Chương 125: Đến Thăm Thị Trưởng Đường


Bóng đêm bao phủ toàn thành phố. Tuy là ban đêm nhưng ở trong khu vực
nội thành thì vẫn sáng như ban ngày. Ánh đèn nê-ông sáng chói lóa mắt,
những tòa cao ốc cao lớn sừng sững, nguy nga lộng lẫy, ánh đèn lóng
lánh, xóa tan tất cả những bóng tối của đêm đen.

Trên đường phố
như mắc cửi, một chiếc Cadillac Limousine chạy về hướng nhà hàng Phúc
Nguyên Trà ở đường Thuận Phủ trong thành phố. Phúc Nguyên Trà là nhà
hàng rất nổi tiếng ở thủ đô, không chỉ có hương vị trà thơm mát, quang
cảnh xung quanh đẹp, phục vụ tốt, mà còn vì có các gian phòng nhỏ để
dành cho khách hàng những không gian riêng tư bí mật. Cho nên Phúc
Nguyên Trà được một số nhân vật trong giới thượng lưu rất ưu ái và ưa
chuộng. Đặc biệt, một số quan chức cao cấp và các thương gia, khi có
việc cần bàn bạc với nhau thường đến Phúc Nguyên Trà lấy cớ thưởng trà,
kỳ thực là bí mật đàm đạo. Việc này đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Chiếc Cadillac đời mới sang trọng này chạy đến Phúc Nguyên Trà, bên trong có
hai người ngồi. Một người là lái xe phía trước, trung niên, khoảng ngoài 30 tuổi. Một người ngồi phía sau, hơn bốn mươi tuổi, hơi mập mạp phốp
pháp, ánh mắt thấp thoáng khí thế uy nghiêm. Lúc này đây, ông đang nhắm
mắt nghỉ ngơi, khuôn mặt đoan chính có vẻ mệt mỏi. Chính là Chủ tịch
Công ty Bất động sản Quốc Cảnh – Kỷ Thiên Vũ.

Kỷ Thiên Vũ gấp
gáp, suốt đêm từ Mỹ trở về. Buổi tối về biệt thự Lam Hải cùng ăn cơm
uống rượu với hai con gái của mình và Sở Phàm, rồi lại rời khỏi biệt thự Lam Hải. Như vậy, lúc này ông đến Phúc Nguyên Trà chính là vì có chuyện quan trọng rồi.

Kỷ Thiên Vũ từ nước ngoài vội vã trở về, còn
chưa hề nghỉ ngơi. Bởi vậy, cũng khó trách trên mặt ông có chút mệt mỏi. Thế nhưng, rốt cuộc là chuyện gì khiến cho Kỷ Thiên Vũ sốt ruột như vậy chứ? Lúc này đã là 9 rưỡi tối rồi, ông vẫn còn phải vội vàng đi gặp ai
nữa chứ?

Lúc này, xe đã chạy tới Phúc Nguyên Trà, người tài xế
trung niên chậm rãi dừng xe. Sau đó quay lại nói với Kỷ Thiên Vũ đang
nhắm mắt nghỉ ngơi:

- Kỷ tổng, đã đến nơi rồi.

Kỷ Thiên Vũ mở choàng mắt, nói:

- A, được rồi, Tiểu Vu, cậu đi cùng tôi lên trên đi.

Người tài xế tên Tiểu Vu dạ một tiếng rồi đi xuống mở cửa xe cho Kỷ Thiên Vũ. Kỷ Thiên Vũ bước ra khỏi xe rồi đi tới Phúc Nguyên Trà. Trước đó, ông
đã đặt sẵn phòng số 301 cho nên đi thẳng tới phòng đó.

- Tiểu Vu, cậu ở ngoài cửa canh chừng cho tôi. Nhớ kỹ. Bất cứ ai cũng không được tới gần phòng này.

Kỷ Thiên Vũ đi đến phòng số 301 thì trầm giọng nói.

- Tôi biết rồi, Kỷ tổng!

Ánh mắt Tiểu Vu trầm xuống, giọng điệu kiên định nói.

- Ừ, tốt lắm!

Kỷ Thiên Vũ nói xong thì đẩy cửa đi vào trong phòng 301.

Trong phòng được bố trí rất trang nhã, thanh lịch. Bên trong ánh đèn sáng
trưng. Kỷ Thiên Vũ đi vào phòng thì ngửi thấy một làn hương thơm xông
thẳng vào mũi. Trên ghế uống trà trong phòng đã có một người đàn ông,
xấp xỉ tuổi như Kỷ Thiên Vũ đang ngồi. Người đàn ông này đeo một cặp
kính, sắc mặt điềm tĩnh. Lúc này đây ông đang chậm rãi thưởng thức trà
thơm.

Kỷ Thiên Vũ nhìn thấy người này thì cười ha hả, nói:

- Lão Đường. Thật ngại quá. Làm ông phải chờ lâu rồi. Mới vừa xuống máy bay phải trở về xem qua hai cô con gái xem sao đã.

- Lão Kỷ, bạn bè từ trẻ đến giờ đã bao nhiêu năm rồi mà còn nói những câu này à. Ông cũng biết tôi thích uống trà cho nên tự mình chạy tới đây
thưởng trà trước, haha.

Tiếp đó, người đàn ông kia vẫy vẫy tay, nói:

- Qua đây qua đây. Ngồi xuống, ngồi xuống. Thiết Quan Âm này là ông chủ
của Phúc Nguyên Trà đặc biệt tặng tôi đấy. Đúng là trà thơm loại một.
Không tin ông cứ tới thưởng thức thử mà xem.

- Thơm, thơm thật! Quả nhiên không hổ là Thiết Quan Âm thượng hảo hạng!

Kỷ Thiên Vũ nhấp một ngụm trà rồi khen không dứt miệng, giơ thẳng ngón cái lên, nói.

- Aizzzz, nếu mỗi ngày sau này đều có thể thường xuyên như thế này, có
cái an nhàn thoải mái đi thưởng trà, nhìn bọn trẻ từ từ lớn lên, tôi
cũng chẳng còn ước ao cái gì hơn nữa cả.

Lão Đường đột nhiên bùi ngùi nói.

- Ha ha, lão Đường. Ông thân là thị trưởng thành phố, coi như là quan phụ mẫu của dân chúng thủ đô này rồi. Nếu muốn hưởng thụ cái lạc thú thanh
nhàn thì còn khó dài dài.

Kỷ Thiên Vũ cười nói.

--- hóa ra, người đàn ông trầm tĩnh trước mặt Kỷ Thiên Vũ đây không ngờ lại chính là Thị trưởng Bắc Kinh – Đường Phi.

- Có lẽ là vậy. Hiện giờ đang có chuyện khiến tôi mệt mỏi đây.

Đường Phi nói.

- Có phải là chuyện liên quan đến cái chết của Triệu Thanh không?

Kỷ Thiên Vũ đột nhiên hỏi.

Đường Phi nghe thế thì ánh mắt bỗng trở nên linh hoạt, sắc bén, trầm giọng nói:

- Lão Kỷ, lần này ông vội vàng từ Mỹ quay về cũng là vì chuyện này phải
không? Lão khốn già Triệu Thanh này, tuy bình thường đối lập với chúng
ta, nhưng bỗng nhiên lão ta đột tử, tôi cũng cảm thấy bên trong có điều
gì đó không ổn.

- Không sai. Tôi hay tin Triệu Thanh đột tử, phải vội vã quay về ngay. Lần này tới tìm ông cũng là vì chuyện này đây.

Kỷ Thiên Vũ trầm giọng nói.

- Chuyện Triệu Thanh đột tử tôi cũng không biết nhiều đâu. Nhưng tôi lại có được một thông tin rất đáng tin cậy.

Ánh mắt Đường Phi trầm xuống, hạ giọng nói.

- Thông tin gì thế?

Kỷ Thiên Vũ hỏi.

- Tập đoàn Lam Thị muốn chuyển tổng công ty từ Thượng Hải tới Bắc Kinh.

Đường Phi nói từng chữ một.

- Lam Chính Quốc ư? Con cáo già này rốt cuộc cũng giấu đầu lòi đuôi, cuối cùng cũng muốn chen chân vào thủ đô rồi.

Kỷ Thiên Vũ trầm giọng nói.

- Lần này Lam Chính Quốc chuyển về thủ đô, tiến hành trên quy mô lớn, mục đích không thể lường được. Nhưng lai giả bất thiện. Người anh em, ông
phải cẩn thận đấy!

Đường Phi cảm khái nói.

- Triệu Thanh
đột tử một cách không bình thường. Lam Chính Quốc lại di dời tổng công
ty vào thủ đô. Hai sự kiện này không có sự trùng hợp gì đấy chứ?

Kỷ Thiên Vũ nói.

- Cho nên tôi mới nói là cái chết của Triệu Thanh có điều gì đó không ổn, có bí ẩn lừa gạt gì đó.

Đường Phi nói.

- Triệu Thanh chết là do có người hại chết. Người của tôi đã điều tra ra, nguyên nhân cái chết của Triệu Thanh là do bị người ta ép buộc, dẫn đến nhồi máu cơ tim cấp tính mà đột tử ở nhà.

Kỷ Thiên Vũ trầm giọng nói.

Đường Phi nghe vậy, mặt biến sắc, hỏi:

- Thật thế à?

- Thật chứ. Tôi tin người của tôi.

Kỷ Thiên Vũ nói.

Đường Phi thở dài, nói:

- Nếu đây là sự thật thì tôi đoán rằng trong ba tháng tới, ở thủ đô sẽ có những biến động bất ngờ. Tất cả các nhân tố đều đã bất ổn rồi.

- Đúng rồi, nghe nói là thư ký Trương đã đi công tác, không ở thủ đô nữa?

Kỷ Thiên Vũ đột nhiên hỏi.

- Đúng là thư ký Trương đi công tác, nhưng theo sắp xếp hành trình thì có lẽ ngày hôm qua thư ký Trương đã trở về rồi. Nhưng mà tôi vẫn chưa có
tin tức gì của cậu ta cả.

Đường Phi nói.

- Trong thành phố lớn thế này, người có thể bức tử Triệu Thanh cũng không nhiều đâu.

Kỷ Thiên Vũ nhấp một ngụm trà, thở dài nói.

Đường Phi nghe xong thì không tự chủ được, đồng tử co rút lại, cũng buông tiếng thở dài, nói:

- Tôi đây cũng không biết còn làm thị trưởng được mấy năm. Mỗi ngày đều
cảm thấy như quả trứng mỏng, lo nghĩ thận trọng. Thủ đô đúng là không
phải một địa phương tốt để làm quan.

- Lão Đường, công lao và
năng lực của ông đã quá rõ ràng. Cho dù là có vài người dã tâm muốn tra
tìm ra nhược điểm của ông cũng không tìm thấy được đâu.

Kỷ Thiên Vũ lạnh lùng nói.

- Có tên Lâm Vĩ, là người mà từ đầu tới giờ đều khiến tôi thấy như mắc ở
cổ họng. Hắn ta ỷ vào mối quan hệ bền chặt với thư ký Trương, ngày
thường không thèm để ý đến một thị trưởng như tôi đâu. Hừ, hắn ta muốn
tìm ra nhược điểm của tôi à? Nếu để tôi tóm được một chuyện chỉ bằng cái mè nát của hắn thôi thì cho dù là người trên trung ương cũng không bảo
vệ hắn được đâu.

Đường Phi hừ lạnh nói.

- Lâm Vĩ là Cục
trưởng Cục Tài chính, phụ trách vấn đề tài chính là quyền to rồi. Theo
tôi thấy, chẳng qua là một cái công cụ quyên tiền hộ cho thư ký Trương
thôi.

Kỷ Thiên Vũ lãnh đạm nói.

- Đừng nói thế, đừng nói
thế, người anh em ạ. Sau này ông và tôi đều phải rất cẩn thận. Quan
trường và thương trường đều như chiến trường, sơ suất một chút là thân
bại danh liệt ngay.

Đường Phi nói rất sâu xa.

- Hà hà, lão Đường, bao nhiêu gian khổ rồi chúng ta mới có thể ngồi lại ở đây được
chứ. Còn có cái gì mà không nhìn ra được? Nào thôi lại đây, uống trà,
uống trà đi.

Kỷ Thiên Vũ thản nhiên cười nói.

- Chỉ mong là thế!

Đường Phi nói xong, trong mắt tinh quang chớp động. Dường như ông đã đoán
được ra tình thế xoay chuyển, biến động bất ngờ trong tương lai mấy
tháng tới ở Bắc Kinh.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #125