Chương 135: Gõ Cửa Phòng Đại Tiểu Thư ...


Sau khi trở lại biệt thự Lam Hải, Sở Phàm và đại tiểu thư đỡ dì Mi đã say hai mắt lờ đờ đi lên phòng.

Bọn họ đưa dì Mi vào phòng xong, đặt cô lên giường. Nhưng trên người cô còn mặc váy, đi giày cao gót, tóm lại là không thể để cô ngủ như vậy cả đêm đúng không?

Cho nên đại tiểu thư liếc nhìn Sở Phàm một cái, đôi
mắt trong như nước tựa muốn nói lại thôi. Sở Phàm hiểu ngay rời khỏi
phòng dì Mi bởi hắn biết đại tiểu thư muốn giúp dì Mi cởi giày, thay áo
ngủ. Quá trình này chả nhẽ lại để một nam giới như Sở Phàm ở bên cạnh
nhìn sao?

Thế nên Sở Phàm đi ra khép cửa phòng dì Mi lại, sau đó
đi xuống tầng dưới. Bởi lẽ nhị tiểu thư, Tô Phỉ, Trần Mộng Lâm ba cô
nhóc vẫn đang nằm trên ghế.

- Nhị tiểu thư, Tô Phỉ, Trần Mộng Lâm, tôi đỡ các cô về phòng nhé.

Sở Phàm nói.

- Tôi không nhấc nổi mình nữa, làm sao lên đây?

Nhị tiểu thư dẩu môi nói.

- Em cũng đi không nổi, anh Sở, anh bế bọn em lên lầu đi.

Trần Mộng Lâm đôi mắt quyến rũ lưu chuyển, nũng nịu nói.

- Tiểu Ngốc Ngốc, tôi cũng đi không nổi, tôi cũng muốn anh bế lên lầu.

Tô Phỉ cũng phụ họa.

Sở Phàm nghe vậy trong lòng sôi sục. Các việc này tất nhiên là hắn sẵn sàng làm, tuy nhiên trên mặt lại ra vẻ oan khuất nói:

- Này, này, làm thế tôi xấu hổ lắm. Tục ngữ chả bảo là nam nữ thụ thụ bất thân sao? Tuy nhiên trong mắt tôi các cô vẫn là những cô bé con, tôi cố làm vậy.

Sở Phàm nói xông ôm lấy nhị tiểu thư, nói:

- Nhị tiểu thư, tôi bế cô về phòng trước!

Nhị tiểu thư "ưm" một tiếng. Trong nháy mắt bị Sở Phàm ôm lấy, hai tay nàng cũng vòng qua cổ Sở Phàm. Bộ dạng này sao có vẻ mập mờ nhỉ?

Sở
Phàm ôm nhuyễn ngọc trong ngực, nhưng trong lòng lại phải niệm “A Di Đà
Phật” liên tục, mong giữ cho nội tâm mình trong sáng. Tiếc rằng hai má
mịn màng của nhị tiểu thư lại dán vào cổ hắn, thở nhè nhẹ. Hắn cảm nhận
rõ ràng được hô hấp nhẹ nhàng của nhị tiểu thư, khiến cổ hắn nhồn nhột.

Sở Phàm ôm nhị tiểu thư lên lầu lại đúng lúc đại tiểu thư từ phòng dì Mi
đi ra. Đại tiểu thư thấy Sở Phàm ôm nhị tiểu thư đi lên thì thần sắc hơi lạ. Sở Phàm lúc ấy cũng thấy xấu hổ, vội vàng lập bà lập bập thanh
minh:

- Nhị tiểu thư kêu đi, đi không nổi. Cô ấy bảo tôi bế, bế lên phòng.

- A. Con bé này cũng thật là. Tiểu Sở anh đưa nó vào phòng nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, Tô Phỉ và Trần Mộng Lâm đâu?

Đại tiểu thư hỏi.

- Vẫn còn ở dưới lầu. Tôi còn phải đi giúp các cô ấy lên lầu nữa.

Sở Phàm đáp.

- Thật là phiền anh quá. Anh đưa Tiểu Vân vào phòng trước đi.

Đại tiểu thư nói.

Vì vậy Sở Phàm bế nhị tiểu thư vào trong phòng, đại tiểu thư cũng đi tới, giúp em gái cởi giày, sau đó nàng nói:

- Tiểu Sở, anh đưa cả Tô Phỉ và Trần Mộng Lâm lên đây đi.

Sở Phàm xuống dưới lầu, ôm Trần Mộng Lâm quyến rũ, mềm mại như nước lên
lầu. Thân thể Trần Mộng Lâm thật sự là mềm mại, khiến người ta muốn ôm
mãi chẳng rời tay. Sở Phàm tim đập thình thịch, chỉ thiếu điều nước
miếng chảy dài.

Trần Mộng Lâm vốn đang nhắm hai mắt, gối đầu lên
ngực Sở Phàm, đột nhiên mở đôi mắt, nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên má Sở Phàm, nói:

- Anh Sở, anh tốt quá!

Trần Mộng Lâm hôn bất
ngờ khiến Sở Phàm cả người chấn động. Hắn nhìn lại Trần Mộng Lâm trong
lòng mình, nàng đã lại nhắm mắt rồi.

- Ba cô nhỏ này hóa ra cùng
bày trò gạt mình. Thảo nào đi vào phòng khách vẫn còn ổn thế mà, tự dưng sao lại kêu là đi không nổi chứ?

Sở Phàm thầm nhủ.

Sở Phàm đưa Trần Mộng Lâm vào phòng nhị tiểu thư, giao cho đại tiểu thư xử lý tiếp. Sau đó hắn xuống lầu cõng Tô Phỉ lên.

- Tiểu Phỉ, lại đây, tôi cõng cô!

Sở Phàm nói với Tô Phỉ đang nằm trên ghế.

- Dạ!

Tô Phỉ nói xong liền mở to hai mắt, đôi tay ôm lấy cổ Sở Phàm, sau đó cả người tì lên lưng hắn.

Sở Phàm đưa tay ôm lấy mông nàng, đi về phòng nhị tiểu thư. Cặp mông Tô
Phỉ thật là tròn trịa, lại rất chắc mẩy đàn hồi. Thật là quá lợi cho Sở
Phàm. Bởi lẽ hắn đang nâng cặp mông tròn căng kia của Tô Phỉ, bởi lẽ Tô
Phỉ cả người đang tỳ lên lưng hắn. Thế nên Sở Phàm cảm nhận được rất rõ
áp lực của bộ ngực cỡ D của Tô Phỉ. Điều này thực sự là muốn lấy mạng Sở Phàm rồi. Dáng người Tô Phỉ không hề kém, nếu so sánh với dáng người
của mấy loại công tử tiểu thư chơi bời thì quả thực là độc đáo mê người. Nói thật là Sở Phàm cũng rất thích cô nhỏ Tô Phỉ này, bởi vậy hiện giờ
trong lòng hắn tràn đầy cảm giác ấm áp.

Sở Phàm cõng Tô Phỉ tới phòng nhị tiểu thư xong, thở dài một hơi, cũng không tiện ở lại trong đó, liền lập tức đi ra.

Sở Phàm ra khỏi phòng nhị tiểu thư, nhìn thấy phòng dì Mi đã đóng chặt cửa, thầm nghĩ, không biết lúc này cô ấy đã ngủ chưa?

Sở Phàm trở lại phòng mình, bởi hắn không định ngủ nên mở máy tính, tìm tư liệu, sau đó lên mạng chơi DO. Hắn nhận nhân vật đồ tể, cuối cùng trước cấp mười đã đạt siêu thần, đánh chết đối phương là đại hậu kì ảo ảnh
thích khách và điện hồn.

Chơi chán thì cũng đã mười hai giờ đêm,
Sở Phàm cảm thấy khát nước nên đi ra phòng khách uống nước. Lúc đi ra
hắn thấy phòng dì Mi và nhị tiểu thư đều đã tắt đèn, nhưng đèn phòng đại tiểu thư vẫn đang sáng. Hắn không khỏi ngạc nhiên, đã trễ thế này mà
đại tiểu thư còn chưa ngủ sao?

Đại tiểu thư hôm nay đi dạo cả
ngày, sau đó lại đi chơi nguyên một đêm, theo lý mà nói sau khi về phải
nghỉ ngơi sớm mới phải chứ? Hay là đại tiểu thư khi ngủ quên không tắt
đèn? Sở Phàm thầm nghĩ, nhẹ nhàng tiến tới cửa phòng đại tiểu thư, nghe
ngóng động tĩnh trong phòng nàng một chút.

Sở Phàm nghiêng tại
lắng nghe một hồi, thấy bên trong truyền ra âm thanh rất nhỏ. Hắn nghe
kỹ, thấy trong phòng nàng truyền ra âm thanh cửa phòng tắm đóng mở, rõ
ràng là đại tiểu thư còn chưa ngủ, dường như đang làm việc gì đó rất vội vàng trong phòng.

Đã muộn thế này đại tiểu thư còn làm gì vội
thế nhỉ? Sở Phàm thầm nghĩ, đột nhiên hắn nhớ tới mấy đêm trước ngủ
không được, xem cameras ở phòng đại tiểu thư, thấy nàng đêm đến vẫn thức khuya làm việc, dường như là vì chuyện tiêu thụ dãy nhà ở Lam Cảnh. Hay là hiện giờ đại tiểu thư cũng đang lo nghĩ đến chuyện đó nhỉ?

Hôm qua Sở Phàm đã tới khu nhà ở Lam Cảnh xem xét tình hình thực tế. Sau
hai ngày hắn đã điều tra các vấn đề liên quan tới thị trường nhà đất.
Vốn Sở Phàm rất mẫn cảm với chuyện kinh doanh. Chẳng rõ là do di truyền
hay là gì, tóm lại là Sở Phàm phân tích được rằng giai đoạn này tiêu thụ nhà là tốt nhất. Trải qua ảnh hưởng của suy thoái tài chính quốc tế,
thị trường nhà đất vốn đang sút giảm nghiêm trọng, nhưng hiện tại đã có
dấu hiệu hồi phục. Theo đó mà nói, nếu lúc này một công ty địa ốc nhanh
chóng hành động sẽ hoàn toàn chiếm cứ được thị trường.

Nghĩ vậy,
Sở Phàm lại tự nhủ, sao không vào cùng bàn với đại tiểu thư về các vấn
đề có liên quan đến khu Lam Cảnh nhỉ? Nhưng mà hiện giờ đã khuya rồi, gõ cửa chỉ sợ ….

“Con mẹ nó, do do dự dự không phải tính cách của
ta. Vào thì vào chứ, chẳng lẽ lại cứ để đại tiểu thư lo lắng suông.” Sở
Phàm nghĩ thế nên giơ tay gõ cửa phòng đại tiểu thư.

- Cộc cộc!

- Ai đó?

Trong phòng truyền ra giọng nói ngọt ngào của đại tiểu thư.

- Là tôi, tiểu Sở.

Sở Phàm đáp.

- A, là tiểu Sở à, anh còn chưa đi ngủ sao?

Đại tiểu thư hỏi.

- Tôi thấy phòng đại tiểu thư còn sáng đèn, nên qua xem thử. Nếu đại tiểu thư vì lo lắng vấn đề tiêu thụ khu nhà ở Lam Cảnh thì tôi nghĩ tôi có
thể giúp được.

Sở Phàm nói ra nguyên nhân gõ cửa của mình.

Vừa dứt lời, cửa phòng lập tức mở ra, Sở Phàm huyết áp tăng vọt, bởi lẽ đại tiểu thư đang mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm màu tím đứng trước mặt hắn.
Đẹp! Quá đẹp!

Đại tiểu thư dường như cũng chú ý đến việc ăn mặc của mình. Tuy nhiên nàng vẫn tự nhiên nói:

- Tôi gần đây còn đang định đề cập tới vấn đề này với anh. Tiểu Sở, anh vào đây, tôi muốn nghe ý kiến của anh.

- Ách, tôi, tôi đi vào có thích hợp không?

Sở Phàm mặt lộ vẻ khó xử. Tuy nhiên thằng ôn này thực ra đang vờ vịt.
Phòng đại tiểu thư cũng không phải là hắn chưa vào bao giờ.

- Không sao đâu! Vào đi!

Đại tiểu thư cười khẽ nói.

- Nhưng, nhưng….

Sở Phàm thoáng nhìn chiếc áo ngủ đại tiểu thư đang mặc, thầm nghĩ mình có
nên tránh đi một lúc để đại tiểu thư thay chiếc áo khác hay không?

Đại tiểu thư thấy được ánh mắt của Sở Phàm nhìn chiếc áo ngủ tơ tằm của
mình. Kỳ thực chiếc áo này tuy rằng rất gợi cảm, có phong vận khác,
nhưng vẫn không hở hang, hai chân không lộ nhiều. Chỉ có điều thế này
cũng đã đủ tạo thành hấp dẫn với Sở Phàm rồi.

- Không sao mà, vào đi!

Đại tiểu thư hiển nhiên cũng không thèm để ý tới việc này, liền lôi kéo Sở Phàm vào phòng.

Sở Phàm trong lòng lâng lâng. Hắn đương nhiên là không ngờ rằng đại tiểu
thư lại chủ động nắm tay hắn. Có lẽ đại tiểu thư đang rất nôn nóng muốn
nghe ý kiến của hắn về việc tiêu thụ khu nhà ở Lam Cảnh nên mới như thế. Tuy thế nói gì thì nói, Sở Phàm cũng đã bị sự tự nhiên phóng khoáng của đại tiểu thư chinh phục.

Sở Phàm phát hiện, đại tiểu thư đã
chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng hắn. Một người con gái như
đại tiểu thư quả là độc nhất vô nhị trên thế gian này.

Sở Phàm
đột nhiên giành lại quyền chủ động, cũng nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn thon
dài của đại tiểu thư. Trong một khắc, hắn thấy lòng mình dâng lên một
cảm giác hạnh phúc , hắn chẳng còn cầu mong gì nữa, chỉ thầm mong sẽ
được nắm tay đại tiểu thư, cảm thụ năm ngón tay mềm mại ấm áp của nàng.

Làm người mà có được tri kỷ, vui thay. Làm người mà có được hồng nhan tri kỷ, không còn gì hối tiếc.

Vấn đề là Sở Phàm coi đại tiểu thư là hồng nhan của mình nhưng có phải là một nửa của mình hay không?

Đó lại là một vấn đề khác!

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #135