Chương 128: Cái Gì Mềm Mại Thế Nhỉ?


Sau khi đưa Lâm Hiểu Tình tới tiểu khu, Sở Phàm cùng với mấy người của công ty vận tải đem đồ đạc lên trên tầng.

Phòng của Lâm Hiểu Tình và Giang Uyển Nhi ở trên tầng bốn. Bởi vậy Sở Phàm chạy lên chạy xuống một chuyến cũng đã mệt rồi.

Đến lúc toàn bộ đồ đạc đã được chuyển lên phòng, cả người Sở Phàm đã đầy mồ hôi, chiếc áo sơ mi cũng ướt đẫm, mồ hôi trên trán toát ra to như hạt
đậu.

Lâm Hiểu Tình thấy thế, vội vàng rút khăn tay ra, tự mình đi đến trước mặt Sở Phàm giúp hắn lau mồ hôi. Sở Phàm cảm thấy thụ sủng
nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), vội vàng nói:

- Để anh, để anh.

Sở Phàm nói xong đưa tay lên trán muốn lấy chiếc khăn trong tay Lâm Hiểu
Tình, ai ngờ lại không cẩn thận chạm vào bàn tay tinh tế mềm mại của cô. Lâm Hiểu Tình ngay lúc đó giống như bị điện giật, cảm giác mặt mình
nóng bừng. Cô hơi cúi đầu, bị Sở Phàm chạm vào tay mà không biết nên bỏ
xuống hay là tiếp tục giữ nguyên như thế.

Giang Uyển Nhi ở bên cạnh cười thánh thót như tiếng chuông bạc, nói:

- Hai người tiếp tục, tiếp tục đi, coi như tôi không tồn tại. Tốt nhất coi tôi như là không khí.

- Uyển Nhi, cậu nói cái gì vậy? Thật là, không thèm để ý tới cậu nữa!

Lâm Hiểu Tình khẽ gắt lên, chỉ là trên khuôn mặt xinh đẹp kia lại mỉm cười ngọt ngào.

Sở Phàm trong lòng, trong đầu cũng cao hứng. Sau đó hắn xoay chuyển ánh
mắt, bắt đầu đánh giá căn phòng của Lâm Hiểu Tình. Lúc này hắn nhìn thấy mấy món nội y trên ban công. Căn phòng này ban đầu chỉ có một mình
Giang Uyển Nhi ở, bởi vậy mấy món nội y này chắc chắn là của cô ta. Sở
Phàm sau khi nhìn thấy mấy món nội y này thì nảy sinh phản xạ có điều
kiện, làm một vài phân tích tất yếu.

Những món nội y này đều rất
gợi cảm, hợp thời trang. Tuy nhiên khiến cho Sở Phàm cảm thấy hứng thú
chính là những món nội y này không ngờ là không nhỏ, “cái lồng” ước
chừng cũng đến cỡ D. Cái này khiến Sở Phàm không khỏi có vài phần kính
trọng đối với Giang Uyển Nhi. Hắn nhìn không ra bộ ngực của cô gái vùng
sông nước Giang Nam – Giang Uyển Nhi này lại lớn như vậy. Do lúc này cô
ta đang mặc một bộ quần áo thể thao nên không nhìn ra được, nếu không
nhìn thấy nội y kia của Giang Uyển Nhi thật sự là Sở Phàm còn không nghĩ tới.

Căn hộ này có hai phòng ngủ một phòng khách, vốn có một cô
gái khác thuê cùng Giang Uyển Nhi, tuy nhiên nửa tháng trước cô gái này
đến ở cùng bạn trai. Do đó liền thừa ra một phòng, Lâm Hiểu Tình lúc này mới có cơ hội dọn tới ở cùng cô.

Kế tiếp Sở Phàm giúp Lâm Hiểu Tình mang một ít đồ nặng vào trong phòng, lại giúp cô kê giường, tủ quần áo các thứ.

Sở Phàm sau khi kê xong tủ quần áo thì đứng thẳng dậy, khi xoay người hắn
cảm giác mình đụng phải cái gì đó. Vội vàng nhìn lại, hóa ra hắn không
cẩn thận đụng phải Lâm Hiểu Tình đang ôm một túi quần áo đi vào. Lâm
Hiểu Tình bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị Sở Phàm đụng phải lảo đảo
lùi về phía sau. Do hay tay còn ôm một cái bao lớn, bởi vậy thân thể mất thăng bằng. Sở Phàm vội hét lên:

- Cẩn thận!

Sở Phàm nói
xong nhanh tay nhanh mắt đưa một tay ra nắm lấy cánh tay của Lâm Hiểu
Tình, kéo cô vào trong lòng mình. Lâm Hiểu Tình bước lảo đảo, chân đứng
không vững, kinh hãi kêu lên một tiếng, cả người ngã về phía Sở Phàm, đè hắn ngã xuống giường lớn bên cạnh.

Sau khi thân thể hai người
ngã xuống giường đã bình ổn lại, Sở Phàm mới rõ ràng cảm giác được tay
phải của mình nắm chặt vào một chỗ mềm mại dị thường mà lại vô cùng co
dãn. Khối mềm mại này rất lớn, Sở Phàm cảm nhận rõ ràng rằng cả bàn tay
phải của mình nắm cũng nắm không hết.

“Đây, đây là chỗ nào nhỉ?
Làm sao mềm mại như vậy?” Sở Phàm trong lòng đầy kinh ngạc. Đợi sau khi
hắn thấy rõ tay phải của mình đang nắm vào chỗ nào thì cả người toát mồ
hôi lạnh, ngẩn ra như bị sét đánh. Bởi vì tay phải của hắn rõ ràng đang
đặt trên ngực phải cao ngất của Lâm Hiểu Tình.

Sở Phàm vội vàng buông lỏng tay phải, rời khỏi khu vực cực kì mềm mại kia. Miệng nói hàm hồ không rõ:

- Thật… thật xin lỗi. Anh không phải cố ý, không phải cố ý.

Hai má Lâm Hiểu Tình ửng đỏ, đỏ tới tận hai tai. Cô cũng biết vừa rồi Sở
Phàm làm như vậy không phải là cố ý. Khi cô sắp ngã xuống, là Sở Phàm
giữ cô lại. Nếu không cô đã sớm ngã úp mặt xuống đất rồi.

Cho nên cô dùng thanh âm chỉ có thể đủ cho mình nghe thấy nói:

- Không… không có việc gì!

Lâm Hiểu Tình cũng cảm thấy sự thay đổi của mình. Trước kia cô không cho
phép một nam nhân nào tùy tiện chạm vào thân thể của cô. Ngay cả Lâm
Phong, bạn trai trước đây của cô cũng không ngoại lệ. Nhưng vừa rồi khi
tay phải của Sở Phàm không cẩn thận ấn lên ngực cô, cô nhận ra trong
lòng mình đã không bài xích ngược lại còn rất chờ mong và kích động.
Ngay trong khoảnh khắc khi cô cùng Sở Phàm đồng thời ngã lên giường, cô
cảm thấy khí tức nam nhân phát ra từ trên người Sở Phàm, loại khí tức
này hòa trộn với mùi mồ hôi trên người Sở Phàm cho nên rất đặc biệt.
Khoảnh khắc đó, Lâm Hiểu Tình thật hy vọng cảm giác này có thể kéo dài
mãi mãi.

Sở Phàm sau khi đứng lên nhìn lại trong phòng cũng không có cái gì to nặng cần mình giúp đỡ, vì thế liền đi ra trước. Để Lâm
Hiểu Tình một mình sắp xếp lại phòng, đây cũng là tạm thời giảm bớt chút không khí xấu hổ vừa rồi.

Sở Phàm sau khi đi ra khỏi phòng của
Lâm Hiểu Tình nhìn thấy Giang Uyển Nhi đang pha trà. Cô nhìn thấy Sở
Phàm đi ra vội vàng hô:

- Sở Phàm, có khát nước không? Lại đây uống chén trà đi.

- À, cám ơn, cám ơn.

Sở Phàm nói.

- Khách khí với tôi làm gì, nói không chừng tôi về sau còn phải gọi anh một tiếng anh rể ấy chứ.

Giang Uyển Nhi cười nói.

- Anh… anh rể?

Sở Phàm vừa nghe đã hồ đồ, thầm nghĩ, gọi như vậy phải là do nhị tiểu thư gọi mới đúng

- Đúng vậy, Lâm Hiểu Tình lớn hơn tôi mấy tháng, tôi gọi cô ấy là chị, về sau không phải là gọi anh là anh rể sao?

Giang Uyển Nhi nửa đùa nửa thật nói.

Lúc này, đúng lúc Lâm Hiểu Tình đi ra. Khuôn mặt của cô vẫn đỏ hồng như cũ
khiến cô nhìn qua càng thêm xinh đẹp động lòng người. Cô tiếp lời nói:

- Uyển Nhi, bồ nói câu nữa xem mình có khâu cái miệng bồ lại không, nói
lung tung cái gì vậy. Đừng đùa Tiểu Sở nữa, nói không chừng người ta đã
có ý trung nhân rồi.

Lời này của Lâm Hiểu Tình tuy ngữ khí lạnh nhạt, nhưng nghe ra lại có loại cảm giác chua chua. Sở Phàm vội vàng nói:

- Không… không có. Người như tôi thì có ai thèm để ý chứ. Đúng rồi, Hiểu
Tình, em đã sắp xếp phòng xong chưa? Còn cần anh giúp gì không?

- Cũng tương đối rồi, anh mang vác cả buổi sáng cũng đủ mệt, còn ra nhiều mồ hôi thế kia. Nếu tiện thì tắm rửa một chút đi, sau đó cùng ăn cơm
một bữa nhé.

Lâm Hiểu Tình nói.

- Việc này…

Sở Phàm xem thời gian, mười một giờ một phút, nhị tiểu thư mười hai giờ tan học, mình cần phải đi đón cô.

Cho nên Sở Phàm nói:

- Không cần, không cần. Hiểu Tình, em vừa mới dọn nhà, còn có nhiều đồ
vật cần thu dọn. Anh còn phải đi đón nhị tiểu thư, bây giờ phải đi rồi,
lần sau có cơ hội sẽ cùng nhau ăn cơm đi.

Lâm Hiểu Tình vừa nghe Sở Phàm có việc, cũng không cố giữ lại, vì thế liền nói:

- Vậy được rồi, anh đi trước đi. Thật sự là rất cảm ơn anh.

- Không cần, không cần. Vậy anh đi trước. Tạm biệt, không cần tiễn!

Sở Phàm nói xong liền hướng Lâm Hiểu Tình và Giang Uyển Nhi gật gật đầu, sau đó đi ra ngoài.

- Tiểu Sở.

Lâm Hiểu Tình kêu lên một tiếng. Sở Phàm quay đầu lại. Lâm Hiểu Tình mỉm cười, nói tiếp:

- Cảm ơn!

Sở Phàm cũng cười, rồi xoay người đi ra. Hắn lại vẫn có thể cảm nhận được sau lưng có một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình.

Sở Phàm đi xuống dưới tầng lái xe về phía đại học Yến Hoa. Lúc này di động của hắn đột nhiên đổ chuông. Hắn cầm lên nhìn, là dì Mi gọi cho hắn.
Hắn không khỏi kỳ quái, dì Mi làm sao biết số điện thoại của mình?

- Alô, dì Mi hả? Tiểu Sở đây.

Sở Phàm tiếp điện thoại, nói.

- Dì Mi đây, cậu hiện tại đang ở chỗ nào hả?

Thanh âm đầy quyến rũ của dì Mi truyền tới.

- Tôi đang chuẩn bị lái xe tới trường đón nhị tiểu thư.

Sở Phàm đáp.

- Ừm, tôi biết. Tôi không đi xe, hiện tại đang cùng mấy người bạn uống cà phê ở quán cà phê Starbucks ở khu thương mại Nam Phủ. Cậu nếu tiện qua
đây đón tôi. Tôi với cậu cùng đi đón Tiểu Vân.

Dì Mi nói

- A, được. Tôi bây giờ liền lái xe qua đó.

Sở Phàm nói xong liền tắt điện thoại. Hắn không ngờ rằng dì Mi lại gọi
điện thoại nhờ hắn đến đón cô. Đây đương nhiên là chuyện không thể chối
từ. Nghĩ tới mình có thể cùng một mình dì Mi thành thục gợi cảm, quyến
rũ mê người ngồi cùng xe, đây là chuyện ám muội cỡ nào a. Chưa đề cập
đến dì Mi hoàn hảo, chỉ cần nhắc tới dì Mi, Sở Phàm không tự chủ được
lại nghĩ tới thân thể trắng như tuyết nhẵn nhụi, thành thục phong vận
kia.

Chỉ là lúc này trong đầu Sở Phàm đang nhớ lại tình huống vừa rồi ở trong phòng không cẩn thận tay đè lên bộ ngực cao thẳng tròn
trịa, mềm mại kia của Lâm Hiểu Tình. Hắn cảm thấy cảm giác khi tay phải
của mình đặt trên ngực của Lâm Hiểu Tình thật sự là rất thoải mái rất
kích thích. Hắn chỉ tự trách mình lúc ấy vì sao không sử dụng chút lực
chứ? Nếu như vậy thì cảm giác càng thêm tuyệt vời!

Sự mềm mại kia thật sự làm cho người ta mất hồn nha!

Đến tận bây giờ hắn vẫn cảm thấy được tay phải của mình thơm ngát mềm mại.
Hắn nhận ra mình đã say mê Lâm Hiểu Tình, say mê nữ nhân xinh đẹp gợi
cảm mà lại yếu ớt này. Nhưng Sở Phàm biết hiện tại chưa phải là lúc động tới Lâm Hiểu Tình. Hắn phải giúp Lâm Hiểu Tình dần dần vượt qua vết
thương tình cảm. Phải giúp Lâm Hiểu Tình hoàn toàn thoát khỏi gồng xiềng của Lâm Phong. Hơn nữa, Lâm Phong này khẳng định sẽ còn như hổ rình mồi đối với Lâm Hiểu Tình. Gã tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay như vậy. Cho nên, trước khi còn chưa xác định Lâm Hiểu Tình tuyệt đối an toàn,
chuyện đầu tiên Sở Phàm phải làm chính là loại bỏ những mối nguy hiểm
tiềm tàng này.

Vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc Sở Phàm đã lái xe tới đường Nam Phủ.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #128