Chương 13: Mạo Bài Nam Hữu Bất Hảo Đương! ...


Kỷ Tiêm Tiêm kéo Sở Phàm đi vào trong hội trường. Và rất hiển nhiên, hai người liền trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người. Bọn họ nhìn bề ngoài của Kỷ Tiêm Tiêm cùng với Sở Phàm thì cảm thấy hai người này, một người cao quý thanh lịch, xinh đẹp tự nhiên, còn một người tướng mạo bình thường, đầu óc ngây ngô. Thực sự, thực sự là không xứng đôi một chút nào!

Trong lòng những người này cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bởi vì Kỷ Tiêm Tiêm là tổng tài vùng Hoa Nam của tập đoàn bất động sản Quốc Cảnh. Mà Tần Khải chính là tổng giám đốc của vùng Hoa Nam ấy. Theo lý thuyết thì hai người bọn họ mới là một đôi do trời đất tạo nên. Hơn nữa, ngày thường, quan hệ giữa hai người Kỷ Tiêm Tiêm và Tần Khải cũng rất mật thiết mà mọi người từ những cử chỉ lời nói của Tần Khải đối với Kỷ Tiêm Tiêm thì đều biết rằng hắn thích Kỷ Tiêm Tiêm, với lại Kỷ Tiêm Tiêm hình như cũng có ý với Tần Khải. Bởi vậy tất cả mọi người ở đây đều cho rằng Kỷ Tiêm Tiêm cùng Tần Khải nhất định sẽ tới cùng nhau!

Dẫu sao đứng trên góc độ của bất cứ người nào mà suy xét thì Kỷ Tiêm Tiêm cùng Tần Khải đều rất xứng đôi. Kỷ Tiêm Tiêm xuất thân gia đình giàu có, huệ chất lan tâm, thông minh tài giỏi và nàng chính là bằng vào sự xuất chúng của mình mới có thể được cha nàng đẩy lên cái ghế tổng tài khu vực Hoa Nam của tập đoàn bất động sản Quốc Cảnh. Mà Tần Khải tuy rằng không phải xuất thân từ những nhà thế gia giàu có nhưng cũng là người đi du học, khi về còn mang theo học vị tiến sĩ chuyên ngành kinh tế học của đại học Harvard. Sau khi về nước liền không chút do dự nhận lời mới tới công ty bất động sản Quốc Cảnh, rồi lại dựa vào tài hoa cùng năng lực siêu phàm của mình mà chưa tới ba năm hắn ta đã dễ dàng ngồi lên cái ghế tổng giám đốc khu vực Hoa Nam của công ty Quốc Cảnh. Tốc độ thăng chức của hắn thật đúng là nhanh hiếm thấy!

Cho nên trong tiềm thức của mọi người ở đây, Kỷ Tiêm Tiêm với Tần Khải mới là một đôi trời sinh nên cái tên Sở Phàm trước mắt này thì tình lắm cái quái gì? Tướng mạo không, dáng người gầy yếu, ánh mắt đờ đẫn và nhìn điệu thì biết ngay hắn chưa bao giờ tới một nơi hoành tráng như thế này cả. Nhưng mà Đại tiểu thư sao lại đi cùng với hắn nhỉ? Tất cả mọi người trong hội trường của buổi tiệc đều vò đầu bứt tóc suy nghĩ mà chẳng thể nào lý giải nổi.

Đối mặt với một cảnh long trọng mà lại lộng lẫy như thế này thì quả đây là lần đầu tiên của Sở Phàm. Nhưng hắn cũng đã kịp học được hành động của người khác, tiện tay lấy một ly champagne trong cái khay của tên bồi bàn đang bê bên người rồi liên tục nâng chén tỏ ý với những người xung quanh, mỉm cười đáp lễ.

Đồng thời hắn cũng ghi nhớ lời dặn dò của Đại tiểu thư với hắn trước ra ngoài:

" Sau khi tới hội trường thì không cho anh nói chuyện. Tôi bảo anh nói thì anh mới được nói".

Điều này cũng coi như là một phen nhọc lòng của Đại tiểu thư. Nàng quả rất lo lắng nếu không gia tăng hạn chế thì chẳng biết cái tên gia hỏa đầu óc ngây ngô như Sở Phàm này sẽ phun ra những lời gì nữa!

Kỷ Tiêm Tiêm đã đến nên những nhân vật cao tầng của cả công ty sắt thép Kiến An và công ty bất động sản Quốc Cảnh đều hướng về phía nàng nâng chén. Sau khi Tần Khải giới thiệu Kỷ Tiêm Tiêm với tổng giám đốc công ty tập đoàn sắt thép Kiến An xong, hắn đi tới cái bàn chủ trì, cầm micro lên nói:

- Đêm nay thật vui mừng vì có thể tổ chức được buổi tiệc long trọng này. Mà buổi tiệc này cũng là tượng trưng cho sự khởi đầu của tình hữu nghị giữa tập đoàn Quốc Cảnh và tập đoàn thép Kiến An, là bào hiệu cho bước đầu tiên về sự hợp tác giữa hai công ty lớn. Tôi tin tưởng rằng sự hợp tác của Quốc Cảnh cùng Kiến An nhất định sẽ có được những thành công rực rỡ trên mọi phương diện, mọi lĩnh vực về kinh tế. Chúng ta hãy cùng chân thành chúc mừng cho sự hợp tác thành công của hai công ty! Sau đây xin mời tổng tài khu vực Hoa Nam của công ty chúng ta, cô Kỷ Tiêm Tiêm lên phát biểu. Mọi người vỗ tay hoan nghênh!

Cùng với tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt, Kỷ Tiêm Tiêm nhẹ nhàng kéo váy đi lên phía trên bàn chủ trì, sau đó đôi môi anh đào của nàng khẽ mở ra nói:

- Lần này Quốc Cảnh có thể cùng Kiến An cùng nhau hợp tác khiến tôi cảm thấy vô cùng vui mừng mà cha tôi cũng rất tán thành. Tôi tin tưởng rằng hai công ty chúng ta sau khi hợp tác sẽ thực hiện đươc những đột phá về kinh tế lớn hơn nữa, có được những thắng lợi cho cả hai bên! Có được sự hợp tác này cũng phải rất cảm tạ Tần Khải tiên sinh, chính ông đã phải cố gắng tìm mọi cách mới có thể xúc tiến cục diện hợp tác giữa Quốc Cảnh cùng Kiến An. Ngoài ra nhiệt liệt hoan nghênh giám đốc Hà của Kiến An đã có thể bớt chút thời gian tới tham gia buổi tiệc này. Cám ơn!

- Bây giờ xin mời giám đốc Hà, Hà Hoa của tập đoàn thép Kiến An lên đây phát biểu!

Tần Khải đón cái micro từ tay Kỷ Tiêm Tiêm rồi nói.

Dưới tiếng vỗ tay tới điếc cả tai, Hà Hoa đi lên. Hắn dáng người nhỏ gầy nhưng tháo vát. Một đôi mắt sắc bén lộ rõ vẻ khôn khéo. Hắn cầm lấy micro, trầm giọng nói:

- Tập đoàn Quốc Cảnh là một công ty lớn nổi tiếng trong nước. Mà công ty chúng tôi có thể cùng công ty Quốc Cảnh triển khai hợp tác khiến chúng tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Bây giờ tôi xin đại biểu cho tập đoàn sắt thép Kiến An, chúc sự hợp tác giữa hai công ty chúng ta thành công. Xin cám ơn!

Sau khi Hà Hoa phát biểu xong cũng là lúc buổi dạ hội long trọng này chính thức bắt đầu. Trong hội trường, những nhân vật cáo cấp của cả hai công ty đều nâng chén trao đổi để gia tăng sự hiểu biết về nhau.

Sở Phàm kéo tay Kỷ Tiêm Tiêm, nhìn quanh sau đó nhẹ giọng nói bên tai Kỷ Tiêm Tiêm:

- Đại tiểu thư, tôi…tôi sợ!

- Sợ? Anh sợ cái gì?

Đại tiểu thư tức giận hỏi.

- Cái tên gia hỏa gọi là Tần Khải kia cứ ở phía sau nhìn chằm chằm vào tôi.

Sở Phàm nhỏ giọng nói.

Kỷ Tiêm Tiêm nghe vậy thì tâm hồn có hơi chút gợn sóng, thầm nghĩ:

" Cho hắn nhìn. Cho hắn nhìn tới tức chết mới tốt!"

Chỉ có điều, nàng vẫn nói với vẻ chẳng hề để ý:

- Hắn thích nhìn ai thì cứ để cho hắn nhìn. Anh sợ cái gì?

- Nhưng đại tiểu thư, cô cũng biết, tôi không gần nữ sắc, lại càng không gần nam sắc. Hắn nhìn tôi như vậy là có ý gì? Có phải xem tôi là đồng tính luyến ái không? Với lại, tôi cảm giác ánh mắt của hắn rất bất thường, âm u lạnh lẽo!

Sở Phàm tiếp tục nói:

- Đại tiểu thư, hay là chúng ta về sớm một chút!

- Đi cái gì mà đi! Buổi tiệc vừa mới bắt đầu, vả lại anh sợ cái gì? Hắn không ăn anh đâu mà lo!

Đại tiểu thư tức giận nói.

- Vậy..vậy hắn có thể âm thầm lấy đao chọc tôi một nhát hay không? Hôm qua tôi đọc báo có chuyện như vậy đó.

Sở Phàm làm như có thật nói.

- Anh không phải có Đồng Tử công sao? Có thì sợ cái gì chứ? Rõ thật là! Với lại anh là vệ sĩ mà. Làm vệ sĩ mà sao lại nhát gan như vậy chứ?

Đại tiểu thư bất mãn nói.

- Đúng đúng, mình có Đồng Tử công nên không phải sợ hắn!

Sở Phàm ưỡn ngực, nói.

Đang lúc Sở Phàm cùng Kỷ Tiêm Tiêm nói chuyện, Tần Khải chậm rãi đi tới gần rồi cười nói:

- Tiêm Tiêm, hôm nay em thật xinh đẹp!

Kỷ Tiêm Tiêm nhìn Tần Khải xong không thèm để ý đến mà quay đầu đi cùng một cô gái trông cũng rất thanh lịch nói chuyện. Tần Khải thấy vậy thì trong mắt thoáng hiện lên thần sắc phức tạp nhưng hắn cũng lập tức cùng Sở Phàm bên cạnh nói chuyện:

- Anh Sở là bạn của Tiêm Tiêm à? Sao trước kia chưa từng nghe cô ấy nhắc qua nhỉ?

Sở Phàm nhìn Tần Khải mà trong mắt đầy vẻ đề phòng, hai tay nắm chặt thành hai quyền đặt ở trước ngực và cũng không trả lời, lời đại tiểu thư dặn hắn vẫn còn nhớ rõ.

Tần Khải thấy tư thể như vậy của Sở Phàm thì không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ:

" Xem ra tiểu tử này thật sự là một tên nhà quê từ nông thôn lên. Mới nói với hắn một câu mà hắn đã khẩn trương tới mức như vậy rồi!

- Anh Sở không cần khẩn trương, cứ thả lỏng đi nào. Anh đã là bạn của Tiêm Tiêm thì như vậy cũng là bạn của tôi. Lại đây, để tôi mời anh một ly nào!

Tần Khải nói xong liền nâng chén tới trước mặt Sở Phàm.

Sở Phàm vẫn như trước, vẫn cái điệu bộ như gặp cường địch kia, không thèm nói tới một câu, mắt trừng lên nhìn Tần Khải.

Tần Khải thấy thế thì nhướng mày, trong lòng có chút tức giận nhưng lại ngại nơi đông người nên hắn cũng không tiện phát tác, bởi vậy hắn cười cười, nói:

- Hay là anh Sở bị câm? Hay không biết nói thế nào?

Kỷ Tiêm Tiêm đang ở một bên rốt cuộc đã chẳng nghe nổi nữa, quay đầu nói với Sở Phàm:

- Người ta hỏi anh thì anh cứ trả lời đi!

- A, đại tiểu thư cho phép tôi nói chuyện rồi!

Sở Phàm nói xong liền nhìn Tần Khải, nói:

- Trên người ngươi có mang đao hay không vậy?

Tần Khải nghe vậy liền rùng mình, nghĩ thầm:

" Người này không phải là có bệnh chứ? Không mở miệng thì thôi nhưng vừa mở miệng đã hỏi ta trên người có mang đao hay không. Đúng là một tên điên!"

Nhưng mục đích chủ yếu của Tần Khải là Kỷ Tiêm Tiêm nên khi hắn thấy Kỷ Tiêm Tiêm xoay người lại, liền bước ngang lên trước một bước, chắn hơn nửa thân thể của Sở Phàm, cười nói:

- Tiêm Tiêm, chúng ta nhảy một bản đi!

Kỷ Tiêm Tiêm nghe vậy liền trừng mắt nhìn Tần Khải rồi nói:

- Ai muốn nhảy cùng anh!

Nói xong nàng kéo Sở Phàm, bảo:

- Đi, chúng ta đi nhảy!

- Hả?

Sở Phàm còn chưa kịp phản ứng đã bị Kỷ Tiêm Tiêm cưỡng ép lôi đi.

Tần Khải nhìn bóng lưng của Sở Phàm, nhíu mày rồi sau đó vẫy một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu đen, thấp giọng nói mấy câu!

.............................

- Đại tiểu thư, tôi…tôi không biết nhảy đâu.

Sở Phàm vừa đi vừa nói.

- Không biết nhảy thì tôi sẽ dạy anh. Lại đây! Tay trái ôm thắt lưng của tôi, tay phải nắm tay phải của tôi. Đúng! Cứ như thế. Sau đó chân cứ theo lời của tôi mà bước!

Kỷ Tiêm Tiêm nói.

Sở Phàm cứ y theo lời của đại tiểu thư mà làm theo. Khi ôm eo đại tiểu thư thì cảm giác đầu tiên của hắn chính là:

" Eo đại tiểu thư thật nhỏ! Ách, lại còn rất mềm nữa. Có phải eo người con gài nào cũng như vậy không nhỉ?"

- Anh đang nghĩ cái gì thế hả? Chân phải của anh tiến lên một bước, đúng rồi, tiếp theo chân trái theo chân phải bước lên một bước, sau đó chuyển bước, xoay người. Ừ, Đúng rồi đó!

Đại tiểu thư vừa nhảy vừa dạy Sở Phàm nhưng đột nhiên nàng nói:

- Ngốc! Chân bước sai rồi. Chân trái bước thì chân phải thu về. Đừng.. đừng có giẫm lên. Chân phải anh nhanh thu về. Đừng giẫm lên..

Đáng tiếc là đã chậm một bước. Chân phải của Sở Phàm đã "Rất chuẩn xác" giẫm lên chân nàng, nơi có cái váy lễ phục gợi cảm kia của đại tiểu thư, ngay lập tức chỉ nghe "Xoạt!" một tiếng rất nhỏ rồi tiếp theo đó là một tiếng “A!" rất lớn của đại tiểu thư!

Sở Phàm quả thực bị dọa cho hoảng sợ. Mà tiếng kêu thất thanh của đại tiểu thư cũng dẫn tới sự chú ý của mọi người xung quanh. Lúc này, lưng đại tiểu thư đã dính sát vào nhau trước ngực Sở Phàm, thần sắc nàng bình tĩnh, cười nói:

- Không có gì, không có gì!

Sau đó sắc mặt đại tiểu thư trầm xuống, lạnh tựa như gió bắc trong tháng chạp, nàng cắn răng, từng chữ, từng chữ nói:

- Sở Phàm, anh... anh xem chỗ áo sau lưng tôi có phải rách rồi không?

Sở Phàm nghe vậy liền hoảng sợ, cúi đầu nhìn thì quả thực, chỗ khóa kéo sau lưng bộ lễ phục của đại tiểu thư đã bị rách một mảng nhỏ, da thịt trắng nõn của nàng lộ cả ra ngoài. Lập tức, Sở Phàm ặc một tiếng, nói:

- Đại... đại tiểu thư. Không.. không tốt rồi. Chỗ áo phía sau cô rách rồi. Lộ.. lộ ra...

- Lộ lộ cái đầu anh ý! Đều tại anh làm hại. Bảo anh không được giẫm, không được giẫm lên mà anh vẫn cố giẫm!

Đại tiểu thư càng nói càng tức rồi đột ngột đưa cái gót của đôi giày cao gót lên, giẫm mạnh lên chân Sở Phàm một cái, tức giận nói:

- Trong hội trường có nhiều người như vậy mà vạn nhất bị phát hiện thì tôi còn mặt mũi nào nhìn ai nữa hả? Anh.. anh quả đúng là một tên hỗn đản!

Sở Phàm có nhìn đau đớn vì bị đại tiểu thư giẫm một phát lên chân, nói:

- Vậy.. vậy phải làm sao bây giờ?

Đại tiểu thư hít thật sâu mấy hơi, đợi cho cơn giận lắng xuống một nửa rồi nói:

- Hiện giờ không có cách nào khác cả. Tay phải anh ôm eo tôi, dùng thân trước dán vào phía sau lưng tôi. Nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng không được rời khỏi tôi. Không được cho người thứ hai nhìn thấy phía sau lưng của tôi. Nếu không tôi tuyệt đối không tha cho anh!

- A! Tôi biết rồi!

Sở Phàm nói xong liền tiến thẳng lên ôm vòng eo thon thả của Kỷ Tiêm Tiêm, đồng thời thân thể hơi nghiêng về trước, dính sát vào nhau tấm lưng trơn nhẵn, mềm mại của đại tiểu thư Kỷ Tiêm Tiêm.

Bây giờ nhìn Kỷ Tiêm Tiêm cùng Sở Phàm thật vô cùng thân mật, vô cùng gắn bó, ngay cả nói chuyện cũng dính sát vào nhau, như hình với bóng khiến kẻ khác nhìn mà không khỏi sinh lòng đố kị!

Mà tất cả mọi người ở đây chỉ biết rằng đã tiện nghi cho tên Sở Phàm này, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn lại có vẻ không được sung sướng mà giống như đang chịu giày vò vậy. Miệng không ngừng niệm "A Di Đà Phật!", song khi nhìn sang vẻ mặt Kỷ Tiêm Tiêm thì lại thản nhiên như thường, không hề có chút nào gọi là bị ép buộc cả. Điều này khiến mọi người đều nảy sinh lòng nghi vấn:

" Chẳng lẻ tiểu tử này cùng đại tiểu thư thật sự có quan hệ tình nhân ư? Như vậy tên tiểu tử này đến cùng là lai lịch gì đây?"

Trong đó, kẻ căm tức đố kỵ nhất phải kể tới Tần Khải. Tuy rằng bên ngoài hắn vẫn như xưa, vẫn một nụ cười ôn hòa, dễ gần ấy nhưng nào ai biết được trong đáy lòng hắn lại ghen ghét dữ dội tới mức nào!

Kỷ Tiêm Tiêm là một nhân vật cực kỳ quan trọng trong buổi tiệc này nhưng sau khi nói chuyện xong nàng liền mượn cớ về trước. Nàng nghĩ không thể cứ tiếp tục như vậy được, nếu không thì quan hệ của nàng với Sở Phàm trong mắt người khác sẽ từ giả chuyển thành thật mất. Huống hồ cũng không thể để cho tên tiểu tử Sở Phàm này cứ chiếm tiện nghi như vậy được, sau khi trở về còn phải tìm hắn tính sổ nữa!

Khi Kỷ Tiêm Tiêm rời khỏi, Tần Khải muốn ra tiễn nàng thì bị nàng cự tuyệt thẳng thừng. Thấy sắc mặt Tần Khải không được tự nhiên, nàng biết rằng, ngay lúc này đây, nàng cuối cùng cũng đã khiến hắn tức chết. Hừ, ai biểu ngươi từ trước tới giờ không để bổn tiểu thư vào mắt chứ!

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #13