Chương 130: Đi Dạo Phố Với Mỹ Nữ ...


Ngồi sau xe, dì Mi lại nói đùa:

- Tiểu Vân, nam sinh vừa nãy hình như có ý với cháu hả? Cái cậu nam sinh trông đẹp trai tức giận đó, các cháu biết hắn chứ?

- Đẹp trai thì có mài ra ăn được đâu. Cháu không phải loại chỉ thích mẽ ngoài.

Nhị tiểu thư bĩu môi nói.

Dì Mi đảo mắt nhìn nhị tiểu thư cười nói:

- Nói hay lắm, nam nhân không chỉ nhìn tướng mạo, mà phải xem bản thân hắn thế nào, cậu nói phải không, Tiểu Sở?

Không biết vì sao dì Mi lại chuyển đề tài sang cho Sở Phàm.

- Ấy, dì Mi là người từng trải, nhìn người chín chán hơn so với bọn tôi nhiều. Vậy nên tôi tin dì Mi đã nói là chính xác.

Sở Phàm nói.

- Dì Mi, Tiểu Ngốc Ngốc cho dì đi tàu bay giấy đó.

Nhị tiểu thư cười nói.

- Tiểu Vân, đừng ngắt lời. Cháu đối với nam sinh kia cảm thấy thế nào?

- Chẳng có cảm giác gì, thật mà, dì.

Nhị tiểu thư thì thầm bên tai dì Mi:

- Với lại dì à, ba con còn chưa cho phép yêu đương đâu!

- Ranh con, lại còn lừa gạt dì. Ba cháu có muốn quản cũng chả quản được, còn nói là không cho yêu đương à?

Dì Mi tức giận nói.

- Dì, bản thân cháu còn chưa đủ tự tin.

Nhị tiểu thư bĩu môi nói

- Không tự tin? Cái con bé này, cháu xinh đẹp thế này, dì dám nói rằng cả trường cháu không có nữ sinh nào hơn được đâu. Sao lại còn không tự tin chứ?

Dì Mi cười nói.

Nhị tiểu thư nhìn trộm hai trái núi hùng vĩ trước ngực dì Mi, nhẹ giọng nói:

- Dì Mi, cháu…, ngực cháu nhỏ quá. Cháu thật hâm mộ dì. Ngực lớn như vậy, mặc quần áo nào cũng gợi cảm.

Sở Phàm sau khi nghe thấy nhị tiểu thư và dì Mi thảo luận về bộ ngực thì
khóe miệng nhàn nhạt có ý cười. Tuy vậy hắn vẫn ra vẻ không nghe thấy gì hết, tập trung lái xe.

Dì Mi nghe nhị tiểu thư nói xong nét mặt
sửng sốt. Cô không ngờ được nhị tiểu thư ngay trước mặt Sở Phàm lại có
thể bàn về chuyện ngực to ngực nhỏ. Nói gì thì nói, Sở Phàm cũng là một
người đàn ông. Hơn nữa cứ nhìn Sở Phàm thì cũng thấy hắn rõ ràng không
phải là thiếu niên mà là một người đàn ông trưởng thành đó!

Tuy vậy dì Mi vốn thành thục hào phóng, đã trải qua đủ mọi tình huống, nên cô khẽ cười nói:

- Tiểu Vân, cháu còn nhỏ. Dì Mi lớn hơn cháu nhiều, cháu lại muốn so với dì à?

- Nhưng so với các bạn thân của cháu, của họ đều lớn hơn.

Nhị tiểu thư nói.

- Cái này chắc là do cháu dậy thì hơi muộn. Tiểu Vân, của cháu cũng không phải là nhỏ đâu, như thế là dậy thì bình thường đó.

Dì Mi cố sức hạ thấp giọng. Bởi cô không muốn Sở Phàm nghe được nội dung của nói chuyện giữa hai dì cháu.

- Cháu phải đợi tới bao giờ đây. Dì Mi thật là lớn, thảo nào hấp dẫn nam giới như vậy.

Nhị Tiểu thư nói.

Dì Mi tức giận cười cười, rồi cô cố ý chuyển đề tài nói:

- Đúng rồi, không biết Tiêm Tiêm đã tới chưa.

- Chị ấy đã ở nhà chờ chúng ta từ sớm rồi. Hôm nay công ty không có việc
gì quan trọng, chị ấy đã về trước, đợi chúng ta về là cùng đi dạo phố.

Nhị tiểu thư nói.

- Ha ha, xem ra Tiêm Tiêm còn nóng ruột hơn cả chúng ta nữa.

Dì Mi cười.

Chỉ một lát, Sở Phàm đã lái xe đưa nhị tiểu thư và dì Mi về tới biệt thự
Lam Hải. Đại tiểu thư đang ngồi ở phòng khách, nghe thấy tiếng xe liền
đi ra, khuôn mặt xinh đẹp toát lên nụ cười, nói:

- Mọi người đã về!

- Tiêm Tiêm, cháu về sớm vậy sao?

Dì Mi cười hỏi.

- Hôm nay công ty không có việc gì, toàn ngồi không, cháu về trước.

Đại tiểu thư nói.

- Chúng ta chuẩn bị đi dạo phố, để cháu lên nhà thay quần áo đã.

Nhị tiểu thư reo lên rồi chạy lên phòng.

- Đi luôn bây giờ sao? Cháu cũng phải thay đồ.

Đại tiểu thư nói.

Dì Mi “ừ” một tiếng, rồi đem những thứ mua sáng nay vào nhà, gặp cô Vương đi ra nói:

- Cô Mi, phòng của cô đã chuẩn bị xong rồi. Đêm nay có thể ngủ ngon.

- Tốt quá, cám ơn cô Vương.

Dì Mi nói.

- Cám ơn làm gì chứ. Cô lâu lắm không về đây, bởi thế gian phòng của cô
vẫn để không. Tuy nhiên chăn ga tôi đều đã thu dọn giúp cô rồi, lúc ngủ
cô lại lấy ra là được.

Cô Vương nói.

- Bận quá nên không có thời gian tới đây chơi. Cô Vương, tôi lên trước nhé.

Dì Mi mỉm cười, nói xong liền đi lên lầu.

Sở Phàm nghe chuyện xong rất sửng sốt, thầm nghĩ:

- Vậy là dì Mi đêm nay không ngủ cùng đại tiểu thư sao? Đáng tiếc thật, muốn nhìn cũng không được.

Nghĩ vậy, trong lòng Sở Phàm dâng lên một cảm giác mất mát, thầm nghĩ, nếu
về sau không thể nhìn thấy thân thể thành thục trắng mịn nõn nà của dì
Mi thì thật sự là đáng tiếc.

Đang nghĩ ngợi, dì Mi và hai tiểu
thư đã đi xuống. Dì Mi vẫn mặc bộ váy ngắn mười phần gợi cảm kia. Đại
tiểu thư thay một bộ váy bó, thắt thắt lưng. Bộ váy bó này khéo léo khoe bày trọn vẹn vòng eo tinh tế thướt tha của nàng, lại càng làm nổi bật
bộ ngực sung mãn của nàng lên, nhìn hết sức mê người. Nhị tiểu thư mặc
một cái quần soóc màu đen, áo hai dây bó sát người, thể hiện hoàn toàn
vẻ ngây thơ xinh đẹp của nàng, nhưng cũng không kém phần gợi cảm quyến
rũ!

Ba tuyệt sắc mỹ nữ khêu gợi thế này mà đi ra ngoài đường, có thể đoán được là sẽ hấp dẫn ánh mắt của bao nhiêu đàn ông đây?

Sở Phàm cảm thấy trái tim mình đập “thình thịch”. Vẻ thành thục quyến rũ
của dì Mi, nét đẹp dịu dàng của đại tiểu thư, vẻ ngây thơ xinh xắn của
nhị tiểu thư, tổng cộng những điều này khiến một kẻ phàm phu tục tử như
Sở Phàm làm sao chịu nổi chứ? Tuy vậy không chịu được cũng phải chịu,
hắn dĩ nhiên là không thể không tự kiềm chế chứ?

- Đi nào, chúng
ta đến đường Nam Phủ ở khu mua sắm quốc tế đi. Nghe nói là bên đó mới có mấy cửa hiệu mới khai trương, hàng không tệ đâu.

Đại tiểu thư đề nghị.

- Vâng, vậy chúng ta đi thôi! Này, Tiểu Ngốc Ngốc, nhanh lái xe đi, đứng ngớ ra đó làm gì thế?

Nhị tiểu thư đột nhiên nói to.

- A!

Sở Phàm khôi phục tinh thần, vội vàng dời ánh mắt khỏi bộ ngực dì Mi và
đại tiểu thư. Vừa rồi hắn còn đang âm thầm so sánh, xem ngực đại tiểu
thư với dì Mi ai lớn hơn đây?

- Tiểu Sở, đi xe của tôi. Xe tôi lớn hơn một chút, bốn người ngồi thoải mái hơn.

Đại tiểu thư nói xong liền đưa chìa khóa chiếc xe BMW 7 sang trọng của nàng cho Sở Phàm.

Sở Phàm nhận chìa khóa, khởi động chiếc BMW, đưa ba đại mỹ nữ thẳng tiến về phố Nam Phủ.

Bởi vì Sở Phàm đã từng đưa dì Mi đi tới Nam Phủ nên rất quen đường, chỉ một lát là đã tới khu mua sắm quốc tế.

Khu mua quốc tế là một khu trung tâm mua sắm cực kỳ nổi tiếng, đồng thời
cũng là nơi tiêu tiền của giới thượng lưu, bởi lẽ trong tòa nhà này đều
bán những sản phẩm nổi tiếng quốc tế, từ quần áo, giầy, đồ trang điểm,
trang sức…. Những thứ này giai cấp bình dân khó mà mua nổi.

Sở
Phàm sau khi đỗ xe thì theo dì Mi và hai tiểu thư đi vào khu mua sắm. Có thể đoán được, ba đại mỹ nữ đi vào trong liền thu hút sự chú ý của rất
nhiều nam nhân thành đạt. Trong ánh mắt họ nhìn mấy nàng không hề che
dấu sự tán thưởng trước vẻ đẹp của các nàng.

- Phía trước có gian hàng của Xianaier, chúng ta vào xem năm nay có trang phục gì mới không.

Đại tiểu thư nói.

Đại tiểu thư nói xong liền dẫn dì Mi và nhị tiểu thư vào trong cửa hàng
thời trang của Xianaier. Người bán hàng nhìn cách ăn mặc của các nàng
liền đoán ngay ra họ không phải người tầm thường, vì thế phục vụ càng
thêm ân cần, thái độ so với bình thường tốt hơn rất nhiều.

Đại
tiểu thư hỏi người bán hàng gần đây có mẫu váy nào mới không. Người bán
hàng nghe vậy liền lần lượt giới thiệu một loạt mẫu váy dài, ngắn trong
năm cho đại tiểu thư. Nàng xem qua một lần, dường như không vừa lòng
lắm, nhưng nhị tiểu thư lại có vẻ ưng một chiếc váy dài. Nàng lấy ra ướm thử một chút, hỏi:

- Dì Mi, dì xem có đẹp không?

Dì Mi nhìn kỹ một lúc nói:

- Chiếc váy này kiểu dáng có chút đột phá, trước ngực lại khá rộng, làm
tăng vẻ gợi cảm, quả là không tồi. Cháu thích thì mặc thử xem sao.

- Không cần thử, cháu thích thì cứ mua đã, về nhà mặc sau. Dì Mi đã ưng là được rồi.

Nhị tiểu thư nói xong liền chọn thêm một cái quần da bó sát người. Người
bán hàng thấy vậy liền giới thiệu thêm một vài kiểu quần áo mới nữa.

- Con bé Tiểu Vân này, thích cái gì là mua, đúng là có tính của thiên kim tiểu thư. Phải rồi, Tiêm Tiêm, cháu thích mua loại váy nào?

Dì Mi hỏi.

- Cháu muốn mua một bộ váy dạ hội. Dạo này phải đi giao thiệp nhiều, vậy nên cần dùng.

Đại tiểu thư nói.

- Váy dạ hội thì hàng của Nina Ricci là tốt nhất, không biết khu này có cửa hàng của Nina Ricci hay không nữa.

Dì Mi nói.

- Có. Cháu có người bạn đã mua váy ở một chi nhánh Nina Ricci ở tầng hai.

Đại tiểu thư nói.

- A, vậy chúng ta cùng tới chi nhánh Nina Ricci đó xem sao.

Dì Mi nói.

Lúc này nhị tiểu thư cũng đã chọn xong vài bộ đồ, sau đó đại tiểu thư dùng thẻ thanh toán rồi mọi người lên tầng hai.

Tất nhiên là những đồ nhị tiểu thư đã mua, túi lớn túi nhỏ đều do Sở Phàm xách. Lúc này hắn đã được phong làm cu-li tạm thời.

Mấy người đại tiểu thư đi tới chi nhánh Nina Ricci kia, dì Mi giúp nàng chọn một cái váy dạ hội cổ áo chữ V, nói:

- Tiêm Tiêm, cháu thử xem, dì thấy bộ này có vẻ hợp với cháu.

Đại tiểu thư nghe vậy liền vào phòng thay đồ mặc thử, lúc nàng đi ra, cả
người bán hàng lẫn Sở Phàm đều ngây người. Bởi vì đại tiểu thư mặc bộ
váy dạ hội này vào thật đẹp. Bộ váy này là lộ ra đùi phải thon dài hoàn
mỹ của nàng, thiết kế tài tình khiến những đường cong nơi cặp mông, vòng eo hiển lộ đầy đủ. Ngực áo chữ V lại càng làm nổi bộ ngực đầy đặn của
đại tiểu thư, hơi lộ chút da thịt trên ngực lại càng quyến rũ. Hơn nữa
tấm lưng nàng lộ ra, phối hợp với diện mạo tuyệt đẹp của đại tiểu thư,
nhìn vừa xinh đẹp, lại vừa cao quý thanh lịch!

- Oa, chị, bộ váy đẹp thật, không phải, không phải. Là chị đẹp thật, nên mặc bộ váy này mới đẹp đến vậy!

Nhị tiểu thư hưng phấn nói.

Đại tiểu thư nghe vậy trên mặt lộ nụ cười ngượng ngùng, khóe mắt nàng nhìn
thoáng qua Sở Phàm, thấy hắn đang chăm chú ngơ ngác nhìn mình, trong
lòng nàng lại có một cảm giác thật lạ lùng, trên mặt hơi ửng hồng.

- Ừ, chính xác, Tiêm Tiêm, bộ váy này đã thể hiện được hết những điểm mỹ lệ trên cơ thể cháu rồi.

Dì Mi cũng tán thưởng.

- Đại tiểu thư, thật sự là đẹp. Tôi cảm thấy bộ váy này rõ ràng là làm ra vì cô, thật sự quá đẹp!

Sở Phàm khen, bởi hắn biết lời khen của nam giới đối với nữ giới cũng rất quan trọng.

Thế nên đại tiểu thư rất vui vẻ mua chiếc váy đó, hơn nữa theo lời của dì
Mi còn mua thêm một chiếc váy dạ hội màu trắng, tôn lên khí chất cao quý của nàng.

Sau đó mấy người đại tiểu thư đi tới cửa hàng Louis
Vuitton, Versace nổi tiếng thế giới, các nàng chọn mua túi xách, rồi sau đó lại đi mua đồ trang điểm. Đại tiểu thư mua một bộ của Estee
Lauder's, nhị tiểu thư thì mua hàng của nhãn hiệu Lancome, đều là hàng
xa xỉ cả.

Lúc này Sở Phàm trên người đầy gói lớn gói nhỏ. Chẳng
còn cách nào khác, cuối cùng hắn đành tìm một chiếc xe đẩy để giảm bớt
gánh nặng cho bản thân. Giờ thì hắn đã biết vì sao nam giới không hề
nguyện ý đi dạo phố với phụ nữ, bởi vì nếu đi sẽ ngay lập tức bị biến
thành cu-li.

- Đúng rồi, suýt nữa là là quên mất. Trước khi đi
cháu đã định mua cho Tiểu Sở vài bộ quần áo và giày, hay giờ mình tới
khu đồ cho nam giới chọn quần áo cho Tiểu Sở đi.

Đại tiểu thư đột nhiên nói.

Sở Phàm nghe vậy trong lòng chợt cảm thấy ấm áp. Vốn dĩ hắn đang đẩy xe đi theo sau, vội vàng đem ánh mắt dời khỏi cặp mông tròn căng của dì Mi,
nói:

- Á, cũng không cần đâu. Tôi có quần áo mặc rồi, không cần mua thêm nữa.

- Đúng rồi, chị không nhắc em cũng quên mất. Phải mua chứ. Anh không thấy quần áo anh mặc hàng ngày toàn thứ vớ vẩn sao, chả giống vẻ đẹp trai
lạnh lùng của vệ sĩ trên TV tẹo nào. Tục ngữ có câu, người đẹp vì lụa,
cho nên phải mua cho anh mấy bộ quần áo ra hồn một chút, chúng tôi trước mặt người khác mới có thể diện chứ.

Nhị tiểu thư nói.

- Dì cũng đang định đề nghị chuyện này. Đi thôi, đi thôi!

Dì Mi nhìn Sở Phàm cười quyến rũ.

Sở Phàm nhìn nụ cười quyến rũ của dì Mi, thực sự muốn lập tức xông lên áp miệng mình vào cặp môi đỏ tươi gợi cảm kia.

Đi tới khu bán trang phục nam, dì Mi đầu tiên đi vào quầy hàng của hãng
thời trang nổi tiếng dành cho nam giới – Armani, chọn cho Sở Phàm một bộ âu phục cao cấp, sau đó kêu hắn mặc thử. Sở Phàm thay bộ âu phục cao
cấp mười vạn đồng, đứng trước gương, lập tức khiến hắn ngạc nhiên tới
ngây người. Cho tới bây giờ hắn cũng chưa hề tưởng tượng được rằng mình
có thể đẹp trai tới vậy.

Đúng vậy! Sau khi mặc bộ âu phục này,
khí chất toàn thân hắn đều thay đổi. Mà bộ âu phục này cũng thực sự hợp
với thân hình hắn, sau khi mặc vào lại toát lên một loại khí chất phi
phàm. Có cảm tưởng như hắn trước sau là hai người khác nhau vậy!

- Oa, đẹp trai ghê. Tiểu Ngốc Ngốc, không ngờ anh mặc bộ đồ này lại đẹp trai như vậy đó!

Nhị tiểu thư khen ngợi.

Sở Phàm "hắc hắc" cười ngây ngô hai tiếng, nhìn về phía đại tiểu thư.

Đại tiểu thư cũng mỉm cười nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, quả là rất đẹp trai.

- Ha ha, đó là vì vốn dĩ Tiểu Sở đẹp trai mà.

Dì Mi lại chọn vài chiếc áo sơ mi cho Sở Phàm mặc thử.

Sau khi Sở Phàm mặc thử xong, đại tiểu thư vung tay lên, nói:

- Không tệ, mua hết đi!

Sở Phàm giật mình. Chỉ riêng bộ đồ hiệu Armani's của hắn cũng đã hơn triệu đồng rồi!

Sau đó dì Mi lại dẫn mọi người tới cửa hàng của nhãn hiệu thời trang nam nổi tiếng thế giới - Ferragamo.

Feierge là nhãn hiệu thời trang nam cực kì nổi tiếng. Dì Mi chọn cho Sở Phàm
một bộ âu phục cao cấp màu xám, quần âu và áo sơ mi, hễ thấy thứ gì
thích hợp là đều lấy cho hắn, còn đại tiểu thư thì không bỏ thứ gì, toàn bộ mua sạch!

Cuối cùng lúc ra khỏi khu thời trang, trên tay Sở Phàm lại có thêm vài cái túi to đùng nặng trịch!

Thực ra Sở Phàm cũng không cần đến những thứ quần áo vài triệu, hắn chỉ cần
đại tiểu thư các nàng có lòng nhớ tới hắn, không coi hắn là người hầu kẻ hạ, mà đối xử với hắn như bạn bè, như người thân là được. Điều đó mới
khiến Sở Phàm cảm thấy ấm lòng.

Trong lòng Sở Phàm, chỉ cần hai vị tiểu thư trong lòng có hắn, vậy là đủ, cho dù có bắt hắn làm trâu làm ngựa cũng được!

- Oa, đã tối mất rồi. Chúng ta đi dạo lâu như vậy sao?

Nhị tiểu thư nhìn đồng hồ hỏi.

- Tất nhiên là lâu rồi, còn không thấy mình mua bao nhiêu đồ đây à.

Dì Mi cười nói.

- Đi lâu như vậy cũng thật là mệt. Chị, chị còn muốn đi đâu nữa không?

Nhị tiểu thư hỏi.

- Tôi xin, Tiểu Vân, những lời này phải là chị hỏi em mới đúng chứ? Chị
và dì Mi đã thấy mệt từ sớm rồi mà vẫn phải đi cùng em đó.

Đại tiểu thư nói.

- A, vậy chúng ta về thôi. Dù sao cũng mệt cả rồi, về tắm nước nóng thôi.

Nhị tiểu thư nói.

- Vậy về thôi, dì cũng đói rồi.

Dì Mi nói.

Vì vậy Sở Phàm lại đẩy xe, đem tất cả túi lớn túi nhỏ đưa tới chiếc BMW của đại tiểu thư, rồi đem hết lên xe.

Sau khi lên xe, đại tiểu thư kêu hừ hừ, xoa nắm bắp chân mình nói:

- Đi mệt thật, báp chân đau nhừ rồi, nhưng mà rất vui!

- Em cũng vậy, em cũng rất vui, Nếu dì Mi ngày nào cũng đi với chúng ta thì tốt rồi.

Nhị tiểu thư nũng nịu nói.

- Ngốc ạ, dì làm gì rảnh rỗi mà đi được với mấy đứa chứ.

Dì Mi cười nói.

Lúc này, Sở Phàm đã lái xe chạy về khu Lam Hải.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #130