Chương 124: Câu Chuyện Riêng Tư


Đại tiểu thư, nhị tiểu thư và cả dì Mi đều lên lầu nghỉ ngơi. Sở Phàm
cũng trở về phòng, định đi ngủ. Hắn nghĩ sáng mai còn muốn đi giúp Lâm
Hiểu Tình chuyển nhà, buổi chiều lại theo các tiểu thư đi dạo phố. Cả
ngày mai lăn qua lăn lại, sẽ rất mệt đây, cho nên đi ngủ sớm một chút
thôi.

Sở Phàm mồm thì bảo là phải nghỉ sớm, nhưng về tới phòng
rồi trong đầu lại hiện ra thân thể trong suốt nuột nà của dì Mi, nghĩ
đến hình ảnh phong tình khi cô thay quần áo, đồ vừa cởi tâm thần đã siêu thoát.

Hơn nữa, đêm nay dì Mi lại ngủ cùng phòng với đại tiểu
thư. Dì Mi và đại tiểu thư, không nghi ngờ gì, đều là những phụ nữ vô
cùng tuyệt mĩ. Dì Mi chín chắn, yêu kiều, quyến rũ. Còn đại tiểu thư thì đẹp đến cao nhã, vẻ đẹp tuyệt mỹ của cửu thiên tiên nữ trong sương khói nhân gian, đẹp đến rung động lòng người, đến không thể cầm lòng được.
Thế mà giờ đây, hai mỹ nữ cực phẩm này đều ở cùng một căn phòng, tưởng
tượng một tý cũng thấy được cảnh xuân kiều diễm, làm người ta mơ màng,
ngứa ngáy tâm thần.

Sở Phàm vốn đã chuẩn bị nằm xuống đi ngủ,
nhưng ánh mắt nhìn lướt qua, thấy cái TV thì lòng lại rung động, thầm
nghĩ, “Dì Mi với đại tiểu thư ở cùng một phòng đúng là một cơ hội hiếm
có. Vừa rồi đã thấy dì Mi cởi áo tháo đồ, giờ có khi đến lượt đại tiểu
thư cũng cởi áo tháo đồ cũng nên. Dù sao đêm dài đằng đẵng, trằn trọc
khó ngủ, nhìn mỹ nữ một cái cũng tốt, như thế lúc đi ngủ còn có thể có
giấc mộng đẹp ý chứ!”

Hắn tìm đủ lý do để thuyết phục chính bản
thân mình rồi bèn mở TV ra, không chút do dự, kết nối với camera trong
phòng đại tiểu thư rồi bắt đầu rình xem. Trên màn ảnh, dì Mi và đại tiểu thư còn chưa đi ngủ. Dì Mi ngồi trên giường, dựa lưng vào đầu giường,
trên tay cầm xem một quyển tạp chí. Có lẽ vì dì Mi cho rằng chỉ có mình
với đại tiểu thư ở trong phòng thôi, không còn ai khác nữa, cho nên tư
thế của cô có vẻ rất lười biếng, nhưng lại làm tăng thêm thần thái hấp
dẫn, nhìn qua lại càng thêm quyến rũ, sinh động.

Đại tiểu thư đã
thay đồ, đang mặc áo ngủ bằng vải lụa tơ tằm. Sau đó, cô đi vào phòng
tắm. Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm có tiếng nước chảy ào ào.

Dì Mi vẫn ngồi trên giường xem tạp chí, cặp lông mày lá liễu nhướn cao.
Ánh mắt quyến rũ trong đôi mắt hạnh không biết rằng đã thu hút bao nhiêu tâm hồn đàn ông, cặp đùi đều đặn, tròn dài thả trên giường. Sở Phàm
liên tục điều chỉnh màn hình, hòng rình mò theo hai chân dì Mi vào sâu
trong bắp đùi. Đáng tiếc là mấy lần đều không có kết quả. Cho nên đành
để thế vậy.

Lúc này dì Mi cũng đã đủ quyến rũ mê người rồi. Trong đầu Sở Phàm bây giờ, duy nhất chỉ có một ý nghĩ, chính là có thể được
nằm trên người cô, dùng thủ đoạn cưỡng chế dày vò cô, có thế mới có thể
thỏa mãn thú tính trong lòng hắn được.

Lúc này đại tiểu thư từ
trong phòng tắm đi ra. Trên đầu còn có cái kẹp, kẹp bớt tóc trên trán
lại, khuôn mặt tươi cười hơi ẩm ướt, chắc là vừa đi rửa mặt. Nàng hỏi:

- Dì Mi, dì vẫn chưa ngủ à?

- Chưa đâu, vẫn còn sớm mà. Bây giờ dì chưa buồn ngủ. Bình thường cứ phải 12 giờ dì mới đi ngủ. Thế nên thành thói quen rồi.

Dì Mi trả lời.

- Cháu thấy là nếu có người ở bên cạnh dì, chung sống với dì, thì cuộc sống của dì sẽ không như vậy đâu.

Đại tiểu thư cười nói.

- Nhưng mà làm gì có ai nào.

Dì Mi bực bội nói.

- Đó là bởi vì dì không muốn tìm thôi. Dì Mi, dì đã ly hôn 3 năm rồi,
chẳng lẽ không định đi bước nữa sao? Dì xinh đẹp gợi cảm như vậy, muốn
tìm một người đàn ông thật tốt cũng không thành vấn đề mà.

Đại tiểu thư nói.

- Dì đã chán ghét hôn nhân rồi. Có lẽ là vì đã quen với cuộc sống độc
thân tự do tự tại. Nói chung dì không còn chút hứng thú nào với hôn nhân cả. Chỉ cần cứ vui vẻ thế này là tốt rồi.

Dì Mi khẽ thở dài, nói.

- Nhưng đôi khi dì có thể cần có một bờ vai vững chắc, cần một người ở
bên cạnh lắng nghe, nếu không thì cuộc sống sẽ rất cô đơn lạnh lẽo, nhất là đối với phụ nữ.

Đại tiểu thư khẽ nói.

- Dì cũng biết
cuộc sống như thế đôi lúc khó tránh khỏi sự cô đơn. Cho nên dì mới dốc
sức vào công việc. Mà thôi kệ đi. Có lẽ hai ba năm nữa dì tìm một người
đàn ông nào đó cũng không muộn. Còn bây giờ thì dì không muốn nghĩ nhiều nữa.

Dì Mi lãnh đạm nói.

- Đúng rồi, mấy hôm trước ba
cháu còn nói là sẽ tìm một người bạn trai cho dì đấy. Cháu tin là người
mà ba cháu giới thiệu chắc chắn không tồi đâu.

Đại tiểu thư đột nhiên nói.

- Chuyện của dì không cần ba cháu lo đâu. Nếu như dì muốn tìm bạn trai,
tùy tiện vẫy tay một cái là có ngay. Hơn nữa, sẽ đều là những người
trong giới thượng lưu cả. Chỉ là tạm thời dì chán rồi, chỉ muốn hưởng
thụ cuộc sống độc thân như bây giờ thôi.

Dì Mi nói.

- Còn
không phải là ba lo cho hạnh phúc của dì hay sao? Một người phụ nữ như
dì, cả ngày bay tới bay lui ngoài nước trong nước không thấy mệt sao
chứ?

Đại tiểu thư lầu bầu.

- Dì ở trong làng thiết kế thời trang quốc tế cũng có chút danh tiếng, cho nên quan hệ quen biết xã
giao rất nhiều. Hơn nữa, những nhà thiết kế bậc thầy trình độ cao đều
tập trung ở nước ngoài. Dì cũng đành phải bay qua bay lại trong nước
ngoài nước thôi.

Dì Mi chuyển giọng, nói.

- Tiêm Tiêm,
cháu toàn nói chuyện của dì, còn chuyện cháu thì sao hả? Cháu xem này,
trông cháu so với mẹ cháu thì còn đẹp hơn nữa đấy. Đến dì nhìn thấy cũng phải ghen tị. Chắc chắn xung quanh cháu có rất nhiều người theo đuổi
phải không? Nói cho dì Mi nghe nào, cháu đã có người trong lòng chưa?

Đại tiểu thư nghe vậy, nhoẻn miệng cười, nói:

- Thân phận của cháu đã đủ dọa cho người ta chết khiếp rồi, chưa có mấy
ai dám theo đuổi cháu. Hơn nữa, bây giờ cháu thật sự là không có tâm
trạng để để ý đến chuyện tình cảm mà.

- Thật không đấy? Dì nhớ
hồi trước Tiểu Vân kể là cháu với một người thanh niên tên là Tần Khải
cũng có qua lại mà, quan hệ cũng khá thân thiết mà. Hơn nữa cậu Tần Khải này lại là một người tài cao, hình thức tuấn tú. Vậy chẳng lẽ vẫn không phù hợp với điều kiện của cháu ư?

Dì Mi cười hỏi.

- Cái
gì mà quan hệ thân thiết chứ. Cháu với Tần Khải chỉ là quan tâm theo
kiểu cấp trên cấp dưới mà thôi. Cháu với anh ta làm sao có thể chứ. Bây
giờ cứ nhắc đến người này cháu lại phát cáu lên được.

Đại tiểu thư bực mình đáp.

- Có phải là cái cậu Tần Khải đó chọc giận nên cháu mất hứng không?

Dì Mi có vẻ rất hứng thú hỏi.

- Cũng không phải, thôi đừng bàn chuyện này nữa dì ạ. Dì định sẽ ở đây bao lâu?

Đại tiểu thư hỏi.

- Xem nào, có thể là một tuần, có thể là một tháng. Không nói chính xác được.

Dì Mi trả lời.

- Vậy hay là ở lâu một chút đi. Mỗi lần dì đến đều chỉ ở được có hai ba ngày thôi. Lần này ở lâu một chút nhé.

Đại tiểu thư nũng nịu.

Dì Mi cười cười, không trả lời, đột nhiên hỏi:

- Đúng rồi, Tiêm Tiêm. Tiểu Sở thực sự là lợi hại như cháu nói sao?

Trước TV, Sở Phàm vừa nghe thấy dì Mi chuyển đề tài câu chuyện sang bàn tán về mình thì dỏng cả hai tai lên xem là chuyện gì.

- Tiểu Sở tuy nói là lúc bình thường có hơi ngốc ngốc, nhưng một khi đến
thời khắc mấu chốt thì anh ấy luôn bình tĩnh hơn so với người khác, đầu
óc sáng láng hơn so với người khác. Cho nên cháu dám khẳng định anh ấy
không phải là một người tầm thường. Cháu tuyệt đối tin tưởng bản lĩnh
của anh ấy. Nói chung khi ở cùng anh ấy sẽ có cảm giác rất an toàn. Cháu thấy cháu hiểu Tiểu Sở ít lắm, ít đến đáng thương ý. Có lẽ là vì anh ấy cố ý che đậy con người thật của mình. Tuy nhiên cháu tin là một ngày
nào đó, anh ấy sẽ quay về với chính con người thật của mình thôi.

Đại tiểu thư chậm rãi nói.

Trước màn hình TV, Sở Phàm nghe vậy xong trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ,
“Hành động của mình vẫn là trốn tránh. Tuy nhiên ánh mắt đại tiểu thư
nhìn xa trông rộng. Hóa ra ngày thường đại tiểu thư ra vẻ hồ đồ, không
để ý tới sự ngu đần của mình cũng là vì nghĩ đến thể diện của mình. Thật là một người con gái chu đáo!”

- Cháu nói thế dì cũng yên tâm. Để đó xem sao, nếu Lâm Mộng Kỳ cần người thì dì sẽ giới thiệu cậu ta qua đó.

Dì Mi nói.

Sở Phàm cũng nghe được loáng thoáng. Lâm Mộng Kỳ cần người à? Lời này là có ý gì?

- Dì cũng đoán Tiểu Sở không phải là một người bình thường. Cậu ta tạo
cho người ta thấy một khí thế rất khác. Tuy cậu ta cố ý che giấu rất
nhiều nhưng rồi sẽ có một ngày sẽ lại bay lên cao. Dì tin tưởng vào con
mắt của dì.

Dì Mi giọng điệu kiên định nói.

- Mấy ngày
nay, trong quá trình tiếp xúc, cháu phát hiện thấy Tiểu Sở là một người
rất có tài. Một người như thế mà lại chịu nhịn đến làm vệ sĩ cho Tiểu
Vân, còn cả cho cháu nữa. Thật không biết là ba làm thế nào mà mời anh
ấy tới đây được. Đôi khi cảm thấy đúng là ủy khuất cho anh ấy rồi. Bằng
tài năng, anh ấy tùy tiện đi ra bên ngoài xông pha, chắc chắn có thể làm nên sự nghiệp lớn.

Sở Phàm nghe vậy, trong lòng cảm thấy vui
vui. Đồng thời hắn nghĩ thầm, “Đại tiểu thư, tôi không hề ủy khuất gì
đâu. Có thể vẫn đứng bên cô, lại còn có cả nhị tiểu thư bên cạnh là tôi
đã thỏa mãn rồi. Tôi sẽ dùng cả sinh mạng mình để bảo vệ các cô, quyết
không cho phép bất cứ kẻ nào động vào được một sợi lông tơ của các cô.”

- Tiêm Tiêm, nhìn cháu kìa. Lúc nói về Tiểu Sở là mắt sáng rỡ lên. Không phải là cháu có ý gì với cậu ta chứ?

Dì Mi bỗng nhiên cười nói.

- Dì Mi, dì cũng thật là… Cứ lấy cháu ra làm trò đùa. Đáng ghét!

Đại tiểu thư oán trách, một nét cười ngượng trên mặt khiến khuôn mặt hơi ửng hồng.

Trước TV, Sở Phàm nhìn thấy tâm thần ngứa ngáy, thật muốn hôn một cái lên khuôn mặt nàng, cảm nhận da thịt mịn màng của nàng.

- Tiêm Tiêm, xấu hổ sao?

Dì Mi cười nói.

- Không phải đâu. Không thèm để ý đến dì nữa, cháu đi ngủ trước đây.

Đại tiểu thư nói xong ngồi xuống giường.

Dì Mi dang 2 tay, lười biếng đặt vào hai bên thắt lưng, thế là cái áo mặc ở nhà bị kéo lên trên, lộ ra cái bụng bằng phẳng, trắng nõn, đường cong
của hai bầu ngực to, cao thẳng cũng như ẩn như hiện, đầy mê hoặc.

- Dì Mi, dáng người của dì thật tuyệt. Cháu tin là bất cứ người đàn ông
nào cũng không thể kìm lòng được trước sức hấp dẫn của dì đâu.

Đại tiểu thư ngắm thân thể dì Mi, nói.

- Làm gì có, già rồi. Làm sao mà so với các cháu được. Như cháu trẻ tuổi
xinh đẹp, vóc người lại đẹp. Cháu xem cháu mặc áo lót cỡ D này. Như thế
dáng người mới xứng với khuôn mặt xinh đẹp, đây mới là kiểu người mà đàn ông không thể kháng cực lại được.

Dì Mi cười nói.

- Không giống nhau. Cơ thể dì so với cháu hoàn thiện hơn. Đấy mới là chỗ hấp dẫn nhất trên người.

Đại tiểu thư nói.

- Ngốc ạ. Chờ đến lúc cháu lớn tới tuổi này, thân thể của cháu cũng trưởng thành lên thôi.

Dì Mi cười, nói.

- Tắt đèn đi nhé. Dì cũng muốn đi ngủ rồi.

- Vâng ạ.

Đại tiểu thư nói xong thì “phụt” một tiếng, tắt hết đèn trong phòng.

Sở Phàm đối mặt với cái màn hình TV tối đen. Nét mặt vẫn không hề thay
đổi. Hắn cũng không biết đêm nay sẽ ngủ thế nào nữa. Bởi vì dung nhan
tuyệt vời kia của đại tiểu thư và cơ thể thành thục mê người kia của dì
Mi không ngừng hiện lên trong đầu hắn.

Có lẽ sáng mai ngủ dậy lại là một giấc mộng xuân vô tận vô biên rồi.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #124