở Phàm cũng mệt, bởi thế hắn
ngồi, mắt không tự chủ được nhắm lại, nhắm lại rồi thì mí mắt có vẻ như
bị ngàn cân đè lên, hắn mơ màng có chút buồn ngủ.

Lúc này, một âm thanh ý ức gì đó đã đánh thức Sở Phàm. Hóa ra dì Mi đã đá văng cái
chăn, có lẻ Sở Phàm tắt điều hòa, mà thời tiết lại nóng, dì Mi đắp chăn
thấy nóng quá liền đạp ra.

Nhưng lúc này Sở Phàm cũng đang ngây
ngẩn cả người, bởi vì động tác đá chăn của dì Mi là rất lớn, do đó đùi
của cô cùng góc áo ngủ đều xốc lên, bộ phận riêng tư nhất của phụ nữ
liền lộ ra, cái đùi trắng tròn của dì Mi lộ ra ngoài.

Ánh mắt Sở
Phàm bình tĩnh nhìn các bộ phận riêng tư bị lộ rõ của dì Mi. Dì Mi mặc
một cái quần lót tơ tằm màu đỏ, lúc này, nó hoàn toàn lộ rõ trước mặt Sở Phàm, đồi núi cao lớn trập trùng, khu rừng đen rậm rạp bị che kín không lộ ra hết….Tất cả đều nguyên thủy hấp dẫn.

Sở Phàm miệng lưỡi khô khốc, dục hỏa thiêu đốt, bụng cực kì khó chịu, Đồng Tử công bùng nổ, quần lót dựng đứng!!!

Hắn đột nhiên hít một hơi thật sâu, khiến cho đầu óc thanh tỉnh lại, hắn
khó khăn quay mặt đi, nhìn dì Mi như đã ngủ say, nhẹ nhàng gọi:

- Dì Mi, dì Mi, dì Mi…

Không có phản ứng, một lúc sau cũng không có.

Hơn nữa mũi dì Mi còn phát ra tiếng hít thở đều đặn, Sở Phàm xác định, dì Mi đã ngủ say.

Dì Mi vẫn ôm tay phải của hắn ngủ, nhưng lại dùng ngực của mình đè lên tay của Sở Phàm. Tay phải của hắn vừa động đậy, liền cảm nhận được bộ ngực
no đủ căng tròn mềm mại của cô.

Điều này, lại khiến cho dục hỏa trong lòng Sở Phàm bừng cháy.

Hắn nhẹ nhàng rút tay phải của mình ra khỏi ngực dì Mi, vai áo ngủ của cô
lại tuột khỏi vai, vì thế một bên ngực lộ ra, lại có một điểm đỏ tươi
như ẩn như hiện, cực kì mê người.

Tay phải Sở Phàm run rẩy, nắm
lấy bộ ngực của dì Mi. Rốt cục, cảm giác cầm một được một thứ gì đó to
tròn, no đủ, mềm mại đàn hồi truyền khắp bàn tay Sở Phàm. Hắn thật không nghĩ tới, mong ước tha thiết nhất của mình lại được đáp ứng sớm đến
vậy. (Ước gì mình được như anh ấy – DG)

Sở Phàm cố sức nắm vào cái chỗ mềm mại kia, đặt hai tay lên ngực của dì Mi, cảm thụ được sự tuyệt vời của xuân quang.

Lúc này, Sở Phàm cảm thấy mình đã mất đi lý trí, cánh cửa đến khu cấm địa
của dì Mi đang mở rộng, tạo thành một sự hấp dẫn cực kì lớn với hắn,
trong đó còn như tản ra một mùi hương mãnh liệt, cực kì mê người, khiến
hắn không tự chủ được.

Sở Phàm chậm rãi cúi đầu xuống cánh cửa
cấm địa của dì Mi. Hắn muốn ngửi mùi thơm của khu vực này, mùi hương đó
như đang mời gọi hắn, bày ra trước mắt hắn cảnh xuân vô hạn.

Sở
Phàm nhắm hai mắt, hắn đã đến gần khu cấm địa của dì Mi rồi. Hắn say sưa hít lấy, cảm nhận lấy hương vị nữ tính lan tỏa từ nơi tối mật của nữ
nhân. Mùi hương pha lẫn với một chút nước tiểu dường như là một loại
chất xúc tác tình dục. Cả người Sở Phàm trở nên khô nóng dị thường,
khiến hắn không thể tự chủ được.

Tay trái hắn vuốt ve theo đôi
chân trơn nhẵn của dì Mi, sờ đến bắp đùi, rồi sau đó, bàn tay của Sở
Phàm tiến tới khu vực tam giác thần bí….

Lúc này, hắn lại nghe thấy dì Mi đang ngủ say ưm một tiếng, hơi xoay người, hai chân chồng lên nhau, kẹp chặt tay trái Sở Phàm!

Biến cố xuất hiện làm cho Sở Phàm tỉnh táo lại, hắn liếm môi, nuốt nước
miếng, vẫn không nhúc nhích. Hắn sợ chỉ khẽ động đậy cũng làm dì Mi tỉnh dậy. Mà lúc này hắn cũng không biết dì Mi đang tỉnh hay ngủ. Hắn cũng
không có dũng khí để thử xem dì Mi đã ngủ thật hay chưa.

Sau một
hồi lâu, dì Mi vẫn không có động tĩnh gì khác, hô hấp vẫn đều đều, mắt
nhắm, dường như vẫn còn đang trong mộng, trên khuôn mặt tuyệt mĩ còn có
thêm một nét cười, có lẽ đang ở trong mộng đẹp.

Nhưng, hai chân
dì Mi vẫn còn đang kẹp chặt tay trái Sở Phàm, mà khiến cho máu của Sở
Phàm muốn dâng trào chính là, tay trái của hắn đang để ở đúng khu tam
giác của dì Mi. Hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được sự ấm áp mà khu
vực kia truyền đến.

Sở Phàm cắn chặt răng, tự trấn tĩnh, sau đó
hắn từ từ rút tay mình ra khỏi hai chân dì Mi. Trong lúc rút ra tay hắn
hơi gập lại, cánh tay chạm vào cùng khu vực thần bí giữa hai chân của dì Mi. Thật sự là một cảm giác kích thích kì diệu!

Nhìn dì Mi ngủ,
nhìn thân thể thành thục thướt tha của cô, Sở Phàm tự nhiên cảm thấy
kích thích tột độ. Hắn thậm chí muốn làm một vài hành động điêm cuồng,
nhưng bây giờ, hắn dùng sức nhéo chính mình, cảm giác đau đớn khiến hắn
thanh tỉnh. Hắn nhìn dì Mi, thì thào một tiếng:

- Dì Mi, ngủ ngon, nghỉ ngơi cho tốt nhé.

Sau đó đắp lại chăn cho dì Mi rồi xoay người ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Trở lại phòng, việc đầu tiên là Sở Phàm thay quần lót. Có lẽ là do hormone
nam tính trên người hắn có quá nhiều. Đương nhiên, nếu không phải thân
thể dì Mi quá hấp dẫn, hắn cũng sẽ không bị như vậy!

Sở Phàm nằm
trên giường, không hề thấy buồn ngủ. Màn hương diễm trong phòng dì Mi
vẫn tràn ngập trong đầu hắn, tay hắn như vẫn còn giữ lại cảm giác của bộ ngực mềm mai căng tròn, mà cái mùi hương của khu vực riêng tư thần bí
của dì Mi càng kích thích thân thể hắn nhiều hơn. Hắn biết, cả đời này
hắn vĩnh viễn không quên được mùi hương cực kì hấp dẫn ở cấm khu của cô.

Vừa rồi Sở Phàm nếu không có lý trí, phóng túng một chút, rất có thể hắn
vẫn còn đang ở trong phòng dì Mi, hơn nữa còn ở trạng thái khỏa thân
luôn. Hắn hoàn toàn có cơ hội chiếm lấy dì Mi. Nhưng mà, đến phút cuối
hắn lại chọn bỏ đi, bởi vì, cho dù hắn muốn, hắn cũng muốn dì Mi tự mình cam tâm tình nguyện.

Khi đó, dì Mi mới có thể phô ra toàn bộ thân thể hoàn mỹ cho hắn xem, mới có thể mang lại cho hắn khoái cảm đến cực độ.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #137