Chương 119: Mũi Nhọn Trí Mạng Của Ngân Hồ. ...


Sau khi Ngân Hồ xuất hiện, kịp thời ngăn cản Lôi Báo công kích Lâm Hiểu
Tình. Sở Phàm đang bị Triệu Hổ cuốn lấy thở phào nhẹ nhõm. Hơn nữa, hắn
đã phát hiện ra, cô gái mặc đồ bạc đột nhiên xuất hiện này không có địch ý, mà là có ý đến trợ giúp hắn.

Sau khi chậm rãi đứng lên, Lôi
Báo quan sát cô gái mặc đồ màu bạc này dáng cao gầy, đẹp tuyệt mỹ nhưng
lại lạnh lẽo như băng sơn đang đứng trước mặt mình. Nhìn vào ánh mắt
lạnh như băng của cô nàng Ngân Hồ này, Lôi Báo bỗng cảm thấy hai tay
mình đổ mồ hôi lạnh. Bởi vì đôi mắt lạnh như băng nhìn như đâm thẳng vào tim gã. Trong mắt gã không hề nhìn thấy một cô gái tuyệt mỹ diễm lệ, mà là một cỗ sát ý băng lãnh.

Lôi Báo đã lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, đã gặp qua đủ mọi loại người, cũng trải qua vô số lần hiểm
nguy sống chết, từng đối mặt với những đối thủ còn mạnh hơn mình rất
nhiều. Nhưng, gã chưa bao giờ có cảm giác lạnh đến thấu xương giống như
bây giờ. Và điều đáng sợ nhất là hàn ý băng lãnh này lộ ra sát khí cực
kì đáng sợ.

Mà hơn nữa, cảm giác này lại là do một cô gái vô cùng xinh đẹp mang lại. Điều này làm cho Lôi Báo càng thêm kinh hãi.

Lôi Báo biết rằng ‘lai giả bất thiện’ (người đến thì không tốt). Trước mắt, cô gái mặc đồ màu bạc này đã khóa chặt gã rồi. Chỉ cần gã hơi cử động,
thì tin chắc rằng cô gái xinh đẹp lạnh lùng này có thể giáng cho gã một
đòn trí mạng, sắc bén, linh hoạt ngay lập tức.

Cho nên tay phải
gã tìm tòi, lấy ra được một con dao găm lóng lánh. Lôi Báo muốn dùng dao găm, kể cả đối thủ của gã là một cô gái thì gã cũng tuyệt đối không
nương tay. Đối với kẻ địch, gã không bao giờ nương tay cả. Nhân từ với
kẻ địch chính là tàn nhẫn với mình. Những lời này gã luôn khắc sâu trong tâm khảm.

Trong bóng đêm, Ngân Hồ đẹp, vẻ đẹp yêu mị, lại có vẻ
lãnh đạm lạnh lùng làm rung động lòng người, nhưng lại khiến người ta
không dám tới gần, vừa khéo với câu nói – ‘chích khả viễn quan bất khả
kháo cận’ – chỉ có thể đứng nhìn từ đằng xa chứ không thể lại gần mà
khinh nhờn được.

Ngân Hồ nhìn thấy Lôi Báo cầm dao găm sắc bén
thì vẻ mặt xinh đẹp lạnh băng hơi phảng phất nụ cười lạnh. Sau đó, áo
gió màu bạc tung lên, cả người cô hóa thành một đường cong màu bạc,
nhanh như chớp phóng về phía Lôi Báo.

Ngân Hồ vừa động, Lôi Báo
cũng động theo. Gã tựa như một con báo thủ thế đã lâu, bật lên cực kỳ
nhanh nhẹn. Dao găm trong tay vung chém vào thân ảnh màu bạc kia, nhanh
như điện, linh hoạt, sắc bén.

Tốc độ của Lôi Báo đã nhanh nhưng
Ngân Hồ còn nhanh hơn. Mới nửa đường thân thể cô đã gập lại, thân hình
biến hóa đến mức khó tin, chợt ẩn chợt hiện về phía mục tiêu. Nhún mũi
chân một chút, cả người Ngân Hồ đã phóng về hướng Lôi Báo. Tốc độ càng
lúc càng nhanh.

Dao găm trong tay Lôi Báo vừa vung lên chém ra,
mới chém được nửa đường đã phát giác mục tiêu biến mất tăm rồi, trước
mặt chả thấy Ngân Hồ đâu, cho nên dao găm của gã chém vào không khí. Lúc này, gã đột nhiên cảm thấy bên trái có tiếng gió, gã nhìn lại, đã thấy
Ngân Hồ không biết đến sát bên trái gã từ lúc nào. Tiếp đó, cô tung một
cú đá vô cùng nhanh vào mạng sườn gã.

Gã vội vã chạy về phía
trước, muốn tránh một đá này của Ngân Hồ. Tiếc là vẫn chậm một bước, gã
vẫn bị Ngân Hồ đá trúng một cước. Bị Ngân Hồ đá một cước này, Lôi Báo
phải lùi lại đến mấy bước, trên mặt nhăn nhó có vẻ cực kỳ đau đớn. Từ đó có thể thấy không thể coi thường lực đá của Ngân Hồ được.

Tiếp
đó, thân hình Ngân Hồ lại động, tiếp tục công kích Lôi Báo. Tốc độ như
ma quỷ của cô buộc Lôi Báo phải liên tục lùi về phía sau. Lôi Báo phải
vội vàng chống đỡ.Kỳ thật, gã còn chưa dùng toàn lực, bởi vì gã luôn đề
phòng mũi nhọn lành lạnh sắc bén linh hoạt kia của cô. Gã vẫn nhớ rõ lúc Ngân Hồ xuất hiện ngăn cản gã khống chế Lâm Hiểu Tình đã dùng một mũi
nhọn rất sắc bén và linh hoạt. Gã phán đoán rằng mũi nhọn đó chắc chắn
là một thứ vũ khí nào đó. Cho nên, nếu như Ngân Hồ không tung ra thứ vũ
khí đó thì gã cũng không dám làm bừa. Nếu không, một đòn không trúng lại có khả năng bị Ngân Hồ sử dụng thứ vũ khí ngầm kia cho vào đường cùng.

Sau nhiều năm lăn lộn trong xã hội, Lôi Báo đã dần dần luyện thành tính
cách chín chắn, thận trọng. Việc gì không nắm chắc thì gã tuyệt đối
không mạo hiểm một cách tùy tiện.

Như vậy, mũi nhọn sắc bén mà Ngân Hồ đang giấu kĩ kia lợi hại thế nào?

Bên này, Sở Phàm và Triệu Hổ cũng đang chiến đấu kịch liệt. Triệu Hổ vung
nắm tay hung mãnh giáng tới tấp về phía Sở Phàm. Sở Phàm chỉ chống đỡ
chứ vẫn chưa phản kích, cho nên liên tục bị đánh lui về phía sau. Kỳ
thực, Sở Phàm đang cầm cự để xem xét. Hắn đang quan sát xem tình hình
cuộc đấu giữa Ngân Hồ và Lôi Báo thế nào. Hắn muốn xem xem cô gái mặc đồ màu bạc đột nhiên xuất hiện này có phải là địch thủ của Lôi Báo không.
Nếu không thì hắn sẽ can thiệp giúp. Nhưng từ tình hình trước mặt thì
bản lĩnh của cô gái mặc đồ màu bạc này đã vượt quá cả dự kiến của hắn.
Cho nên, người đáng phải lo lắng ở đây là Lôi Báo chứ không phải là cô
gái mặc đồ màu bạc xinh đẹp này.

Hắn không biết cô gái có thân
pháp phiêu dật, xuất quỷ nhập thần này là ai. Nhưng nếu như cô ấy đã ra
tay tương trợ ngay thời khắc nguy hiểm nhất thì chắc là bằng hữu. Sở
Phàm lục tung đầu óc lên cũng nghĩ không ra mình có một cô bạn nào xinh
đẹp băng lãnh như thế. “Như thế chắc là bạn của Lâm Hiểu Tình rồi”, Sở
Phàm thầm nghĩ.

Lúc này, Triệu Hổ lại táng một quyền từ trên
xuống đỉnh đầu Sở Phàm. Lúc này, Sở Phàm cũng cảm nhận được quyền thế
mạnh mẽ đang ép dần xuống đầu mình. Hắn vội vàng ngừng suy nghĩ lung
tung, vung tay chống đỡ, đồng thời xuất ra xảo kình để chống đỡ cho lực
quyền này của Triệu Hổ.

Triệu Hổ thấy quyền thế của mình liên tục đẩy lùi Sở Phàm thì trong lòng rất vui vẻ. Gã quyết tâm không để cho Sở Phàm có cơ hội nghỉ xả hơi, do đó gã tụ kình, rồi liên tục tung ra
những đòn tấn công mạnh mẽ sắc bén, khí thế như mãnh hổ, mỗi một quyền
đều là sắc bén linh hoạt kinh người, khiến cho người ta không dám chống
đỡ!

Sở Phàm vốn như bị Triệu Hổ làm cho lùi lại liên tục nhưng lại rất thoải mái mở miệng nói:

- Không thể phủ nhận, quyền thế của mày hung mãnh thật, lực đạo rất lớn,
thân thể lại cường tráng rắn chắc. Công kích bình thường chắc chả xi nhê gì với mày đâu, nhưng mà thân thể mày còn lâu mới đạt đến cảnh giới
kiên cường như là Thiết Bố Sam. Hơn nữa đến cả Thiết Bố Sam cũng còn có
nhược điểm nữa là cái loại mày.

Khi Sở Phàm nói xong những lời
này thì ánh mắt trầm xuống, hóa ra sau khi lui hắn lại phóng về phía
trước theo hướng khác, tốc độ như điện giật, thế như rồng cuốn. Khí thế
hùng mạnh trên người Sở Phàm ùn ùn tiến đến, đẩy Triệu Hổ vào khung cảnh kỳ lạ. Gã cảm giác được mình đang bị khí thế vô cùng sắc bén, linh hoạt kia của Sở Phàm khống chế. Đến lúc này gã mới nhìn rõ, đấy mới là thực
lực chân chính của Sở Phàm. Nghĩ vậy, gã không khỏi lạnh người, rùng
mình rét run.

Đột nhiên trong lúc đó, Triệu Hổ bỗng cảm giác nắm
tay đang múa may bên ngoài của mình bị Sở Phàm tóm được. Sở Phàm đã
khống chế được cổ tay phải của gã rồi, lập tức gã cảm thấy cả cánh tay
phải của mình chết lặng đi vì đau đớn. Bởi vì Sở Phàm đang bấm vào huyệt thiếu âm trên cổ tay, bởi thế, tay gã bị tuyệt khí mà mạch lại không
thông được, mạch không thông thì máu không lưu chuyển được. Máu không
lưu chuyển được thì tắc lại chết cứng một chỗ không có cảm giác gì được
nữa.

Triệu Hổ còn đang kinh ngạc thì đã bị Sở Phàm nâng cao chân
đá vào nách tay phải của gã. Gã không tránh kịp, bị Sở Phàm đá trúng vào nách, cảm giác đau đớn đến đứt tim tràn ngập toàn thân thể. Ngay sau
đó, thân hình Sở Phàm vừa động lại đã táng một quyền vào dưới nách gã.
Một quyền này của hắn chứa đầy thủ kình mạnh mẽ “Kim cương thủ”, đánh
cho cánh tay của Triệu Hổ mất hết cảm giác luôn. Cả cánh tay phải giống
như đã tàn phế rồi.

“Kim Cương thủ” của Sở Phàm đã phế luôn cánh tay phải của Triệu Hổ. Cảm giác đau đớn tràn ngập thân thể gã.

Tiếp theo đó, thân hình Sở Phàm chớp lên một cái đã tóm được cánh tay trái
của Triệu Hổ, xử lý rất bài bản, lại một quyền nặng chình chịch giáng
vào nách trái của Triệu Hổ. Triệu Hổ cũng nghĩ rằng nhấc tay phải lên
đánh lại, nhưng lúc này gã mới phát hiện ra là cả cánh tay của mình đều
không có động tĩnh gì. Cứ cố gắng cử động lại đau đến tận xương tủy. Nói cách khác, cánh tay phải của gã đã hoàn toàn chết lặng, coi như tàn phế rồi.

Sở Phàm liên tục tung quyền đánh vào nách trái của Triệu Hổ cho đến lúc cả cánh tay trái của gã rũ ra, mềm nhũn. Xem ra, cánh tay
trái này cũng lại bị Sở Phàm đánh cho tàn phế.

Hai cánh tay Triệu Hổ đều buông thõng xuống dưới, đau đến chết người, không cử động được
theo ý gã nữa. Động mạnh một chút cũng không được, nói thẳng ra, song
chưởng của gã tạm thời thành đống rác rồi, không động đậy gì được. Mà
thế công kích linh hoạt sắc bén, hùng mạnh nhất của Triệu Hổ chính là
dựa vào hai quả đấm này. Giờ đây song chưởng bị Sở Phàm phế bỏ, cũng có
nghĩa là bản thân gã đã bị phế bỏ. Triệu Hổ giờ đây không có được chút
uy hiếp nào.

Triệu Hổ tuy rằng không còn hai tay nữa. Nhưng vẫn
còn có hai chân. Chỉ thấy gã quát lên một tiếng lớn, một cước đá tung
vào mặt Sở Phàm. Ánh mắt Sở Phàm trầm xuống, thân thể bay vút lên mạnh
mẽ, một kích đá ngang vào mặt Triệu Hổ. Triệu Hổ trúng cước này thì cả
người lảo đảo ngã xuống, đầu óc choáng váng.

Lúc này, Sở Phàm đột nhiên cảm giác được không khí xung quanh có phần lạnh lẽo. Một mũi nhọn lạnh như băng dường như đang làm lạnh cả không khí. Hắn rùng mình, vội
vàng quay đầu lại xem tình hình chiến đấu giữa Ngân Hồ và Lôi Báo.

Nhưng lại gặp đúng lúc Lôi Báo dùng dao găm không thành công, Ngân Hồ gập
người thành một tia chớp màu bạc lao thẳng về phía gã. Tay cô vung lên,
một đạo hàn quang chợt lóe lên trong bóng đêm tối đen. Đạo hàn quang ấy
chính là do mũi nhọn lạnh như băng, linh hoạt, sắc bén phát ra, tràn
ngập cả không gian xung quanh.

Lôi Báo mặt xám như tro, trong mắt không giấu nổi sự sợ hãi, tuyệt vọng. Giờ phút này, xem ra gã đã được
thưởng thức mũi nhọn trí mạng linh hoạt sắc bén mà Ngân Hồ đã cất giấu.
Mũi nhọn này đang phi đến cổ họng gã. Lôi Báo dường như đang nhìn thấy
chỉ vài giây nữa thôi là mình sẽ đầu rơi xuống đất. Gã cảm thấy cô gái
mặc đồ màu bạc trước mặt thật là đáng sợ. Còn bản thân mình thì gã cũng
đã chuẩn bị tinh thần chấp nhận chuyện đi gặp Diêm vương.

- Hạ thủ lưu tình!

Trong khoảnh khắc đó, một tiếng la hùng hậu vang lên.

Là Sở Phàm. Đúng là Sở Phàm hô lên đúng lúc gay cấn đó. Bởi vì hắn nhìn ra một chiêu này của Ngân Hồ chắc chắn sẽ lấy mạng Lôi Báo. Nhưng mà hắn
không muốn có tai nạn chết người nhộn nhạo, không thích gây ồn ào. Cho
nên hắn hô to lên, hi vọng có thể ngăn cản bi kịch phát sinh.

Mũi nhọn sắc bén trong tay Ngân Hồ đang đâm Lôi Báo. Bỗng nghe thấy Sở Phàm la lên, sự lạnh lẽo như băng trong mắt cô chậm lại, tình thế như chỉ
mành treo chuông làm tay cô run lên. Mũi nhọn sắc bén không đâm vào cổ
Lôi Báo nữa mà chém về tay phải của gã.

“A!!!” Lôi Báo kêu thảm
một tiếng, rồi thấy một giọt máu đỏ tươi chậm rãi rơi xuống từ đốt ngón
tay mình. Gã biết, cánh tay phải này của gã bị phế bỏ rồi. Nhưng bị phế
đi một cánh tay mà còn lại mạng sống thì đã là vô cùng may mắn trong cơn tai ách rồi. Nhưng điều có ý nghĩa nhất ở đây là, gã không thể tưởng
tượng được, người cứu mạng mình lại là Sở Phàm.

Ngân Hồ đã ngừng
lại, trong bộ đồ màu bạc vẫn xinh đẹp, lạnh lùng băng giá. Nhìn cô, ai
cũng sẽ cảm thấy dường như cô không nên là người sinh ra trên thế giới
này, cảm thấy cô không phải thuộc về thế giới này, mà giống như một đóa u lan lẻ loi trong khoảng không, cô độc. Lúc này đây, hai tay Ngân Hồ
trống trơn, không biết đã cất mũi nhọn đi từ lúc nào. Vẫn với vẻ xinh
đẹp băng lạnh, cô nhìn nhìn tình hình hiện tại, rồi quay đầu nhìn Sở
Phàm – chủ nhân thực sự của cô – Sở Phàm – chủ nhân mà cô nguyện trung
thành hoàn toàn từ khi cô bắt đầu có nhận thức.

Đây cũng là lần
đầu tiên Ngân Hồ chính thức gặp mặt chủ nhân của mình – Sở Phàm. Cô
dường như cũng cảm ứng được ẩn dưới bề ngoài bình thường kia, Sở Phàm có một thực lực hùng mạnh và khí thế bất phàm. Trong thoáng chốc, ánh mắt
Ngân Hồ bộc lộ ý trung thành tuyệt đối.

Sở Phàm lúc này cũng đang nhìn Ngân Hồ. Cô gái xinh đẹp này mang lại cho hắn một cảm giác cực kỳ
chấn động. Hắn cảm nhận được khi Ngân Hồ nhìn hắn thì hình như có ánh
mắt sùng kính cảm phục. Ánh mắt này giống như kiểu nô bộc nhìn chủ nhân
vậy. Điều này khiến cho Sở Phàm rất nghi hoặc. Hơn nữa, hắn không thể
tưởng tượng được là tiếng la của mình lại làm cho cô gái này thay đổi
hẳn thế công, không lấy mạng Lôi Báo mà chỉ phế bỏ cánh tay phải của gã
thôi.

- Rất cảm ơn tiểu thư đã ra tay tương trợ. Rất cảm ơn cô!

Sở Phàm rốt cuộc đã mở miệng, nói với Ngân Hồ.

Ai mà ngờ được, Ngân Hồ nghe xong cũng chẳng động tĩnh gì, áo khoác màu
bạc trên người tung lên, lên xuống vài cái, cả người cô đã biến mất
trong bóng đêm mờ mịt. Trước tình hình này, Sở Phàm vô cùng sửng sốt.
Hắn lờ mờ cảm thấy khi Ngân Hồ biến mất trong bóng đêm còn quay đầu nhìn lướt qua hắn. Cái liếc mắt ấy khiến tâm hồn hắn xao động. Hắn nghĩ thầm “Cô gái tuyệt sắc băng lạnh này ai? Xem ánh mắt thì hình như cô ấy có
biết mình. Hơn nữa, khi cô ấy nhìn mình thì cảm giác không bình thường,
rất phức tạp. Rốt cuộc thì cô ấy là ai nhỉ? Vì sao đúng đến lúc mấu chốt thì lại hiện thân tương trợ mình?”

Trong đầu Sở Phàm tràn ngập thắc mắc, nghi vấn!!!

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương #119