Chương 127: Tâm Ý Của Lâm Hiểu Tình ...


Sở Phàm gọi mấy người khuân vác ở công ty chuyển nhà lên, qua hai ba
lượt đã chuyển hết đồ đạc trong phòng Lâm Hiểu Tình đi. Sau khi chuyển
xong, Lâm Hiểu Tình nhìn căn phòng mình đã ở một năm rưỡi bây giờ rỗng
tuếch, không kìm nổi khẽ thở dài một cái. Cũng không biết đây là cô thở
dài về đoạn tình yêu trước kia của cô với Lâm Phong không có kết quả gì
hay là thở dài cảnh người đi phòng trống trước mắt?

“Người ta
cũng chỉ như mới gặp gỡ, vì sao lại phải như gió thu giành quạt? Bình
thường muốn thay đổi lòng dạ với cố nhân, nhưng lại nói do lòng dạ cố
nhân thay đổi. Lời nói ở Ly Sơn vẫn còn văng vẳng, tiếng chuông ngân
trong đêm mưa không hề oán thán. Có thể nào người áo gấm bạc bẽo, ước
nguyện ngày đó được sát cánh bên nhau” (1)

Rất nhiều câu chuyện
tình yêu đến lúc cuối cùng, chúng ta không thể không cảm thán mà rằng:
bình thường muốn thay lòng đổi dạ, nhưng lại nói là do lòng dạ con người thay đổi.

Khi người đi phòng trống thường thường là lúc chấm dứt một đoạn tình cảm.

- Đã xong!

Lâm Hiểu Tình trong lòng yên lặng nói một tiếng. Cô quyết định giống như
phượng hoàng lửa, từ trong dục hỏa sống lại bay về phía bầu trời rộng
lớn.

Sở Phàm lặng lẽ đứng bên cạnh Lâm Hiểu Tình, không nói gì.
Lúc này không nên quấy rầy Lâm Hiểu Tình, dù sao cô cũng có tình cảm,
không giống như người đi lưu lạc. Cho nên, lúc chợt buông xuống lại
khiến cô có chút đau lòng, có chút luyến tiếc. Điều Sở Phàm có thể làm
bây giờ, chính là đứng bên người Lâm Hiểu Tình, tùy chỗ tùy lúc là chỗ
dựa lớn nhất của cô.

Lâm Hiểu Tình phục hồi tinh thần, sau khi
nhìn thấy Sở Phàm ở bên cạnh cô khẽ giật mình, lập tức thản nhiên cười,
nụ cười này bao hàm rất nhiều ý nghĩa. Sau đó Lâm Hiểu Tình khóa cửa
phòng, giao chìa khóa cho viên quản lý tiểu khu, nói sau vài ngày chủ hộ thực sự là Lâm Phong sẽ lại đây lấy chìa khóa.

Lâm Hiểu Tình sau khi xử lý hết mọi việc liền kêu lái xe tải chạy về phía tiểu khu mình
sắp ở. Giang Uyển Nhi không biết là vô tình hay cố ý để Lâm Hiểu Tình
ngồi xe của Sở Phàm, còn cô thì lái xe đi trước. Lâm Hiểu Tình cũng
không từ chối, tự nhiên thoải mái ngồi lên xe của Sở Phàm.

Có Lâm Hiểu Tình một đại mỹ nữ như vậy ngồi trên xe, trong đầu Sở Phàm tự
nhiên là vui sướng. Sau khi Lâm Hiểu Tình lên xe thắt dây an toàn xong
Sở Phàm khởi động ô tô chạy về phía trước.

Có lẽ do Lâm Hiểu Tình vừa nãy thu thập phòng chạy lên chạy xuống, cho nên trên chóp mũi cao
thẳng tinh xảo của cô lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ bừng.
Trên người mặc bộ quần áo bó sát lại làm lộ ra dáng người rực lửa, toàn
thân tản mát ra một cỗ hơi thở thanh xuân.

- Tiểu Sở. Lại phiền toái anh rồi. Thật sự rất cảm ơn anh.

Lâm Hiểu Tình phá tan không khí trầm mặc, mở miệng nói.

- Không phiền toái gì đâu. Việc nhỏ mà thôi. Cô gọi tôi lại đây hỗ trợ
chính là coi tôi như bạn bè rồi. Tôi cao hứng còn không kịp ấy chứ.

Sở Phàm cười nói.

Lâm Hiểu Tình nhìn về phía Sở Phàm. Cô phát giác càng nhìn lâu càng thấy Sở Phàm rất cuốn hút. Lâm Hiểu Tình đột nhiên phát giác trái tim mình
không kìm nổi nhảy lên “thình thịch”. Sở Phàm trước mắt đem đến cho cô
cảm giác vừa quen thuộc mà lại xa lạ. Quen thuộc chính là Sở Phàm vẫn là Sở Phàm. Xa lạ chính là Sở Phàm có hàm ẩn một khí thế siêu phàm. Cô
vĩnh viễn sẽ không quên được khí thế của Sở Phàm khi hắn vì nàng đứng
ra. Vĩnh viễn sẽ không quên được thần sắc bình tĩnh vững vàng của Sở
Phàm khi hắn động thủ.

Chuyện tình cảm gian nan trong nhiều năm
khiến tâm tình của Lâm Hiểu Tình như một chiếc thuyền lá nhỏ bấp bênh
trên biển. Ở trên biển cuộn sóng chòng chành trôi nổi, đã không có điểm
đỗ lại cũng không có phương hướng. Những thương tổn liên tiếp lại càng
đẩy chiếc thuyền lá nhỏ của cô tới đầu sóng ngọn gió. Nội tâm cô độc
tịch mịch của cô có ai biết? Bình thường tuy rằng cô xinh đẹp động lòng
người, cao không thể với, nhưng trong nội tâm cô lại chỉ cần một bến
cảng đáng để nương tựa.

“Anh ta sẽ trở thành bến đỗ của mình sao?”

Lâm Hiểu Tình nhìn Sở Phàm, trong lòng thầm nghĩ.

“Có lẽ là mình tự đa tình rồi. Bằng vào năng lực của bản thân anh ta, hoàn
toàn có thể tìm được cô gái so tốt hơn mình nhiều. Làm sao có thể để ý
đến một người con gái suy sụp tình cảm như mình chứ?”

Sau khi
nghĩ vậy Lâm Hiểu Tình trở nên thương cảm. Cô nghĩ tới lúc nãy khi
chuyển đồ Giang Uyển Nhi gán ghép mình với Sở Phàm. Kỳ thật trong thời
điểm đó cô rất vui sướng, trong lòng tràn đầy cảm giác ấm áp và kích
động. Mặc dù cô không gật đầu thừa nhận mà còn phủ nhận lời nói của
Giang Uyển Nhi. Nhưng các cô gái không phải đều nói không là có sao?

Cô rất hy vọng Sở Phàm có thể hiểu được. Nhưng cô lại phát giác ra rằng
khi đó Sở Phàm trở nên chất phác, hoàn toàn không có hiểu ý người khác
như biểu hiện thường ngày.

“Có lẽ anh ta cố ý lảng tránh thì
phải. Dù cho nói như thế nào, cả đời này có một người bạn nhưanh ta cũng đáng giá. Thậm chí, có thể trở thành hồng nhan tri kỷ của anh ta.”

Trên khóe mắt của Lâm Hiểu Tình bất tri bất giác nước mắt vòng quanh. Có lẽ
ngọt bùi đắng cay của những năm gần đây khiến cô trăm mối cảm xúc đan
xen. Cô không phải là người đa sầu đa cảm, nhưng lại bất tri bất giác ưu sầu. Đây là vì cái gì chứ?

Theo lý mà nói có thể thoát ly gông
xiềng của Lâm Phong thìcô phải cao hứng mới đúng. Cô quả thực là cao
hứng, nhưng cùng lúc còn có chút mất mát.

Mặc dù đang lái xe
nhưng Sở Phàm cũng ý thức được sự biến hóa tinh tế của không khí trong
xe. Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Hiểu Tình một cái, lập tức trong lòng hốt hoảng, bởi vì hắn rõ ràng nhìn thấy nước mắt trong suốt trên khóe
mắt của Lâm Hiểu Tình. Hắn kinh ngạc hỏi:

- Hiểu Tình, cô… cô làm sao vậy? Không vui sao?

Lâm Hiểu Tình chớp chớp cặp mắt động lòng người kia, nhìn về phía Sở Phàm, nói:

- Không, không có việc gì?

Sở Phàm rõ ràng cảm nhận được khi ánh mắt của Lâm Hiểu Tình nhìn về phía
mình có một tia u oán. Sở Phàm không khỏi mê hoặc, Lâm Hiểu Tình vì sao
lại dùng ánh mắt như vậy nhìn mình chứ?

Hắn đầu tiên không tính
nghĩ tới vấn đề này nữa. Ánh mắt u buồn, vẻ mặt động lòng người của Lâm
Hiểu Tình khiến người ta nhìn mà lo lắng. Hắn đưa tay phải ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt của Lâm Hiểu Tình, dịu dàng nói:

-
Hiểu Tình, có chuyện gì thì nói với anh, đừng như vậy, được không? Nhìn
em như vậy anh rất đau lòng. Có phải chuyện của Lâm Phong khiến em phiền lòng hay không?

Lâm Hiểu Tình cảm thụ được nhu tình khi Sở Phàm
lau nước mắt cho cô, cảm thụ được sự ấm áp trong lời nói của Sở Phàm. Ưu thương trong lòng cô lập tức tiêu tán không còn bóng dáng, tâm tình
nhất thời thoải mái lên, cô thản nhiên cười, nói:

- Không có việc gì, thật sự không có việc gì. Chỉ là trong lúc nhất thời trăm mối cảm
xúc ngổn ngang, cho nên có chút thương cảm mà thôi.

- Không có việc gì là tốt rồi. Còn như Lâm Phong hắn sau này tìm em làm phiền, em phải báo cho anh biết, anh sẽ đến ngay.

Sở Phàm nói.

- Ừm, em sẽ gọi.

Lâm Hiểu Tình nhìn vào mắt Sở Phàm, cố lấy dũng khí, nói:

- Tiểu Sở, làm sao mỗi lần đều nhìn thấy anh đến một mình, bạn gái anh đâu?

Sở Phàm nghe vậy ngẩn người, bạn gái? Mình có bạn gái từ khi nào? Ngược
lại bạn gái giả có đại tiểu thư, ách, Lâm Hiểu Tình cũng coi như là một
người trong đó đi. Chẳng qua bạn gái thật sự thì thực đúng là còn chưa
có.

Tuy nhiên điều khiến Sở Phàm cảm thấy kỳ quái chính là Lâm
Hiểu Tình trong lúc này làm sao lại đột nhiên hỏi ra một vấn đề đã biết
như vậy?

Hắn chất phác cười cười, nói:

- Nói ra còn sợ em chê cười, người giống như anh thì có bạn gái gì chứ, tuy nhiên bạn gái giả thì có một người.

Lâm Hiểu Tình sau khi nghe được Sở Phàm nói mình không có bạn gái trong
lòng không khỏi vui vẻ, khi nghe đến Sở Phàm nói nhưng thật ra có một
người bạn gái giả cảm thấy hứng thú, hỏi:

- Này, Tiểu Sở, anh còn có một người bạn gái giả hả? Là ai đấy?

Sở Phàm cười “hắc hắc”, nói:

- Cái này còn phải nói sao? Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.

Lâm Hiểu Tình ngẩn người, hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Sở Phàm, nghĩ lại
lúc trước cô có kêu Sở Phàm làm bạn trai giả của cô. Khuôn mặt xinh đẹp
của cô lập tức đỏ lên, nhìn qua thẹn thùng gợi tình, đẹp không sao tả
xiết, làm cho người ta thấy ngất ngư như có men say.

Sở Phàm nhìn cũng đã say, một cô gái xinh đẹp thẹn thùng như thế ngồi bên cạnh mình nếu không động tâm thì mới kêu là dối trá.

Hắn nghĩ lại sự gán ghép của Giang Uyển Nhi khi chuyển đồ, dường như là cố ý tác hợp chuyện của hắn và Lâm Hiểu Tình. Lúc ấy Lâm Hiểu Tình mặc dù
cười mắng phủ nhận, nhưng Sở Phàm lại nghe ra trong ngữ khí của Lâm Hiểu Tình thấp thoáng có ý thẹn thùng, giống như vẻ thẹn thùng của cô gái
khi gặp gỡ người trong lòng mình.

Sở Phàm là một người thông
minh, cho nên thái độ của Lâm Hiểu Tình khiến hắn cảm thấy nghi hoặc,
không phải là Lâm Hiểu Tình thật sự có ý với mình đấy chứ?

Chẳng qua hắn lại chỉ có thể ra vẻ hồ đồ, mặc dù hắn đúng là thích Lâm Hiểu Tình.

Lâm Hiểu Tình vừa mới trải qua biến cố tình cảm, có lẽ lúc này cô đang
thương tâm cô độc, nội tâm đang trống rỗng bất lực. Lúc này có lẽ là
thời cơ tấn công tốt nhất, nhưng Sở Phàm không muốn làm như vậy. Hắn
muốn trợ giúp Lâm Hiểu Tinh vượt qua giai đoạn tâm linh yếu ớt nhất
trước mắt đã.

- Tiểu Sở, anh… anh vẫn nguyện ý giúp em ư?

Lâm Hiểu Tình đột nhiên hỏi.

- Nguyện ý, đương nhiên nguyện ý. Em xinh đẹp như vậy, ai không nguyện ý chứ.

Sở Phàm cười nói.

- Em nói nghiêm túc mà

Lâm Hiểu Tình nghe giọng điệu có chút vui đùa của Sở Phàm thì nghiêm túc nói.

Sở Phàm nghe vậy thì ngẩn người, lập tức nhìn về phía Lâm Hiểu Tình, phát
giác Lâm Hiểu Tình cũng đang chân thành, thâm tình nhìn về phía hắn,
trong đôi mắt có tình ý mông lung. Hắn tâm thần rung động, nói:

- Hiểu Tình, anh cũng đang nói nghiêm túc, bất kể khi nào anh đều nguyện ý ở bên cạnh em, giúp em vượt qua cửa ải khó khăn.

Lâm Hiểu Tình cười cười, lời nói của Sở Phàm khiến cô cảm thấy an tâm, cảm
thấy ấm áp. Nhưng Sở Phàm chỉ nói là giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn,
làm bạn cô, mà dường như vẫn chưa nắm bắt được ý tứ sâu xa trong lời nói của cô. Cô hơi bĩu môi, còn muốn nói thêm nữa. Những vấn đề này con gái đã nói là nói đến hết mới thôi, nhưng nói xong rất có thể là dọa người
ta chạy mất dép.

“Nếu như sau này có duyên hãy nói tiếp đi!”

Lâm Hiểu Tình trong lòng thầm nghĩ, không nói gì nữa.

Lúc này, đã đến tiểu khu Lâm Hiểu Tình sắp sửa ở lại.

(1) - Nguyên văn:

人生若只如初见,

何事秋风悲画扇?

等闲变却故人心,

却道故人心易变!

骊山语罢清宵半,

夜雨霖铃终不怨.

何如薄幸锦衣郎,

比翼连枝当日愿

Hán – Việt

Nhân sinh nhược chích như sơ kiến,

hà sự thu phong bi họa phiến?

Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm,

khước đạo cố nhân tâm dịch biến!

Ly sơn ngữ bãi thanh tiêu bán,

dạ vũ lâm linh chung bất oán.

Hà như bạc hạnh cẩm y lang,

bỉ dực liên chi đương nhật nguyện

Chú thích điển cố:

- Gió thu giành quạt: Là điển cố về Ban Tiệp dư đời Hán. Ban Tiệp dư là
phi tần của Hán Thành Đế, bị Triệu Phi Yến gièm pha hãm hại, lui về hầu
hạ hoàng thái hậu như ở ẩn. Sau này, nàng có làm “Oán ca hành”, trong
đó, lấy gió thu làm ví dụ biểu tả nỗi oán tình. Trong Nam Bắc Triều
Lương của Lưu Hiếu Trác có ghi lại bài ca “Ban Tiệp dư oán”, lại chỉ ra
câu “thiếp đây giống như gió thu giành quạt”, ý nói rằng có gió thu rồi
thì quạt xếp để không. Sau này lấy điển cố này để chỉ nỗi lòng người phụ nữ buồn thương, trước thì tương thân tương ái, giờ thì lạnh nhạt, tan
tác.

- Ly Sơn, dạ vũ lâm linh, bỉ dực liên chi…. đều là những
điển cố có liên quan đến thiên tình sử của Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi – Dương Ngọc Hoàn. Bạch Cư Dị trong “Trường Hận ca” đã từng đề cập
tới.

“Thái Chân ngoại truyện” có ghi, Đường Minh Hoàng và Dương
Quý Phi, mỗi đêm thất tịch (mùng bảy tháng bảy) đều ở trong Trường Sinh
Điện ở Hoa Thanh cung tại Ly Sơn, thề nguyền vĩnh viễn kết làm phu thê.
“Trường Hận ca” của Bạch Cư Dị viết rằng: “Trên trời nguyện làm chim
liền cánh, trên mặt đất nguyện chỉ tình vợ chồng” chính là sự miêu tả
sinh động cho mối tình tha thiết này.

Sau này gặp loạn An Lộc
Sơn, Đường Minh Hoàng phải lưu lạc và đất Thục, ở bên sườn núi bị ép ban chết cho Dương Ngọc Hoàn. Trước khi chết nàng than “Thiếp đã phụ quốc
ân, chết không hối hận”. Nhưng Minh Hoàng từ đó về sau trên đường nghe
thấy tiếng mưa rơi, tiếng chuông ngân lại thấy bi thương, viết khúc “Vũ
Lâm Linh” chứa chan niềm thương nhớ. Điển cố này mang nghĩa là cho dù
cuối cùng có phải đoạn tuyệt với nhau cũng không hề oán hận.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #127