Chương 121: Cháu Là Người Chú Tin Tưởng Nhất ...


Đúng lúc đang ôm ấp xúc động với Lâm Hiểu Tình thì di động trong túi Sở
Phàm reo vang. Hắn lấy ra thấy nhị tiểu thư gọi tới. Hắn nghe máy:

- Alo, nhị tiểu thư đấy à?

- Tôi đây. Tiểu Ngốc Ngốc, anh ở đâu? Sao còn chưa về?

- Tôi, tôi đang ở bên ngoài. Nhưng có chuyện gì vậy?

- Ba tôi đã về rồi. Ba tôi đang hỏi sao anh không có mặt ở nhà đấy.

- Chú Kỷ đã về à? Thế tôi về ngay đây.

Sở Phàm nghe bảo Kỷ Thiên Phúc đã trở về, vội vàng nói.

- Được rồi, anh trở về nhanh lên. Chúng tôi đang chờ anh ăn cơm đấy.

Nhị tiểu thư giọng điệu cao hứng đáp, nói xong rồi cúp điện thoại.

Sau khi Sở Phàm nghe xong điện thoại, vẻ mặt hơi khó nghĩ bởi hắn đã hẹn đi ăn cơm cùng với Lâm Hiểu Tình trước rồi. Nhưng giờ Kỷ Thiên Vũ đã về,
hắn không thể không quay lại. Có chút hơi khó xử rồi..

Lâm Hiểu Tình dường như nhìn thấu tâm sự của Sở Phàm. Cô nhoẻn miệng cười nói:

- Tiểu Sở, anh có việc phải không? Vậy anh cứ đi đi thôi. Tối nay tôi đến nhà bạn ngủ, ăn cơm ở đấy luôn cho tiện.

- Ba của nhị tiểu thư về rồi, cho nên tôi muốn về sớm một chút. Hay là cô đi cùng tôi đi, đến nhà nhị tiểu thư ăn cơm luôn.

Sở Phàm nói.

-Xấu hổ lắm, cô bé còn là học sinh của tôi mà. Không sao đâu, tôi đến nhà
bạn đây. Anh có việc cứ đi thôi. Bữa cơm hôm nay gác lại, sau này chúng
ta cùng đi ăn sau.

Lâm Hiểu Tình cười nói.

Sở Phàm nghe
vậy trong lòng cũng cảm thấy vui vui. Lâm Hiểu Tình thể hiện sự quan tâm nhường nhịn khiến hắn cảm thấy ấm áp trong lòng.

- Vậy được rồi. Thật sự có lỗi quá. Đã nói là đi ăn cơm với cô, nhưng mà…

Sở Phàm nói chưa dứt lời Lâm Hiểu Tình đã vươn tay bưng kín miệng gã lại. Tiếp theo Lâm Hiểu Tình dịu dàng nói:

- Được rồi, lề mề quá đi. Đi thôi. Ngày mai nhớ đến giúp tôi chuyển nhà là tốt rồi!

Sở Phàm nghe vậy cười nói:

- Tốt thôi, tôi đi đây. Cô cũng cẩn thận một chút nhé. Có chuyện gì gọi điện cho tôi nhé.

- Vâng!

Lâm Hiểu Tình lộ nét dịu dàng trên khuôn mặt quyến rũ mỉm cười, trong lòng cô chan chứa cảm giác ấm áp.

Cô đã lâu không có cảm giác vui vẻ như vậy. Sở Phàm xuất hiện dường như
thay đổi cuộc sống của cô. Cô thích cảm giác này, thích cùng vui vẻ với
Sở Phàm. Lâm Hiểu Tình hi vọng cảm giác này cứ thế kéo dài mãi.

Chỉ là, liệu có thể không?

---------------------------------

Sở Phàm có chút áy náy, cũng không muốn tạm biệt Lâm Hiểu Tình. Vốn hắn đã hẹn cùng cô đi ăn cơm, nhưng nhị tiểu thư gọi điện lại bảo ba cô đã về
nên hắn phải mau chóng trở về.

Lâm Hiểu Tình từ biệt Sở Phàm rồi
thì lái xe đến nhà bạn mình. Trong lòng cô có chút cảm giác mất mát
không thể lý giải được. Cô cảm thấy cái tâm của mình không được như bình thường, phảng phất như thất bại. Cô không biết vì sao mình lại có cảm
giác như vậy. Cảm giác đó là do việc Sở Phàm rời đi chăng? Tóm lại là
sau khi Sở Phàm đi rồi, cô bắt đầu cảm thấy hụt hẫng, thất bại, phiền
muộn; cảm thấy tâm hồn mình dường như trống rỗng, có cảm giác vừa được
lại vừa mất, vì cái gì mà lại như vậy chứ?

Vì cái gì ư? Lâm Hiểu
Tình thấy mình chưa bao giờ có cảm giác mất mát phiền muộn như thế vì
một người đàn ông. Cô biết rõ rằng ngày mai là có thể gặp lại Sở Phàm
được rồi, nhưng không ngờ trong lòng lại nôn nóng đến thế, mong chờ từng giây từng phút một đến lúc được ở cùng một chỗ với Sở Phàm. Cảm giác ấy thật là tuyệt vời, nhưng cũng thật là buồn bã.

Vì thế, cô bỗng mong mỏi thật nhanh đến ngày mai, mong chờ ngày mai đến. Bởi vì ngày mai, cô lại có thể gặp Sở Phàm rồi.

------------------------------

Sở Phàm lái xe trở về biệt thự Lam Hải. Nhị tiểu thư chạy tới đón hắn, cô
vui như một đứa trẻ, gương mặt xinh đẹp tươi cười hồn nhiên. Cô nàng hớn hở nói:

- Tiểu Ngốc Ngốc, anh đã về rồi. Ba tôi về rồi, còn cả dì Mi cũng đến ăn cơm với nhà ta nữa.

- Dì Mi à?

Sở Phàm ngạc nhiên hỏi.

- Ừ, thì là dì út của tôi đấy. Tối nay dì rảnh nên đến đây chơi.

Nhị tiểu thư cười nói.

- À, ra thế.

Sở Phàm nói xong thì đi vào cùng nhị tiểu thư.

Sau khi vào phòng, Sở Phàm thấy Kỷ Thiên Vũ đang ngồi trên sofa ở phòng
khách nói chuyện với đại tiểu thư. Bên cạnh đại tiểu thư còn có một
người phụ nữ, chừng trên dưới 32 tuổi. Song nhìn qua, chỉ có vẻ như 27,
28 tuổi thôi.

Người phụ nữ này lập tức thu hút ánh mắt của Sở
Phàm. Bởi vì trên người cô phát ra một khí chất cao quý mà tao nhã, rung động lòng người. Làn da của cô trắng như tuyết, lớp phấn mỏng trên mặt
càng tăng thêm vẻ xinh đẹp rung động lòng người, đôi mắt hạnh xinh đẹp
đầy mê hoặc. Mỗi cử động đều mang theo một khí chất cao nhã. Một bộ váy
thắt đai màu lam cũng không che lấp được dáng người thướt tha thành thục của cô.

Thân thể người phụ nữ tới độ tuổi này đã phát triển hoàn chỉnh, chín muồi, mỗi phân mỗi tấc da thịt đều như quả đào chín tới vô
cùng mê người. Thậm chí đến gần các nàng là có thể ngửi được hương thơm
thành thục, ý nhị từ thân thể các nàng tỏa ra. Chính vì thế, người phụ
nữ ở độ tuổi này có sức hấp dẫn rất lớn. Cụ thể chính là người phụ nữ
xinh đẹp cao nhã ngay trước mắt đây.

Không thể nghi ngờ gì là
thân thể người phụ nữ này chính là thân thể người thiếu phụ thành thục
mê hoặc trong giấc mơ của tất cả nam giới. Cho nên Sở Phàm cũng không
kìm nổi, âm thầm nuốt nước bọt ừng ực.

- Tiểu Sở. Cháu về rồi đấy hả? Ha ha, mấy ngày nay cháu ở đây có quen không?

Kỷ Thiên Vũ thấy Sở Phàm về thì ha hả cười nói.

- Chú Kỷ đã về ạ. Cháu ở đây rất tốt. Đại tiểu thư và nhị tiểu thư đều rất tốt với cháu.

Sở Phàm cười trả lời.

Kỷ Thiên Vũ nghe thế thì cười bảo:

- Chú còn sợ là cháu không quen chứ. Nào nào, mọi người về hết rồi thì đi ăn cơm thôi.

- Chú Kỷ, mọi người còn chưa ăn cơm à?

Sở Phàm không khỏi ngạc nhiên hỏi.

- Chúng tôi đều chờ anh đấy thôi. Anh mà không về thì chắc chúng tôi chết đói mất.

Nhị tiểu thư tức giận nói.

Sở Phàm nghe thế thì gãi đầu gãi tai. Tuy nhiên trong lòng hắn lại dâng
lên một tình cảm vô cùng ấm áp. Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn có được
cảm giác ấm áp của gia đình.

- Đừng nghe Tiểu Vân nói linh tinh. Ăn cơm thôi, cô Vương giục mấy lần rồi.

Đại tiểu thư bảo.

Vậy là Kỷ Thiên Vũ và mọi người đều đứng lên đi vào bàn ăn. Lúc này Sở Phàm đã biết người phụ nữ cao nhã xinh đẹp này chính là dì út của đại tiểu
thư và nhị tiểu thư – dì Mi.

Khi dì Mi đứng dậy, Sở Phàm vô tình
liếc nhìn về phía cô. Có lẽ là do dì Mi ngồi ở sofa hơi lâu một chút,
nên khi đứng dậy, cái váy ngắn dính chặt vào mông, phô bày hết các đường cong của cái mông to tròn, sung mãn, hoàn mỹ, cực kỳ hấp dẫn.

Sở Phàm không thấy thì thôi, vừa nhìn thấy đã không kìm nổi, tư tưởng bắt đầu bay nhảy lung tung, không dừng lại được.

Vào bàn ăn, Kỷ Thiên Vũ hỏi Sở Phàm có uống rượu không. Hắn nói có thể uống một chút nên Kỷ Thiên Vũ kêu Trương bá mang ra ba bình rượu Mao Đài có
nồng độ cao đã cất mười năm trong hầm. Kỷ Thiên Vũ cũng bảo Trương bá
ngồi xuống cùng uống rượu. Trương bá không từ chối được đành ngồi xuống
cùng ăn cơm với mọi người.

Đồ ăn rất phong phú, đều là những món
ăn mà bình thường Kỷ Thiên Vũ thích ăn. Tuy rằng Kỷ Thiên Vũ gia tài bạc triệu nhưng ngoại trừ những lúc xã giao bên ngoài thì không thích ra
ngoài ăn cơm mà thích ăn cơm ở nhà với người thân. Đây coi như là sự bù
đắp lại nỗi tiếc nuối vì lúc tuổi trẻ mải lo gầy dựng cơ nghiệp mà không thường xuyên ở bên cạnh hai cô con gái.

Tửu lượng của Kỷ Thiên
Vũ rất tốt. Uống rượu đế cứ từng chén từng chén nhỏ một chứ không phải
từng ngụm từng ngụm nhỏ một. Điểm này cũng phù hợp với tính cách hào
phóng sảng khoái của ông. Sở Phàm đành phải liều mình bồi đáp, uống theo Kỷ Thiên Vũ từng chén một.

- Tiểu Sở, tửu lượng rất khá, ha ha.

Kỷ Thiên Vũ sau khi thấy Sở Phàm nâng lên hạ xuống sáu bảy chén mà sắc mặt vẫn không đỏ, không hề choáng váng thì không kìm nổi cất tiếng khen.

- Ha ha, so với chú Kỷ thì cháu còn kém xa.

Sở Phàm khiêm tốn nói.

- Ba, Tiểu Ngốc Ngốc uống rượu quả thực là rất lợi hại. Có lần còn có thể uống cả một chai Nhị Oa Đầu với một chai Kim Lục Phúc đấy. Thế có đáng
nể không cơ chứ.

Nhị tiểu thư ở bên cạnh phụ họa vào.

- Tiểu Ngốc Ngốc? Tiểu Vân, con gọi ai đấy?

Kỷ Thiên Vũ ngạc nhiên hỏi.

- Tiểu Ngốc Ngốc là anh ta chứ ai. Ba, chả lẽ ba không thấy anh ta ngốc ngơ ngốc ngẩn à?

Nhị tiểu thư cười nói.

Kỷ Thiên Vũ nghe thế thì trong lòng không khỏi cười phì, thầm nghĩ, “Cái
con bé này, Tiểu Sở mà ngốc thì thiên hạ này chả có ai khôn. Con lại
tưởng là ba con có thể tùy tiện chọn bất cứ ai đến làm vệ sĩ cho cái con ranh như con hay sao chứ. Thật là….”

- Tiểu Vân, con như thế là
không biết lớn nhỏ gì hết cả. Tiểu Sở lớn hơn con. Tuy nói là cậu ấy làm vệ sĩ cho con, nhưng ba vẫn đối xử với cậu ấy như con cháu trong nhà.
Cho nên con nên gọi cậu ấy là Sở đại ca.

Kỷ Thiên Vũ nghiêm túc nói.

Nhị tiểu thư nghe thế thì ngẩn ra, lầu bầu:

- Sở… Sở đại ca á? Gọi thế thì chả tự nhiên tí nào. Cứ gọi Tiểu Ngốc Ngốc có phải là dễ hơn không.

- Tiểu Vân, đừng có quá đáng!

Kỷ Thiên Vũ nghiêm giọng nói.

Sở Phàm thấy thế vội vàng nói:

- Chú Kỷ, không sao đâu. Nhị tiểu thư gọi như thế cháu cũng quen rồi. Giờ sửa lại cháu cũng không quen đâu, ha ha.

- Không được. Không biết lớn nhỏ gì hết là không được.

Kỷ Thiên Vũ giọng điệu kiên quyết nói.

- Sở… Sở đại ca. Về sau tôi gọi anh là Sở đại ca ạ.

Nhị tiểu thư có chút ngượng ngùng nói.

Sở Phàm nhìn bộ dạng ngượng ngùng của nhị tiểu thư thì không nhịn cười nổi.

Một lúc sau, đại tiểu thư, nhị tiểu thư và dì Mi, ba người vừa ăn cơm vừa
khẽ trò chuyện. Hơn nữa, dì Mi còn thường xuyên đánh mắt về phía hắn.
Đôi mắt hạnh xinh đẹp quyến rũ lại toát ra vẻ khó tin. Sở Phàm sau khi
phát hiện ra thì thầm nghĩ, “Chẳng lẽ các cô nàng này đang buôn chuyện
về mình?”

Sở Phàm cũng không nghĩ nhiều. Bởi vì hắn còn đang uống rượu với Kỷ Thiên Vũ và Trương bá.

Loại rượu Mao Đài cất trong hầm nhiều năm thế này uống vào rất khác, tinh
khiết và thơm ngọt, không chỉ dễ uống mà còn ngấm dần ngấm dần. Sở Phàm
và Kỷ Thiên Vũ cùng Trương bá uống hết hai bình rượu Mao Đài rồi. Kỷ
Thiên Vũ hô to: “Quá đã!”. Vốn định uống thêm nữa, nhưng dường như Kỷ
Thiên Vũ có chuyện gì đó nên uống không vào nữa. Hơn nữa, mọi người cũng có vẻ ngà ngà say rồi.

Tại thư phòng của Kỷ Thiên Vũ.

Thư phòng của Kỷ Thiên Vũ rất lớn, bố trí cũng rất khoáng đạt, mang đến cho người ta cảm giác rất tôn quý. Khi Sở Phàm bước vào thì nhìn thấy Kỷ
Thiên Vũ đang ngồi ở thư phòng hút xì gà.

Sở Phàm bước tới, nói:

- Chú Kỷ, chú tìm cháu ạ?

- Ừ, Tiểu Sở, lại đây ngồi đi.

Kỷ Thiên Vũ chỉ chỉ vào cái ghế bên cạnh, nói.

Sở Phàm theo lời ngồi xuống.

- Tiểu Sở, mấy ngày nay nhờ cháu bảo hộ bọn Tiểu Vân. Nếu không hậu quả chắc là không thể tưởng tượng nổi.

Kỷ Thiên Vũ nói.

- Chú Kỷ đừng nói vậy. Đây là việc thuộc phận sự mà cháu nên làm. Dù sao
cháu là vệ sĩ của đại tiểu thư và nhị tiểu thư, cháu có trách nhiệm bảo
vệ an toàn cho các cô ấy.

Sở Phàm nói.

- Tiểu Sở, mặc dù
trên danh nghĩa thì cháu là vệ sĩ của Tiểu Vân. Nhưng chú vẫn coi cháu
như người trong nhà. Điều đó chắc cháu hiểu.

Kỷ Thiên Vũ nói.

Sở Phàm nghe thế thì trong lòng nóng lên. Tuy nhiên, hắn cũng không bộc lộ tình cảm trong lòng ra, mà nói đơn giản:

- Cháu biết. Chú Kỷ chứng kiến cháu lớn lên từ nhỏ. Điều đó cháu hiểu mà.

- Được! Rất tốt! Đúng rồi, việc lần trước Tiểu Vân bị bắt cóc, cháu xác định là do Triệu Thanh chủ mưu phải không?

Kỷ Thiên Vũ đột nhiên chuyển hướng câu chuyện, hỏi.

- Đúng thế. Cháu tìm hiểu dần nguồn gốc thì phát hiện ra, Triệu Thanh
đúng là một tay sắp đặt vụ bắt cóc này. Tuy nhiên hôm nay Triệu Thanh
đột tử rồi, nên chuyện này không giải quyết được gì cả.

Sở Phàm trầm ngâm trả lời.

- Việc Triệu Thanh đột tử chú đã biết rồi. Chuyện này rất nghiêm trọng,
nên chú mới phải trở về gấp như thế. Tóm lại, các vấn đề sau này chú sẽ
tự xử lý. Tiểu Sở, cháu cứ bảo vệ tốt mấy đứa Tiểu Vân là được rồi.

Kỷ Thiên Vũ trầm giọng nói.

- Thực ra hôm nay cháu đã đi xem qua di thể của Triệu Thanh.

Sở Phàm đột nhiên nói.

Kỷ Thiên Vũ nghe thế thì ánh mắt trầm xuống, vội vàng hỏi:

- Cháu đi xem qua di thể của Triệu Thanh à? Làm sao mà cháu vào trong đó được?

- Là con trai của Triệu Thanh đưa cháu vào. Vì cháu nói là cháu biết nguyên nhân thực sự mà cha anh ta chết.

Sở Phàm giải thích.

- Nguyên nhân thực sự mà Triệu Thanh chết ư? Tiểu Sở, rốt cuộc là cháu đã biết được những gì rồi?

Kỷ Thiên Vũ trầm giọng hỏi.

- Pháp y nói Triệu Thanh bị đột tử là do bị nhồi máu cơ tim cấp tính. Lúc đó cháu không mấy tin tưởng. Bởi vì theo như cháu được biết thì Triệu
Thanh không có bệnh tật gì, không có khả năng tự dưng lại bị nhiễm bệnh
bất ngờ mà đột tử được. Cho nên cháu muốn trà trộn vào trong để xem xét
nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của lão.

Sở Phàm nói.

- Thế sao? Thế cháu đã xem ra được cái gì rồi?

Kỷ Thiên Vũ hỏi.

- Theo cháu điều tra được, thì Triệu Thanh đúng là chết vì bị nhồi máu cơ tim cấp tính. Nhưng mà không phải là nhồi máu cơ tim cấp tính tự phát
dẫn đến đột tử, mà là có kẻ khác dùng thủ đoạn bức bách lão bộc phát
chứng nhồi máu cơ tim cấp tính rồi lão mới chết không bình thường như
thế.

Sở Phàm trầm giọng nói.

Kỷ Thiên Vũ nghe vậy thì trầm mặc một lúc lâu, rồi thở dài nói với Sở Phàm:

- Tiểu Sở, chuyện này tạm thời cháu chỉ biết vậy thôi nhé. Bởi vì nếu
tiếp tục đi sâu vào chuyện này thì không có gì tốt cho cháu cả.

- Cháu biết chuyện này thật là khó giải quyết. Cho nên, mình cháu sẽ
không dính dáng vào làm gì, tự nhiên sẽ có người khác truy tra ra thôi.

Sở Phàm dừng lại một chút, thản nhiên cười nói tiếp:

- Chú Kỷ đừng quên Triệu Hoa – con trai của Triệu Thanh.

- Triệu Hoa? Chú biết chàng trai này, chín chắn, kín đáo, vài tuổi nữa chắc cũng là nhân vật số một đấy. Cậu ta làm sao?

Kỷ Thiên Vũ hỏi.

- Cháu đã nói nguyên nhân cái chết của Triệu Thanh nói cho Triệu Hoa
biết. Triệu Hoa là người thông minh, nên chắc chắn anh ta sẽ biết cách
truy tra ra cái chết bất thường của cha mình. Thực ra cháu cũng chẳng
hứng thú gì với chuyện này cả. Cháu chỉ lo là cái chết của Triệu Thanh
có liên quan đến việc bắt cóc nhị tiểu thư hay không thôi. Nếu có liên
quan thì cháu không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Sở Phàm nói.

Kỷ Thiên Vũ nghe vậy thì nhíu mày, nói:

- Cháu yên tâm đi. Trên đời này, không ai có thể làm tổn thương tới người nhà của ta được. Tiểu Sở, chuyện này tốt nhất là cháu đừng nhúng tay
vào. Chú sẽ dựa vào các mối quan hệ để tìm hiểu cho rõ chuyện đã xảy ra. Cháu cứ bảo vệ tốt bọn Tiểu Vân là được rồi, bởi vì cháu là người mà
chú tin tưởng nhất.

Cháu là người mà chú tin tưởng nhất!

Những lời này do chính miệng của một ông chủ có tài sản bạc tỷ nói ra thì
không thể coi như bình thường được. Sở Phàm trong lòng đầy kích động,
bởi vì sự tin tưởng của Kỷ Thiên Vũ, cũng bởi vì trọng trách trên vai
mình thật nặng nề.

- Vâng, được rồi. Cháu hiểu rồi.

Sở Phàm nói.

Kỷ Thiên Vũ hiểu ý cười, đột nhiên nghĩ ra một chuyện, bèn hỏi:

- Đúng rồi, Tiểu Sở, chi phiếu của cháu còn tiền không? Mai chú bảo Trương bá đi gửi thêm cho cháu một triệu nữa nhé.

- Không cần đâu chú Kỷ. Đợt trước chú gửi cho cháu một triệu cháu còn chưa tiêu hết được một phần mười.

Sở Phàm vội vàng cản.

- Lúc nào cần tiêu tiền thì phải tiêu chứ. Đàn ông là phải như thế. Chú
sẽ chuẩn bị tiền cho cháu. Bởi vì cháu thường xuyên đi cùng bọn Tiểu Vân là cần phải tiêu tiền rồi. Cái con bé Tiểu Vân này có khi đi chơi không mang tiền theo đâu, đến lúc tính tiền mới toáng lên tìm chú, khổ thân
chú mấy lần phải sai người mang tiền đến cho nó đấy. Cho nên cháu cứ
mang tiền đi, đến lúc cần cũng có thể thanh toán giúp chúng nó.

Kỷ Thiên Vũ nói.

Sở Phàm nghe thế thì cũng đành cười trừ.

- À đúng rồi, chú còn đặt cho cháu một cái xe đấy. Mai người ta mang xe
đến. Cháu có cái xe thì đi ra đi vào cũng thuận tiện hơn.

Kỷ Thiên Vũ nói.

- Cháu cảm ơn chú Kỷ nhiều!

Sở Phàm cảm kích nói.

- Cảm ơn chú cái gì? Cháu giúp chú bảo vệ bọn Tiểu Vân là chú phải cảm ơn cháu mới phải chứ. Được rồi, chú còn có chút việc cần phải ra ngoài, có chuyện gì thì gọi điện cho chú nhé.

Kỷ Thiên Vũ nói.

- Vâng.

Sở Phàm gật đầu rồi rời khỏi thư phòng của Kỷ Thiên Vũ.

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #121